Bạn đang đọc Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều – Chương 16
Thời điểm Trầm Diệu về đến căn nhà cũ thì cũng đã là 6 giờ rưỡi, ngoại trừ những người đi công tác xa không thể quay về được, hầu như mọi thành viên trong gia đình đều đã đến đầy đủ.
Trầm gia là một gia tộc lớn, sự lớn mạnh không những được thể hiện ở thế lực, mà còn được thể hiện trên phương diện về nhân khẩu.
Lão gia tử của Trầm gia nay đã 92 tuổi, tuổi này đã là mười phần tuổi hạc, nhưng mà xương cốt của ông vẫn còn khá cứng cáp.
Trước khi về hưu Trầm lão gia là một tướng lĩnh cao cấp, cả đời lênh đênh trôi nổi chốn quan trường, thẳng cho đến mười mấy năm trước mới hoàn toàn lui về.
Trong cuộc đời ông tổng cộng có bốn người con trai và ba người con gái, mỗi người đều rất ưu tú xuất chúng, đều là tinh anh trên các lĩnh vực ngành nghề, mà đám cháu chắt của ông cụ lại càng đông đảo hơn.
Mà trong số đó, người ưu tú nhất chính là Trầm Diệu.
Mặc dù Trầm Diệu không phải là trưởng tôn, nhưng lại là người nhận được sự chú ý nhiều nhất, tiêu phí tinh lực nhiều nhất, cũng là đứa cháu làm cho ông cụ hài lòng nhất.
Cha của Trầm Diệu đứng hàng thứ tư trong gia đình.
Mẹ của anh sinh được ba người con, hai trai và một gái.
Đứa con gái thứ hai đã qua đời cách đây 5 năm trước, còn lại người con trai cả là Trầm Diệu và người con trai út là Trầm Việt.
Trầm Diệu vừa đến , gương mặt Trầm lão gia tử không thể nào giấu được niềm vui.
Người giúp việc trong nhà liên tục đem lên đồ ăn.
Không khí trong nhà lớn Trầm gia từ từ trở nên rộn ràng.
Trầm Diệu như thường lệ vẫn ngồi ngay bên cạnh Trầm lão gia.
Trong đám cháu chắt của ông, Trầm Diệu là người điển hình cho kiểu người soái khí nhưng không nói nhiều, mà em trai của anh thì hoàn toàn trái ngược, không chỉ có cả người đẹp trai, mà lời nói còn rất nhiều.
Thời điểm Trầm Diệu im lặng gắp thức ăn cho Trầm lão gia, Trầm Việt đã tươi cười trương dương chủ động bắt chuyện với anh, “Anh, anh có bạn gái không?”
Trầm Diệu nghe thấy câu hỏi của Trầm Việt thì khựng lại, anh khẽ nhướng mày, “Có chuyện gì?”
Trầm Việt tự gắp cho mình một đũa đồ ăn, vừa ăn vừa nói.
“Em tùy tiện hỏi một chút.”
Trầm Diệu cầm lấy cái muỗng, múc vào bát của Trầm lão gia vài muỗng cà ri khoai tây, tuổi tác của lão gia tử cũng lớn rồi, chỉ thể ăn những món dễ nhai và dễ tiêu như thế này, cho đến khi múc được hơn nữa chén rồi Trầm Diệu mới ung dung nói, “Không có.”
Trầm Việt lại tiếp tục tươi cười, “Anh, vậy em đây cần phải trước anh một bước!”
Trầm Việt vừa dứt lời, bầu không khí trên bàn tiệc lại càng thêm náo nhiệt.
“Tiểu Việt có bạn gái?” Người hỏi câu này là người cô nhỏ nhất của Trầm Việt – Trầm Bình.
Cô ấy là người dẫn chương trình, mặc dù đã có tuổi, đuôi mắt cũng xuất hiện không ít nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhận ra dáng vẻ xinh đẹp thời còn trẻ.
Bởi vì tính chất công việc cho nên người cô Trầm Bình này luôn có một cỗ khí chất xuất chúng, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ ấm áp, làm cho người nghe cảm thấy dễ chịu như có một cơn gió xuân vừa mới thổi qua.
Trầm Việt giống như nghĩ tới cái gì, ý cười bên khóe miệng lại càng tươi hơn một chút, “Còn không có, bất quá sẽ nhanh thôi.” Người mà anh ta nhìn trúng, tự nhiên nhất định sẽ dốc hết lòng theo đuổi.
Còn khả năng theo đuổi không được thì sao?
Đó là điều không hề tồn tại.
Anh ta tự mình ra tay, sao có thể sẽ có khả năng thất thủ?
Còn về Tiểu Tam Nhi, chỉ có thể cùng cậu ta nói một câu thật xin lỗi.
Có một câu nói rất hot ở trên mạng, “Nữ nhân như y phục, huynh đệ như thủ túc.” Thời điểm Trầm Việt nhìn thấy câu nói này thì khịt mũi khinh thường.
Anh ta nghĩ, nếu như bản thân thích một người nào đó, vậy thì nhất định sẽ đem cô ấy sủng lên tận trời, cô ấy muốn một, anh ta sẽ cho hai, muốn cái gì anh ta sẽ cho cái ấy.
Anh ta có thể vì anh em của mình mà không tiếc mạng sống, nhưng cũng có thể vì phụ nữ mà cắm cho anh em hai đao.
Chính là kiểu người thấy sắc quên nghĩa không biết xấu hổ.
Chẳng qua anh ta như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người anh trai nhìn qua đạm bạc đến cực điểm, mới chân chính đem những lời này làm đến cực hạn.
So với anh ta chỉ có hơn chứ không có kém.
Chỉ tiếc là, thật lâu về sau, anh ta mới nhận ra được sự thật này.
Trầm Bình nghe thấy vậy nhịn không được bật cười thành tiếng, nụ cười của cô ấy rất dịu dàng, “Như vậy xem ra, Tiểu Việt đã có cô gái mà mình thích rồi? Cô gái đó là người như thế nào vậy?”
Câu hỏi này cũng chính là tiếng lòng của những thành viên đang có mặt ở đây.
Hỗn thiên tiểu ma vương cuối cùng cũng đã có cô gái mà mình thích.
Người phụ nữ như thế nào, mới có thể chinh phục được tiểu ma vương của Trầm gia bọn họ.
Trầm Việt suy nghĩ một chút, sau đó cẩn thận nói, “Cô ấy là người rất đặc biệt, cụ thể thì con cũng không biết phải nói như thế nào, dù sao thì đến lúc đó mọi người đều sẽ biết.”
Em gái họ của Trầm Việt thấy bộ dạng nghiêm túc của anh ta thì trêu chọc, “Như thế nào, không lâu nữa sẽ dẫn về nhà sao?”
Trầm Việt đương nhiên gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Ngữ khí đúng lý hợp tình này khiến cho mọi người trên bàn không nhịn được đều bật cười ra tiếng.
“Cô gái đó có xinh không? Tên là gì?” Cô em gái họ cảm thấy tò mò không nhịn được.
Hiện tại hận không thể đem tin tức mười tám đời tổ tông nhà cô gái toàn bộ đều đào lên.
Trầm Việt tặc lưỡi, cà lơ phất phơ mà nói, “Đương nhiên là đẹp rồi.
Còn tên à, cô ấy tên Vi Vi, Vi trong “Vi tiếu nhất hạ.”
Mặc dù cái tên này là do anh ta nghe được từ chỗ của Tiểu Tam Nhi, bất quá lúc này Trầm Việt nói ra cái tên này, phá lệ thuận miệng.
Em họ của Trầm Việt nhịn không được kéo dài âm điệu, ngữ khí vô cùng ái muội, “Vi Vi à???” Vi Vi, hảo thân mật a.
Lại còn đặc biệt giải thích là Vi trong “Vi tiếu nhất hạ” nữa chứ, làm như sợ người ta hiểu nhầm vậy.
Cả nhà lại một lần nữa cười ra tiếng vô cùng vui vẻ.
Trầm lão gia tử nghe vậy, khóe miệng cũng lộ ra tươi cười nhàn nhạt, ông chậm rãi nghiêng mặt về phía người cháu ưu tú nhất của mình, đôi mắt vẩn đục tràn đầy sự trìu mến, chỉ nói một chữ đã phải thở ra mấy hơi mới có thể chậm rãi nói xong một câu, “A Diệu, con cũng đã hai tư, thời điểm ta ở tuổi này của con, con trai lớn cũng đã được hai tuổi.
Con chừng nào mới có thể đem cháu dâu của ta về đây?”
Một gương mặt vô cùng xinh đẹp bỗng nhiên hiện lên trước mắt Trầm Diệu, anh không rõ chính mình vì sao mình lại nghĩ đến cô trong hoàn cảnh này, anh trầm mặc hai giây, sau đó mới nói, “Con biết rồi, ông nội, con sẽ mau chóng.”
“Ông nội, muốn gặp cháu dâu.” Trầm lão gia tử vừa nói vừa run run nắm lấy bàn tay của Trầm Diệu.
Ông đã 92 tuổi rồi.
Mặc dù hiện giờ cơ thể cũng còn khá cứng cáp, nhưng ông còn sống được bao lâu nữa chứ? Cũng có thể đến một lúc nào đó, liền bất tri bất giác mà ngừng thở.
Chuyện mà ông muốn nhìn thấy nhất bây giờ chính là Trầm Diệu kết hôn, sinh con đẻ cái.
Nếu như ông không thúc giục Trầm Diệu, với tính cách lạnh nhạt của mình thì thật không biết đến khi nào anh mới chịu kết hôn.
Trầm lão gia nghĩ đến cháu dâu hụt mà mình rất ưng ý, Kiều Nam, bất giác thở dài…
Nếu như năm đó…
Khả năng bây giờ a Diệu nay cũng đã kết hôn rồi.
Trầm Diệu cảm giác được bàn tay gầy gò đang đặt trong tay của mình, bàn tay này, đã vô cùng già nua, cũng dần dần mất đi sức sống của sinh mệnh, mỗi ngày trôi qua, loại sinh lực sống này lại vơi đi một phần.
Từ khi anh còn nhỏ, chủ nhân của bàn tay này đã lo lắng cho anh hơn cả bố mẹ ruột, ông không những dạy cho anh học chữ, mà còn dạy cho anh cách làm người.
Theo bản năng, anh nắm chặt lấy bàn tay ấy.
Trầm Diệu nghe thấy câu trả lời khô khan của mình, “Con biết rồi, ông nội.
Ông nội, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
____
Sau khi đăng bài lên weibo xong, Úc Sanh liền đi tắm, sau đó xuống lầu ăn cơm tối.
Hôm nay trên bàn ăn vẫn như cũ chỉ một người là cô, có lẽ người rảnh rỗi nhất trong Úc gia cũng chỉ có mình cô.
Nhưng dù có ăn cơm một mình thì khẩu vị của cô cũng không hề giảm đi.
Úc Sanh ăn uống xong xuôi thì quay về phòng, cô mở điện thoại lên, kiểm tra trạng thái weibo của mình.
Cô đột nhiên phát hiện ra chỉ mới hơn một tiếng đồng hồ mà lượng fan của cô đã tăng hơn 10 nghìn người!
Tốc độ này giống như đang ngồi lên hỏa tiễn vậy, tăng lên vù vù!
Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra trong hơn một giờ đồng hồ vừa rồi? Không phải là đã có người nào đó tốt bụng mua fan cho cô chứ? Nhưng cho dù có mua fan thì cũng đâu được như thế này.
Hơn nữa, Úc Sanh bỗng nhiên phát hiện, không những là số lượng fan, mà cả lượng bình luận trên weibo cũng tăng cao chót vót.
Bình thường weibo của cô chỉ có mười mấy lượt bình luận, hiện tại lại có hơn một ngàn cái bình luận để lại.
Cô phát hiện ra nội dung bình luận đều là, “Đoàn tham quan của tiểu công chúa họ Thương đã ghé qua đây.”
“Tài khoản weibo được tiểu công chúa họ Thương like và chia sẻ rốt cuộc có gì thần kỳ?”
“Tada! Thẻ học sinh.
Là tiểu công chúa họ Thương giới thiệu đó nha!”
“Fan nhà Tố Tố đã xem qua.”
Toàn là những lời bình luận như vậy.
Úc Sanh ngơ ngác chẳng hiểu gì, “Tiểu công chúa họ Thương” gì gì đó, và cả “Tố Tố” kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Cô dựa vào những dòng bình luận trên weibo để tìm ra câu trả lời, thử gõ tìm kiếm trên weibo hai chữ “Thương Tố”.
Cô vừa nhấn vào một đường liên kết, chỉ thấy giao diện weibo hiện ra một tài khoản weibo của đại V có hơn nghìn vạn fan hâm mộ.
Mà tên của của đại V này rất đơn giản, chính là hai từ “Thương Tố”..