Bạn đang đọc Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình – Chương 49
Hồ linh tuyền tuy là tốt thật nhưng cũng không phải có thể thường xuyên sử dụng.
Thứ nhất hắn không bị thương.
Thứ hai hắn đã quá nhiều lần tiếp nhận dưỡng hồn, dưỡng thể rồi.
Thứ ba, hắn sử dụng linh tuyền với tần suất quá mức dày đặc thì những lần ngâm mình sau sẽ không có quá nhiều tác dụng.
Thứ tư, hắn không muốn bị phát hiện vì quá thường xuyên đến hồ linh tuyền.
Nhắc đến hồ linh tuyền, Phạm Gia Huân chợt nhớ ra lần đầu đến thì hệ thống đã hút hơn nửa cái hồ khiến diện tích hồ thu nhỏ đáng kể.
Chiều tối sẽ có mấy con linh thú chạy đến vừa tuần tra vừa uống nước nhưng giống như chúng không cảm thấy quái lạ khi cái hồ bé hơn hẳn kích thước thường ngày chúng thường thấy.
Linh thú đã đạt cấp hóa thần, cơ bản đầu óc cũng kém đứa trẻ bốn tuổi là bao nhiêu, tại sao về sau cũng không thấy động tĩnh gì ta.
Không nghĩ ra nổi lý do, Phạm Gia Huân quay lại với việc tu luyện, định bụng chờ hệ thống quay lại sẽ hỏi nó sau.
Thấy Lâm Thư nhập định, Tây Môn Phong Vĩnh cùng Tây Môn Hinh Anh lén la lén lút chuồn khỏi tiểu viện.
Vì để hòa nhập màn đêm tốt hơn, hai người còn huyễn hóa màu lông của mình thành màu đen.
Cứ thế một mèo một chim béo nối đuôi nhau chạy đến hồ linh tuyền ngâm mình cả đêm.
“Chíp chíp” Ca ca, huynh nhắm mắt lại đi, cái mắt mèo của huynh giữa đêm trăng đang phát sáng lên kia kìa! Ai không biết thì còn tưởng huynh đang rình xem ca phu đó!
Tây Môn Phong Vĩnh quơ miêu trảo tát đầu chim béo gục xuống linh tuyền.
Đến khi Hinh Anh nhô đầu nhìn qua thì đại ca đã trở thành một cục đen thui hòa nhập với bóng đêm rồi, không có ánh sáng lòe lòe như lúc nãy nữa!
Đến tờ mờ sáng, Tây Môn Phong Vĩnh và Tây Môn Hinh Anh lén chạy về tiểu viện kia, lần nữa huyễn hóa trở về tạo hình ngày hôm qua.
Nhìn đại ca tơn hớn chạy về phía Lâm Thư nhảy bổ lên người hắn mèo méo meo các kiểu dụi dụi kia kia.
Tây Môn Hinh Anh quả thực muốn thay ca ca tìm lại thứ gọi là liêm sỉ trở về.
Để không phải nhìn cảnh tượng này, Tây Môn Hinh Anh còn muốn làm một con chim béo ủ rũ gục đầu vào tường nhưng lại sợ ca phu cho rằng bản thân là con linh thú đang tủi thân, rồi ôm an ủi này nọ.
Nghĩ đến đại ca sẽ nhìn mình bằng cái ánh mắt gì, cái biểu cảm gì, Tây Môn Hinh Anh chợt rùng mình đến lông trên người cũng dựng lên không khác con nhím màu vàng.
Thế là Tây Môn Hinh Anh nhanh trí dùng đôi chân chim ngắn cũn cỡn vác cái thân tròn vo như quả bóng chạy ra bên ngoài.
Lăng xăng như một con chim ngờ nghệch đi qua đi lại ngắm mấy bụi cỏ, ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn ngắm đến chính bản thân mình cũng không hiểu mấy cọng cỏ đẹp ở chỗ nào!
Ngửi thấy mùi thơm, Tây Môn Hinh Anh quay ngoắt cái đầu lại, vừa lúc Phạm Gia Huân cũng nhìn ra gọi hắn vào ăn sáng.
Tây Môn Hinh Anh le te chạy vào, không quên dang đôi cánh bé tẹo ra để lấy thăng bằng, tránh khỏi tình trạng lấy mỡ làm đệm.
Chờ cho Quýt với Tuyết ăn xong, Phạm Gia Huân thu dọn chén đĩa rồi mới để chúng trong tiểu viện, chính mình thì ra ngoài.
Tây Môn Phong Vĩnh đâu dễ gì chấp nhận cái tình trạng xa nhau một khắc dài tựa ngàn thu, liền dùng bạch miêu trảo sống chết không chịu xuống, mặc cho ai kia dỗ thế nào.
Tây Môn Hinh Anh: “…” Đại ca! Huynh không giữ lại chút giá nào để xào thịt bò hay sao?
Chờ cho ca phu thỏa hiệp ôm đại ca ra ngoài thì hắn cũng không chịu ở lại sân viện trông nhà, lập tức dang đôi cánh bé tí phành phạch bay lên đậu trên vai ca phu.
Tây Môn Hinh Anh còn làm ra cái vẻ mặt ngu ngu kiểu ngươi không mang ta theo thì ta lấy nước mắt dìm chớt hai người cho coi mà nhìn qua.
Phạm Gia Huân hết cách, mang theo một bên vai là một con mèo đang ngồi như thể vai hắn là ngai vàng, bên vai còn lại thì có một con chim béo đang đậu, mỡ tràn ra không khác gì quả bóng bay bị ấn xuống.
Một hồi sau thì Tuyết và Quýt bắt đầu đổi chỗ, Tuyết thì nằm dài người ra vắt từ bên này sang bên kia vai, không khác gì cái khăn.
Quýt thì trực ngồi lên đầu hắn, cảm giác đội một quả cầu mỡ màu vàng trên đầu khiến Phạm Gia Huân đồng cảm sâu sắc với những người đeo một đống trang sức trên tóc.
Ngự kiếm ra ngoài Huyễn Sơn Tông, Phạm Gia Huân cầm theo bản đồ mà Mười Năm Thất Bát để lại tìm đến một khe núi, bên trong đó toàn là linh thảo cực hiếm.
Khoảng ba năm nữa, cặp đôi nam chính trong một lần bị truy sát mới tìm đường chạy đến đây rồi mới phát hiện ra hằng hà sa số những linh thảo vốn cực hiếm lại mọc không khác gì cỏ dại ở nơi này.
Ban đầu, Phạm Gia Huân còn muốn đến đây từ ngày đầu tiên hệ thống đề nghị đi bí cảnh cơ nhưng bị Mười Năm Thất Bát ngăn lại, bởi vì có một tu sĩ đại thừa kì đã nhập ma, đang tọa trấn tại đây chữa thương.
Bản đồ đến đây cũng là do hệ thống tiện tay nhặt trong một bí cảnh.
Về sau lại vì hắn mới trở về tông môn, hệ thống muốn hắn ở lại một thời gian ngắn đã.
Vì vậy, cho đến hiện tại hắn mới vác xác đến.
Bản thân tấm bản đồ cũng là một cái pháp khí, chỉ cần cho chút linh lực thì nó có thể chỉ đường, Phạm Gia Huân nhanh chóng xác định được điểm đến nhưng khi đứng ở mép vực thì không dám nhảy xuống.
Người ta nhìn xuống vực thì sẽ thấy nào là vực sâu thăm thẳm, sương mù lượn lờ; tại sao đến lượt hắn nhìn vào thì toàn nhìn thấy ác quỷ có tu vi cao hơn bản thân đang nhe nanh múa vuốt chứ?
Nhớ lại nguyên tác, đây chỉ là ảo cảnh do trận pháp tạo ra.
Ảo cảnh xuất hiện sẽ liên quan đến ký ức của người nhìn vào.
Chỉ là ảo cảnh ở đây rất chân thực, chân thực hơn bất cứ một ảo cảnh nào trong thế giới nhiệm vụ này.
Ảo ảnh này cũng có một đặc điểm, nếu sa vào ảo cảnh thì tu giả sẽ bị cắn nuốt; toàn bộ tu vi của tu giả sẽ trở thành năng lượng cung cấp cho trận pháp, linh hồn sẽ bị giam giữ mãi mãi ở đây.
Phạm Gia Huân hít vào một hơi, muốn ngự kiếm muốn đi xuống thì nhận ra Tuyết và Quýt khác lạ, một con thì xòe hai cánh ôm mặt hắn, một con thì xòe móng vuốt bám lên người hắn.
Biểu hiện khi hắn ngự kiếm cũng rất bình thường nhưng bây giờ như vậy phải chăng là bị dọa rồi sao? Động vật nhỏ như vậy hẳn là gặp phải ảo cảnh bị động vật lớn hơn mời ngồi vào miệng!
Nghĩ vậy, hắn an ủi: “Không sao đâu, chỉ là ảo cảnh thôi mà!”
Hai động vật nhỏ bị đả kích sâu sắc: “…” Bọn ta biết đó là ảo ảnh, bọn ta sợ tâm cảnh ngươi chưa cao, muốn cảnh báo ngươi chứ không phải muốn tìm an ủi!
Nói xong thì cũng lập tức phi xuống khe vực sâu.
Nhìn thời gian phi kiếm để có thể tới được đáy vực, Phạm Gia Huân chợt hiểu ta tại sao Âu Đình Quan và Nhạc Khương lại có thể có thời gian nói ra đủ thứ trên trời dưới đất.
Cái vực này căn bản là sâu đến sai trái mà.
Nghĩ gì khi hắn đến mép vực là gần trưa, mà khi hắn xuống được đáy vực thì trời đã tối, trăng đã lên!
Vẽ một cái trận pháp phòng hộ đơn giản, Phạm Gia Huân ở giữa trận pháp lấy ra giường, nệm chăn gối, và một bộ bàn ghế.
Dù gì tối thế này mà có thể lấy được linh thảo mà không bỏ sót thứ tốt thì chỉ có thể là nhân vật chính.
Hắn vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn, huống hồ hai con thú cưng còn chẳng có tu vi, Phạm Gia Huân không nỡ nhét ích cốc đan vào miệng chúng.
Hai động vật nhỏ nếu có thể nghe thấy tiếng lòng của Phạm Gia Huân nhất định sẽ khóc ngất: Bọn ta là tu giả đại thừa kì! Không ăn cả trăm năm cũng được, ăn ích cốc đan thì có làm sao!
Phạm Gia Huân mang đồ ăn trong nhẫn không gian ra cho mèo và chim béo ra ăn, chính mình thì ngồi lên giường nhập định tranh thủ tu luyện.
Ăn xong, Tây Môn Hinh Anh quả thực rất muốn chạy ra ngoài bẻ vài cây linh thảo, quay qua nhìn đại ca mình, quả nhiên Tây Môn Phong Vĩnh cũng có ý tưởng này.
Một chim béo, một mèo lén lút chạy ra khỏi trận pháp phòng hộ.
Hai người nhanh chóng trở về trạng thái hình người, vòng đá Tàng Sinh chuyển sang đeo ở cổ tay.
Hướng mắt nhìn qua cái pháp khí dạng bản đồ bên cạnh Lâm Thư, không thấy nó phát ra hai cái chấm có ánh sáng xanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy Lâm Thư dùng bản đồ đó mà nhận biết được những tu giả có tu vi cao hơn đang ở gần để lượn sang đường khác.
Lần nữa, họ lại cảm thấy đá Tàng Sinh quả thực là pháp khí ẩn thân tốt nhất trên đời!
… … … …
Động vật nhỏ như vậy hẳn là gặp phải ảo cảnh bị động vật lớn hơn mời ngồi vào miệng!
Hai tu giả đại thừa kì be like: “…” Mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu..