Bạn đang đọc Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình – Chương 223
Phạm Gia Huân: “Có gì chúng ta ngồi dậy rồi nói chuyện được không?”
Hoạ Kính Đình: “Rồi cậu sẽ không bao giờ cho tôi lại gần thế này nữa đúng không?”
Phạm Gia Huân: “Sao cậu lại nghĩ thế?”
Hoạ Kính Đình: “Cậu mới vừa mới gay gắt với tôi xong, chưa đầy mấy giây đã dịu giọng thế này, cậu nói làm sao mà tôi có thể tin tưởng những gì cậu vừa nói được đây?”
Phạm Gia Huân: “…” Đúng là hắn có ý này thật.
Hoạ Kính Đình: “Thay vì nghĩ đến những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta vào thời điểm trước và sau khi trùng sinh; tại sao cậu lại không nghĩ đến những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta qua chín thế giới kia”
Từ lúc gặp lại Hoạ Kính Đình trong phòng bệnh, Phạm Gia Huân chỉ chăm chăm nghĩ đến những việc y làm chứ chẳng thèm liên hệ y với người đã cùng hắn nên duyên trong suốt thời gian qua.
Nghĩ đến chuyện y từng bắt nạt hắn thì cũng cay thật, dù cho sự bắt nạt đó đến từ hiểu lầm thì hắn vẫn cay như cũ.
Không có cái chuyện sau khi Mười Năm Thất Bát chải chuốt lại ký ức mà Phạm Gia Huân trở nên cảm thấy có lỗi vì đã nhiều lần phũ Hoạ Kính Đình trong kiếp này đâu.
Bản chất đã không thích thì việc người ta bám theo chỉ khiến hắn thấy phiền nhiễu.
Có chăng, cái chuyện nhầm lẫn mà cho rằng ý đồ tán tỉnh với cách thức bắt nạt mới của y khiến hắn cảm thấy hơi sốc ngang sốc dọc một chút thôi.
Nhưng mà Hoạ Kính Đình lại là người yêu của hắn trong chín thế giới nhiệm vụ kia.
Và mọi thứ dù có thuyết phục đến thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần đứng trước chữ “nhưng”, tất cả đều không còn nghĩa lý gì hết.
Thừa nhận rằng, nếu không có ký ức của kiếp trước, không cần những hành vi cử chỉ quan tâm quá mức cần thiết giữa bạn bè với nhau, chỉ cần dựa vào gương mặt và vóc dáng của Hoạ Kính Đình thì Phạm Gia Huân nhất định đổ y, có khi còn simp đến mù quáng cũng không chừng.
Có lẽ nên cảm ơn phần ký ức kia, nếu không có nó thì chắc chẳng có chút gì níu giữ được chút lý trí của Phạm Gia Huân.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát đang ở hình dạng tinh tinh vừa phát mấy cái vào mông của kỳ đà Chín Chín Năm Không Tắm.
Vừa mới đọc được chút độc thoại nội tâm của Phạm Gia Huân, nó lập tức nhắc nhở:
“Cái lúc ở chín thế giới kia, có bao giờ cậu không mù quáng với tình yêu? Lại lý trí quá cơ!”
Phạm Gia Huân mới nghĩ, ờ thì cũng đúng thật.
“Lý trí” của hắn là cảm giác uất ức phải chịu đựng vì bị tẩy chay, đó là sự khó chịu với Hoạ Kính Đình chứ chẳng phải do hắn miễn nhiễm với nam sắc.
Quay đi quẩn lại, hắn vẫn là kẻ bị chi phối bởi cảm xúc nhiều hơn thứ gọi là lý trí.
Hoạ Kính Đình: “Chuyện kiếp trước là do tôi hiểu lầm, tôi cũng chẳng muốn chống chế hay ngụy biện gì cả.
Tôi thừa nhận lúc đó tôi đã bắt nạt cậu, khiến cậu khổ sở suốt thời gian dài, biến quãng thời gian đi học của cậu trở thành ác mộng”
Phạm Gia Huân: “…”
Hoạ Kính Đình: “Kiếp này, ban đầu tôi muốn đối xử tốt với cậu như một cách để chuộc lỗi của bản thân.
Có điều thời gian trôi đi, tôi càng ngày càng muốn cậu yêu thích tôi nhiều hơn, càng muốn trở thành kiểu người mà cậu thích”
“…”
“Phải thừa nhận, lúc nhìn thấy cậu lướt điện thoại ngắm mấy người mẫu nam, lúc cậu hỏi bài người khác tôi đã muốn lồng lộn lên, nhưng mà bản thân lại chẳng có tư cách để xen vào việc cậu muốn nhìn người nào hay việc cậu trở nên thân thiết hơn với ai đó so với tôi.
Tôi muốn thể hiện rằng bản thân tôi cũng có gu ăn mặc, cũng có thành tích học tập tốt.
Có lẽ trong mắt cậu tôi chỉ là một thằng lố lăng thích thể hiện, là một thằng thích đi cùng người kém hơn để tỏ ra bản thân cách biệt”
“…”
Hoạ Kính Đình thả cánh tay của Phạm Gia Huân đang bị y giữ chặt, tuy nhiên tư thế y nằm đè lên hắn vẫn không thay đổi.
Hai tay Hoạ Kính Đình chuyển sang một tay ôm vai Phạm Gia Huân, một tay đặt lên mái tóc của hắn: “Tôi đã rất mong chờ cái ngày được ôm cậu trong vòng tay, đêm nào tôi cũng ảo tưởng đến chuyện bản thân sẽ cùng cậu trở thành người yêu của nhau”
Phạm Gia Huân: “Cậu không thấy mệt mỏi sao?”
Hoạ Kính Đình: “Mệt gì chứ! Càng ngày tôi càng cảm thấy bản thân càng nên cố gắng hơn để có thể đến gần cậu.
Huân à, tôi yêu cậu nhiều hơn những gì cậu có thể tưởng tượng đấy”
Phạm Gia Huân: “Camera thì sao? Hằng ngày cậu vẫn thấy tôi được còn gì?”
Hoạ Kính Đình: “Căn phòng trọ ấy, tôi chỉ gắn đúng một cái ở chỗ cậu hay ngồi ăn uống, cày phim thôi.
Trên gác hay phòng tắm tôi không hề gắn, nếu gắn thêm thì chắc chắn cả ngày của tôi chỉ xoay quanh việc nhìn màn hình điện thoại để ngắm cậu thôi”
Gì thì không biết, riêng cái chuyện lắp camera theo dõi là một thứ khiến người ta khó chịu ngang bằng với việc hắn dùng nick Vẩy Phím Bình Thiên Hạ cào loạn lên.
Tự nhiên biết mọi hoạt động hằng ngày đều có người khác quan sát, cái cảm giác này phải gọi là trên cả chữ tệ.
Dù cho hành vi ấy có xuất phát từ cảm xúc của Hoạ Kính Đình cũng thế thôi.
Được quan tâm nhiều thì thích thật đấy nhưng quan tâm kiểu này thì hắn hơi sợ.
Phạm Gia Huân: “Cậu thích tôi ở điểm gì?”
Hoạ Kính Đình: “Không biết nữa, tôi chỉ biết là bản thân không thể kiểm soát những cảm xúc dành cho cậu thôi”
Lúc này, suy nghĩ của Phạm Gia Huân như một mớ hỗn độn ngổn ngang với một đống cảm xúc.
Nếu không có cái chuyện gắn camera kia thì hẳn là hắn đã tiến tới với Hoạ Kính Đình ngay và luôn.
Chín thế giới kia, y luôn đối xử với hắn rất tốt, không bắt lỗi được bất kỳ điểm gì.
Hoạ Kính Đình: “Tôi sẽ tháo bỏ camera nên là… xin cậu đừng giận tôi”
Sau đó, Hoạ Kính Đình khóc luôn rồi.
Phạm Gia Huân hoảng hốt với những gì tai nghe mắt thấy.
Mỹ nam đứng đầu trong lòng anh chị em đang ôm hắn như gối ôm mà khóc.
Bản thân Phạm Gia Huân lại chẳng biết dỗ dành người khác như thế nào: “Này, cậu đừng khóc mà!”
Hắn biết, bây giờ chỉ cần hắn hứa hẹn một câu nào đó với Hoạ Kính Đình thôi, y sẽ lập tức trở về với hình ảnh hay cười mà hắn biết.
Nhưng mà lời hứa đưa ra dễ dàng như vậy, Phạm Gia Huân không tài nào thốt ra nổi.
Lúc sau, Hoạ Kính Đình cũng nín, y ngồi dậy với khoé mắt ửng đỏ và bọng mắt hơi sưng: “Cậu thật là, nói dối bằng một lời hứa hẹn cũng không muốn thốt ra hay sao?”
Phạm Gia Huân: “Không, tôi không muốn hứa những thứ mà bản thân không chắc có thể làm được.
Tôi không muốn người ta nuôi hi vọng rồi thất vọng thật nhiều”
Hoạ Kính Đình: “Tôi lại đang hiểu là cậu sợ tôi tổn thương đấy!”
Phạm Gia Huân: “”Người ta” ở đây không phải chỉ có một mình cậu đâu”
Hoạ Kính Đình: “Tôi biết tôi là một trong những đối tượng gọi là “người ta” mà cậu nói, có điều tôi vẫn không thể nào ngừng liên tưởng mọi thứ giữa tôi và cậu được”
Phạm Gia Huân: “… Tôi nhớ khoảng thời gian trước kia, tôi hay làm lơ không để ý cũng không thèm đáp lời cậu mà, lúc đó cậu đã nghĩ cái gì?”
Hoạ Kính Đình: “Tôi nghĩ rằng hẳn là bản thân chưa đủ đẹp, chưa đủ giỏi để cậu thấy ấn tượng”
Phạm Gia Huân nghi ngờ: “Chưa một lần có suy nghĩ khác hay sao? Kiểu như từ bỏ ấy”
Hoạ Kính Đình: “Tình yêu của tôi à, sao tôi lại có thể làm trái lại con tim mình chứ”.