Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 212


Bạn đang đọc Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình – Chương 212


Sờ thấy vết sưng trên đầu, Hứa Mạc Phàm thiếu điều muốn đồng môn tương tàn với Thoa Thục Quyên ngay tại đây nhưng rồi y nhịn, tiểu thiếu gia còn cần nghỉ ngơi nữa.

Ai rảnh quan tâm đến sự hiện diện của nàng ta làm gì.
Gì thì không biết, nếu Thoa Thục Quyên có thân phận là con cháu của giáo chủ thì cái vị trí thiếu chủ ma giáo cũng không đến phiên y ngồi.

Bởi nàng ta có tính cách và lối hành xử còn giống cha y cũng là giáo chủ đương nhiệm hơn là y.

Nhất là cái nết chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Nếu có thực thể, Mười Năm Thất Bát nhất định xông đến rồi nhét vào mặt của Hứa Mạc Phàm nội dung cốt truyện.

Lúc nhà họ Khúc cùng hai nhà Giang Hoàng trở mặt, người ma giáo tiếp tay tiếp chân cho nhà họ Khúc là do Thoa Thục Quyên khởi xướng chứ đâu ra.

Giáo chủ đương nhiệm cử cao thủ đến, gửi tiền liên tục còn hỏi nàng ta có thiếu không, thiếu thì cứ nói, ma giáo sẽ giúp nàng chơi tới bến.

Vì thế Thoa Thục Quyên càng được lướt khuấy nguyên cái thành này thành nồi chè thập cẩm.


Thoa Thục Quyên nhìn cái hướng mà Hứa Mạc Phàm rời đi, trong lòng tự hỏi phải chăng cái tên này ở cạnh hầu Khúc Trường Lâm đến nghiện? À mà thời gian hắn theo hầu cũng chỉ có ngày một ngày hai thôi mà! Do tiếng sét ái tình hay y ảo tưởng ngủ cùng giường với đối phương một hôm thì phải chịu trách nhiệm? Cơ mà cái vẻ bước nhẹ như không đó thì hẳn là thích Khúc Trường Lâm lắm ấy!
Sau quá trình tự hỏi, tự suy luận trả lời, tự đưa ra kết luận, Thoa Thục Quyên rõ bỏ hết mấy cái phiền não rồi nhanh chóng rời đi.

Nàng có linh cảm không lành, hình như mấy huynh đệ tỉ muội cùng cha khác mẹ của nàng đang âm mưu cái gì đó, nàng phải về nghe ngóng trước rồi tìm cơ hội chơi lại mới được.

Tuy nàng cũng là kể có địa vị trong ma giáo, gần như ngang bằng với Hứa Mạc Phàm nhưng ở nơi này thì nàng vẫn mang danh phế vật, sẽ không có ai kính nể hay sợ hãi trước nàng.

À, cũng không hẳn, vẫn còn một kẻ mang thân phận Vương gia Dương Lăng và nhị thiếu Khúc Trường Khanh.


Hứa Mạc Phàm mới nghĩ bản thân nên dùng cái lý do gì để tiếp tục chung giường với tam thiếu gia Khúc Trường Lâm.

Cho đến khi về căn phòng cách vách, Hứa Mạc Phàm vẫn còn nhung nhớ cảm giác mà Khúc Trường Lâm ôm lấy tay mình tìm sự che chở.

Lại còn dáng vẻ của hắn, dù là hành động gì thì càng nhìn lại càng thấy thích.

Không biết tại sao, Hứa Mạc Phàm cảm thấy dáng vẻ của Khúc Trường Lâm đều rất đáng yêu.

Không hiểu lý do gì mà mấy người Thụy Hương lại rùng mình mỗi khi nhớ đến dáng vẻ mới ngủ dậy của hắn nữa.

Lắng nghe một chút, Hứa Mạc Phàm cảm nhận được tam thiếu gia của y hình như đang lật người qua lại, có lẽ do không ngủ được.

Y cũng mạnh dạn đẩy cửa bước vào, khéo lại có thêm cơ hội để ôm mỹ nam vào lòng cũng nên.

Điều chỉnh lại vẻ mặt của mình sao cho thần thái trở nên giống với tên ngốc, Hứa Mạc Phàm mới đẩy cửa đi vào, bước tới cạnh giường của Khúc Trường Lâm.

Y chưa kịp nói gì thì giọng của tiểu thiếu gia đã văng lên: “Sao ngươi qua đây? Ta đâu có gọi ngươi đâu?”
Hứa Mạc Phàm rũ mắt: “Thiếu gia, tiểu nhân thấy ác mộng!”
Vừa nói, tay còn khẽ khều vạt áo của Khúc Trường Lâm rồi dùng mấy ngón tay nắm lại góc nhỏ này.


Trông không khác gì một đứa nhỏ to xác tội nghiệp cần được yêu thương.

Phạm Gia Huân thấy vậy thiếu điều vươn tay nhéo má Hứa Mạc Phàm.

Thế rồi hắn cũng đã phải đầu hàng trước biểu hiện của Hứa Mạc Phàm và cho y lên nằm cùng giường.

Một hồi lâu sau, chờ cho Phạm Gia Huân chìm vào giấc ngủ, Hứa Mạc Phàm nhẹ nhàng dịch chuyển thân thể lại gần rồi ôm hắn trong vòng tay rồi mới chịu đi ngủ.

Hệ thống Mười Năm Thất Bát kiểu: “…” Tôi không thiết tha bất kì thứ gì trên đời nữa.

Cái hành động này, Hứa Mạc Phàm à, cậu có thể lặng lẽ thích Phạm Gia Huân rồi chôn giấu nó trong đáy tim mà.

Đâu có nhất thiết phải tìm mọi cách để dính người đến như thế đâu.

Kịch bản nguyên đai nguyên kiện là hơn tháng nữa Hứa Mạc Phàm mới dần nhớ ra một chút, thế nhưng y vẫn chưa nhớ ra thân phận của mình.

Dù cho Thoa Thục Quyên và nguyên đám cao thủ ma giáo có âm thầm tìm đến, kể những câu chuyện ngày xưa thì Hứa Mạc Phàm vẫn không ý thức được thân phận thật của mình là thiếu chủ ma giáo.

Vì vậy y cứ như một kẻ hầu người hạ có ước muốn trèo cao, muốn bày tỏ lòng mình nhưng quay đi quay lại cũng chỉ dám ở gần dưới thân phận hạ nhân.

Cho đến khi xung đột của chính phái và ma giáo đi tới đỉnh điểm thì y mới nhớ ra toàn bộ.


Đó đó, nguyên tác Hứa Mạc Phàm rụt rè bẽn lẽn như thế chứ có phải cái kiểu sấn tới tán tỉnh, bày trò làm thân như thế này đâu!
Điều nó sợ nhất là Phạm Gia Huân dưới thân phận Khúc Trường Lâm phát sinh tình cảm với Hứa Mạc Phàm khiến kịch bản sai lệch.
Tình cảm của Khúc Trường Lâm thay vì dành cho Giang Thuỷ Lam mà dành cho đối tượng khác thì làm sao có chuyện nhà họ Khúc cân hai nhà Giang Hoàng? Làm sao Thoa Thục Quyên lấy cớ mà quậy tưng bừng cái thành này lên.

Nàng ta không quậy thì làm sao chính phái và ma giáo đối đầu với nhau? Hai phe không đối đầu với nhau thì làm sao mà Giang Thủy Lam và Hoàng Dư Kim công khai nắm tay cùng nhau bước lên đỉnh nhân sinh? Rồi nhiệm vụ này hoàn thành kiểu gì? Bằng niềm tin với hi vọng chắc?
Rõ ràng nó đã xoá ký ức của Phạm Gia Huân để trong hắn thuần túy chỉ có ký ức của Khúc Trường Lâm.

Lẽ ra theo một hệ thống suy luận đã hình thành từ nhỏ của Khúc Trường Lâm thì Phạm Gia Huân phải bị ảnh hưởng theo rồi làm các hành động như hàng nguyên tác chứ! Cớ sao mọi sự lại trở thành thế này?
Thoa Thục Quyên, nếu không tính Phạm Gia Huân thì cô chính là nhân tố lớn nhất!

Nếu hệ thống Mười Năm Thất Bát có thực thể, nó sẽ đến tìm Thoa Thục Quyên để nói hết nỗi lòng:
“Sao cô lại diễn như thế này? Cô có đọc kịch bản không?”
Thoa Thục Quyên: “Không đọc!”
Hệ thống Mười Năm Thất Bát: “Thế bây giờ kịch bản đâu?”
Thoa Thục Quyên: “Dưới ao cá tra”
Hệ thống Mười Năm Thất Bát: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.