Bạn đang đọc Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình – Chương 11
Nói chung là Hệ thống 10578 đã chuẩn bị tinh thần nhiệm vụ ở thế giới này sẽ thất bại, chỉ là đâu đó trong tâm trí, vẫn còn tồn tại chút gì đó gọi là một tia hi vọng mong manh.
Tuy rằng mong manh nhưng hệ thống vẫn mong muốn sự mong manh ấy sẽ mạnh mẽ như kính chống đạn chứ đừng thật sự mong manh như pha lê.
Mười lăm giờ, bằng thứ ma âm khiến người nghe nhức đầu không thể tả, hệ thống đã bắt buộc Phạm Gia Huân phải bước chân ra khỏi dinh thự.
Hệ thống: “Ân Lam đã nhận được tin, y sắp đến đây rồi.
Bây giờ cậu tìm người khác để gây sự y như cái lúc cậu làm anh hùng bàn phím á”
Phạm Gia Huân: “Làm anh hùng bàn phím thì chỉ cần mạnh mẽ trước màn hình máy tính là được, không nhất thiết bên ngoài xã hội cũng phải mạnh mẽ”
Phải biết cho dù là trước đây hay bây giờ hắn cũng chỉ dám lên mạng phun trào ác ý với người ta thôi, ngoài đời thì sợ ăn đòn nên chưa dám sinh sự bao giờ.
Hệ thống: “Lo cái gì, Quân Lăng Việt vốn là thiếu gia nhà Bá tước, con của thương nhân giàu nhất đế quốc, ngay cả Đại Công tước cũng phải nể mặt.
Anh trai Quân Lăng Khang thì chính là nam thần từ trong tiểu thuyết bước ra, cho dù không hot bằng Ân Lam nhưng tuyệt nhiều fan cứng hơn”
Phạm Gia Huân: “Ý là tao không muốn ăn đòn”
Hệ thống: “…có cận vệ đó để làm gì? Trưng cho đẹp hay sao? Năng lực họ rất mạnh, cũng cầm theo vũ khí nữa, cậu sợ cái gì?”
Chưa kịp để Phạm Gia Huân phản bác thêm câu nào, hệ thống đã tiếp tục tẩy não: “Có tôi ở đây chẳng lẽ còn không thể đánh giá năng lực của người khác hay sao? Đừng quên nhiệm vụ của cậu là sửa cốt truyện quay về đúng hướng, không được để nó chạy loạn như ngựa thoát cương nữa, cậu hiểu không?”
Hệ thống: “Không được phản bác nữa, có người đến để gây sự rồi kìa”
Trước mặt là một thanh niên chạy bán sống bán chết, mặt thì xanh mét, thân hình nhìn thì nhỏ yếu như thể sắp về với tổ tiên đến nơi thế mà chạy nhanh khiếp.
Vèo một cái đã tới chỗ Phạm Gia Huân.
Hắn cứ tưởng đây sẽ là người mình sẽ gây sự nhưng không, thiếu niên vòng qua hắn và đội cận vệ như một vị thần để lại mấy tên cao to đang đuổi theo đâm vào hắn.
Bình thường nếu là thiếu gia đi đứng không cẩn thận thì còn kéo thiếu gia lại nhưng bây giờ là người ta muốn đâm vào, lý nào cận vệ để yên.
Bốn người lập tức xông lên, à không, chỉ có hai người xông lên.
Đi hai đường quyền là cái đám kia nằm bẹp dí xuống nền để đo đất.
Nhìn xem, cái trang phục của cận vệ là của Nam tước.
Hơ hơ, hệ thống quả nhiên không sai, sẽ không bao giờ đánh giá sai về người khác.
Thứ tự ở đây như sau: Hoàng Đế, Thân Vương, Hoàng tử, Đại Công tước, Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước.
Lý Tường được cận vệ đỡ người đứng lên, gã đã chửi ầm lên.
Rằng thì kẻ nào chán sống dám cho người đánh gã.
“Mày là ai mà dám đánh tao? Mày biết tao là ai không hả?”
“Tao đây là con út của Bá tước đó, mày có là Nam tước thì tao cũng không sợ”
“Mày dọa ai chứ.
Đừng nghĩ nói ra cái thân phận cao hơn tao mà tao sợ…”
Phạm Gia Huân ra lệnh cho cận vệ: “Đánh cho ta”
Hai cận vệ xông lên lại đánh cho dám Lý Tường nằm bẹp dí xuống đất.
Bình thường thiếu gia chỉ xưng “tôi” với họ.
Bây giờ xưng “ta” thì chắc là tức giận lắm rồi.
Hai người lại càng ra sức đánh đám người không biết trời cao đất dày này là gì.
Ở thủ đô này, đừng nói Bá tước, ngay cả Đại Công tước cũng tọa trấn tại đây nữa là, không biết tên điên nào nghĩ gì mà cho rằng thân phận của thiếu gia là ngụy tạo.
Gã không biết ngụy tạo thân phận của người khác, nhất là khi mạo danh những người có tước vị là tử tội sao?
Có lẽ do thứ bậc tước hàm nên trình độ của cận vệ Nam Tước cũng chẳng đâu vào đâu cả.
Hoặc cũng có thể là do không được huấn luyện và tuyển chọn nghiêm ngặt.
Hệ thống: “Lý Tường vốn là con trai của Tử tước, sau khi cha mất vì bệnh tim thì kế vị nhưng bản thân gã không có công lao gì lớn, cũng không tạo ra ảnh hưởng tích cực nên tước vị truyền đến đời gã đã bị giảm một bậc, bây giờ là Nam tước”
Phạm Gia Huân: “Tao nói, hình như ở đây ai có tước hiệu hoặc người thân của họ đều xưng “ta” hết, không hiểu sao tao thấy cứ nổi da gà kiểu gì ấy!”
Hệ thống: “Xưng như vậy là bình thường nhưng Quân Lăng Khang và Quân Lăng Việt thì từ nhỏ đều xưng tôi, khi xưng ta thì có nghĩa đang nổi giận, muốn dùng đến quyền uy.
Chỉ có hai người xông lên đánh vì hai người còn lại đang phải bảo vệ cậu”
Phạm Gia Huân: “Ê, hệ thống! Mày thử nói xem Ân Lam đã thấy cảnh này chưa?”
Hệ thống 10578: “Thấy từ lâu rồi.
Bây giờ đang có người lấy đoạn video cậu đánh người tung lên mạng với tiêu đề Tiểu thiếu gia nhà Bá tước vô cớ đánh Nam tước đến cha mẹ nhận không ra nữa kìa, phần bình luận có rất nhiều người chửi cậu cơ”
Phạm Gia Huân: “Vậy chắc phá tan hình tượng rồi nhỉ?”
Hệ thống: “Nếu không có gì phát sinh thì cậu chỉ còn tai tiếng như cái quãng thời gian hoàng kim lúc cậu quyết đi làm anh hùng bàn phím vậy”
Phạm Gia Huân: “…Tao biết quá khứ của tao rất huy hoàng, mày không cần nhắc lại đâu”
Thấy cận vệ đã đánh người đến mức bọn Lý Tường không thể tự đứng dậy, Phạm Gia Huân mới bảo dừng lại, quay về dinh thự, cũng không thèm đe dọa người xung quanh.
Phạm Gia Huân vừa đi thì thiếu niên gầy yếu kia quay lại, mang theo bên mình một nhóm cận vệ có biểu tượng của Công tước.
Thấy Lý Tường và cận vệ bị đáng tơi tả xong, cậu lại ra lệnh cho cận vệ trói cái đám kia lại, trét mật ong lên người họ.
“Chỉ là Nam tước mà cũng dám sàm sỡ gạ gẫm ông đây.
Biết chị ông đây có công cải tiến vắc-xin, tạo ra thuốc trị thương tức thời cứu được bao nhiêu người lính trên chiến trường nên được phong Hầu tước từ mười năm trước không hả?”
“Chỉ là một Nam tước vô dụng vị hạ tước mà cũng vênh mặt khinh bỉ ông đây.
Đừng nghĩ chú của mày là Công tước Khương Đình mà tao sợ, Hoàng Đế đã sắc phong tao làm Công tước khi tao vừa thành công chế tạo hai loại tinh giáp và ba mẫu cơ giáp siêu mini rồi.
Tao đây ngang hàng với chú của mày, có thể gọi thẳng tên của Khương Đình mà không ai dám nhíu mày đó, nghe chưa hả?”
“Một thằng vô dụng tham tài háo sắc như mày mà cũng dám lên mặt với Công tước.
Mày nghĩ tao không biết tìm cận vệ của tao đến hả?”
Vừa nói, thiếu niên vừa cầm gáo mật ong tạt lên người Lý Tường.
“Đi tìm tổ ong, không, tổ kiến lửa lại đây cho ta.
Tìm cái sợi dây nào dài hơn treo bọn chúng lên nữa”
Từ lúc thiếu niên quát Lý Tường, cũng không thiếu người quay phim, live stream trên mạng.
Nghe được những lời của thiếu niên, xung quanh im lặng đến lạ.
Nghe bảo Hoàng Đế mới phong tước cho em trai của Hầu tước Kiều Nhữ Mai.
Vì Công tước Kiều Nhữ Anh vừa khỏi ốm, đang yếu nên chưa mở yến tiệc chiêu đãi, Hầu tước Kiều Nhữ Mai thì chẳng mấy khi lên mạng đăng này nọ, cũng chưa bao giờ đăng ảnh của em trai.
Kiều Nhữ Anh trong lòng mọi người chẳng khác gì nghe tên như sấm bên tai nhưng người thật thì chưa thấy bao giờ.
Cũng vì không hề lộ mặt nên nhà báo vẫn chưa có cơ hội đăng lên trang nhất.
Lúc này, trong dinh thự Bá tước, Phạm Gia Huân sai người hầu mang lên đĩa hoa quả lạnh lên, chính mình thì nằm dài trên sô pha xem ti vi.
Phạm Gia Huân ăn hoa quả, cảm giác thư thái đến muốn híp mắt.
Theo như luật bất thành văn thì cùng là một dạng bị bôi đen nhưng nhân vật chính sẽ có ánh hào quang đẩy lùi đi thứ nước bẩn đó, còn pháo hôi thì không.
Có khi kết truyện rồi thì đống nước bẩn vẫn còn trên người, không cách nào rửa sạch được, thảm chút thì có thể bị người đời sau chửi rủa mấy trăm năm.
Hệ thống lúc này lên tiếng: “Có biến!”.