Đọc truyện Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược – Chương 38
Lòng người có bao nhiêu phức tạp. Có người nói, trên đời này khiến cho người ta không thể nhìn thẳng, chính là mặt trời và lòng người. Trên đời này không có người hoàn mỹ, mỗi người đều có nhân tính khuyết điểm, chỉ là có vài người gặp được một việc, đem những khuyết điểm đó bộc lộ ra, có vài người cả đời không gặp được, vì thế thành người đạo đức hoàn mỹ trong mắt mọi người.
Giống như là Kỳ Lương Tần hiện giờ, cậu hiền lành, chăm chỉ như vậy, như là người đàn ông tri kỷ nhất trong cái nhà này.
Nhưng cậu hiền lành cũng là vượt qua dĩ vãng, so với bình thường cậu càng hiếu thuận Nghiêm lão thái thái, càng thích làm việc, càng ôn nhu.
Đơn giản là trong lòng cậu cũng có một dục vọng bí ẩn, dục vọng thắng lợi. Cậu muốn thắng Thẩm Hoà.
Đây chính là một suy nghĩ bí ẩn, có lẽ bản thân cậu cũng không có nhận thức rõ ràng, nhưng cậu lại bị suy nghĩ này sai sử, cậu vừa đồng tình Thẩm Hoà, lại ghen tị cô, xem cô như tình địch. Cậu giống một con côn trùng, quơ đôi cánh xinh đẹp của mình, tận khả năng hấp dẫn người khác chú ý, tận khả năng phát ra mùi vị của mình.
Dưới bề ngoài mềm mại của cậu, là một trái tim tao khí lại pha đủ tính công kích.
Có lẽ là do nghe xong khuyên bảo, thái độ của Nghiêm lão thái thái đối với Thẩm Hoà dịu đi không ít. Giữa bữa cơm Thẩm Hoà đứng lên kính một ly rượu cho mỗi người, mỗi một ly đều phối hợp nói mấy câu, nói thật ra, lời nói thật sự xúc động, có văn chương, nhưng mà không già mồm cãi láo, chỉ khiến người ta cảm thấy tình chân ý thiết, chia tay vui vẻ.
Lúc kính đến Kỳ Lương Tần, Thẩm Hoà nói: “Thật đáng tiếc hiện tại mới biết cậu, tôi rất thích cậu, hy vọng cậu và Tùng Vĩ đừng giống chúng tôi, có thể bên nhau thật dài thật lâu.”
Tuy rằng lời này không hẳn không phải là khách sáo, vẫn khiến Kỳ Lương Tần được ưu ái mà sợ, lúc chạm cốc, cố ý thấp xuống một nửa, lấy làm khiêm tốn. Cậu vốn cũng muốn nói một đoạn cảm động, kết quả moi tim móc ruột nửa ngày, cũng không nghĩ ra một câu thích hợp. Cậu và Thẩm Hoà không quen, không có tình cảm gì.
Thẩm Hoà không ở lâu tại Nghiêm gia, ăn cơm xong liền trở về. Nghiêm lão thái thái nói: “Lão đại, đưa cô ta.”
Nghiêm Bách Tông liền thay Thẩm Hoà xách một cái rương hành lý ra cửa, Thẩm Hoà đứng ở cửa nhà tạm biệt người Nghiêm gia, Nghiêm lão thái thái luôn luôn cường thế lại lộ ra vài phần thương cảm, nói: “Trước đây ta không tốt với con lắm, con đừng ghi hận.”
“Con cũng có chỗ không tốt, nhọc ngài đảm đương nhiều, cám ơn ngài.”
Hai người phụ nữ ôm nhau một chút, Nghiêm lão thái thái cầm tay cô, nói: “Ai, con đó…”
Thẩm Hoà cười cười, hốc mắt ướt át.
Mọi người đều không vội vã trở về phòng, dì Xuân và lão thái thái ở hành lang hóng gió, ba người Nghiêm Tùng Vĩ bọn họ thì tiếp tục đưa Thẩm Hoà ra cửa. Kỳ Lương Tần yên lặng đi theo ở phía sau cùng, nghe Nghiêm Viện nhỏ giọng nói chuyện với Thẩm Hoà. Ngày mùa hè gió nóng, phơi dưới mặt trời đặc biệt đốt người, ngược lại cái bể bơi lớn đằng trước gợn sóng lấp lánh, xanh lam một mảnh. Ngày mùa hè nắng hè chói chang, cái hồ này lập tức náo nhiệt lên.
Bọn họ đưa Thẩm Hoà đến cổng, Nghiêm Bách Tông đã lái xe lại đây: “Mọi người đều trở về đi.”
Thẩm Hoà cũng nói: “Trở về đi, bên ngoài nóng như vậy. Về sau thường liên hệ.”
Nghiêm Viện gật đầu, phất tay với Thẩm Hoà, Nghiêm Tùng Vĩ quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Lương Tần cũng phất tay giống như lưu luyến không rời, liền vui vẻ, Kỳ Lương Tần ngượng ngùng buông tay xuống, có chút ngại ngùng.
Cậu nghĩ lúc chia ly buồn bã như vầy, thế nào thì cậu cũng nên làm cái bộ dáng. Nhưng trên thực tế Thẩm Hoà với cậu mà nói, không có gì khác khách khứa bình thường, cậu vội vàng khoản đãi, sau đó gượng chống chút tinh thần cuối cùng tiễn khách, nhưng trong lòng ước gì nhanh chóng trở lại trên giường, ngủ một giấc thật ngon nghỉ ngơi một chút.
Không ngở cậu nghĩ như vậy, Nghiêm Viện cũng nghĩ như vậy, Thẩm Hoà phía trước mới vừa đi xa, sau lưng cô liền thở ra một hơi: “Rốt cuộc tiễn bước rồi.”
Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Con nhóc này, về sau em thật sự không có chị dâu rồi đó.”
Nghiêm Viện cười chỉ chỉ Kỳ Lương Tần: “Không có chị cả có chị hai.”
“Ngày nào đó chị hai em đi rồi, em cũng như trút được gánh nặng giống vậy sao?”
Nghiêm Viện nói: “Anh hai, em cảnh cáo anh, mối hôn này của anh muốn ly không dễ dàng như anh cả đâu nhá. Anh không biết mẹ có bao nhiêu thích Lương Tần đâu.”
Đó ngược lại là thật sự, hôm nay Nghiêm lão thái thái khen Kỳ Lương Tần không ít. Cũng không biết bà là thật lòng khen, hay là bởi vì Thẩm Hoà.
Nghiêm Bách Tông đưa Thẩm Hoà, đại khái cũng đi một chuyến đến nhà họ Thẩm, ăn cơm tối mới trở về. Kỳ Lương Tần đang ở trong sân hóng mát, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đi tới, nhanh chóng đứng lên, chào hỏi.
Nghiêm Bách Tông vẫn thản nhiên lên tiếng, Kỳ Lương Tần liền ngồi xuống lại, ai biết Nghiêm Bách Tông lại đi về phía cậu, nói: “Thẩm Hoà bảo tôi cám ơn cậu.”
“Hửm?”
Kỳ Lương Tần ngồi ở trên xích đu, ngửa đầu nhìn Nghiêm Bách Tông dáng người cao lớn. Dưới đèn đường Nghiêm Bách Tông từ trên cao nhìn xuống cậu, nói: “Không để cô ấy ngồi một mình ở trong phòng khách xấu hổ.”
Kỳ Lương Tần nói: “Nói chị ấy không cần khách khí, người trong nhà đều có việc, chỉ mỗi tôi nhàn rỗi.”
Nghiêm Bách Tông cũng không nói thêm gì, xoay người liền đi, bước chân hơi có chút nặng nề, chỉ để lại mùi rượu nhàn nhạt, phiêu tán trong không khí ngày hè ấm áp.
Bởi vì lão thái thái quản cổng, gần đây mỗi ngày cứ buổi tối mười giờ Nghiêm Tùng Vĩ tất sẽ về nhà, không được mấy ngày liền khiến Đàm Thanh Thanh bất mãn, cô cảm thấy Nghiêm Tùng Vĩ lên giường mới đến tìm cô, lên xong đêm đã khuya mà còn muốn xách quần lên về nhà, khiến cô có một loại cảm giác vô cùng bất an và đau lòng.
“Lại không thể có một ngày ngoại lệ sao?” Đàm Thanh Thanh nói: “Một tuần ít nhất một ngày có thể cho em tỉnh lại trong ngực anh, mở mắt có thể nhìn thấy anh chứ.”
“Bảo bối anh cũng muốn mà, chỉ là mẹ anh gần đây trông chặt, em chờ một chút.”
“Em mặc kệ, em chính là muốn anh ở bên, buổi sáng ngày hôm qua em nhớ anh đến muốn khóc.” Đàm Thanh Thanh nói xong liền muốn khóc, Nghiêm Tùng Vĩ đành phải ôm cô an ủi: “Bảo bối vừa khóc, anh cũng đau lòng theo.”
“Anh chỗ nào còn có lòng, ” Đàm Thanh Thanh khóc lóc kể lể: “Lương tâm anh đều cho chó ăn rồi.”
“Trái tim anh đều ở chỗ em mà, bị chó ăn, cũng là em không trông kỹ.”
“Anh còn lời ngon tiếng ngọt với em, ” Đàm Thanh Thanh đẩy hắn ra: “Đàn ông mấy người, không một ai là thứ tốt. Anh nói năm nay là có thể lấy em về nhà đó, anh cũng đừng quên.”
Nghiêm Tùng Vĩ nghiêng người qua, cười nói: “Nếu anh quên, thì em thế nào?”
Đàm Thanh Thanh nghe vậy há mồm liền cắn hắn một cái, cắn trên mu bàn tay hắn. Nghiêm Tùng Vĩ đau tới hít khí: “Em còn thật sự nỡ cắn.”
Làn da hắn trắng nõn, vừa cắn chính là một dấu răng xanh tím, lúc trở về ăn cơm, lập tức bị Nghiêm Viện nhìn thấy.
Nghiêm Viện cố ý hỏi: “Anh hai, tay anh làm sao vậy, ai cắn?”
Nghiêm Tùng Vĩ làm bộ như không nghe thấy, Nghiêm Viện liền cười, nhìn về phía Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần cuống quít phủ nhận: “Không phải anh cắn!”
Lần này sắc mặt Nghiêm lão thái thái lại càng không xinh đẹp. Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng cười nói: “Không phải em cắn, còn có thể là ai cắn.”
Kết quả Nghiêm Tùng Vĩ vẫn bị lão thái thái răn dạy một trận. Xuất phát từ suy xét làm cho vợ chồng son bọn họ gia tăng tình cảm, cũng vì danh nghĩa giải sầu cho Nghiêm Bách Tông, lão thái thái ra lệnh, muốn hai anh em bọn họ dành ra thời gian trống hai ngày, người nhà cùng đi núi Bích Hà.
Núi Bích Hà ngay ở phía nam thành Nam, độ cao so với mặt biển không cao, nhưng mà non xanh nước biếc, ngày mùa hè đặc biệt mát mẻ, là thắng địa nghỉ hè dân thành phố cuối tuần thích đi nhất. Trên núi kia có một ngôi chùa cổ, nghe nói có hơn một ngàn năm, hương khói hưng thịnh, những năm trước đây một vài phú thương thành Nam quyên tiền tu sửa, lại xây dựng thêm ngôi chùa mới ở bên dưới, còn mời vài hòa thượng rất có tiếng lại đây. Nghiêm Tùng Vĩ nói với Kỳ Lương Tần, lão thái thái từng đi rất nhiều chùa miếu, nhưng bà tin nhất, chính là ngôi chùa trên núi Bích Hà này. Bởi vì lúc lão thái thái vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, không phải thuận buồm xuôi gió, thậm chí hơi có chút khúc chiết. Bà chính là sau khi cầu khẩn ở chùa miếu nơi đây, cuộc sống từ đó về sau thuận buồm xuôi gió, việc làm ăn càng làm càng tốt, từ lúc đó, lão thái thái liền thành tín đồ trung thành của ngôi chùa này, lúc xây dựng tu sửa thêm bà bỏ ra mạnh mẽ.
Hiện giờ lão thái thái lớn tuổi, trên người có tiền, tự nhiên càng tin. Bà cảm thấy hiện giờ cuộc đời bà gần như xem là viên mãn, khuyết điểm duy nhất chính là hôn sự của ba đứa con. Lão đại ly hôn, lão nhị đã kết hôn với đàn ông lại còn không an phận, lão tam lại là cô gái độc thân, nhu cầu cấp bách cần một mối nhân duyên tốt.
Hiện giờ cả nhà lên núi du ngoạn, ngoại trừ gia tăng cơ hội ở chung cho hai người lão nhị, bà cũng thuận tiện lên núi bái lạy, một công đôi việc.
“Vương mẫu tây sơn cũng quản chuyện nhân duyên sao, quản nhân duyên không phải Nguyệt lão hả?” Nghiêm Viện cười.
Nghiêm lão thái thái thực nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô một cái: “Không cho nói bậy!”
Kỳ Lương Tần vốn cũng muốn cười, nhìn thấy Nghiêm lão thái thái nghiêm túc như vậy, vội vàng cúi đầu. Nghiêm Tùng Vĩ lái xe, Nghiêm Bách Tông ngồi ở ghế phó lái, tựa vào nơi đó, dường như đang ngủ.
“Lão đại ngày hôm qua thức khuya sao?” Lão thái thái hỏi.
Nghiêm Bách Tông cũng không quay đầu lại, nằm nói: “Ngày hôm qua tụ họp với đám Vương Bằng một chút.”
“Thằng nhóc Vương Bằng kia về rồi à?”
“Trở về hơn nửa tháng.”
“Hắn cũng ba mươi đi, kết hôn chưa?”
“Chưa.”
Nghiêm Viện cười nói: “Trước kia không phải cũng nói, anh Bằng là người không có khả năng kết hôn nhất sao. Con thấy bạn gái anh ấy ở trên trang bạn bè, mỗi lần đều khác nhau, còn chưa có hồi tâm đâu.”
“Hắn tuy rằng không kết hôn, nhưng con thì đã sinh rất sớm. Mấy ngày hôm trước nhìn thấy bà Vương dắt cháu nội đi chơi, đứa bé cũng đã ba tuổi, bộ dạng thực là xinh đẹp, như là con lai vậy.”
Lão thái thái nói xong, thở ra một hơi thật dài mà, tiếng thở dài kia có chút lớn tiếng, còn có chút dài, hiển nhiên là thở dài cho bọn họ nghe. Ba đứa Nghiêm thị đều làm bộ như không nghe thấy, Nghiêm lão thái thái liền nhìn về phía Kỳ Lương Tần, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Tần thích con nít không?”
“Thích ạ, ” Kỳ Lương Tần không cần nghĩ ngợi nói: “Con nít đều đáng yêu. Trước kia có đứa nhỏ hàng xóm nhà con, đặc biệt thân với con, có đôi khi chỉ nhìn ảnh chụp của nhóc đó, con cũng có thể bật cười, cảm thấy thật sự rất đáng yêu.”
“Đúng vậy, con nít đáng yêu bao nhiêu, thích con nít, tâm địa cũng sẽ không kém, không giống ba đứa này, thấy con nít cứ như thấy quỷ vậy.”
Nghiêm Viện vội nói: “Con cũng thích con nít, chỉ là con thích con nít nhà người khác, muốn con tự sinh tự chăm, con không dám nghĩ.”
“Tùng Vĩ và anh cả đều không thích con nít sao?”
“Con nít ầm ĩ muốn mạng, có cái gì mà thích, ” Nghiêm Tùng Vĩ vừa lái xe vừa nói: “Tương lai tôi có con, cũng sẽ không tự chăm.”
“Không cần con chăm, con phụ trách sinh ra là được, ” lão thái thái nói: “Anh cả con ta không trông cậy vào, nó tái hôn không biết ngày tháng năm nào đâu, mẹ chỉ trông cậy hết vào con với tiểu Tần.”
“Không kết hôn cũng có thể sinh con mà, giống anh Bằng.” Nghiêm Viện trêu ghẹo.
Nghiêm lão thái thái hừ lạnh một tiếng: “Ta cũng hy vọng lão đại giống Vương Bằng đó.”
Nghiêm lão thái thái thật sự có một trái tim mãnh liệt muốn ôm cháu, hơn nữa bà cũng không che giấu dục vọng đó.
Dưới chân núi Bích Hà có một khách sạn, bọn họ ngủ lại ở chỗ này. Lúc đến là buổi sáng hơn mười một giờ, thời tiết đã vô cùng nóng bức. Kỳ Lương Tần vào phòng điều hòa liền không muốn đi ra, lại thấy Nghiêm Tùng Vĩ thay một bộ quần áo, lại xách túi, muốn ra cửa.
“Anh đi đâu?”
“Đi chơi chèo thuyền vượt thác với anh cả, cậu muốn đi không?”

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -Chèo thuyền vượt thác
Chèo thuyền vượt thác, Kỳ Lương Tần chỉ từng xem người ta đấu trong TV. Nghiêm lão thái thái nói: “Cậu đương nhiên phải đi, Viện Viện cũng đi chung, người trẻ tuổi nên chơi của người trẻ tuổi, đừng cứ đi theo ta.”
Kêu vợ chồng son bọn họ, chính là muốn bọn họ ở chung nhiều, dù Kỳ Lương Tần không muốn đi, bà cũng sẽ mệnh lệnh cậu đi.
Đi vào trong núi Bích Hà, có một ghềnh thác núi, là chỗ chơi chèo thuyền vượt thác tốt nhất quanh thành Nam, chỗ chèo thuyền vượt thác dài hai km, hai bên bờ sông chính là cổ thụ che trời và vách đá vực sâu, dòng suối chảy nhanh và hiểm, gần như không cần tự chèo, vô cùng mạo hiểm kích thích, là thắng địa chèo thuyền vượt thác mà người thích trò này yêu tha thiết.
Kỳ Lương Tần mặc áo cứu sinh, ngồi trên bè uyên ương. Cậu và Nghiêm Tùng Vĩ đi chung, hai anh em Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Viện đi chung, một trước một sau xuống nước.
Đừng thấy Nghiêm Viện là một cô gái, nhưng cũng là tay già đời chơi chèo thuyền vượt thác, hơn nữa hiển nhiên không phải lần đầu tiên đến, hoàn toàn là trạng thái hưởng thụ. Nhưng mà Kỳ Lương Tần thì không giống.
Kỳ Lương Tần không biết bơi, dòng suối này tuy rằng không tính là sâu, cậu cũng mặc áo cứu sinh, nhưng dòng suối này quá gấp, độ dốc rất lớn, bên cạnh đều là tảng đá lớn, cậu thật sự có chút sợ.
Nhưng cậu ngại lộ ra ý tứ khiếp đảm, cũng ngại ngùng học theo mấy cô gái xung quanh thét chói tai, vì thế nắm chặt mái chèo trong tay, mím chặt môi nhìn Nghiêm Tùng Vĩ.
Bọt nước bắn ướt toàn thân, vẫn có chút lạnh lẽo, cậu một phát bắt được cẳng chân Nghiêm Tùng Vĩ, sợ mình sẽ bị hất xuống. Bè cũng không cần chèo liền một đường bay nhanh xuống, Kỳ Lương Tần nhắm chặt mắt, trong lòng vẫn luôn nghĩ vì sao cậu phải ngồi lên theo, thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nghiêm Tùng Vĩ cười ha ha, nói: “Sao cậu lại bị dọa thành cái dạng này.”
“Tôi không biết bơi.”
“Không có việc gì, mặc áo cứu sinh mà, lại nói, không phải có tôi sao.”
“Sẽ… sẽ không đụng vào trên tảng đá chứ.”
“Ha ha ha ha.” Nghiêm Tùng Vĩ cười ôm cậu, bè trôi đến một bãi nguy hiểm, gần như là trực tiếp rơi xuống, Kỳ Lương Tần sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ôm Nghiêm Tùng Vĩ thật chặt thật chặt. Bọt nước văng lên, tưới toàn thân cậu đều ướt đẫm, cũng không biết qua bao lâu, cảm giác tốc độ bè hạ xuống, cậu mới nhanh chóng thả ra một bàn tay, lau một phen trên mặt, lại nhìn thấy Nghiêm Viện phía trước quơ mái chèo cười với cậu: “Hai người cũng không cần ôm chặt như vậy đi!”
Kỳ Lương Tần lau nước trên mặt nhìn qua, lại nhìn thấy bộ dạng Nghiêm Bách Tông như cười như không, mới ý thức được cả người mình trốn ở trong ngực Nghiêm Tùng Vĩ, lúc này mới nhanh chóng thả tay, cảm giác mình như là bị bắt gian, thật sự là cảm thụ kỳ quái.
Đến khu nước chậm độ dốc bình ổn, mặt nước cũng rộng, Nghiêm Tùng Vĩ lúc này mới buông lỏng Kỳ Lương Tần ra, bắt đầu chèo: “Cậu cũng quá gầy, nên mập lên, xương cốt cộm đến hoảng.”
“Vốn cũng được 57,5 kg, chỉ là lần trước bệnh một hồi, lại gầy xuống.” Kỳ Lương Tần cũng chèo theo, nhưng mà không bắt được phương pháp, Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Cậu thả đi, tôi chèo.”
“Hai chúng ta đồng tâm hiệp lực, xem có thể vượt qua hai người họ hay không.” Kỳ Lương Tần xoa tay.
Hai người mày mò một hồi, tiết tấu dần dần ăn ý, lúc này bè mới đi nhanh một chút, Nghiêm Tùng Vĩ cười nói: “Nhìn xem tới bãi nguy hiểm phía trước chúng ta có thể đuổi theo bọn họ hay không.”
“Hai tên đàn ông, còn đuổi không kịp bọn họ ư?” Kỳ Lương Tần nhiệt huyết sôi trào, trong lòng dâng lên một loại tình cảm khác thường.
Cậu muốn vượt qua Nghiêm Bách Tông, muốn nổi bật trước mặt Nghiêm Bách Tông, muốn Nghiêm Bách Tông nhìn mình.
Người thầm mến, dường như luôn sợ hãi mình bị chú ý, lại khát vọng mình bị chú ý, có đôi khi khó hiểu mà đột nhiên nảy lên hưng phấn xúc động, truy cứu đến cùng lại phân không rõ vì sao lại nảy lên. Lần đầu tiên cậu chơi cái này, chỉ biết cậy mạnh, nhưng dùng rất được, hai người đồng tâm hiệp lực, mắt thấy sắp đến bãi nguy hiểm dưới sườn núi phía trước, lập tức vượt qua Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Viện.
“Được nha, mấy người rất lợi hại!” Nghiêm Viện cười kêu.
Nghiêm Bách Tông nhắc nhở: “Phía trước là bãi nguy hiểm, cẩn thận một chút!”
Nghiêm Tùng Vĩ chơi cái này quen, vô cùng đắc ý nói: “Chúng tôi ở phía trước chờ hai người!”
Hai chiếc bè một trước một sau tiến vào khu dốc, thân bè nghiêng lệch xuống, Kỳ Lương Tần hưng phấn giơ lên muốn kêu “âu âu” hai tiếng, bè liền thuận thế lao xuống, bọt nước màu trắng đập trên mặt cậu, miệng cậu chưa kịp đóng lại, bị rót một mồm nước, có lẽ lực nước đánh vào quá lớn, tay cậu vung ra sau, liền đập lên mặt Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ sợ tới mức nhanh chóng nghiêng thân thể sang bên cạnh, ai biết lúc này Kỳ Lương Tần cũng nghiêng sang bên kia, hơn nữa sức nước vừa xông tới, bè nhất thời bị hất đi.
Người phía sau phát ra một trận kinh hô, Kỳ Lương Tần còn chưa kịp phản ứng, đã bị nước bao phủ. Lần này cậu thật đúng là sợ choáng váng, lại bị rót một mồm nước, cậu giống như đứng chổng ngược, nửa người dưới còn ở trong bè chưa rơi ra, bùn tuôn vào trong miệng, trong dòng nước xiết bị đánh tới đánh lui, cậu dùng hết toàn lực thoát ra khỏi chiếc bè bị nước trôi nơi nơi lắc lư, mãnh liệt từ trong nước nhô đầu ra, chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ và bọt nước tuyết trắng, còn chưa kịp hít ngụm khí, người đã bị dòng nước xiết cuốn xuống.
Dường như cộng lại cũng chỉ mấy chục giây thời gian, cậu đụng phải một tảng đá lớn, nhưng mà cũng không cảm thấy đau, mới vừa muốn ôm lấy tảng đá lớn kia, phát hiện cũng là uổng công, bất quá chỉ dừng lại vài giây đồng hồ, liền bị lao xuống tiếp. Đúng lúc này có người nắm chắc một cánh tay cậu, cậu gần như không chút nghĩ ngợi liền ôm lấy người kia, thân thể tuy rằng còn đang trượt xuống, nhưng mà tốc độ chậm lại rất nhiều, chợt nghe người trên đỉnh đầu hô: “Ôm lấy đầu!”
Có thể là nói lời này xong người nọ mới ý thức được hai tay cậu đang ôm thắt lưng mình, vì thế liền ôm cậu vào trong ngực, dường như lại va chạm vài cái, nhưng dường như là đụng vào thân người ôm cậu, cảm giác thân thể bị va chạm chấn động dị thường rõ ràng, hai người rơi vào trong hồ sâu ở khu nước chậm, người nọ mới buông lỏng đầu cậu ra.
Kỳ Lương Tần kinh hồn chưa định mà ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn ướt sũng, treo thêm một vết máu, thở hổn hển nhìn cậu.
Kỳ Lương Tần nói không ra lời, Nghiêm Bách Tông thở hổn hển hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Không có việc gì.”
Nghiêm Bách Tông một cánh tay mang theo cậu, một bên bơi về phía thuyền của an toàn viên. Đại khái hắn cũng có chút mệt mỏi, vẫn luôn lớn tiếng thở dốc, nước còn đang theo cằm hắn chảy xuống, lúc này Kỳ Lương Tần mới hồi phục tinh thần, cậu nghĩ có phải mình quá nặng hay không, Nghiêm Bách Tông mang theo cậu có thể thực cố sức hay không, vì thế cậu thử đạp đạp chân, lại nghe Nghiêm Bách Tông nói: “Đừng cử động.”
Cậu liền thành thật, an toàn viên lái thuyền lại đây, Nghiêm Bách Tông nâng cậu lên, cậu bò lên thuyền, nhanh chóng nằm úp sấp kéo Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông nắm tay cậu cũng đi lên, đổ ra bên cạnh cậu, hiển nhiên đã có chút thoát lực. Kỳ Lương Tần lúc này mới nhớ tới Nghiêm Tùng Vĩ: “Tùng Vĩ đâu, hắn…”
“Hắn không có việc gì.” Nghiêm Bách Tông thở hổn hển nói.
Nghiêm Tùng Vĩ là tay già đời, quen thuộc thủy tính, tuy rằng đụng bị thương đầu, nhưng hắn bám được một tảng đá lớn. An toàn viên chuyên trông nom ở bãi nguy hiểm cách đó không xa đúng lúc kéo hắn lại.
Ngược lại là tên ngu xuẩn Kỳ Lương Tần, cứ như gà con đợi làm thịt đạp nước vài cái, liền bị dòng nước xiết cuốn về phía dưới. Nghiêm Bách Tông không chút nghĩ ngợi, liền nhảy xuống.