Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Chương 38


Đọc truyện Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm – Chương 38


Xuyên thư chi bảo bối là hiệu ứng cánh bướm_ Chương 38
– Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt.
Chương 38: Cá cược thành tích!??
Hàn Liên bắt đầu bước vào giai đoạn ôn thi căng thẳng nhất.

Cậu chỉ mới học lớp sáu nên kì thi cũng không khó khăn hay khắc nghiệt gì cho lắm.

Nhưng cái khó ở đây là cậu muốn có thành tích nằm trong top ba toàn trường nha.

Cho nên không chăm chỉ không được.
Đợi Hàn Liên bế quan tu luyện xong đã là tuần sau.

Lúc này cậu mới biết Lãnh Phong đã đi du học từ miệng Hàn Thiên trong lòng nói không khó chịu là giả, dù gì hắn cũng là một trợ giúp rất lớn trong việc chọc tức Hàn Diệp của cậu a.
Hai ngày sau, kì thi cuối học kì làm ám ảnh biết bao nhiêu học sinh cũng đã đến.

Hàn Liên vừa bước vào lớp đã thấy không khí có vài phần nghiêm trọng, người nào người nẩy vẻ mặt căng thẳng không ngừng lẩm bẩm nội dung bài học.
Hàn Liên đi vào, chào hỏi một tiếng với mọi người bước vào chổ lấy điện thoại ra lướt chơi một lúc.
Thấy Hàn Diệp đăng lên diễn đàn trường một tấm ảnh selfie lúc y đang ở thư viện kèm theo một cap: [Chúc mọi người thi tốt!]
[Cảm ơn, chúc cậu thi tốt! ].


Đính kèm icon yêu say đắm.
[Thank bro, cậu cũng vậy!Σ>―(〃°ω°〃)♡→]
Hàn Liên bấm vào phần bình luận, lướt một chút toàn là lời cảm ơn và chúc lại, một lát sau thì nhìn thấy bình luận của Lí Hoài.
[Chúc anh thi tốt! Tiểu Diệp học giỏi như vậy chắc lần này thành tích sẽ rất cao, hẳn sẽ nằm được trong top ba đi?]
Hàn Diệp trả lời:[ Em đừng khen anh như vậy, anh cũng không giỏi lắm đâu còn chưa từng đứng hạng một lần nào.]
Lí Hoài:[ Anh cũng đừng khiêm tốn quá, đúng là không đứng hạng một nhưng hạng hai hạng ba thì đứng hoài đầy thôi! Còn được giải trong cuộc thi quốc tế nữa!]
Hàn Diệp / icon cười ngại ngùng/:[ Em đừng khen quá, nếu nói về cuộc thi đó hẳn tiểu Liên còn giỏi hơn anh, chắc lần này thứ hạng sẽ rất cao..]
Lí Hoài:[ Cậu ta chỉ là may mắn thôi, nếu là thật thì hẳn cũng chỉ giỏi một môn ngữ văn đâu giống như anh, toàn tài, vừa có sắc vừa có tài, haizz quả thật là hoàn mỹ.]
Hàn Liên cười lạnh một tiếng, lúc này trước mặt vang lên tiếng nói của Châu Á Thành
“Tiểu Liên cậu không ôn bài à?”.
Hàn Liên lắc đầu:” Không ôn, tớ giữ cho đầu óc thoải mái một chút, cậu cũng vậy đừng căng thẳng quá.”
“Ừm tớ không căng thẳng nhưng tớ còn vài chổ vấp nên phải học lại, thôi cậu chơi tiếp đi tớ học đây”
Ngày đầu tiên thi hai môn tiếng anh và sử.
Môn sử đối với Hàn Liên cũng không áp lực gì nhiều, đa phần chỉ cần thuộc bài là được.

Còn môn tiếng anh thì cậu không nắm phần ngữ pháp cho lắm.

Cậu nhớ kiếp trước vì thường đi buôn súng với anh họ ở nước ngoài cho nên tiếng anh của cậu rất chuẩn nhưng nó chỉ ở mặt giao tiếp thôi, ngữ pháp thì cậu không chắc cho lắm.
Thôi kệ đi, tới đâu hay tới đó, anh văn không được thì mấy môn khác kéo lên, dù sao cũng không chết được.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu cuộc thi đã bắt đầu, ai làm xong và chắc chắn về bài làm của mình thì nộp rồi cứ ra khỏi phòng thi trước.

Hàn Liên làm bài xong rất nhanh lại tra lại một lần thấy không còn vấn đề gì nữa rồi thì đi lên nộp bài
Thấy cậu nộp bài một vài người hơi căng thẳng còn một cài người thì cười thầm nghĩ chắc cậu không làm được nên đánh lụi rồi nộp sớm luôn cho đỡ căng thẳng.
Đến khi kết thúc hai môn hôm nay, đi ra khỏi phòng thi thì ai nấy đều như biến thành xác sống hết rồi.

Xơ xác tiêu điều, ai cũng than muốn về nhà thật nhanh để nằn ngủ một chút, vài người vẫn còn sức lực thì tụ lại với nhau hỏi xem đáp án như thế nào.

Còn vài đứa đi học như đi chơi thì lôi kéo nhau đi uống trà sữa.
Hàn Liên thuộc típ người con sức sống nhưng cậu cũng không muốn trao đổi đáp án, vì đối với cậu không cần thiết vì lỡ như mình sai mình cũng chẳng thể sửa được thì nghe làm gì chỉ thêm phiền lòng.

Cho nên Hàn Liên quyết định về nhà ngủ một giấc cho thoải mái.
Lúc này cậu cũng không biết, bản thân mình lại gây sóng gió trên diễn đàn trường nữa rồi.
Vừa kết thúc cuộc thi hôm nay cũng không biết ai lại rãnh rỗi không lo thi mà lo chuyện bao đồng.

Đăng ẩn danh lên trên diễn đàn một topic.
[Hàn Diệp khen Hàn Liên sẽ có thành tích tốt, liệu Hàn Liên có đạt được thành tích tốt hay không? Cuộc thi quốc tế kia là Hàn Liên thật sự có tài hay là may mắn.


Từ một học tra bỗng một đêm hóa thành thiên tài.

Mọi người ai tin chứ xin lỗi tôi không tin].

Đính kèm hai ảnh, một là ảnh cuộc trò chuyện của Hàn Diệp và Lí Hoài, một là ảnh Hàn Liên bước ra phòng thi đầu tiên.
Vài người không nhịn được bay vào hóng drama.

Nhớ có lần trước làm gương cho nên cũng không ai vào xúc phạm Hàn Liên nhưng lại một bộ dạng xem trò vui, nếu thành tích lần này của Hàn Liên là không tốt chắc hẳn sẽ bị nước bọt người ta dìm chết.
Có người còn mở sòng cược xem ai sẽ có thành tích tốt hơn.

Rất nhanh số phiếu bầu Hàn Diệp đã áp đảo số phiếu của Hàn Liên.
Nhưng tất cả Hàn Liên đều không biết, hiện tại cậu vẫn đang say giấc mộng ban đầu trên chiếc giường thân yêu của mình.
Hàn Diệp hiện tại học khối chín cho nên hôm nay y thi ba môn, vừa mới thi xong đang ngồi đợi người đến rước, chán quá nên lấy điện thoại ra rước không ngờ thấy được topic này không nhịn được cười nhẹ, lại lấy mười triệu trong tài khoản đặt cược cho chính bản thân thắng, lại nhìn thấy số phiếu ít ỏi bên Hàn Liên không nhịn được đưa mắt khinh thường nhìn qua, giống như bố thí mà đặt cược cho bên Hàn Liên mười ngàn đồng.
Đặt cược xong Hàn Diệp lại nhìn một lúc, như là thấy có cái gì đó thú vị lắm cười rộ lên.
Lúc này Lí Hoài lấy xe tới, chở Hàn Diệp đi.
“Anh muốn ăn chút gì không?”.

Lí Hoài hỏi
“Anh không đói lắm, em đói sao?”.
“Em cũng không, vậy bây giờ về nhà anh à?”.
Hàn Diệp nhíu nhíu mày, y không muốn về tí nào, cái nhà đó ai cũng đều binh vực Hàn Liên đối đầu với y, thế là Hàn Diệp nói
“Không đâu, em chở anh tới khách sạn đi, hôm nay anh không muốn về nhà.”
Lí Hoài nghe y nói trong mắt lóe lên tia sáng không rõ ràng, chuyển hướng chạy tới khách sạn gần đó.
Thủ tục xong, Hàn Diệp nhận phòng hỏi Lí Hoài:” Muốn lên phòng nghỉ ngơi một lát không?”.
“Được_”

Vừa mới bước vào phòng, Lí Hoài đã không nhịn được đem ấn Hàn Diệp lên cửa, hôn sâu một hồi mới khàn giọng hỏi.
“Tối nay anh có cần ôn bài không?”.

Hàn Diệp sớm đã bị chọc đến nóng người đâu còn tâm trí gì mà lo lắng học hành nữa, khẽ lắc đầu:” Không có…a…em…mau..ưm..”
Trong phòng không khí bắt đầu nóng lên, Hàn Diệp đẩy Lí Hoài xuống giường.
Thành công ngủ với công quân số bốn của mình.
Nhưng cốt truyện sẽ đi theo nguyên tác được hay không khi xuất hiện một con bướm to đùng tên Hàn Liên?
Điều này còn phải nhìn Hàn Diệp và đám công quân kia còn đủ tư cách làm nhân vật chính không đã.
Hàn Liên mĩm cười nhìn một màn đông cung sống trong điện thoại qua camera đặt ở đầu giường khẽ cười.
“Người mà không biết dùng não để nghĩ thì chỉ có thể làm nhân vật phụ mà thôi.

Còn dạng không có não mà còn thích tự đi tìm đường chết thì chính là dạng tiến hóa của pháo hôi đó.” Hàn Liên hơi thở dài hứng thù dào dạt nói.
“Hàn Diệp a, mày sẽ là dạng nào đây?”.
_______________________________
Hôm qua có việc nên tui không đăng chương được, hôm nay cũng chỉ có thể viết một chương cho truyện này thôi còn hai bộ kia cũng không được.

Mai tui bù đủ cho mụi người.
(~ ̄³ ̄)~
À quên, tạm chia tay Lãnh Phong năm sáu chương gì đi hén..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.