Đọc truyện Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm – Chương 120: Giải Thưởng
Lời nói chấn động như vậy mà Lãnh Phong vẫn làm như không có chuyện gì cùng Lãnh Phong đi đến cuối thảm đỏ rồi bình tĩnh tách ra.
Hàn Liên ngồi ở hàng thứ hai còn Lãnh Phong lại ngồi ở ghế đặc biệt.
Cậu nhìn Lãnh Phong vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh tiếp chuyện với những người xung quanh trong khi bản thân cậu thì đang vô cùng lúng túng.
Trong khoảnh khắc Lãnh Phong nói ra những lời đó Hàn Liên bất giác cảm thấy tim mình đã đập rất nhanh giống như là nhảy khỏi lồng ngực vậy nhưng cậu vẫn không dám chắc, không dám xác định được tình cảm này là như thế nào… Là giống như Lãnh Phong hay là chỉ xem hắn là một người anh thân thiết?
Hàn Liên quả thật không muốn nghĩ nữa, cậu lập tức ngồi vào chổ tập trung vào buổi lễ.
Mc đã lên đài đang dùng vài lời cảm ơn tiêu chuẩn để bắt đầu chương trình, sau đó là một vài tiết mục chào mừng rồi mới bắt đầu trao giải.
Giải đầu tiên là giải nam chính xuất sắc nhất và nữ chính xuất sắc nhất năm nay.
Nam chính xuất sắc nhất năm nay lại thuộc về Ninh Trình với bộ phim tiêu biểu
Nữ chính xuất sắc nhất thì thuộc về một nữ diễn viên tên Đinh Mạt, Hàn Liên chưa gặp cô bao giờ.
Nam nữ phụ xuất sắc nhất thuộc về hai ngồi sao đang hot đóng cùng một bộ phim.
Đạo diễn xuất sắc nhất năm nay lại bị Trần Thành cầm về trong tay, ông cười ha ha vuốt bộ ria mép đi lên đài bắt tay với MC rồi nói một tràn dài cảm ơn rồi mới xuống đài.
Giải biên kịch xuất sắc nhất năm cũng đã trao xong, cuối cùng là giải tiểu sinh mới hot nhất năm.
Hàn Liên tâm tư vốn không đặt ở buổi lẽ này khi nghe MC đọc tới tên mình theo bản năng cậu hơi giật mình.
Biết sao được Hàn Liên không nghĩ rằng mình sẽ có giải trong năm nay dù gì thì cậu cảm thấy mình cũng không đóng góp nhiều cho lắm không ngờ là vẫn rinh về giải tiểu sinh xuất sắc nhất.
Hàn Liên nhấc chân bước lên đài, lịch sự bắt tay cùng với MC rồi nhận chiếc cup từ tay của cô gái bên cạnh rồi lên tiếng nói cảm ơn.
Lúc cậu trở về chổ ngồi rất nhiều người đã đứng lên chúc mừng cậu, Hàn Liên lễ phép miễn cười rồi ngồi xuống, lúc cậu ngồi xuống ánh mắt vô tình lướt qua hàng ghế mà Lãnh Phong đang ngồi vô tình mắt chạm mắt với đối phương, cả hai cùng sửng sốt.
Hàn Liên mất tự nhiên thu lại tầm mắt rồi ngồi xuống.
Buổi lễ kết thúc còn có một buổi tiệc ở trêи tầng lúc đầu Hàn Liên không định tham gia nhưng Trần Thành lại đích thân đến gọi cậu bảo là phải chúc mừng cậu nhận được giải, Hàn Liên nể mặt ông nên đành đi theo.
Trêи tầng cũng có rất nhiều người ở lại đa phần là muốn mở rộng mối quan hệ, Hàn Liên cũng gặp không ít người quen mỗi lần gặp là phải cạn một li, cũng may cậu chưa đủ tuổi uống rượu mấy người kia cũng không trách cậu chỉ uống hai li còn lại thì đều dùng nước hoa quả thay thế.
Hàn Liên vốn chỉ định tham gia một lát thôi lại không ngờ bị lôi kéo đến tận trưa mới được thả ra, cậu ôm đầu hơi choáng váng và cái bụng đầy nước hoa quả của mình bước đến thang máy nhấn nút đợi thang máy đến rồi đi vào.
Ngay lúc của thang máy sắp đóng lại thì lại bị một bàn tay ngăn lại.
Hàn Liên nhìn người đi tới cơ thể bất giác vô cùng căng thẳng.
Lãnh Phong dường như uống chút rượu ánh mắt đã có chút mơ màng, hắn nhìn thấy cậu hơi ngẩn ra một lát rồi bước vào thang máy.
Cánh cửa thang máy đóng lại khiến không khí trong thang máy có phần ngột ngạt.
Hàn Liên theo bản năng lùi về góc thang máy, Lãnh Phong tinh mắt bắt được hành động đó của cậu, hắn hơi thất thần: “Em sợ tôi sao?”
Hàn Liên hơi cứng người không trả lời.
Lãnh Phong tiến lại gần cậu, hai tay chống hai bên má cậu ép người đến sát sao, hắn dùng giọng nói có chút run rẩy hỏi cậu lần nữa: “Em sợ tôi sao?”
Hàn Liên khẽ nghiên đầu tránh đi ánh mắt Lãnh Phong, lắc đầu: “Không sợ.”
Lãnh Phong nắm lấy cằm cậu bắt cậu phải nhìn mình tiếp tục tra hỏi: “Vậy tại sao em lại muốn né tránh tôi?”
Hàn Liên hơi mất tự nhiên: “Không có tránh anh.”
Lãnh Phong nhíu mày: “Em nói dối rõ ràng em không nhắn tin với tôi nữa.”
Hàn Liên có chút tức cười: “Rõ ràng anh bảo anh đang bận mà.”
Lãnh Phong không phục: “Bảo đang bận thì em không nhắn nữa sao?”
Hàn Liên: “…”
Lãnh Phong thấy cậu không trả lời cũng không nói tiếp chủ đề này nữa, đổi cái khác: “Tiểu Liên… Em trả lời tôi đi.”
Hàn Liên nhíu mày: “Trả lời cái gì?”
Lãnh Phong: “Lời tỏ tình của tôi.”
Mặt của Hàn Liên theo tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi đỏ lên, cậu nhíu mày muốn nói từ chối nhưng lời đến bên miệng lại không nỡ, cậu chỉ có thể tìm một lí do khác: “E… Em còn nhỏ…”
Lãnh Phong vẫn không bỏ cuộc: “Anh đợi được.”
Hàn Liên rũ mắt: “Anh sẽ mau chóng chán thôi.”
Lãnh Phong kiên quyết: “Sẽ không chán, tiểu Liên cho anh một cơ hội đi có được không?”
Hàn Liên im lặng.
Sự im lặng kéo dài cho đến khi cửa thang máy mở ra, người đứng đợi thang máy là một nữ tiếp tân thấy tư thế của hai người có phần thân mật liền vô cùng trách nhiệm mà đứng lùi sang một bên: “Xin lỗi làm phiền rồi, hai vị cứ tiếp tục đi ạ.”
Hàn Liên: “…”
Lãnh Phong: “…”
Cửa thang máy lại đóng lại nhưng Lãnh Phong vẫn chưa có được câu trả lời, giống như là biết được câu trả lời của Hàn Liên anh chỉ thở dài đứng thẳng người lại thỏa hiệp: “Vậy… Anh có thể theo đuổi em không?”
Hàn Liên khẽ gật đầu, cậu không có quyền ngăn người khác theo đuổi mình dù gì việc tình cảm cũng đâu thể gượng ép được.
Không khí bối rối trôi qua cửa thang máy mở ra lần nữa, Hàn Liên nhanh chóng cất bước ra ngoài trước, cậu đang muốn gọi tìm Yoona thì lại bị Lãnh Phong kéo tay lại: “Anh đưa em về.”
Hàn Liên muốn nói không cần nhưng nhìn thấy trong mắt đối phương có vẻ chờ mong cậu cũng không đành từ chối bèn đồng ý.
Lãnh Phong trong tiệc rượu uống không ít rượu nên để tài xế lái xe đưa hai người đi, hắn và Hàn Liên thì ngồi ở ghế sau.
Hàn Liên vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi còn Lãnh Phong thì vẫn nhìn chằm chằm gương mặt cậu, sau đó hắn khẽ bật cười.
Hàn Liên nghe giọng cười của Lãnh Phong tò mò mở mắt ra: “Anh cười cái gì?”
Lãnh Phong lấy điện thoại ra vừa bấm vừa nói: “Bất giác ngắm em hơn mười lăm phút rồi, hôm nay em lấy giá bao nhiêu đây?”
Lãnh Phong miệng thì hỏi nhưng tay đã nhanh chóng chuyển tiền cho Hàn Liên, cậu lấy ra xem tử thì thấy Lãnh Phong gửi cho mình mười lăm triệu.
Hàn Liên: “…” Không sao cậu không chê tiền nhiều đâu.
Nhưng sao… Vẫn cảm giác giống lừa đảo…
Lãnh Phong đưa cậu về tận nhà lúc Hàn Liên bước xuống xe anh còn không quên dặn cậu: “Mỗi ngày đều phải nhắn tin với anh ít nhất là ba lần, tối phải gọi điện… Rất nhớ em.”
Hàn Liên lần đầu cùng người khác nói chuyện sến súa như vậy, mặt dày của cậu cũng không chịu nỗi đành qua loa lấy lệ mấy câu: “Biết rồi.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn Lãnh Phong mới an tâm bước vào trong xe.
Hàn Liên vào tới nhà liền thở ra một hơi, tắm rửa rồi leo lên giường nằm nghỉ lúc này Yoona gửi hợp đồng đến cho cậu, Hàn Liên còn chưa kịp mở lên xem Yoona đã gọi đến giọng anh có chút không vui cho lắm, Hàn Liên hỏi: “Sao vậy ạ?”
Yoona bực bội nói: “Tiểu Liên anh nói cho em nghe nếu em không muốn thì hợp đồng này chúng ta không cần kí!”
Hàn Liên không hiểu, Yoona liền giải thích: “Đạo diễn bên đó là người rất kĩ tính đây lại là phim Hollywood, vì để đề phòng diễn viên spoil tình tiết trong phim ông ta muốn các diễn viên phải làm ở đoàn phim hai năm, các diễn viên đều được làm việc bình thường được chơi game xem phim lướt web nhưng tất cả đều phải là từ điện thoại bên đoàn phim đưa cho, điện thoại cá nhân tạm thời phải được nộp lên hoặc đưa cho trợ lí, ngoài ra trong khi đóng phim không được kí thêm bất cứ hợp đồng nào nữa cả từ quản cáo đến phim.
Sao lại có thể quá đáng như thế chứ? Sự việc của em đang lên mà sao có thể biến mất hai năm như vậy được?”
Hàn Liên nghe xong điều kiện cũng nhíu mày: “Vậy những diễn viên khác họ đồng ý sao?”
“Có người không đồng ý nhưng phần lớn đều chấp thuận.”
Hàn Liên suy tư: “Thôi vậy để em nghĩ đã có gì sáng mai em báo lại cho anh.”.