Bạn đang đọc Xuyên Thư Ăn Mật – Chương 22
CẦU VOTE Ạ ????????????
CHƯƠNG 22
– —————————————————————————————————————
Tiểu khúc là kết hợp giữa ca nhạc và hí khúc, phù hợp thân phận hai người bọn họ, độ khó lại không cao.
Tiếu Dao phi thường cảm kích Thẩm Tinh Chi có lòng.
Tiểu khúc này là một đoạn hài kịch dân gian cổ lưu truyền rộng rãi ở Bắc Kinh, nghiêm chỉnh mà nói thì là một bài hát tự sự, kể lại một câu chuyện tình yêu thời Mãn Thanh, có rất nhiều phiên bản, có thuần khiết hài kịch, cũng có diễn viên kịch nói phiên xướng, thêm nữa còn có dân gian lưu truyền.
Thẩm Tinh Chi làm đại sư Lê Viên, trên vai mang trọng trách khai quật bảo hộ truyền thống nghệ khúc, tự nhiên càng thích nguyên bản hơn, chỉ là ca từ nguyên bản có chút hơi khác người, sau này rất nhiều người hát đều hát cùng một phiên bản thanh tân khác, ông ấy suy xét buổi diễn này là chính phủ tổ chức, cuối cùng quyết định, vẫn là chọn bản mới, chỉ là nội dung diễn xuất, lựa chọn toàn bản tái hiện, chứa đựng toàn bộ nội dung “Ngày canh năm”, cũng và lược sửa chữa làn điệu, cố gắng đạt tới nhu hòa thê mỹ, càng phù hợp thân phận Càn đán của bọn họ.
“Ta bảo sư huynh con xướng trước một lần, gửi qua cho con, con trước hết nghe thử, rồi học theo đó, học xong hát một lần, gửi qua cho ta nghe thử.” Thẩm Tinh Chi nói.
Tiếu Dao gật gật đầu: “Dạ.”
Tiếu Dao có một ưu điểm, chính là dịu ngoan nghe lời, chưa nói làm được hay không, nhưng nói yêu cầu gì, cậu ta đều sẽ nói “Được”.
Thẩm Tinh Chi cũng rất thích điểm này của cậu, nói: “Còn có, khóa học học viện nghệ thuật con không được lơ là, ta nghe Trương lão sư nói con rất nỗ lực, ta nghe xong rất vui mừng, chúng ta làm nghề này, công phu kém không sợ, chỉ sợ không nỗ lực.
Con nhìn đại sư huynh xem, tư chất cũng giống như con, hiện giờ thành nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, chính là nhờ vào chăm chỉ, trên đài một phút, mười năm dưới đài, cũng không phải nói chơi.”
Thẩm Tinh Chi mỗi lần gọi cậu đến, đều phải giảng những lời này một lần, đại ý chính là nói cậu và Thẩm Quát, một người là ông trời thưởng cơm ăn, thân cốt âm sắc đều tốt, chỉ là không đủ dụng tâm, một người tư chất tương tự, nhưng chăm chỉ khổ luyện, Tiếu Dao cảm thấy lời này đại sư huynh nghe xong chưa chắc vui mừng.
“Người Chu gia, đối với việc con hát tuồng không ý kiến đi, anh cả kia của con thì sao?”
Tiếu Dao vội nói: “Còn chưa phải anh chồng đâu…… anh ấy chắc cũng không có gì ý kiến đi, con có đầy đủ quyền tự chủ, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Thẩm Tinh Chi gật gật đầu: “Lần này dạ tiệc văn nghệ, con biểu hiện cho tốt, Chu Hải Quyền cũng sẽ tham dự, biểu hiện cho cậu ta xem, đối với hôn sự của con cùng Chu Hải Vinh cũng có lợi ích.
Đừng ở trước mặt cậu ta mà đánh mất thể diện.”
Tiếu Dao giật mình hỏi: “Anh ấy cũng đi?”
“Trong thanh niên hiển quý Nam Thành, cậu ta không đi còn ai có tư cách đi, cậu ta không phải mới vừa được công nhận mười thanh niên đại kiệt xuất sao? Trường hợp này làm sao thiếu cậu ta được.” Thẩm Tinh Chi nói giương mắt nhìn một cái, “Như thế nào, con sợ cậu ta?”
“Cũng không phải sợ anh ta, sư phụ người không biết, con người anh ta tương đối bảo thủ, xướng tiểu khúc mấy thứ này, anh ta chưa chắc để mắt.”
Thẩm Tinh Chi thân là con cháu Lê Viên, lúc tuổi trẻ chịu qua không ít nhàn ngôn toái ngữ “Con hát” linh tinh, không thích nghe nhất loại lời nói này, vừa nghe lập tức mặt tối sầm nói: “Vậy con đặt vào mắt không?”
Tiếu Dao vội nói: “Côn khúc là truyền thống văn hóa ưu tú của quốc gia ta, con có thể học tập là phúc khí của con, đặc biệt là trở thành môn hạ của sư phụ người, người yên tâm, con nhất định phối hợp thật tốt với sư huynh hoàn thành nhiệm vụ.”
Thẩm Tinh Chi gật đầu: “Chúng ta hát tuồng, eo đầu phải thẳng.
Con xướng cho tốt, không riêng vì cho cậu ta xem, đến lúc đó ngoài Nam Thành thanh niên ưu tú mới, người có uy tín danh dự Nam Thành cũng đều sẽ đi, con làm thân quen một chút, đối với con về sau sẽ có chỗ lợi.
Nghề này của chúng ta, nổi danh dựa vào bản lĩnh, cũng dựa vào có người ủng hộ.”
Nói trắng ra là, cũng phải dựa vào quan hệ nhân mạch, càng cùng người hiển quý bắt cầu qua lại, tương lai nổi danh càng dễ dàng.
Thẩm Tinh Chi gặp cậu ở một quán trà bên cạnh toà thị chính.
Ông làm đại sư Lê Viên, gần đây vội vàng ở cải biên tập diễn 《 Mẫu Đan Đình 》, rất gấp, ông bảo Tiếu Dao “Không có việc gì cũng đi viện hí kịch nhìn xem, đi xem người chuyên nghiệp diễn kịch như thế nào”.
Tiếu Dao cảm thấy mình ba đầu sáu tay đều không đủ dùng.
Bất quá vội cũng có chỗ tốt, chính là không rảnh suy nghĩ miên man, có một loại cảm giác vội vàng lung tung phong phú.
Tiếu Dao về đến nhà, liền mở bưu kiện Thẩm Tinh Chi gửi qua nghe một chút.
Lời hát tất nhiên là thể loại ca từ kể chuyện, ngay từ đầu tưởng là một câu chuyện xưa, nghe đến trung gian tưởng là một dâm từ diễm khúc, cậu đang suy nghĩ loại từ này làm sao hát ra miệng, trái tim đng bừng bừng lo lắng vai chính kế tiếp có phải muốn bạch bạch bạch hay không, kết quả vài đoạn cuối cùng đột nhiên vừa chuyển, thành câu chuyện tình yêu thực thê mỹ, nghe một lần, thế mà làm cậu nghe đến khóc!
Con người cậu hay cảm thấy thẹn, chính là đặc biệt cảm tính, bài hát này cậu quả thực rất thích, chuyện xưa chính là 《 Lương Chúc 》 kết hợp cùng 《 Khổng tước Đông Nam phi 》, nhưng lại càng chân thật, không có hóa điệp, cũng không có thành khổng tước, càng mộc mạc lại cũng càng cảm động, rất đáng tiếc 《 Hào Môn Nam Tức 》 không đem ca khúc này viết thành một đoạn trọng điểm! Nếu cậu là tác giả, khẳng định phải đem khúc ca này viết thật nghiêm chỉnh một lần, quả thực chính là một khúc thành sấm kinh điển a, rắn cỏ đường kẻ xám, mai phục qua ngàn dặm, không bàn mà hợp ý với kết cục của nhân vật Tiếu Dao!
Tiếu Dao nghe vài lần, tình tiết rất đơn giản, từ cũng áp vần, có thể nói lưu loát dễ đọc, cậu vẫn chưa xong, liền nghe thấy âm thanh của dì Vương, thở hồng hộc mà nói: “Cậu sao lại uống thành như vậy.”
“Vui vẻ,” kế tiếp là thanh âm mơ hồ không rõ của Chu Hải Vinh, “Cùng bằng hữu đã lâu không gặp, uống thêm vài ly…… Tiếu Dao, Tiếu Dao!”
Tiếu Dao chạy nhanh ra, thấy Chu Hải Vinh dựa vào người dì Vương gân cổ lên kêu tên cậu.
Cậu chạy nhanh tới, đỡ tay Chu Hải Vinh lên cổ mình: “Dì Vương, để cháu đi.”
“Cậu ấy uống nhiều quá.” Dì Vương nói.
Tiếu Dao đỡ Chu Hải Vinh vào phòng khách, dì Vương chạy nhanh qua đi giúp trải giường, sau đó nói với Tiếu Dao: “Hai người các cậu sao lại còn phân phòng ngủ.”
Không đợi Tiếu Dao mở miệng nói, Chu Hải Vinh liền nói: “Em ấy…… Em ấy không yêu cháu!”
Đột nhiên hô một tiếng như vậy, dọa cho Tiếu Dao và dì Vương hoảng sợ.
Dì Vương phiết miệng cười, nói: “Cậu cũng thật là, ai cũng yêu cậu.
Chũng may anh cả cậu không ở nhà, bằng không nhìn thấy cậu say khướt, xem cậu ấy xử lí cậu thế nào.”
Chu Hải Vinh cao hơn 1m8, thân thể cũng rắn chắc, hai người đều thở hổn hển.
Tiếu Dao đứng ở trước giường, nói: “Chu Hải Vinh, anh đừng giả say a.”
Chu Hải Vinh cuộn tròn ở trên giường: “Ai giả say, anh căn bản không có say!”
Dì Vương nhịn không được bật cười, nói với Tiếu Dao: “Cậu coi chừng cậu ấy, tôi đi nấu một bát canh nóng.”
Dì Vương ra ngoài, Tiếu Dao ngồi xuống ở mép giường, quay đầu nhìn Chu Hải Vinh.
Chu Hải Vinh cũng nhìn cậu, sắc mặt đỏ bừng, soái ca say thì rượu vẫn đẹp, ánh mắt chút mê mang, duỗi tay bắt được cánh tay hắn.
Tiếu Dao ở trong lòng nghĩ, Chu Hải Vinh như vậy, có vài phần là bởi vì mình, đại khái bởi vì ý niệm này, trong lòng nổi lên một loại áy náy quái dị, cậu hình như thường thường sẽ có loại cảm giác này, mỗi khi nhìn đến thâm tình của Chu Hải Vinh, đều suy nghĩ nam nhân như vậy, cuối cùng tại sao lại thay lòng.
“Có phải anh làm em không vui hay không?” Hắn hỏi.
Chu Hải Vinh có chút trẻ con mà nói: “Em đều không để ý tới anh.”
“Em đâu có không để ý anh.”
“Em không có chút nhiệt tình nào.”
Tiếu Dao liền cười, nói: “Sao lại không nhiệt tình.”
Chu Hải Vinh đen mặt, thẳng tắp mà nhìn cậu.
Tiếu Dao chột dạ, đành phải nói: “Đều sẽ qua thôi.”
Chu Hải Vinh hỏi lại: “Cái gì đều sẽ qua? Có phải em muốn nói anh đối với anh chỉ là nhất thời mới mẻ, sớm muộn gì cũng sẽ hết?”
Này xác thật là lời nói thường xuyên của pháo hôi thụ Tiếu Dao《 Hào Môn Nam Tức 》, cho nên Chu Hải Vinh nói muốn cùng cậu kết hôn, lấy điều này chứng minh chính mình thiệt tình.
“Đúng vậy,” Tiếu Dao hỏi, “ Anh có phải không còn yêu em như trước kia không?”
“Không có.” Chu Hải Vinh nói, “Người anh đều chưa ngủ được, bỏ cái con khỉ.”
Tiếu Dao nắm lấy cơ hội, lập tức đứng lên nói: “Anh xem đi anh xem đi, ngủ được liền bỏ, cho nên trước khi kết hôn em kiên quyết không thể ngủ cùng anh! Anh xem anh bây giờ thanh tỉnh như vậy, có thể nhìn ra được là giả say, anh nhanh rửa mặt đi, cho bớt mùi rượu, bằng không đợi lát nữa anh trai anh đã trở lại, khẳng định sẽ giáo huấn anh.”
Cậu nói xong liền chạy, Chu Hải Vinh khó thở, ngồi dậy đấm một cái vào gối: “Tiếu Dao, em quay lại cho anh!”
Chu Hải Vinh là thật sự có chút không vui, cơm chiều cũng không xuống ăn.
Chu Hải Quyền cho rằng hắn đang chỉnh lại múi giờ, cũng không hỏi đến.
Nhưng thật ra trên bàn cơm chỉ có anh cùng Tiếu Dao hai người, làm anh cảm thấy có chút khó chịu.
Anh ăn cơm không nói chuyện, Tiếu Dao biết thói quen của anh, cũng chỉ cúi đầu ăn cơm.
Dì Vương có chuẩn tắc của mình, kiên quyết không cùng người Chu gia ngồi cùng bàn ăn cơm, đều là tự mình ở phòng bếp ăn.
Bởi vì ít người, gần đây ăn cơm đều là dùng bàn tròn nhỏ, hai người ngồi đối diện, kẹp lại là một mâm đồ ăn.
Chu gia “Cơm không kén chọn thức ăn” cũng là truyền thống cũ, hôm nay cơm chiều làm tương đối đơn giản, 3 đồ ăn 1 canh, hai người khẩu vị hình như giống nhau, ăn nhiều nhất, là cùng một dĩa đồ ăn.
Mắt thấy món ăn kia còn không nhiều, Tiếu Dao liền đổi sang gắp món khác, bữa cơm này cậu ăn không thư thái, bởi vì đơn độc cùng Chu Hải Quyền cùng nhau ăn cơm, cậu luôn có áp lực vô hình rất lớn, rất không quen.
Cho nên cậu uống lên mấy hớp canh liền đứng lên, rửa mặt xong lúc muốn đi khỏi, bỗng nhiên nghe Chu Hải Quyền nói: “Điểm tâm ngọt hôm nay cậu làm, ăn rất ngon, cảm ơn.”
Thanh âm vững vàng, thái độ thân sĩ.
Tiếu Dao sửng sốt một chút, sau đó lắp bắp kinh hãi: “Điểm tâm ngọt em làm,cho anh ăn?”
Lần này đến phiên Chu Hải Quyền sửng sốt một chút, Tiếu Dao vội nói: “Anh đừng hiểu lầm, em không phải nói anh không thể ăn……” Cậu còn nhớ rõ lần trước Chu Hải Quyền ăn rượu vang đỏ anh đào đông lạnh cậu làm, cậu không có mắt mà dám hô to kêu Chu Hải Quyền buông tay, việc này cậu nhớ tới một lần liền xấu hổ một lần, “Anh thích là được……”
Lúc cậu đi dặn dò dì Vương chờ Chu Hải Vinh đi công tác về cho hắn ăn a, như thế nào vẫn là bị Chu Hải Quyền ăn.
Chu Hải Vinh có phải không biết tâm ý của cậu, cho nên lần này mới tức giận như vậy, cảm thấy cậu quá lãnh đạm?
Chu Hải Quyền nhíu hạ mày: “Tôi cho rằng cậu làm hai phần.”
Tiếu Dao không rõ ràng tình huống cụ thể lắm, không dám nói tiếp, chỉ cười cười, chạy nhanh lên lầu.
Thì ra người ta là làm cho lão nhị, căn bản không chuẩn bị phần cho anh, là lão nhị mượn hoa hiến phật.
Chu Hải Quyền khụ một tiếng, cảm thấy về sau phàm là Tiếu Dao làm, có thể không ăn vẫn là không nên ăn, cũng không biết Tiếu Dao sẽ nhìn anh thế nào, giống như người làm anh cả thực không biết xấu hổ, luôn mơ ước đồ vật của đệ đệ.
Tiếu Dao mỗi ngày sau giờ cơm chiều đều phải luyện nửa giờ dương cầm, đều đã thành thói quen, Chu Hải Quyền cơm nước xong lên lầu, cho rằng lại phải nghe Tiếu Dao đàn tấu tạp âm, bất quá anh lại rất buồn bực phát hiện, không có.
Trên lầu rất an tĩnh.
Anh tiếp tục đi về phía trước đi, thời điểm chuẩn bị vào phòng mình, bỗng nhiên mơ hồ nghe được thanh âm kỳ quái, dừng lại vừa nghe, liền nghe thấy Tiếu Dao ở trong phòng hừ hừ nha nha, giống như đang hát cái gì.
Anh cho rằng Tiếu Dao là đang luyện giọng nói, cau mày, lại cảm thấy không quá giống, luyện giọng nói anh đã nghe qua, ê ê a a thực khó nghe, âm điệu Tiếu Dao không lớn như vậy, một trận tà âm, mềm hừ chậm ngâm, lắng nghe một chút, ca từ càng là khó nghe.
“…… Cô nương kêu Đại Liên,
Tuấn tiếu hảo dung nhan.
Tựa hoa tươi không người thải,
Tỳ bà đàn đứt dây không người đạn nột,
Nô giống vậy Điêu Thuyền tư Lữ Bố,
Lại giống vậy diêm bà tích ngồi lâu tưởng Trương Tam.”
Ca từ này, nghĩ không ra kế tiếp càng là dâm mĩ, Chu Hải Quyền đen mặt đi vào phòng mình.
Xem ra anh nên tìm lão nhị nói chuyện, đây là đang hát cái gì chứ, Điêu Thuyền nhớ Lữ Bố? Diêm bà tích lại là cái gì, còn biết liêm sỉ hay không, chỉ ở nhà xướng cái này, hay là muốn ở bên ngoài hát cái này!
Thật là ba ngày không đánh, leo lên nóc nhà lật ngói!.