Bạn đang đọc Xuyên Thư Ăn Mật – Chương 15
[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 15
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing.
Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://.facebook.com/x2Qing/
https://.wattpad.com/story/261358286-edit-%C4%91am-m%E1%BB%B9-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
Cầu vote ạ ????????????
– —————————————————————————————————————
Côn khúc, tổng kết lại chính là một cụm từ hoa mĩ, hiện giờ đang thuộc về nghệ thuật cao nhã, là một môn thuộc tổ tạp kỉ, Côn khúc ở quốc gia chúng ta* có thể nói bắt nguồn xa, dòng chảy dài, phục sức xinh đẹp, từ ngữ trau chuốt tinh mỹ, giọng hát hay, dáng người đẹp, biểu diễn khó có thể nói đẹp đến thế nào.
Tiếu Dao cảm thấy bản thân xướng Côn khúc, đầu tiên phải khắc phục một cửa tâm lý này của mình.
*Trung Quốc
Muốn cậu giả nữ hát vai đào hoa đán, chẳng những eo tựa cành liễu, còn phải chỉnh giọng đến âm nữ, cậu cảm thấy thật sự rất khó, bất quá cậu cũng thật sự muốn gặp Thẩm Tinh Chi, muốn hỏi Thẩm Tinh Chi một chút rốt cuộc coi trọng điểm nào của cậu ấy.
Bởi vì cậu thật sự không nhìn ra trên người cậu ấy có tư chất Càn đán gì.
Thẩm Tinh Chi hẹn cậu, ngày hôm sau cùng nhau ăn cơm trưa.
Thẩm Tinh Chi, hậu nhân Thẩm phái, lấy danh tiếng giọng hát điềm mỹ mượt mà, hiện giờ có thể nói là nhân vật cấp đại sư của Côn khúc giới.
Ông xem như có xuất thân thế gia hí khúc, cha và ông nội tất cả đều là Côn khúc đại sư nổi danh một thời, đặc biệt là ông nội của ông Thẩm Tự Việt, năm đó nổi danh Nam Thành, có danh xưng “Sống mái khó phân biệt là Thẩm lang”*.
Thẩm Tinh Chi 4 tuổi đã lên đài, hiện giờ đã là khiêng đỉnh nhân vật ở Lê Viên, đặc biệt là mấy năm trước sau khi lên một tiết mục giải trí, càng làm thanh danh vang dội, mấy năm gần đây vẫn luôn tận sức với Phòng hoạt động giao lưu văn hóa quốc tế.
*Nam nữ khó phân
Ông có thể coi trọng Tiếu Dao, thật sự ngã phá mắt kính của mọi người.
“Nghe nói con muốn kết hôn?” Thẩm Tinh Chi hỏi.
Tiếu Dao gật gật đầu, không đợi cậu nói chuyện, Thẩm Tinh Chi liền nói: “Kết hôn xong liền từ bỏ sân khấu?”
Tiếu Dao thật sự không nghĩ tới, Thẩm Tinh Chi thoạt nhìn là một người mặt mày tinh tế hiền lành, thế nhưng là một nam nhân phá lệ nghiêm túc, âm điệu mềm mại, ngữ khí lại rất khắc nghiệt: “Lúc trước thời điểm bái ta làm thầy, con nói như thế nào?”
Cái này Tiếu Dao thật sự không biết, lúc cậu xuyên qua cũng đã là đồ đệ của Thẩm Tinh Chi.
Thẩm Tinh Chi hàng mi tinh tế của ổng dựng lên, nói: “Lúc trước con ngàn cầu vạn cầu, đi theo bên người ta làm chạy vặt, bỏ ra công sức hơn một năm khiến ta nhận con, trình độ của con kém như vậy, ta nhận con, còn không phải cảm thấy con một lòng học diễn, như thế nào, ở rạp hát tìm được rồi nam nhân, liền đem hát tuồng bỏ qua một bên?”
Tiếu Dao rũ đầu, cũng không biết nói cái gì.
“Mấy ngày này còn có luyện giọng nói không, vần ta muốn con niệm con mỗi ngày có niệm sao? Dáng người có luyện sao?”
Tiếu Dao đều không có, thấy Tiếu Dao lắc đầu, Thẩm Tinh Chi càng tức giận: “Vậy cậu tính toán cái gì, như vậy là không hát nữa?”
Tiếu Dao là thật sự không tính toán đến chuyện lại hát, ý định vốn không ở chuyện này, cậu cũng càng không có hứng thú học diễn.
“Sư phụ, con cảm thấy con không phải người thích hợp hát tuồng, sợ học không tốt, cho lão nhân gia ngài mất mặt.”
“Lúc trước khi nhận cậu ta đã nói, cậu cơ sở kém ta không phải không biết, ta cũng có chuẩn bị tâm lý chuyện này, kém không quan trọng, quan trọng chính là chịu dụng công, huống chi cậu lại không phải không có mắt nhìn, chỉ cần có ta chỉ điểm, ta tin tưởng mấy năm về sau cậu khẳng định có thành tựu, cậu đừng nghĩ đến chuyện học tốt hay không tốt, ta chỉ hỏi cậu, diễn tuồng, cậu còn muốn hát hay không?”
Vẫn là phải hatq, bởi vì 《 Hào Môn Nam Tức 》 có viết một đoạn cậu ấy xướng 《 Mẫu Đan Đình 》, hơn nữa với cậu mà nói còn xem như vở kịch lớn.
Cậu đành phải gật gật đầu, nói: “Xướng.”
Thẩm Tinh Chi nhìn cậu một cái, nói: “Gia có gia pháp, làm gì cũng có luật lệ, về sau đừng nói với ta chuyện từ bỏ, nếu vào Lê Viên môn, phải học hát cho tốt, cũng không uổng phí công sức ta dạy cho con.
Lần này ta đi giảng cho một khóa của Học viện nghệ thuật Nam Thành, đã nói trước với lãnh đạo trường, cho con đi nghe giảng, đi theo bạn học phân viện hí khúc vũ đạo cùng nhau học, chờ thêm một thời gian ta rảnh rỗi, con lại đến nhà ta học.”
Tiếu Dao gật đầu nói vâng, Thẩm Tinh Chi kêu cậu ngồi xuống, hỏi nói: “Đối tượng của con là ai, lão nhị Chu gia?”
Tiếu Dao gật đầu.
“Tên gì?”
“Chu Hải Vinh.”
Thẩm Tinh Chi trầm tư một hồi, đại khái ở trong đầu tìm tòi một hồi, nói: “Em trai Chu Hải Quyền?”
Tiếu Dao gật đầu.
Mặt Thẩm Tinh Chi liền suy sụp một nửa: “Nhà bọn họ cũng đồng ý?”.
Truyện Điền Văn
Tiếu Dao gật gật đầu, lại lắc đầu, cậu cũng không biết tình huống hiện tại, Chu gia tính là đồng ý hay là không đồng ý.
Thẩm Tinh Chi liền nói: “Ta cảm thấy, kiểu gia đình này của bọn họ, tìm đối tượng hôn nhân vẫn luôn rất thận trọng, huống chi là Chu gia.”
Tiếu Dao tò mò hỏi: “Chu gia làm sao vậy?”
Không hỏi không biết, vừa hỏi dọa nhảy dựng, thật là cẩu huyết nơi nào cũng có, mỗi người có oan ghiệt của mình.
Nguyên lai phụ thân Chu Hải Vinh, thường gọi là lão Chu, năm đó cũng là tứ đại danh thiếu Nam Thành, tuy rằng kết hôn sớm, lại có hồng nhan vô số, đường đường chính chính ra ngoài phất cờ màu phiêu diêu, hồng kỳ trong nhà lại không ngã.
Trong đó có một hồng nhan tri kỷ, tên là Phó Thanh Phương.
Phó Thanh Phương là con cháu Lê Viên, ngay từ đầu chỉ làm trà đồng ở diễn xã, sau lại được sư phụ Lê Viên nhìn trúng, dạy cô học hát tuồng, đóa hoa lê này tuy rằng nở chậm một chút, nhưng vừa nở liền áp đảo hoa thơm cỏ lạ, thành hoa khôi đứng đầu Lê Viên Nam Thành.
Lên đài phục sức kiều diễm, hoa lệ đến ánh đèn chói lọi đều thua kém cô.
Mỹ nữ như vậy, tự nhiên người ái mộ đông đảo, nàng cuối cùng chọn Chu lão tiên sinh.
Chỉ là Chu lão tiên sinh đã có kiều thê, cũng chính là mẹ Chu Hải Vinh, Chu thái thái cũng không phải là người sẽ nén giận, đối với Phó Thanh Phương một chút sắc mặt tốt cũng không cho, lão Chu tiên sinh đành phải đem Phó Thanh Phương an trí ở công quán Phó gia Nam Thành.
Lúc ấy chuyện phú hào Nam Thành có tam thê tứ thiếp thuộc về tương đối loại bình thường, vì vậy cũng không có bao nhiêu người chỉ trích cô ấy.
Chu thái thái và Phó Thanh Phương cũng không gặp mặt, vậy nên bình yên không có việc gì, Chu lão tiên sinh thường ngày đều ở lại Phó gia công quán, ngày lễ ngày tết mới về Chu gia.
Chu thái thái và Phó Thanh Phương bất hòa, con cái dưỡng dục ra tự nhiên mỗi người đều cùng Phó Thanh Phương đối đầu, sau này Chu thái thái chết bệnh, Phó Thanh Phương đến phúng viếng, đại tiểu thư Chu Đồng và đại công tử Chu Hải Quyền tự mình đuổi người ra ngoài, nửa điểm tình cảm cũng không lưu, việc này còn lên cả tin tức giải trí, hào môn thế gia nhà ai không phải chỉ cần cố tìm liền moi ra một đống chuyện động trời, chỉ có Chu gia đem chuyện này làm đến lên truyền hình.
Sau đó Chu lão tiên sinh cũng qua đời, chôn cùng Chu thái thái, ở lễ tang Phó Thanh Phương cũng không lộ mặt, nghe nói chính là con cái Chu gia cự tuyệt cô ta tham dự.
Có chuyện xưa như vậy, Chu gia còn có thể tiếp thu Tiếu Dao là con cháu Lê Viên? Cho nên Thẩm Tinh Chi không xem trọng.
Bất quá ai có thể nghĩ đến thiếu gia Chu gia ăn chơi trác táng, thế nhưng cố tình coi trọng con cháu Lê Viên, thật là oan nghiệt.
Bất quá chuyện này cũng phù hợp kịch bản ngôn tình cẩu huyết thường thấy, người có “Thù gia tộc truyền kiếp”, cố tình thành một đôi tình lữ, có thể tận tình cẩu huyết tận tình ngược.
Đối với Tiếu Dao luôn yêu cầu tình yêu phải trung trinh mà nói, cậu thật ra có thể hiểu việc Chu Hải Quyền phản cảm với Phó Thanh Phương, loại này chính là cái gọi là trà xanh kỹ nữ tiểu tam a, cũng may là vào thời đó, nếu là bây giờ, một giây bị khẩu tru bút phạt.
Trách không được lúc trước Chu Hải Quyền nghe nói cậu là người hát tuồng, sẽ có loại biểu tình này.
Trong tiểu thuyết chỉ nói Chu Hải Quyền chán ghét con hát, lại không biết nguyên lai còn có bối cảnh chuyện xưa này.
“Con đừng trách sư phụ lòng dạ tiểu nhân, ta sống ở đây đã lâu rồi, xem cũng nhiều, tuy rằng nói hiện giờ con và cậu hai Chu gia đang ở bên nhau, con cũng đừng quá ngây thơ, đừng nói hiện tại còn chưa kết hôn, cho dù kết thì thế nào, hiện tại khả năng ly hôn cao như vậy, con nên chừa cho chính mình chút đường lui.”
Tiếu Dao gật gật đầu: “Đã biết.”
“Con xem con vào Chu gia, tính cách cảm giác đều thay đổi.” Thẩm Tinh Chi nói.
Lời này làm Tiếu Dao hoảng sợ, còn tưởng rằng Thẩm Tinh Chi hoả nhãn kim tinh, nhìn ra cậu là hàng giả.
Bất quá Thẩm Tinh Chi nói không sai, cậu là đang tìm cho chính mình một đường lui.Trước mắt cậu tính toán, chính là chờ cậu nhảy sông, nếu còn có thể sống sót, chuyện thứ nhất phải làm chính là lập tức lanh lẹ mà dọn ra khỏi Chu gia, chỉ là dọn xong thì sao? Cậu dù sao cũng phải tìm nghề nghiệp, tích góp chút tiền, bằng không đến lúc đó uống gió Tây Bắc sao?
Còn có việc hát tuồng này, thật sự không phải yêu thích của cậu, chờ đến sau khi khôi phục tự do cho bản thân, chắc chắn cũng sẽ đổi công việc.
Cậu là bắt xe đến, thời điểm trở về thời gian tương đối sung túc, cậu liền ngồi xe buýt, định đàng hoàn mà nhìn ngắm Nam Thành.
Khi vừa xuyên qua, hết thảy đều mê mang, hỗn loạn, không chân thật, sau đó gặp được Chu Hải Vinh, liền bắt đầu câu nam nhân, cậu kỳ thật đều không có thời gian làm quen thành thị này.
Nam Thành là thành phố đứng số một số hai, thành cũ đầy mùi vị lịch sử nhân văn, thành mới khoa học kỹ thuật hiện đại, thành cũ thành mới cách một dòng sông Nam, Giang Bắc là thành cũ, Giang Nam là thành mới, cầu Nam Giang ở giữa dài chừng 7 8 km, là điểm ngắm cảnh trứ danh nổi tiếng, cậu xuống xe ở chân cầu, đi bộ lên cầu, dọc theo lối đi bộ, dọc theo đường đi gặp được rất nhiều du khách vác camera.
Cậu ở trên cầu lớn ngây người vài tiếng đồng hồ, thời điểm chạng vạng, trên sông xuất hiện kỳ cảnh, phía tây bầu trời xuất hiện những đám mây lớn, tất cả đều bị hoàng hôn làm cho nhiễm hồng, ở chân trời, lại là một mảnh xám xịt, trên xong nổi lên gió rất lớn, rất nhiều người đều nói trời sẽ mưa.
Cậu cầm di động chụp ảnh một hồi, đi theo đám người sang đến bờ bên kia, lúc sắp xuống khỏi cầu, đột nhiên tới một trận mưa và sấm chớp, những đám mây phía tây trên trời còn ánh lên kim quang, bầu trời lại vang lên tiếng sấm cuồn cuộn, mưa to đổ xuống.
Cậu chạy đến một siêu thị nhỏ ở gần đó, mua một chiếc ô che mưa.
Cũng may Chu gia đại trạch bên sông, cũng không tính là quá xa, từ cầu Nam Giang đi theo hướng Đông Bắc, chính là Trường Hạ sơn, Chu gia đại trạch ở phía trên lưng chừng núi, con đường toàn bộ đều có độ dốc, đi lên có chút tốn sức.
Đi đến một một giao lộ mở rộng, cậu ngừng ở trước cột mốc đường, nhìn nhìn chỉ thị phía trên, đường Tử Đàn là hướng rẽ phải, đi ngang qua đều là biệt thự cao cấp, đều là tường đá cao lớn.
Cậu chính nhìn, bỗng nhiên một chiếc xe Bentley từ giao lộ bên kia lái qua, trực tiếp quẹo vào đường Tử Đàn.
Xe kia nhìn có chút quen thuộc, cách kính, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Chu Hải Quyền.
Cũng không biết là không thấy cậu, hay là thấy cậu mà không để ý đến.
Cậu đứng một hồi, nhấp nhấp miệng, mới tiếp tục đi về phía trước.Tường đá bên ngoài nhiều nhà đều bò đầy Thanh đằng, có một số cổng lớn nhà ai đó còn bày đầy hoa, làm cậu nhớ đến nhà mình ở thế giới khác.
Trần gia bọn họ ở tại một tiểu khu cũ kĩ, mặt ngoài nhà lầu đều là gạch đỏ, trên đường hẹp đầy dây điện chằng chịt, tứ tung ngang dọc, còn có gậy trúc phơi quần áo của các nhà chĩa ra, bãi xe bên cạnh đường phố đầy xe điện xe đạp, ô tô cũng rất ít, bất quá tiểu khu bọn họ từng nhà đều bày rất nhiều hoa, vừa đến mùa xuân, toàn bộ phố đều là hoa hương, nếu có gió to, hoa rơi có thể tung bay đến cửa sổ lầu hai, nếu đổ mưa, trên mặt đất sẽ đầy cánh hoa rơi rụng.
Nếu có thể trở về thì tốt rồi.
Thế giới này không có người yêu cậu, không có hàng xóm, bằng hữu cậu quen thuộc, chân chân chính chính cô độc một mình.
Cậu chỉ nghĩ như vậy, liền thấy một chiếc xe đằng trước quay trở lại, dừng lại trước mặt cậu.
Tiếu Dao cầm ô đứng ở phía dưới cột mốc đường, ống quần đã ướt một mảnh, trên giày còn dính một mảnh lá cây Tử dập nát.
Cửa sổ xe mở ra, là khuôn mặt điêu khắc góc cạnh rõ ràng của Chu Hải Quyền.
“Lên xe.”
Tác giả có lời muốn nói: Ta xem vẫn luôn đứt quãng có người đọc hỏi Tiếu Dao vì cái gì cần thiết đi cốt truyện, tuy rằng văn có nhắc tới quá, khả năng quá ngắn, có chút người đọc không có chú ý tới, nơi này lại giải thích một chút:
Đầu tiên chính là ta bản nhân xem qua xuyên thư phi thường thiếu, đối này không quá hiểu biết, ta xem đại bộ phận xuyên thư đều là có cái hệ thống ở tuyên bố nhiệm vụ, không chấp hành sẽ đã chịu trừng phạt, nhưng là ta cá nhân không thích phương thức này, trừ bỏ có cái hệ thống sẽ quấy nhiễu văn chương chân thật cảm ở ngoài, cũng thực dễ dàng ra diễn.
Cho nên ở viết đệ nhất bổn xuyên thư văn thời điểm, ta liền làm xem như tư nhân giả thiết: Dựa theo ta lý giải, thư cùng thế giới hiện thực bất đồng một chút là, hắn là giấy trắng mực đen, đã có cốt truyện không thể sửa đổi, bằng không nếu vai chính có thể tùy ý dựa theo chính mình yêu thích phát triển chuyện xưa tình tiết, kia thư trung nhân vật liền không hề là thư trung nhân vật, thư trung chuyện xưa liền sụp đổ, nhân vật cũng liền không còn nữa tồn tại.
Ăn mật kéo dài loại này giả thiết, không tuân thủ đã có cốt truyện, chịu sẽ có nhân vật sụp đổ không còn nữa tồn tại nguy hiểm, biểu hiện chính là bệnh nặng một hồi, khóc rống dị thường.
Về sau nếu còn viết xuyên thư, cũng là cùng loại giả thiết.
Nói ta vẫn luôn cho rằng sở hữu xuyên thư văn đều là cái này đã có cốt truyện không thể sửa đổi giả thiết đâu..