Đọc truyện Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ – Chương 44: Bị trục xuất
Cô gái nhỏ vừa mới về Hoàng Liên cung chẳng bao lâu, đã thấy hai thị vệ mặt mũi như hung thần ác sát đi vào, chẳng hề nể nang cẩn trọng như thường ngày, khóa chặt hai tay cô ra sau lưng, dùng đoạn dây cột lại dẫn đi. Chuyện lạ kỳ như thế này sao cô có thể im lặng bước theo mà không hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
– Đây là thế nào, vì sao lại trói ta lại như phạm nhân vậy hả?
– Hoàng thượng có chỉ, đừng nhiều lời thêm, tới đó sẽ biết.
Nhìn mặt bọn họ, cô có thể đoán chút chút rằng mình lại gặp xui xẻo gì nữa rồi. Hoàng cung này đúng là nguy hiểm, cứ dăm bữa nửa tháng dù rất “an phận thủ thường” vậy mà chuyện không hay vẫn cứ tìm đến. Chẳng biết lần này có thoát được vận đen không, hay là bị một trận đòn thê thảm. Người ra lệnh là hoàng thượng cơ đấy, có khi nào lại mất cả mạng luôn không. Giây phút thoải mái vui vẻ chưa lâu đã ngay lập tức đụng phải điều tệ hại, Trà Ngân lòng như lửa đốt, từng bước chân luống cuống dường như không nhấc lên nổi. Nhưng hai cái tên thị vệ kia rất hách dịch, mặc kệ nữ nhi yếu đuối vẫn cứ lôi đi để nhanh chóng trình diện cùng hoàng đế.
Trà Ngân vừa nhác trông thấy đế vương, thần sắc vui vẻ, gần gũi vừa nãy đâu còn nữa, chỉ có một thân lãnh trầm đầy xa lạ, như ác ma điên cuồng càn quét nhân gian. Đôi mắt kia ngày thường mang vẻ kiêu ngạo thờ ơ, giờ chăm chú vào cô, sắc bén như thể mũi dao nhọn đâm thẳng tới, càng khiến cô kinh hoàng. Cùng là một con người, chỉ cách nhau không lâu sao lại có thể biển đổi khủng khiếp như vậy. Trà Ngân vẫn còn chìm trong nỗi sợ, tự suy ngẫm xem mình đã vô tình gây nên tai họa ngập trời gì mà tên hoàng đế này đối xử với mình như vậy, lại thấy hắn chìa ra một bàn tay, trên đó là chiếc lọ tinh xảo rất quen mắt. Khi đã nhận ra đó là gì, lòng cô vang lên thanh âm thét gào: “Ông Trời ơi ông Trời, con luôn cố gắng sống nhân nghĩa, trồng cây đức cho đời, cớ sao toàn gặp tai bay vạ gió thế này. Chả lẽ hôm nay định sẵn là ngày cuối cùngcủa đời con sao? ”
Hoàng đế nhìn nữ tử đứng ngẩn ra, mắt không rời khỏi lọ mị dược, miệng không hé lên một lời nào. Hắn đã không còn đủ kiên nhẫn nữa, rất muốn nghe xem từ trong cái miệng lẳng lơ kia có thể nói ra lời tốt đẹp gì, hay lại giở trò hoa ngôn xảo ngữ qua mặt hắn, liền trầm giọng hỏi:
– Ngươi có nhận ra thứ này hay không?
– Dạ… dạ…
– Dạ thế nào, là có biết hay là không. Có cần trẫm truyền thái y đến nói rõ công dụng của dược vật này không hay tự ngươi nói ra.
– Dạ, là mị dược nhưng không phải dành cho hoàng thượng đâu, mong hoàng thượng minh xét. Nô tì chưa bao giờ có ý định dùng thứ này để mưu đồ gì với thiên tử cả, xin hoàng thượng tha mạng.
– Ngươi khẳng định chưa bao giờ muốn dùng nó với trẫm sao?
– Vâng, hoàn toàn là thật, không hề có điểm dối trá, nếu nô tì có sai lời thì cho trời đánh chết nô tì đi.
Cô gái nhỏ một lòng dùng lời thề chứng tỏ tấm lòng trong sạch, chưa bao giờ muốn trèo lên long sàn, mơ ước quyền thế cao sang. Tưởng đâu làm như vậy sẽ khiến nam nhân trước mặt rũ lòng thương xót, nào có ngờ, sắc mặt hắn ta nghe xong tiếng thề thốt lại càng hắc hóa. Hắn đã từng nghĩ qua về việc nàng có mị dược nhưng đối tượng không phải là hắn thì khó chịu đến nhường nào, nhưng đến khi chính miệng nàng cũng thừa nhận điều đó, trái tim hắn như muốn nứt ra. Hắn tuấn mỹ, xuất sắc như thế, là rồng trong loài người, vậy mà đến trước mặt nàng lại chỉ là một kẻ vô giá trị, không đáng để nàng nhọc lòng tìm cách gần gũi. Vậy người mà nàng đích thực muốn sử dụng mị dược là kẻ nào. Hắn hiện giờ rất ghen tỵ với nam nhân bí ẩn đó, ghen tỵ đến phát cuồng, tâm lý cũng sinh ra vặn vẹo. Thói thường khi phát hiện có kẻ dùng mị dược để mưu đồ bất chính, bản thân không bị trúng chiêu thì nên vui mừng mới là hợp lý, vậy mà Thừa Vĩ có xu hướng ngược ngạo, cảm thấy mình thật thất bại mới không đủ sức chinh phục trái tim nữ tử này, khiến nàng mong ngóng nhớ thương người khác. Hắn đã không thể chịu đựng được nữa, cũng nhắc đến cái tên mà hắn rất nghi ngờ trước mặt nàng
– Nếu không dùng cho trẫm, vậy đối tượng có phải Trấn Nam Vương gia không? Ngươi đã gặp hoàng thúc của ta bao nhiêu lần rồi?
Hoàng đế không hỏi mình có biết Trấn Nam Vương gia không, mà lại hỏi gặp bao nhiêu lần. Trà Ngân biết nếu còn quanh co chối bỏ, sẽ càng khiến đế vương sinh nghi mà vứt bỏ hết ân tình từ trước đến nay. Thế nên, cô liền trung thực nói lên sự thật, chỉ có nguồn gốc lọ mị dược cô đành phải đơm đặt một chút, nếu không lại gây thêm thù oán với vị vương gia âm hiểm kia
– Vâng, nô tì có gặp vài lần, cũng không nhớ đích xác. Mị dược này cũng không phải câu dẫn Trấn Nam Vương. Chỉ là nô tì vô tình nhặt được cái lọ đẹp mắt nên giữ lại chơi, sau mới vô tình biết được đây là mị dược, xin hoàng thượng khai ân
– Ha ha ha, đã biết là mị dược mà vẫn giữ lấy. Không nghĩ dùng cho trẫm, không phải câu dẫn hoàng thúc thì cũng là để dùng với nam nhi nào đó. Xem ra ngươi quả thật lẳng lơ như lời đồn, ở lâu trong cung rồi nên thèm khát nam tử có đúng không? Trẫm đây quả thực nhìn lầm ngươi rồi, tưởng ngươi là viên ngọc quý giá, tâm hồn trong sáng không nhuốm bẩn điều xấu xa, ai ngờ cũng chỉ là kẻ tệ hại, dùng cách hèn hạ để thu phục nam nhân, nhìn thật bẩn mắt. Tội cất giấu cấm vật kiêng kỵ ở hoàng cung lẽ ra đã bị trượng tễ đến chết, nhưng trẫm niệm tình những công lao từ trước tới nay, giữ lại cho ngươi một mạng. Sau này không ai nợ ai, ngươi cút ra khỏi hoàng cung cho trẫm. Trẫm không bao giờ muốn nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm giả tạo của ngươi nữa.
Từ trước đến nay, việc xuất cung để được sống giữa bầu trời tự do là nguyện vọng lớn nhất đối với Trà Ngân. Ngày đó thế mà lại đến rất nhanh nhưng trong một hoàn cảnh chua chát như thế này. Lần đầu tiên trong đời, cô gái nhỏ cảm thấy uất ức đến như vậy. Ngay từ lúc còn bé, cô đã được ba mẹ uốn nắn kỹ càng về chuẩn mực đạo đức. Cô tự thấy mình luôn cư xử đúng mực, chưa từng có bất cứ hành động cử chỉ lả lơi nào. Thế mà tên hoàng đế kia một mực mắng cô là thứ hèn mọn rẻ rách, lòng dạ tham lam trắc nết chỉ biết dụ dỗ nam nhi. Cũng trong khoảnh khắc này, cô thấy thân thể mình như có lưỡi đao vô hình đâm vào tim rỉ máu. Cảm giác này là gì, vì sao đối diện với cơn phẫn nộ vô lý của hắn, cô lại thấy vô cùng đau khổ. Nhưng lòng tự trọng không cho phép cô nhún nhường trước mặt hắn, người đã không tin có nói mãi chỉ vô dụng mà thôi, cứ sống thật đường hoàng, ngẩng cao đầu rồi có ngày mọi sự thật đều sẽ phơi bày ra ánh sáng.
Trà Ngân cúi đầu tạ ơn, rồi nặng nề trở về thu gom đồ đạc. Tính cách cô vốn kiên cường, dù lòng khó chịu đến thế nào cũng luôn cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực, không cho phép bản thân bi quan mà gục ngã thảm hại. “Buồn làm gì khi mà ai đó không biết tôn trọng mình, không đủ tin tưởng mình. Rời khỏi hoàng cung là chuyện vô cùng tốt, không phải hay sao?” – Cô gái nhỏ tự trấn an mình như vậy, rồi mạnh mẽ đi tiếp hành trình của mình, nhưng khóe mắt kia lại ướt át, tương phản với vẻ cứng cỏi cô muốn tạo ra. Hình ảnh đó cũng lọt vào mắt đế vương đang nép mình trong một góc, tim cũng nhức nhối không gì sánh được. Chiếc bóng nhỏ cứ thế thất thểu rời khỏi hoàng cung, khuất dần, khuất dần nơi cánh cửa rộng lớn sâm nghiêm ngăn cách với cuộc sống nhộn nhịp bên ngoài.
******
Việc cung nữ Trà Ngân, người được đế vương gần đây sủng ái hết mực còn dành hẳn cho cung điện Hoàng Liên cung xa hoa, lại bỗng dưng bị đuổi khỏi cung khiến mọi người nhao nhao nghị luận. Ai nấy đều phỏng đoán hoàng đế nhận ra bản chất xấu xa của nữ tử kia nên mới đưa ra quyết định thật sáng suốt này, đúng là người anh minh thần võ. Tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Lan Quý Phi và Trấn Nam Vương gia. Ở hai vị trí khác nhau, một người đang cười điên cuồng vì kình địch đã rơi đài, chỉ cần thêm một bước tiễn đứa tiện tì ấy vào Quỷ Môn Quan là hoàn toàn nhẹ gánh. Một người còn lại cũng là nụ cười nhưng đầy vẻ thích ý. Ngạo Thiên hắn vừa muốn tìm cách đưa Trà Ngân xuất cung, ông Trời đã liền cho hắn một cơ hội thật tốt mà không cần phải bỏ công phí sức. Có thể thấy rằng trước nay thiên mệnh luôn ưu ái mình, vậy nên có gì phải lo lắng nữa trên con đường nắm lấy quyền lực cao nhất.
Ngạo Thiên hưng trí ra lệnh cho ám vệ dò la tình hình về chốn ăn ở hiện tại của Trà Ngân, muốn đích thân đón mỹ nhân về cùng với mình. Với thế lực ngập trời trong tay, hắn rất nhanh đã tìm thấy mục tiêu. Nàng bây giờ đang rất yếu đuối bất lực, tin chắc với sự xuất hiện kịp thời của mình, nàng sẽ vô cùng cảm kích và nguyện ý mang cả trái tim lẫn thể xác trao cho hắn. Đó là điều hắn khát khao không biết bao nhiêu lần, đến ngay cả trong giấc mơ cũng vẫn cứ luyến lưu người con gái đặc biệt ấy.
Đi đón nàng lần này, Hàn Ngạo Thiên có cảm giác mình như nam nhi mới lớn, bỡ ngỡ trong sự mong chờ gặp được nữ nhi mình thật tâm yêu. Lần đầu tiên hắn phải cẩn thận chỉn chu y phục để thật hoàn hảo trong mắt nữ tử ấy. Hắn một đường đến quán trọ ọp ẹp trong một con phố nhỏ, nét mặt không giấu vẻ khinh thường đối với cái nơi tồi tàn này, thầm nghĩ đây là lần cuối cùng nữ nhân của hắn bước chân vào chốn nghèo nàn tương tự như vậy, sau này hắn sẽ dành cho nàng một đời hoa vinh có biết bao nhiêu người hầu kẻ hạ, mà nàng thì chỉ cần hầu hạ một mình hắn mà thôi.
Trấn Nam Vương xuất hiện, phiền muộn còn tích tụ trong lòng Trà Ngân lại càng dày thêm vài phần. Nhưng cô vẫn sợ lắm những quy chế của chế độ hoàng quyền, không dám lớn tiếng mắng chửi hắn, đành cất tiếng hờ hững:
– Bẩm vương gia, nô tì đã bị trục xuất khỏi cung, cơ hội vương gia dành cho mãi mãi là hư ảo rồi. Đại ân muốn giúp nô tì bay lên cành cao thành phượng hoàng, nô tì xin khắc cốt ghi tâm nhưng hiện giờ chỉ có thể tạ lỗi cùng ngài vì đã khiến ngài thất vọng rồi.
– Không sao cả, bổn vương hôm nay đến là để đón nàng về làm nữ nhân bên cạnh ta. Từ giờ nàng không phải lo vấn đề ăn mặc, muốn làm gì thì làm, bổn vương không cho phép ai được khi dễ nàng đâu. Về với ta đi thôi, hành trang cũng không cần mang theo, ta sẽ chuẩn bị chu toàn cho nàng.
– Cảm ơn hảo ý của vương gia, nhưng nô tì đã quen với cuộc sống tự do tự tại rồi, hơn nữa nô tì là người thô thiển, không xứng với lòng tốt của ngài đâu. Nô tì xin phép từ chối thôi ạ, giờ nô tì còn phải đi tìm chút việc mưu sinh, kính xin được cáo từ ngài trước.
– Khoan đã – Hàn Ngạo Thiên bị chối từ, vội vàng tiến lên kéo tay giữ Trà Ngân lại. Cô gái liền rút bàn tay mình ra khỏi nam tử trước mặt. Nhưng nàng là nữ tử mình hạc xương mai sao có thể thoát khỏi sức mạnh của nam nhân cường tráng, hơn nữa hắn lại có võ công không hề tầm thường. Một người cứ giãy nãy, thanh âm phản kháng yếu ớt. Một người thì cảm nhận bàn tay nhỏ bé mềm mại mịn màng, lòng vô cùng hưởng thụ. Một màn như đẩy đưa, như tình tứ lần nữa lọt vào mắt một thân ảnh cách đó không xa, đang như cuồng phong bạo nộ. Chẳng lẽ bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, là một đôi trời đất tác hợp hay sao?