Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 32: Dẹp nạn châu chấu


Đọc truyện Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ – Chương 32: Dẹp nạn châu chấu

Chiến mã lao nhanh như gió, đến trạm kế tiếp phải dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi, và cũng để cho mọi người ăn uống cho lại sức. Trước đó, vừa nghe chưởng quầy bẩm báo Vân Ngọc đi cùng với Ngũ Hoàng Tử đến Kiến Đăng, Phương Chí Viễn đã vội vàng giục ngựa đuổi theo, chưa kịp biết ý định của bọn họ là gì. Giờ thì tranh thủ lúc này, hắn phải hỏi xem hai người này rốt cuộc muốn náo loạn gì thêm, trong khi nạn châu chấu còn đang tác oai tác quái.

Chí Viễn trực tiếp ôm Vân Ngọc xuống ngựa, không cần biết nàng có kháng cự hay không. Nhưng giờ thì cô gái nhỏ đang rơi vào hoảng sợ, làm gì còn gan mà chống đối lại nữa, mặc cho hắn muốn ôm thì ôm đi. Cô trộm nghĩ: “Dù sao cô nương ta đây là người hiện đại, một cái ôm cũng không mất miếng thịt nào”. Biết là như thế nhưng nàng vẫn rất ức chế, không ngừng chửi thầm trong lòng: “Tên hỗn thế ma vương đáng nguyền rủa kia, hôm nay ta tạm thời chịu thiệt, chờ y quán của ta thu được lợi nhuận tốt, có nhiều tiền rồi, ta sẽ thuê vệ sĩ bảo vệ ta. Lúc đó ngươi mà dám lộn xộn hiếp đáp ta, ta sai vệ sĩ đánh cho vỡ mật. Hừ!”.

Phương Chí Viễn đặt nữ tử yên vị cạnh chiếc bàn sạch sẽ, nhanh nhẹn gọi món ăn ngon nhất trong quán cho nàng ta. Hắn ngồi xuống ngay bên cạnh, trưng ra vẻ mặt lạnh lùng. Từ lúc quyết định không để mặc cho Vân Ngọc tùy hứng muốn làm gì cũng được, hắn nghĩ chỉ có gương mặt băng lãnh mới khiến nàng ấy khiếp sợ mà ngoan ngoãn nghe theo. Vậy thì từ giờ cứ giữ vẻ mặt này luôn đi. Rồi Tiểu nhị bắt đầu bày thức ăn ra bàn, nàng vì còn hậm hực nên cũng không muốn ăn, lại không dám phản đối quá rõ ràng liền giả vờ:

– Ta không đói, ngươi ăn một mình đi!

Chí Viễn nghe xong, không thèm mở miệng, chỉ một cái trừng mắt đã khiến nữ tử rét run vội vàng sửa lời:

– À… à…thực ra thì ta cũng có chút đói bụng. Thôi, ta ăn đây. Ai chà, cái này ngon nè ngươi ăn thử xem thế nào, để ta gắp cho ngươi nha!

Nhìn sắc mặt như Diêm La đòi mạng của hắn, Vân Ngọc không thể không nịnh nọt hắn một chút. Chiếc đũa vươn tới gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát cho Chí Viễn. Hắn nhìn lại một chút, xong cũng cầm đũa lên ăn, dáng vẻ rất tao nhã, cao quý. Hắn ta có bệnh sạch sẽ, thường thì thức ăn người khác đụng đũa qua, hắn nhất định sẽ không bao giờ chạm tới. Vậy mà với món Vân Ngọc vừa gắp cho, lại ăn ngay mà không cần suy nghĩ, lòng dường như còn thấy có chút vui nhẹ vì được nữ tử đầu gỗ này chăm sóc.

Vì ngựa của Thái Tử ca là Hãn huyết bảo mã danh chấn thiên hạ, được ví như ngựa trời ở hoàng cung, nên Ngũ hoàng tử có cố gắng đuổi như thế nào cũng phải mất một lúc lâu mới theo kịp tới. Khi hắn phi thân xuống ngựa, đã thấy hoàng huynh của mình và nữ tử Vân Ngọc đang ăn uống cùng nhau. Những ngày qua quan sát hai người này, hắn chỉ thấy cô nương ta trưng ra bộ dạng phớt lờ không để hoàng huynh vào mắt, mới vừa trước đó không lâu lại giãy giụa chống đối khi bị bế lên ngựa, giờ thì lại mang vẻ ân cần nịnh nọt, thay đổi nhanh như vậy. Chẳng lẽ lúc trên yên ngựa đã có chuyện gì xảy ra mà hắn không biết. Chí Quân quyết định phải nhìn cho kỹ xem là thế nào.

Lúc Ngũ hoàng tử vừa mới dừng chân, Chí Viễn đã trông thấy rồi, nhưng nghĩ mà ghét cái tên đệ đệ lăng nhăng này dám dụ dỗ nữ tử của hắn, liền vờ như không thấy, tiếp tục hưởng thụ sự chăm sóc của Vân Ngọc. Đến khi Ngũ hoàng đệ hắng giọng, nhắc nhở sự tồn tại của đệ ấy, Chí Viễn mới cất giọng lạnh nhạt:

– Ngũ đệ tới rồi à! Ngồi xuống dùng bữa luôn đi. Sẵn tiện ta hỏi chuyện luôn một thể!


– Có chuyện gì quan trọng lắm sao Đại ca? Bây giờ chuyện cấp thiết nhất là vấn đề nạn châu chấu. Huynh có thể chờ đệ về rồi mới nói có được hay không?

– Điều ta muốn nói cũng là chuyện đó đấy!

Phương Chí Quân vừa mới yên vị còn chưa nóng chỗ, đang nghe thử xem hoàng huynh muốn nói điều gì, bỗng dưng muốn ngoác mồm ra vì kinh hãi. Hắn đang nhìn thấy cái quái gì thế này, đôi mắt hoa đào như muốn lọt ra ngoài vì không thể tin nổi hình ảnh trước mặt. Thái tử ca của hắn có bệnh sạch sẽ đấy, chuyện này người ở hoàng cung ai mà không biết, vậy mà nữ tử này dùng đũa của nàng ấy đang ăn dở, gắp sang bát cho huynh ấy mà huynh ấy không hề bài xích, vẫn bình thường ăn uống là thế nào. Người này có phải là giả mạo không đây. Nghĩ vậy, ánh mắt Ngũ hoàng tử tìm tòi nghiên cứu thêm mấy phần.

Thái tử nhìn hoàng đệ của mình có phần lạ lạ, không tập trung lắm trong cuộc trò chuyện, thanh âm phát ra to hơn nữa:

– Ngũ đệ, đệ có nghe ta nói gì không, hả?

Đúng là giọng nói uy nghiêm này, là dáng vẻ này cùng khí chất này rồi, làm sao mà giả mạo cho được. Vậy không lẽ hôm nay huynh ấy bị trúng tà. Cũng có thể lắm chứ, trông huynh ấy đang lia mắt nhìn mình mà xem, như thể muốn dần cho mình một trận mới thỏa lòng hả dạ ấy. Nhưng hắn cũng không dám nghĩ ngợi quá lâu, kẻo chọc giận hoàng huynh thì chẳng hay ho gì, liền đáp lời:

– Đệ có nghe mà, đại ca cứ nói đi!

– Ta nghe nói đệ cùng với người này bừng bừng khí thế tìm đến Kiến Đăng, lại muốn làm loạn cái gì nữa vậy. Chuyện nhà còn chưa đủ rắc rối nữa hay sao mà đệ còn không biết suy nghĩ, làm phiền muộn thêm cho phụ thân nữa hả. Đệ muốn đi thì đi một mình đi, lôi kéo theo người này làm gì?

– Trong mắt đại ca, đệ chỉ toàn gây chuyện thôi phải không? Chẳng phải đệ đã báo lại với phụ thân rồi sao. Đệ đã tìm ra giải pháp xử lý nạn châu chấu, vậy thì đệ phải đi ngay để giúp mọi người thoát khổ không đúng hay sao? Còn Vân Ngọc cô nương đây, là người hiến kế cho đệ, đệ không mang nàng theo, lỡ xảy ra sai sót gì thì biết làm thế nào?


– Vậy cũng không thể ngồi chung một ngựa. Đệ có hiểu thế nào là “nam nữ thụ thụ bất tương thân” hay không? Đệ không sợ người khác nhìn thấy rồi đánh giá à?

– Đệ không hiểu, vậy còn huynh, huynh hiểu rõ mà vẫn bế cô nương Vân Ngọc lên ngựa, rồi còn cùng cưỡi với nàng ấy nữa. Huynh không thấy mình vô lý quá hả?

– Ta… ta…

– Huynh thế nào, huynh nói rõ cho đệ nghe xem.

Bị Ngũ hoàng đệ nhanh mồm nhanh miệng bắt trúng chỗ sai, Phương Chí Viễn lúng túng vì đuối lý, lần đầu nói cùn nói cuội cho qua chuyện:

– Chẳng phải các người muốn nhanh chóng đến Kiến Đăng sao. Ngựa của ta là Hãn huyết bảo mã, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều. Ta đưa nàng ấy đi cùng là để sớm giải quyết vấn đề đấy. Còn đệ nữa, không đói bụng sao mà cứ nói mãi vậy. Nếu đã không muốn ăn thì thôi đi.

Ngũ hoàng tử nhìn cái bộ dạng ngượng quá hóa giận của Thái tử ca thì thầm khinh bỉ, lấy đũa gắp thức ăn không thèm nhình huynh ấy nữa. Nhưng xoay hướng khác thì lại càng thấy rõ Vân Ngọc hơn. Hôm nay cô nương này quả thật rất lạ, xởi lởi với hoàng huynh của hắn một cách rất gượng gạo, có phải là bị ép buộc gì không? Nếu đúng vậy thì huynh ấy thật không được rồi. Người ta đã không thích mình rõ ràng như vậy mà còn cố chấp, “dưa xanh hái không ngọt”, huynh ấy có hiểu như vậy không hả? Thôi được rồi, Vân Ngọc cô nương yên tâm, đã có ta. Ta cũng là nam nhân khí chất, có thể che chở được cho nàng. Hắn nghĩ như vậy, thầm quyết định từ bây giờ sẽ phải cố gắng mạnh mẽ hơn để giúp đỡ tiểu cô nương thoát khỏi ma trảo của huynh ấy. Nhưng bây giờ thì….ai chà, vẫn nên nhẫn nhịn một chút thôi.

Ăn uống xong xuôi, người ngựa sẵn sàng. Ba người bắt đầu chuyến đi của mình. Trước khi lên ngựa, Ngũ hoàng tử đưa ra chút ý kiến:


– Đại ca, Hãn huyết bảo mã của huynh tốc độ thần sầu quá, sẽ làm một tiểu cô nương sợ hãi đấy. Đệ thấy vẫn nên để Vân Ngọc ngồi chung với đệ thì hơn. Vả lại lần này là đệ muốn lập chút thành tích với phụ thân, đệ muốn vừa đi vừa thảo luận với cô nương ấy. Đến nơi rồi thì chỉ cần bắt tay làm thôi, không mất thêm thời gian nữa. Huynh thấy được không?

– Không được!

– Sao lại không? Huynh không nghĩ cho đệ thì cũng nên quan tâm đến cô nương ấy chứ!

– Ta nói không được là không được. Nếu còn dám nói thêm, ta sai người đưa đệ về kinh thành. Tự ta sẽ giải quyết tất cả!

– Huynh… thật quá đáng. Huynh muốn giành công trạng sao. Đệ nhất định phải đi! Nè, nè, đệ còn chưa nói xong, huynh đã đi nhanh như vậy làm gì. Đợi đệ với.

Phương Chí Quân vừa gọi với theo, vừa nhanh chân cho kịp cái vị hoàng huynh mặt sắt này. Cũng hết cách, đành phải buồn bực nhìn huynh ấy và nữ tử mình cảm thấy có phần đặc biệt, cùng ngồi chung một chỗ, người áp vai kề. Thật là chướng mắt quá thể.

Qua mấy trạm dừng nữa, cuối cùng cũng đến được Kiến Đăng. Từ xa, bọn họ đã trông thấy đầy trời là những côn trùng bay lên lượn xuống. Càng tiến vào địa phận Kiến Đăng, vẻ tiêu điều nơi đây lại càng khiến Phương Chí Viễn buồn bực. Ruộng đồng xác xơ, bao nhiêu người phờ phạc vì đói khổ. Nhiều người còn dựng tấm bảng bán thân làm nô, chỉ mong thoát khỏi cái đói ác liệt này. Là một thái tử tâm mang thiên hạ, giờ đây hắn chỉ mong thật nhanh chóng giải quyết đám côn trùng yêu ma kia, khôi phục lại bình yên cho mọi người, liền quay sang thúc giục:

– Các ngươi nói có cách đúng không. Còn không mau làm đi mà chần chừ gì nữa!

– Đại ca kiên nhẫn đợi thêm một lúc. Chúng ta đi ngựa chiến nên đến rất nhanh, nhưng bọn nô tài của đệ còn phải vận chuyển nhiều thứ, sẽ phải muộn hơn một chút.

– Vậy thực ra cách giải quyết của nàng ấy là gì, đệ nói ta nghe thử xem nào.

– Đệ cũng không hiểu sâu lắm đâu nên đừng có bắt đệ giải thích. Muốn thì huynh cứ bảo cô nương Vân Ngọc. Lúc nãy cũng tại huynh không cho nàng ấy ngồi cùng với đệ còn gì.


Phương Chí Viễn quay đầu, nhướng mắt ý bảo Vân Ngọc giải thích. Cô chúa ghét cái kiểu ra lệnh như vậy, muốn nghe mà mở miệng một cái thì chết à, đúng là cái tên hách dịch. Vì điều này, cô càng thêm ghi hận trong lòng, quyết tâm trở thành một nữ cường nhân rồi thì mặc sức dùng tiền mà sai khiến, lúc đó muốn hành hạ hắn cũng là dễ như trở bàn tay. Còn bây giờ, “một sự nhịn chín sự lành”, không biết thức thời thì chỉ có ăn khổ. Cô vừa bắt đầu diễn giải kế hoạch của mình thì đoàn người vận chuyển kia cũng vừa đến. Vân Ngọc cũng không muốn tốn công phí sức, phí thời gian, liền chạy tới bên xe vận chuyển gia cầm, điều động mọi người mang toàn bộ số gà mấy ngàn con thu mua suốt dọc đường thả ra nơi đang tập trung lượng lớn châu chấu.

Chí Viễn vẫn chưa hiểu lắm về hành động bất ngờ lần này, bởi đây là lần đầu tiên Yên Trường Quốc gánh chịu nạn châu chấu. Nhưng một người có trí thông minh tuyệt đỉnh như hắn, quan sát một chút đã phần nào hiểu được gà là kẻ thù trời sinh của châu chấu nên cách thức này là vô cùng hiệu quả. Chỉ trong vài canh giờ, lượng châu chấu đã giảm đi rõ rệt. Cũng trong lúc này, Vân Ngọc lại đang hướng dẫn bọn nô tài của Ngũ hoàng đệ đan móc cái vật gì đó trông gần giống như lưới đánh cá của ngư dân nhưng khít hơn nhiều. Sau khi đan xong, nàng bọc vào nan tre uốn tròn tạo thành vật dụng gọi là “vợt”, rồi dặn dò bọn họ dùng để bắt châu chấu về đêm, thay cho đàn gà nghỉ ngơi. Không hiểu sao nữ tử này lại nhiều ý tượng ngộ kỳ đến như vậy.

Nhưng Phương Chí Viễn cũng phải công nhận, phương thức của nàng rất tuyệt vời, chỉ mới qua một ngày, tình hình đã có chuyển biến khá tốt. Qua thêm năm, sáu ngày nữa, châu chấu chỉ còn lại thưa thớt. Ban đầu bách tính Kiến Đăng rất ác cảm với bọn người sang quý từ nơi khác đến này, bởi người dân đã đói khổ, mỏi mắt tìm miếng ăn còn không có, nhưng bọn họ mang gà đến đây không phải tiếp tế, mà là thả ra đồng ruộng,chẳng biết muốn làm trò khôi hài gì. Sau, lại thấy châu chấu bị những con gà mạnh mẽ tiêu diệt thì thật hối lỗi, tự trách mình đã nghĩ oan cho người khác. Khi đàn châu chấu dần tan rã, mọi người hết sức phấn khởi, liền bắt tay vào khôi phục ruộng vườn của mình. Các vị thần may mắn kia còn hào phóng chi bạc giúp mọi người tạm thời chống chọi với khó khăn, bước đầu xây dựng, ổn định lại cuộc sống. Dân chúng chân thành biết ơn tấm lòng nhân từ của các khách quý phương xa, cúi thấp đầu cảm tạ lệ rơi đầy mặt, làm lòng Vân Ngọc vừa sung sướng vừa xúc động.

Suốt mấy ngày bơ phờ mệt mỏi, tới tận hôm nay Vân Ngọc mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Vậy là đêm nay cô sẽ có một giấc ngủ thật ngon để hồi phục lại năng lượng đã mất từ mấy ngày qua. Nhưng cô gái nhỏ tưởng tượng thế nào cũng không ngờ, có một kẻ đáng ghét lại cố tình phá bĩnh. Tên cầm thú đó nhất định muốn cô phải ngủ cùng một phòng với hắn, mặc dù hắn bảo sẽ nhường chiếc giường êm ái kia cho cô, còn mình thì nằm trên trường kỷ

– Ta nói này, ngươi không cảm thấy kỳ lạ hay sao. Ta là một nữ tử, có rất nhiều vấn đề tế nhị. Sao ngươi cứ nhất định khăng khăng ở chung một phòng với ta như thế. Ngươi không ngại, nhưng ta thì rất ngại. Làm như vậy, lỡ đồn đại ra ngoài thì ta còn mặt mũi gì mà nhìn mặt cha ta, rồi mặt mũi cha ta để ở đâu.

– Ta với nàng chỉ là chung phòng, chẳng làm chuyện gì quá phận, sao phải sợ miệng lưỡi người đời. Không phải vì ta lo lắng cho sự an nguy của nàng hay sao. Lỡ ngủ một mình, nàng bị tên hái hoa tặc nào cường bạo thì ai sẽ đến cứu, nàng có võ công không?

– Ta… ta không có võ công nhưng ở đây có biết bao nhiêu là người, tên nào dám to gan cường bạo. Chỉ có ngươi, ngươi mới cường bạo ta thôi. Ngươi mới là tên lưu manh vô sỉ!

Đang tranh luận đến hăng tiết như gà chọi, Vân Ngọc quên mất trước đó mình đã rụt rè khép nép với tên nam tử này như thế nào, lớn tiếng khẳng định hắn là tên cường bạo lưu manh. Phương Chí Viễn bây giờ không còn quá kiêng dè nữ tử này như lúc đầu nữa, hiện tại lại còn bị nàng mắng chửi thậm tệ như vậy, sao có thể nhẫn nhịn thêm. Vốn dĩ chỉ muốn ở chung phòng để ngăn cản Ngũ hoàng đệ phong lưu tìm cách đưa nàng đi chơi, vậy mà giờ bị nàng chọc tức, hắn làm sao mà kiềm chế được. Nàng bảo hắn vô sỉ đúng không, được, vậy hắn sẽ vô sỉ cho nàng xem. Đôi mắt đen láy trong đêm dần ngầu đục nguy hiểm, Chí Viễn tiến tới ép nàng trên chiếc ghế, mạnh mẽ áp môi mình lên môi nàng để trừng phạt. Vân Ngọc vùng vẫy mãi nhưng sức lực nữ tử nhỏ bé làm sao địch nổi nam nhân cường tráng, lại đang trong cơn bực bội điên cuồng. Hắn miết cánh môi, trằn trọc gặm cắn, bàn tay lướt qua eo nàng bấm nhẹ một cái khiến nàng vì nhột mà “A” lên một tiếng, rồi hắn tranh thủ luồn lách chiếc lưỡi vào trong khoang miệng thưởng thức hương vị thơm ngon, ngọt lành của nàng. Mãi cho đến khi nàng xụi lơ cả người, mệt mỏi vì thiếu dưỡng khí, hắn mới buông nàng ra, trầm giọng cảnh cáo:

– Ta đã nói là chỉ ngủ cùng phòng để bảo vệ nhưng nàng lại cứ cố chấp, còn mắng ta lưu manh. Đây là cái giá mà nàng đáng phải nhận. Sau này muốn nói gì phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu không, người chịu thiệt sẽ là nàng. Giờ thì ngủ đi.

Nói xong, tên hỗn thế ma vương quay người đi về phía chiếc trường kỷ của mình. Vân Ngọc lúc này nào còn dám mạnh miệng chống đối, đang hoảng sợ cực độ, nhanh chân nhảy lên giường trùm chăn kín cả người, tự mắng mình ngu dốt, biết hắn ta nguy hiểm còn kích động thế làm gì. Ôi trời, liệu nửa đêm hắn có lên cơn hành hạ mình nữa hay không. Càng nghĩ, cô càng run rẩy, mặt xanh như tàu lá. Ở phía bên kia, nam tử đang bừng bừng lửa giận giờ đang hồi tưởng lại khoảnh khắc môi kề môi. Sao mà nữ tử này lại thơm ngọt đến như vậy, nếm vào mới chỉ một lúc mà hương vị còn quanh quẩn đến tận bây giờ. Giá như… giá như… lại được nếm thêm lần nữa thì tốt biết bao. Đêm đó, một người hồi hộp nghe ngóng xem ôn thần có mò đến làm hại mình không, một người lại đang chìm vào mộng đẹp, nụ cười còn đọng lại bên môi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.