Bạn đang đọc Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính – Chương 47
Thẩm Giai nhìn thấy tư thế tương đối của Lâm Thư Ngạn và Đỗ Yểu Yểu và chiếc áo khoác trên người của nàng thì trầm mặt một lúc lâu.Ánh mắt của hắn thất thường, Sở Đắc sợ ánh mắt của Thẩm Giai đốt một lỗ trên lưng của Đỗ Yểu Yểu nên vội bật cười ha ha: “Tẩu tẩu đã quá sợ hãi rồi, Thẩm huynh về nhà phải dỗ dành tẩu ấy nhiều hơn.”Thẩm Giai vừa đi vừa cởi áo ngoài ra, không trút bỏ chiếc áo của Lâm Thư Ngạn mà trực tiếp khoác lên vai của Đỗ Yểu Yểu.
Hắn bế nàng lên, từng bước kiên định đi ra bên ngoài.Gương mặt của Đỗ Yểu Yểu vùi vào trong lòng hắn, co tay ở trước ngực, lúc đi ra khỏi thanh lâu thì nghe hắn nói: “Xin lỗi, Yểu Yểu, ta đến muộn rồi.”Chim Đậu Đậu: Là đồ chơi tình dục dành cho nữ ở thời hiện đạiNước mắt lặng lẽ rơi xuống, Đỗ Yểu Yểu cứng rắn cắn lấy môi, nắm chặt lấy cổ áo trước ngực để không phát ra tiếng khóc.Đến muộn, nàng có thể nói gì đây, hắn đến vì tình cảm phu thê, không đến vì bổn phận của bạn tình.
Nhưng con người như thế này thật kỳ lạ, trải qua sự sợ hãi kinh hồn, chịu đựng cơn mưa to bão táp thì trong lòng vẫn rất kiên cường không hề sợ hãi.Nhưng lại vì một cái ôm ấm áp, một lời nói dịu dàng lại chọc trúng vào con tim mềm yếu, sống mũi cay xè, hốc mắt nóng lên.Đỗ Yểu Yểu tự cho rằng mình không phải là người hay khóc, nhanh chóng kìm nén lại tâm trạng bị chạm đến.Sau khi lên xe ngựa, nàng dần bình tĩnh lại.
Ngoại trừ đôi mắt đỏ và đôi môi bị cắn đến trắng bệch thì hầu như không thấy được là nàng đã khóc.Thẩm Giai đắp cho nàng một tấm chăn len dày, nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ cố nở một nụ cười nói với hắn: “Cảm ơn.”Không phải là cảm ơn tấm chăn len mà là đã cho nàng thể diện khi rời khỏi thanh lâu.
Không nhất thiết phải nói rõ thì hai người cũng hiểu.
Thẩm Giai nghe nàng nói ‘Cảm ơn’, trái tim liền đập loạn nhịp rồi chăm chú nhìn nàng rất lâu.Đỗ Yểu Yểu cố tỏ ra thản nhiên, Thẩm Giai để nguội chậu nước ấm rồi thấm ướt chiếc khăn tay, lặng lẽ lau mặt, lau tay cho nàng, cởi đôi giày thêu, nhấc chân nàng lên lau cẩn thận.Đỗ Yểu Yểu không nói lời nào, để mặc hắn.Cuối cùng Thẩm Giai muốn cởi bỏ hai lớp áo ngoài của nam nhân trên người nàng xuống, Đỗ Yểu Yểu tưởng hắn muốn giúp nàng lau cơ thể liền đẩy ra nói: “Không cần, trở về ta sẽ tự rửa.”Hai tay Thẩm Giai ấn lên vai nàng, tạo thành một tư thế không dễ cự tuyệt.
Đỗ Yểu Yểu không từ chối nữa, hắn cởi chiếc áo ngoài màu xanh thẫm trên người nàng xuống, mở cửa xe ra, thuận tay ném vào trong màn đêm thăm thẳm.“Này, đó là của Lâm công tử…” Một lời nhắc nhở.“Ta đền.” Thẩm Giai kiên định nói.Ngươi đền thì ngươi đền đi, bằng lòng ăn dấm thì để ngày mai ta mua gạo ủ cho ngươi một hũ dấm.Đỗ Yểu Yểu không có cách nào đánh giá được tính chiếm hữu kỳ quặc này của hắn.Hắn ngồi xuống trước mặt nàng, đưa tay ra kéo tấm chăn len trên người nàng xuống.
Đỗ Yểu Yểu kéo chặt không buông: “Đừng… ta lạnh…”Lúc đầu thì lạnh, nhưng lửa than ở trong xe nóng lên khiến cơ thể nàng từ từ ấm lại.Lúc cởi chiếc áo khoác màu xanh thẫm đó ra không biết hắn đã nhìn thấy bao nhiêu vết đỏ ở trên ngực.Lần trước vì một vết ở trên eo mà hắn đã làm loạn ghê như vậy ở trên giường rồi, lần này không những ngực mà có lẽ là ở trước huyệt cũng có, Đỗ Yểu Yểu thật sự sợ thú tính của người này bộc phát thì sẽ ‘cưỡng hiếp’ nàng.Thẩm Giai nắm tay nàng, ánh mắt khẽ rũ xuống, dịu dàng dỗ dành nói: “Để ta xem.”Nhìn rồi thì huyết áp của ngươi có tăng cao cũng đừng trách ta, ai bảo cơ thể này có làn da mềm mại cơ thể nuột nà như vậy chứ.Đỗ Yểu Yểu rút tay lại, cố gắng giả vờ không có chuyện gì khác rồi nằm xuống.
Thẩm Giai bỏ chiếc chăn len sang một bên, cởi bỏ chiếc áo mỏng, bên trong là y phục ba tư, mảnh vải thêu màu đỏ ôm lấy bộ ngực trắng như tuyết, nơi riêng tư quyến rũ, trên khe ngực và đùi còn có một vài vết xước.Hắn kiểm tra trên dưới một lúc lâu, ánh mắt dần trở nên u ám.
Sau đó Thẩm Giai đột nhiên cúi đầu xuống.
Đỗ Yểu Yểu tưởng rằng hắn nổi giận muốn cắn nàng nên sợ hãi co người về phía sau: “Đừng…”Thân trên lạnh, áo ngực bị hắn xé làm hai, bộ ngực mềm mại lộ ra, bên trên còn có dấu bóp nặn.Đỗ Yểu Yểu lo lắng dùng tay che lại, khẽ nói: “Đừng nhìn nữa, không có gì hay để xem cả…”Thẩm Giai cương quyết tách tay nàng ra, cổ tay mảnh khảnh như xiềng xích giữ chặt hai tay nàng sang hai bên đỉnh đầu, ánh mắt dồn vào hai điểm anh đào mềm mại cao ngất.
Đầu vú hồng mềm, như nụ hoa chứa đựng hương thơm, chưa hề có dấu vết của mưa gió tàn phá.Sắc mặt của hắn hơi dịu lại, hắn há miệng ra ngậm vào một bên vú của nàng.Bình thường hắn không bao giờ khách khí với nàng, ngay cả bú mút cũng ước chừng như muốn nhai nát da nàng, hiện giờ đã dịu dàng hơn nhiều..