Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính

Chương 3


Bạn đang đọc Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính – Chương 3


Sở Đắc ngạc nhiên kêu tên nàng!Thẩm Giai không đổi sắc mặt, tỏ vẻ chắc chắn.

Đỗ Yểu Yểu chuyển bước, nhún người với hai người đối diện, rũ mi mắt nói: “Trước đó chỉ đùa với hai vị thôi, xin thứ lỗi.”Thẩm Giai ngạc nhiên nhìn Đỗ Yểu Yểu.Hiểu chuyện thật đấy.Trước đó Sở Đắc đã dùng ánh mắt như vậy nhìn Đỗ Yểu Yểu, lại dùng giọng điệu như vậy bàn luận về nàng.

Dù là bạn của hắn ta, Lâm Thư Ngạn cũng hơi ngại, hắn ta trả lời: “Không có gì, không ngờ lại là tẩu tử, là chúng ta không có mắt, không nhìn ra được.”Sở Đắc cũng biết lý lẽ vợ của huynh đệ, không thể làm nhục.


Hắn ta trở lại vẻ đứng đắn, nói xin lỗi Thẩm Giai: “Vừa rồi do ta lỡ miệng, Thẩm huynh đừng trách.”Đừng trách Sở Đắc là hoàng tử mà còn nhận lỗi, Thẩm Giai là trọng thần trong triều, là tâm phúc của Thái tử, hắn ta không có tài, chỉ có thể theo sau làm người hầu cho Thái tử.”Không sao.” Thẩm Giai khoát tay: “Ta đưa hai người ra ngoài.”Mỹ nhân trước mặt, đây là muốn đuổi người.Sở Đắc sải bước rời đi, đi vào sân mới nghĩ lại.

Thẩm Giai không động vào một mỹ nhân như Đỗ Yểu Yểu, để mặc nàng ra ngoài tìm nam nhân, cắm sừng mình như vậy đúng là ‘phí của trời’.Ngày ngày làm việc, đã ngu luôn rồi, nữ nhân của mình mà còn không giữ được.Sở Đắc đồng tình nhìn Thẩm Giai, kéo hắn qua một bên dạy dỗ lại an ủi: “Thẩm huynh, ta biết huynh bình thường bận bịu công vụ, nhưng nữ nhân đã thành hôn rồi, làm nam nhân không thể để người ta thua thiệt được.

Huynh để nàng thua thiệt thì chắc chắn nàng phải tìm người khác để giải quyết.

Huynh ấy, phải đút no nàng mới được!”Nói đến “đút no”, hắn ta trừng mắt nhìn Thẩm Giai: “Thẩm huynh, huynh tiền đồ vô lượng, sau này tự nhiên sẽ có hiền thê xứng đáng, làm việc chắc chắn phải làm, nhưng đừng trói buộc mình, để bản thân chịu thiệt.”Sau khi thành thân, Thẩm Giai và Đỗ Yểu Yểu từng làm chuyện phòng the mấy lần, hắn từng chơi nàng, nhưng mỗi lần nàng đều…!Hình như không tình nguyện cho lắm?Đỗ Yểu Yểu ngồi trên sạp nhỏ chờ Thẩm Giai, uống từng hớp trà nhỏ.Khi đọc sách nàng đã biết nam chính rất tuấn tú, không ngờ gặp rồi mới biết người thật lại đẹp như vậy.Phải hình dung thế nào đây? Giống như một bông tuyết trên đỉnh núi, cao lãnh hời hợt, nhưng lại khiến lòng người ta nóng ran, muốn nhét bông tuyết đó vào miệng cho nó tan ra.Tổng kết: Nhìn thì không dám với cao, nhưng lại muốn ngủ với hắn đến mức hai chân nhũn ra.Thật là xấu hổ.Nguyên chủ từng ngủ với hắn nhưng Đỗ Yểu Yểu lại vẫn còn trinh.Nghĩ đến cái danh quan ác của hắn, Đỗ Yểu Yểu lại hơi hụt hứng.Nam chính là một con dao sắc trong tay thái tử, làm Ngự Sử đại phu, nói dễ hiểu chính là người chuyên tra án, phá án.

Hắn lạnh lùng vô tình, giết người không chớp mắt.Nổi tiếng nhất là lần hắn điều tra tham quan, tham quan nuốt chứng cứ, hắn cho người mổ bụng lấy chứng cứ tại chỗ, tên tham quan kia chảy máu đến chết.

Mà hắn lại cầm chứng cứ đẫm máu, bước qua thi thể, mặc không đổi sắc.Tố chất tâm lý phải mạnh đến thế nào mới làm được như vậy chứ?Cho dù Đỗ Yểu Yểu lớn lên trong xã hội pháp trị thế kỷ XXI thì cũng sợ loại hình phạt tàn khốc không có chút nhân tính này, sợ cả nam chính không có chút tình người này nữa.‘Kẽo kẹt’, cửa mở ra.

Thẩm Giai đi tới, Đỗ Yểu Yểu vội vàng đứng lên.”Có chuyện gì?” Hắn đi thẳng vào vấn đề, lãnh đạm như thể chưa từng nghe nói đến chuyện cô quyến rũ biểu ca.Nam chính lãnh đạm, nhưng Đỗ Yểu Yểu không thể lãnh đạm được!Nam chính nhìn thì không hề quan tâm, nhưng Đỗ Yểu Yểu biết, ba năm nay nguyên chủ ngoại tình rất nhiều lần, chưa lần nào thành công đều do hắn cả.


Mỗi lần việc sắp thành, nam chính đều phái người cố hết sức cắt ngang.Tính toán chi li mới là bản sắc của hắn! Ở kinh thành đã có biết bao người bị bộ mặt ôn hòa khoan hậu của hắn lừa rồi.

Sao hắn có thể để người vợ trên danh nghĩa của mình ra ngoài làm bừa chứ?Đỗ Yểu Yểu cắn môi, đi tới gần hắn: “Ta sai rồi, đã khiến chàng mất mặt.””Quen rồi.” Thẩm Giai nói: “Còn có chuyện gì không?”Rõ ràng là không muốn phí lời với nàng, dù hôm nay nàng rất đẹp.Đỗ Yểu Yểu nắm chặt tay, nhất quyết không đi.Trước kia nguyên chủ hung hăng càn quấy, nhưng ba tháng nữa hàng giả là nàng lại phải chết thay cho nguyên chủ.

Nàng không thèm để ý có mất hình tượng hay không, chuyện đổi hồn này, có nói cũng không ai tin.

Nếu hắn nghi ngờ, nàng sẽ nói mấy ngày trước nàng bị sốt, hỏng đầu rồi.Đỗ Yểu Yểu giải vờ ngốc, túm lấy áo hắn: “Ngày đó ta uống say, nhận nhầm biểu ca là chàng, không làm gì cả, ta vẫn còn trong sạch.”Hiếm khi cô giải thích, Thẩm Giai nhướng mày: “Sau đó thì sao?” Dường như hắn có hứng thú nghe nàng nói tiếp.Đỗ Yểu Yểu cắn răng, chợt nảy ra một ý.


Nàng tưởng tượng ra dáng vẻ yêu kiều của nguyên chủ, cố ý nói: “Ai bảo chàng cứ luôn lạnh nhạt với ta! Chàng thỏa mãn ta, ta sẽ không đi tìm người khác!”Ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ, eo lại mềm ra, tựa ngực vào ngực hắn.Ám chỉ lấy lòng người ta đã được truyền đạt.Thẩm Giai không phải kẻ ngu, cũng không phải một khúc gỗ, hắn đỡ eo nàng, nói: “Muốn sao?”Đỗ Yểu Yểu thầm mặc niệm trong lòng, đều là người giấy, người giấy thôi.

Nàng ngẩng mặt lên, không đáp, mà nói đùa: “Chàng đã từng nghe nói câu nữ tử hai mươi như sói, ba mươi như hổ, bốn mươi ngồi dưới đất có thể hút đất chưa?”Thẩm Giai quả thực chưa từng nghe mấy lời vớ vẩn ấy, hắn bị nàng chọc cười.Đỗ Yểu Yểu thấy hắn cười, gan cũng to hơn, khẽ cọ trong lòng hắn.Bình thường Đỗ Yểu Yểu trang điểm đậm trông khó coi, nhưng để mặt mộc hoặc trang điểm nhẹ lại khiến người ta hài lòng.Da thịt trắng nõn, cằm nhỏ xinh, tóc đen, môi hồng, xinh đẹp lại hồn nhiên.

Lúc này đang là mùa Đông, nàng như một đóa hoa sen hồng nở trong căn phòng ấm.Thẩm Giai ôm nàng, tựa vào bàn.Hơi thở của hai người quấn quýt.Thẩm Giai liếc nhìn cây bút trên bàn, cười như có điều suy nghĩ: “Ta có một cây bút lông chưa dùng, nàng có muốn dùng thử không?”Đỗ Yểu Yểu nhìn lại theo, ban đầu còn mơ hồ, như nhìn thấy ánh mắt sáng quắc lại hài hước của hắn, nàng lập tức hiểu.Chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, học sinh giỏi cũng từng đọc truyện sex đó.Lần đầu đã chơi bút lông, dâm, hắn quá dâm!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.