Bạn đang đọc Xuyên Thành Vợ Trước Của Vai Ác Khiếm Thị – Chương 33: Tắm Rửa
Dư Hoàn làm gì biết được năng lực ở phương diện kia của Diêu Hi, cô còn chưa có thử qua.
Bặc Mạn cứ mãi dùng dà dùng dằng, hình như không định bỏ qua cho Dư Hoàn.
Dư Hoàn đành phải thở dài: “Em say rồi, trở về uống chút nước mật ong rồi đi ngủ sớm đi.”
Vẻ mặt Bặc Mạn cười xấu xa, trước khi đi còn hỏi thêm lần nữa: “Chị nói cho em nghe trước đã, anh ấy có kiên trì được đến một tiếng đồng hồ không?”
Dư Hoàn bất lực, sau khi đem Bặc Mạn đẩy vào lòng Tống Như, liền dặn dò cô: “Sau khi thấy em ấy uống nước mật ong thì để em ấy đi ngủ, chị phải về trước đây.”
Tống Như liên tục đáp lại: “Được được, chị Hoàn mau trở về đi, chị Bặc Mạn để em chăm sóc.”
Không dễ gì mới thoát được cái kẹo cao su dính người Bặc Mạn này, sau khi về nhà, Dư Hoàn phát hiện Diêu Hi mới càng dính người hơn.
Có lẽ là trong khoảng thời gian trước đây cho Diêu Hi nếm ngon ngọt, hiện giờ mỗi ngày trước khi ngủ, anh đều đòi ôm ôm.
Dư Hoàn nghĩ, cảm thấy anh ngoài đòi ôm ra cũng không làm gì khác, dứt khoát liền miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu vô lễ này của anh.
Trước khi ngủ, trong đầu Dư Hoàn cứ mãi nhớ lại lời nói kia của Bặc Mạn, làm tối đó cô nằm mơ.
Không biết tại sao, loại giấc mơ kiểu này vẫn luôn đặc biệt chân thực.
Độ chân thật của giấc mơ, giống như khi bạn ở trong mơ ăn gì đó, liền cảm thấy rất trống rỗng, bạn có thể sâu sắc nhận thức được đây là đang nằm mơ, bởi vì không có cảm giác đang nuốt.
Bạn biết bản thân nằm mơ, nhưng không tỉnh lại được.
Mà độ chân thật của giờ phút này, giống như bạn vừa nằm mơ, vừa có thể cảm nhận được xúc cảm, Dư Hoàn dường như rõ ràng cảm thụ được độ ấm đôi môi của Diêu Hi.
Sáng hôm sau thức dậy, Diêu Hi đang ngủ say ở bên cạnh, Dư Hoàn gõ gõ đầu, xoa xoa huyệt thái dương, ký ức trong mơ tối qua, mãi cho đến khi đánh răng cô vẫn có thể nhớ lại.
Dư Hoàn nhìn bản thân trong gương, bất lực nghĩ: “Có phải cô thực sự có ý nghĩ không an phận với Diêu Hi hay không? Giấc mơ kiểu này đã xảy ra không chỉ một lần!”
Diêu Hi trông không tệ, dáng người cũng rất tốt.
Mặc dù da không được mịn màng trơn nhẵn bằng Dư Hoàn, nhưng mỗi bắp thịt trên người trông có vẻ rất khỏe mạnh.
Khi nghĩ đến đây, Dư Hoàn hãy còn đỏ bừng mặt, sau đó mau chóng ném những ý nghĩ đó đi.
Cũng may cảnh quay buổi sáng không phải để cô diễn cảnh tình thâm bất hối với Diệp Nhất Luân.
Ba cảnh buổi sáng thì trong đó có hai cảnh cô và anh phải ở cãi nhau.
Bằng không, đối mặt với gương mặt kia của Diệp Nhất Luân biểu diễn tình thâm, thật đúng là rất khảo nghiệm kỹ thuật diễn.
Lúc ăn trưa, Dư Hoàn, Diệp Nhất Luân và Dương Hàm ba người cùng nhau ăn cơm.
Diệp Nhất Luân tuần tra một vòng, nhỏ giọng hỏi: “Này, hôm nay tại sao chỉ có Tống Như đi theo em? Bặc Mạn đâu?”
Dư Hoàn vừa nghĩ đến Bặc Mạn đầu lại đau: “Say rượu, có lẽ vẫn đang ngủ.”
Diệp Nhất Luân vẻ mặt kinh ngạc: “Ồ? Gần đây có tiệc tùng gì sao? Cô ta uống với ai thế?”
Dư Hoàn ngước mắt nhìn Diệp Nhất Luân một cái, cười nhẹ: “Nói ra anh có thể không tin, cô ấy tự uống đấy!”
Dương Hàm cũng cười theo: “Tại sao thế? Nghiện rượu như vậy sao? Tự mình uống cũng uống say được?”
Sau khi Dư Hoàn lấy xương sườn ở trong đĩa ra ăn, cũng cười với Dương Hàm: “Chẳng phải chị cho người đi tìm Khâu Diệc Phong đòi tiền sao? Không những lấy về mười vạn tệ, anh ta cũng viết luôn giấy nợ cho chị.
Bặc Mạn nhìn thấy tờ giấy nợ kia, vui lên ngay lập tức uống liền một cân rượu xái, còn trộn mấy bình rượu vào chị không nhớ nữa.”
Diệp Nhất Luân phụt cười một tiếng: “Tửu lượng tốt thật đấy!”
Dương Hàm vừa nghe Dư Hoàn nhắc đến Diệp Nhất Luân liền nhích đến ngồi gần cô một chút, nhỏ giọng nói bên tai Dư Hoàn: “Chẳng phải hôm qua em xin nghỉ đi quảng bá phim sao? Giang Vũ Nghênh cũng ở đó.
Cô ta nghe nói Khâu Diệc Phong viết giấy nợ cho chị, liền gọi điện thoại cãi nhau với Khâu Diệc Phong ở sau hậu trường.
Em không dám đến gần nghe, nhưng trợ lý của em nói, gần đây Khâu Diệc Phong không có tiền, hình như cứ đòi tới đòi lui Giang Vũ Nghênh không ít.
Hơn nữa Khâu Diệc Phong còn đáp ứng thêm tên của Giang Vũ Nghênh vào căn nhà kia, sau đó chưa thương lượng với Giang Vũ Nghênh đã bán đi rồi, Giang Vũ Nghênh rất tức giận!”
Diệp Nhất Luân nghe đến đây, cầm đũa gõ gõ vào mâm cơm, nói với Dư Hoàn: “Ngốc chưa? Ngay từ đầu tôi đã nói gì? Tôi nói Khâu Diệc Phong không phải thật lòng với em đâu.
Em xem, lúc hắn ta mua nhà chỉ nghĩ đến Giang Vũ Nghênh, căn bản không hề nhớ đến em!”
“Còn nữa, Giang Vũ Nghênh này còn rất xứng với Khâu Diệc Phong.
Cô ta dựa vào cái gì muốn thêm tên cô ta vào căn nhà? Có quan hệ gì với cô ta sao? Bây giờ tôi vẫn chưa hiểu, em nói xem lúc ban đầu hai người tôi và Khâu Diệc Phong, tôi kém anh ta chỗ nào? Tại sao em lại chọn anh ta?”
Dư Hoàn trợn mắt nhìn anh, không muốn nói với anh về vấn đề này.
Diệp Nhất Luân biết Dư Hoàn không thích nghe anh cằn nhằn, dứt khoát ngậm miệng lại.
Dư Hoàn nhanh chóng khoát tay: “Đừng đừng, tôi ghét bỏ anh.”
Dương Hàm nhìn thoáng qua xương sườn không được động tới trong dĩa đồ ăn của mình, hỏi Dư Hoàn: “Vậy còn em thì sao chị Hoàn? Chỗ này của em chưa động đến, ngay cả đũa cũng không.
Em không thích ăn xương sườn! Chị có muốn ăn của em không?”
Dư Hoàn cười với Dương Hàm, sau đó gắp một cục xương sườn của Dương Hàm bỏ vào trong miệng, “Của em thì được.”
Diệp Nhất Luân bĩu môi, anh đột nhiên có chút ngưỡng mộ Dương Hàm, được làm bạn thân của Dư Hoàn.
Anh thì không thể!
Ăn cơm xong, ba người ở trong phòng hóa trang nghỉ ngơi.
Diệp Nhất Luân thích quấn lấy Dư Hoàn, vì vậy cho dù Dư Hoàn có phải đang cúi đầu nói chút gì đó với Dương Hàm hay không, anh đều giống như con ruồi bu quanh, lặng lẽ xách cái ghế ngồi ở phía sau.
Vừa hay lúc này, Bặc Mạn xách theo mấy túi trà sữa bước vừa, sau khi chia cho người trong đoàn mỗi người một ly, cô cũng xách theo một cái ghế chen vào bên phải Dư Hoàn.
Dư Hoàn quay đầu nhìn Bặc Mạn cười: “Làm sao? Tỉnh rượu nhanh thế?”
Bặc Mạn gật đầu đáp lại một tiếng.
“Có phải về sau chị nên đặt ra quy định cho em không? Từ hôm nay trở đi cai rượu đi, cai xong chị tăng lương cho em.”
Bặc Mạn bĩu môi, chưa đáp ứng, chỉ nhích gần đến tai Dư Hoàn hỏi: “Em nói cho chị, em thực sự không say.
Nhưng ký ức tối qua có chút đứt đoạn.
Vấn đề hôm qua em hỏi chị, em nhớ chị đã trở lời em rồi, em quên mất có phải chị trả lời như thế này không.”
Dư Hoàn ngẩn ra: “Vấn đề gì?”
Bặc Mạn quay đầu lại nhìn Diệp Nhất Luân một cái, bắt đầu xua đuổi: “Trước tiên anh lùi ra xa một mét, phụ nữ chúng tôi nói chuyện nhỏ thôi.”
Diệp Nhất Luân không tình nguyện lùi ra đằng sau, khá tò mò bọn họ đang nói cái gì.
Lần này Bặc Mạn mới quay lại nhích gần đến Dư Hoàn nhỏ giọng hỏi: “Có phải tối qua chị nói với em, anh ấy có thể kiên trì trên một tiếng đồng hồ?”
Dư Hoàn trợn mắt nhìn Bặc Mạn, mau chóng lắc đầu phủ nhận: “Không có! Tối qua chị chưa hề nói gì! Em đừng bịa đặt!”
Bặc Mạn nghi hoặc nói: “Chưa nói sao? Em nhớ chị nói rồi mà!”
Dư Hoàn thở dài: “Được rồi, bắt buộc phải cai rượu thôi, sau này em còn uống rượu rồi biến thành cái dạng kia nữa, chị nhất định sẽ trừ lương em!”
Thái độ của Bặc Mạn đối với vấn đề này, thật ra còn khá hiếu kì.
Vì vậy, cô lại cười hi hi nhích nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Vậy chị nói đi, Diêu tiên sinh kiên trì được bao lâu thế?”
Dư Hoàn nhanh chóng xoay đầu nhìn Dương Hàm một cái, dùng sức chọc Bặc Mạn, nhíu mày nói: “Em đừng ồn ào nữa, Dương Hàm vẫn còn là cô gái nhỏ mà.”
Bặc Mạn vẻ mặt không sao cả: “Ái chà, mấy hôm trước em trông thấy bạn trai của Dương Hàm rồi đấy?”
Dương Hàm quay đầu nhìn Dương Hàm, hỏi: “Em có bạn trai rồi sao? Sao chưa thấy em nhắc qua?”
Dương Hàm nghe Dư Hoàn nhắc đến bạn trai của cô thì không nhấc lên nổi hứng thú, nửa ngày mới mở cốc trà sữa Bặc Mạn cầm qua, sau khi nhấp một ngụm nhỏ nếm thử hương vị lại đặt xuống.
“Em với anh ấy bên nhau gần hai năm rồi, cứ chia tay rồi quay lại, rất nhàm chán.
Em muốn chia tay nhưng anh ấy không đồng ý, cứ bế tắc như vậy.”
Nhưng những gì Bặc Mạn nhìn thấy còn hơn thế nữa, hôm đó cô bắt gặp Dương Hàm và bạn trai đang hôn nhau ở trong góc.
Cho nên Bặc Mạn ném cho Dương Hàm một ánh mắt ái muội: “Ai da, không tồi nha, đẹp trai như vậy.
Hơn nữa, đối xử tốt với em biết bao, lặn lội đường xa đến đây thăm nom.”
Dương Hàm cũng thấp giọng lại gần Bặc Mạn nói đùa: “Không được không được, nhìn được chứ không xài được.”
Dư Hoàn một mặt bối rối ngồi giữa hai người bọn họ.
Bặc Mạn rất có hứng thú, nằm lên trên đùi Dư Hoàn hỏi khẽ: “Sao vậy? Không kiên trì được tới nửa tiếng sao?”
Dương Hàm nghĩ nghĩ, bĩu môi nói: “Thực sự không được, mỗi lần chỉ mười phút.”
Lúc này Bặc Mạn mới thương tiếc nhìn Dương Hàm: “Vậy không được rồi, trẻ tuổi vậy mà.”
Dư Hoàn kẹp giữa hai người bọn họ, thiệt sự có hơi lúng túng.
Chủ yếu là do cô là người phụ nữ duy nhất đã kết hôn ở đây, mà không thể tham gia vào loại chủ đề này.
Cô lại không thể xấu hổ nói, giữa cô và Diêu Hi hoàn toàn trong sạch.
Phỏng chừng nói ra cũng chưa chắc có ai tin.
Đằng sau vẫn còn một Diệp Nhất Luân cứ thập thò mãi, chắc muốn nghe xem bọn cô đang nói gì.
Ngay lúc ba người bọn cô không chú ý, Diệp Nhất Luân cẩn thận từng li từng tí nhích ghế lên phía trước, vừa khéo nghe được Bặc Mạn nói: “Dương Hàm, em chưa gặp mặt ông xã của Dư Hoàn nhà chị phải không? Ui cha, đẹp trai lắm.
Chị nói cho em nghe, phóng mắt ra khắp giới giải trí, người có thể so được với Diêu tiên sinh không nhiều đâu.”
Dương Hàm đột nhiên có hứng thú: “Thật sao? Chị Hoàn giấu kĩ quá, em cũng không được gặp.”
Hai câu này, bị Diệp Nhất Luân nghe được.
Diệp Nhất Luân ở phía sau trực tiếp đẩy ngã ghế: “Được rồi thôi đi, buổi trưa có phải cô rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không Bặc Mạn?”
Bặc Mạn quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Nhất Luân: “Anh ầm ĩ cái gì? Chẳng phải chưa đến giờ sao? Nói chuyện một lúc thì có sao?”
Diệp Nhất Luân nóng nảy vô cùng, cũng trừng mắt nhìn Bặc Mạn: “Nhắc ai cũng được, đừng nhắc đến tên mù kia.
Đẹp trai thì có ích gì, đẹp trai có thể mài ra cơm ăn sao?”
Dương Hàm lập tức thu lại nụ cười, ngồi ở một bên nhanh lẹ cầm điện thoại lướt weibo giảm bớt xấu hổ.
Dư Hoàn cũng ôm vẻ mặt bất lực liếc nhìn Diệp Nhất Luân, lên tiếng nhắc nhở: “Tôi đã nói với anh đừng có mãi đâm chọc khuyết điểm của người khác chưa? Hơn nữa mắt của chồng tôi không nhìn được là ngoài ý muốn, sau này mắt anh ấy sẽ tốt lên.”
Diệp Nhất Luân tức giận không giải thích được: “Dư Hoàn tôi hỏi em, lỡ như mắt anh ta cứ luôn như thế thì sao?”
Dư Hoàn rất tự tin: “Sẽ không, anh ấy sắp khỏe lên rồi! Không tới nửa năm mắt anh ấy sẽ tốt lên!”
Diệp Nhất Luân cười nhạt một tiếng: “Em cũng thật tự tin!”
Đột nhiên Bặc Mạn tạt cho Diệp Nhất Luân một gáo nước lạnh: “Cậu Diệp, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, quan hệ của Dư Hoàn nhà chúng tôi và Diêu tiên sinh rất tốt.
Bản thân anh vẫn cứ không tin.
Anh không tin cũng được, lúc chúng tôi nói chuyện anh tuyệt đối đừng chen vào, cũng đến ghé qua đây nghe!”
Diệp Nhất Luân tự biết mình đuối lý, nhưng anh vẫn cáu kỉnh không rõ lí do: “Có bản lĩnh thì cô đừng nhắc nữa.”
Bặc Mạn tức đến bật cười: “Nghệ sĩ nhà chúng tôi kết hôn có chồng cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, tại sao lại không được nhắc?”
Hai mắt Diệp Nhất Luân đỏ lên vì tức, đột nhiên cảm thấy bản thân rất ủy khuất.
Dựa vào cái gì mà anh không so được với tên mù kia?
Cuối cùng vẫn là Dư Hoàn lên tiếng: “Bỏ đi, đừng cãi nhau nữa, lát nữa phải trang điểm rồi.”
Nói xong lời này, Dư Hoàn lại nhìn về hướng Diệp Nhất Luân, bất đắc dĩ hỏi: “Ờ thì, anh ráng quay về phòng hóa trang của mình đi, bên này là phòng hóa trang cho nữ của chúng tôi, anh ít qua đây chút.”
Diệp Nhất Luân vô cùng ủy khuất, trước khi đi còn trợn mắt nhìn Bặc Mạn một cái.
Có điều Bặc Mạn vẫn rất rối rắm vấn đề sinh hoạt của Dư Hoàn và Diệp Nhất Luân.
Nhưng vừa nhắc đến đây, Dư Hoàn đều dời đi chuyện khác.
Mãi cho đến khi kết thúc công việc, Bặc Mạn ngồi ở trong xe lại bắt đầu hỏi thêm lần nữa: “Chị nói xem chị cứ mãi không trả lời em vấn đề này, có phải là vì Diêu Hi không được không?”
Dư Hoàn nhíu mày, cuối cùng không kiên nhẫn hỏi: “Bặc Mạn, gần đây em nên đến bệnh viện khám tổng quát đi.
Xem thử xem có phải mất cân bằng nội tiết không, nếu không thì coi chừng mãn kinh sớm.
Hay là em vẫn chưa tỉnh rượu?”
Bặc Mãn đã ngửi ra một xíu mùi không bình thường, nhân cơ hội tài xế không ở trong xe, cô tóm lấy cánh tay Dư Hoàn, ngữ khí nghiêm túc: “Chị nói thật với em, không phải đến bây giờ chị vẫn là…”
Dưới sự bất đắc dĩ Dư Hoàn đành phải thừa nhận: “Đúng vậy!”
Bặc Mạn kinh ngạc đến ngơ người, cô ngồi ở bên cạnh tĩnh tâm một hồi mới vỗ vỗ đầu, sau đó lại nói: “Không nên vậy chứ, anh ấy giao hết tài khoản cho chị, có lẽ là nghiêm túc với chị, sao anh ấy không xuống tay với chị? Chị xinh đẹp như thế, là đàn ông đều sẽ không…”
Nói xong lời này, Bặc Mạn vỗ đùi, vô cùng nghiêm túc nói với Dư Hoàn: “Em nói chị nghe, đưa Diêu tiên sinh đi khám sức khỏe thêm lần nữa đi.
Chuyện này rất quan trọng đó! Lỡ mà anh ấy không được, chị cũng không thể để bản thân chịu thiệt thòi đâu.”
Dư Hoàn hoài nghi sâu sắc, trong rượu ngày hôm qua Bặc Mạn uống có bỏ thuốc.
Hôm qua đã nói nhiều, hôm nay lại càng thêm nhiều!
“Không phải, chúng ta có thể đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Phiền quá đi mất! Hơn nữa, người ta đường đường là một người đàn ông, em làm gì mà nói anh ta không được!”
Bặc Mạn vẻ mặt nghiêm trọng: “Em lại không phải là lần đầu tiên đến nhà chị, hai người nằm trên một cái giường lâu như vậy, còn cái gì cũng chưa xảy ra, vậy chẳng phải anh ấy không được sao?”
“Dư Hoàn, chị đừng chê em phiền.
Chị tự xem lại mình đi, một thân một mình, ba mẹ chị đã sớm không còn nữa, có một người cậu mà chị còn không thân.
Tuy rằng em với chị không có quan hệ huyết thống, nhưng em hoàn toàn coi chị là người trong nhà.
Chị nói xem nếu như em không nói rõ ràng chuyện này với chị, thì ai có thể nói cho chị?”
“Chúng ta nói câu không dễ nghe, lỡ như Diêu Hi thực sự không được.
Vậy không thể nhịn được đâu!”
Những gì Bặc Mạn nói, Dư Hoàn vẫn rất cảm động.
Tuy cô không phải nguyên chủ, nhưng trong cả trước và sau khi nguyên chủ kết hôn, Bặc Mạn bận tới bận lui, quả thật còn để bụng hơn mẹ ruột của nguyên chủ.
Ngoài quan hệ công việc, Bặc Mạn cũng thực lòng xem bản thân là người nhà của Dư Hoàn.
Chắc chỉ có mẹ ruột mới lắm lời như thế.
“Ai, không phải anh ấy không phải được, là chị không đồng ý!” Dư Hoàn dứt khoát nói rõ ràng với Bặc Mạn.
Sắc mặt Bặc Mạn khẽ biến: “Không phải chứ, Khâu Diệc Phong đã trở thành quá khứ rồi, bây giờ chị nên cùng Diêu Hi sống cho thật tốt, thật êm đẹp, tại sao lại không đồng ý?”
Dư Hoàn thở dài, cô ngửa đầu nhìn trời, mở miệng lẩm bẩm: “Đại khái chị cứ cảm thấy thiếu chút gì đó.
Chị cảm thấy anh ấy không đủ thật lòng với chị.
Chị đối với anh ấy, cũng là đề phòng trước sau.
Chị không có biện pháp toàn tâm tín nhiệm anh ấy, chị cho rằng, sớm muộn gì cũng có ngày tụi chị sẽ ly hôn!”
Bặc Mạn: “Phi phi phi! Nói bừa cái gì vậy bà nội, người đàn ông như Diêu Hi không dễ tìm đâu.
Em nói cho chị biết, bây giờ chị chỉ đang không rõ, nếu chị thực sự không thích Diêu Hi, chị nói xem khoảng thời gian anh ấy bị bệnh kia, chị vất vả chăm sóc như thế làm gì.”
Dư Hoàn cảm thấy cuộc trò chuyện ngày hôm nay sắp đi vào ngõ cụt, cô dứt khoát nửa đùa nửa thật hỏi Bặc Mạn: “Chị nói là, chị có ý đồ khác với anh ấy, em tin không?”
Bặc Mạn bỗng nhiên lắc đầu: “Không tin! Chị mơ ước cái gì của anh ấy? Tiền? Chị thiếu tiền sao? Chỉ có chị mơ ước sắc đẹp của anh ấy!”
Lúc đưa Dư Hoàn về nhà, Bặc Mạn còn cảm khái một tiếng: “Diêu tiên sinh nhà chị đáng thương thật đấy.
Sắp móc ra hết của cải đưa cho chị rồi, chị còn nhìn không rõ tấm lòng của anh ấy!”
Dư Hoàn không đáp lại lời của Bặc Mạn, Bặc Mạn cũng cảm thấy, chuyện tình cảm của vợ chồng người ta, cô nói nhiều hơn nữa, có lẽ cũng được Dư Hoàn thực sự nghe vào.
Buổi tối lúc Dư Hoàn ngâm mình một mình ở bồn tắm, cứ nghĩ mãi về từng thứ nhỏ nhặt của cô và Diêu Hi trong khoảng thời gian này.
Nói Dư Hoàn không tín nhiệm Diêu Hi, trong lòng Dư Hoàn càng nhiều hơn là sợ hãi.
Cô sợ bản thân thực sự thích Diêu Hi!
Đừng thấy bây giờ Diêu Hi mỗi ngày ngoan ngoãn ôn nhu mà hiểu lầm, đợi mắt anh tốt lên, dựa theo tình tiết cốt truyện, sẽ có một chuyển biến rất lớn.
Ví như, Diêu Hi bắt đầu điên cuồng chèn ép Ôn Hoa Luân, ép Ôn Hoa Luân nhảy lầu.
Lại ví như, Diêu Hi bắt đầu động tay với người bên cạnh Giang Vũ Nghênh, sau khi đánh sập Giang Vũ Nghênh, liền từng bước một đối phó với Khâu Diệc Phong.
Trừ hai người Khâu Diệc Phong và Giang Vũ Nghênh, nguyên chủ Dư Hoàn khoản thời gian ấy cũng vô cùng chật vật.
Đầu tiên là đối với Khâu Diệc Phong cầu mà không được, sau đó cuộc sống chậm rãi không như ý, lần lượt bồi thường tiền cho các bộ phim và gameshow…
Trong nguyên tác, trừ Diêu Hi ra, những người khác đều không có kết cục tốt.
Trong cốt truyện, nguyên chủ một lòng một dạ với Khâu Diệc Phong, cho nên cuối cùng không được cả chết già.
Mà hiện tại, Dư Hoàn cũng lo lắng, nếu cô hết lòng với Diêu Hi, cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục kia.
Không đầu tư thì giữ được tiền.
Không yêu thì giữ được mạng!
Nghĩ đến đây, Dư Hoàn cảm thấy, cho dù hiện tại Diêu Hi đối xử với cô có tốt đi nữa, đem tất cả tiền của anh chuyển cho mình, Dư Hoàn cũng không thể dễ dàng yêu vai ác.
Dư Hoàn đột nhiên đứng dậy từ bồn tắm.
Ở trong bồn tắm quá lâu cũng sẽ váng đầu.
Sau khi lau khô nước trên người, Dư Hoàn định thoa sữa dưỡng thể trước.
Chỉ là, Dư Hoàn vừa bôi sữa dưỡng thể lên chân, hình như ngay lập tức nghe thấy động tĩnh ngoài cửa phòng tắm.
Đợi đến khi cô quấn khăn tắm nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài, vừa khéo phát hiện Diêu Hi vội vàng hoảng hốt ngồi lại trên sô pha.
Diêu Hi có lẽ quên mất, lúc Dư Hoàn vào phòng tắm tắm rửa, nhớ rõ ràng Diêu Hi ngồi trên ghế tựa.
Động tác nhanh chóng này, hoàn toàn không giống như người mù.
Thực ra trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Dư Hoàn cũng sẽ có ảo giác, chính là Diêu Hi có phải đã khỏi rồi hay không, nhưng vẫn chưa nói sự thật cho cô.
Giống như trước đây, anh sẽ kêu cô mặc thêm áo khi ra cửa.
Còn có một lần, Dư Hoàn vừa trở về nhà, trông thấy Diêu Hi đang cúi đầu ăn salad hoa quả, có lẽ là ghét bỏ dứa trong salad quá nhiều, anh còn cố ý dùng nĩa gạt ra ngoài một ít.
Lúc đó, Dư Hoàn còn rất nghi hoặc, hỏi anh thì anh nói thói quen của mình như thế, anh nói anh biết khi bảo mẫu làm salad, nhất định sẽ bỏ nhiều, cho nên mỗi lần đều gạt đi một chút, như vậy mới ăn ngon hơn.
Coi như chuyện hai lần trước anh còn có thể giải thích, lần này, nên giải thích thế nào đây?
Lần này, sau khi Dư Hoàn vào phòng tắm đóng cửa, cũng không quên kéo lại màn tắm.
Đợi cô bôi xong sữa dưỡng thể, thay áo choàng tắm bước ra, cô còn cố ý nhỏ tiếng đi lại trước mặt Diêu Hi hai lần.
Ánh mắt Diêu Hi trống rỗng, xem có vẻ chẳng giống bộ dáng đã hồi phục.
Dư Hoàn cười cười, lúc này mới ngồi xuống bên người Diêu Hi, vừa giúp anh mát xa vai, vừa dịu dàng mở miệng: “Khoảng thời gian này, đều là bác sĩ tư nhân qua đây kiểm tra cho anh.
Cả ngày tôi ở trong đoàn quay phim, cũng không dành ra được thời gian, nếu không thì thế này, đợi tôi có thời gian, tôi lại đưa anh đi bệnh viện kiểm tra một lượt.
Không chừng mắt của anh sắp khỏi rồi cũng nên.”
Diêu Hi cười cười, anh vừa hưởng thụ Dư Hoàn mát xa, vừa gật đầu: “Được.”
Biểu hiện này, trông có vẻ hoàn toàn không hoảng loạn, không mảy may có sơ hở.
Lúc Dư Hoàn dìu Diêu Hi vào phòng ngủ, cứ nghĩ mãi, nên làm thế nào thăm dò Diêu Hi.
Cô nằm ở trên giường nhắm mắt suy nghĩ rất lâu, mãi cho đến khi Diêu Hi nhích gần đến bên cạnh ôm lấy cô, ủy khuất hỏi: “Bà xã, tâm tình em hôm nay không tốt sao?”
Dư Hoàn cười, hỏi lại: “Tại sao lại nói như thế?”
Diêu Hi đem đầu nhích lại gần Dư Hoàn, bĩu môi nói: “Em quên ôm anh rồi.”
Dư Hoàn nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, sau đó có lệ ôm lại anh một chút.
Diêu Hi phát giác Dư Hoàn không thích hợp, lúc này anh cũng có chút chột dạ, dứt khoát không nói chuyện nữa.
Hai người tương đối im lặng, trầm ngâm một hồi, Dư Hoàn mới nhỏ giọng hỏi: “Ông xã, anh thích màu đen có phải không?”
Diêu Hi lắc đầu: “Không có, không thích màu đen, sao em lại hỏi như vậy?”
Dư Hoàn cười: “Bởi vì quần trong của anh toàn là màu đen, tôi còn cho rằng là anh thích.”
Sắc mặt Diêu Hi có hơi đỏ, nửa ngày mới trả lời: “Bên trong mặc màu gì không quan trọng, huống chi anh cũng không nhìn được, màu nào mà chả được?”
Chậc chậc, trả lời trôi chảy trót lọt.
Dư Hoàn nhìn chằm chằm đôi mắt của Diêu Hi một lúc, sau đó xoay người gấp gáp hỏi: “Ông xã, sau lưng em có một vết sưng đỏ, ngứa quá đi mất, em với không tới, anh giúp em gãi chút đi được không?”
Tác giả có lời muốn nói: Dư Hoàn: Nếu như anh giả mù thì đợi đó cho tôi!
Diêu Hi: Địa vị của tôi từ giây phút này đã xuống dốc không phanh..