Bạn đang đọc Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chủ Cực Phẩm – Chương 5
Chương 5
Tiết Giai Duyệt tự hỏi một chút, nếu là bởi vì sự kiện kia, thì nếu cô là Hứa Ngạn Văn cũng không muốn quay về nhà cũ.
Kỳ thật lúc trước Hứa Ngạn Văn cũng có cùng nguyên chủ trở về nhà cũ vài lần, chỉ là mỗi lần hai người cùng nhau trở về, Hứa lão gia đều buộc Hứa Ngạn Văn nói chừng nào hai người mới sinh con?
Này quả thật khó xử Hứa Ngạn Văn, phải biết rằng Hứa Ngạn Văn căn bản không yêu nguyên chủ, nhiều nhất chỉ xem nguyên chủ là em gái, hai người từ khi kết hôn liền phân phòng ngủ, như thế nào kêu hắn cùng nguyên chủ sinh con?
Chuyện này đương nhiên sẽ không xảy ra!
Cho nên về sau, mỗi lần Hứa lão gia kêu hai người trở về nhà cũ, Hứa Ngạn Văn luôn sẽ tìm cớ nói đi không được, đều để một mình nguyên chủ trở về, chờ đến khi cô ấy không có ở đó, Hứa Ngạn Văn mới bớt thời gian về nhìn Hứa lão gia, như vậy cũng tránh cho Hứa lão gia trước mặt nguyên chủ hỏi hắn khi nào sinh nhóc con.
Vì thế Tiết Giai Duyệt đối với vấn đề khó xử của Hứa Ngạn Văn có thể lý giải, cũng thật thông cảm cho hắn bị Hứa lão gia bức bách đến thống khổ, nếu để cô cùng người mình không yêu không thương sinh con, cô dĩ nhiên không muốn!
Cũng may Hứa Ngạn Văn không cùng cô trở về nhà cũ, còn biết tìm lý do công tác để lấy cớ, giữ lại mặt mũi cho cô, thế là đã nghĩ đến cô lắm rồi.
Nếu đổi lại là nguyên chủ ở chỗ này, chắc chắn sẽ lại lôi kéo hắn ầm ĩ một trận, ngày hôm sau sẽ chạy về nhà cũ cáo trạng với ông.
Bất quá cô lại không phải loại người không biết xấu hổ, nếu Hứa Ngạn Văn không muốn cùng cô trở về, cô cũng không miễn cưỡng hắn, cô chính mình trở về sẽ tốt hơn.
Khó trách vừa rồi Hứa Ngạn Văn vừa nghe đến phải về nhà cũ liền thay đổi sắc mặt, trốn nhanh về phòng, đây rõ là sợ hãi cô lôi kéo hắn nếu không thuận theo sẽ không buông tha!
Ha hả! Tiết Giai Duyệt nghĩ thầm: cô mới không nhàm chán như vậy.
Tiết Giai Duyệt đi đến phòng ngủ của Hứa Ngạn Văn gõ cửa, dùng ngữ khí thập phần bình thản có được đối với Hứa Ngạn Văn trong phòng, nói: Ngày mai em chính mình trở về là được, anh có việc cần làm liền đi giải quyết, em sẽ giải thích rõ ràng với ông
Trong phòng không có phản ứng, cũng không biết Hứa Ngạn Văn có nghe thấy hay không.
Tiết Giai Duyệt nghĩ nghĩ, cô sẽ không làm hắn hiểu lầm rằng cô có dụng ý đi? Liền lại giải thích: Em nói chính là nghiêm túc, anh đừng lo lắng, anh có việc gấp cần làm, chỗ ông em sẽ ứng phó tốt, ông ấy sẽ không tức giận trách mắng anh đâu
Nói xong trong phòng vẫn không có phản ứng, Tiết Giai Duyệt nhấp môi, nghĩ chắc Hứa Ngạn Văn đại khái sẽ không đáp lại cô, liền đối với cánh cửa nói ngủ ngon, xoay người chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Ngay lúc này, phía sau lưng cô cánh cửa mở ra, Hứa Ngạn Văn đi ra, kêu một tiếng, Giai Duyệt
Tiết Giai Duyệt dừng bước chân quay đầu lại, Ân?
Ánh mắt Hứa Ngạn Văn dừng trên mặt Tiết Giai Duyệt, cô thoạt nhìn thật sự bình tĩnh, không giống trước kia khi anh không chịu cùng cô trở về, cô sẽ không ngừng bên tai lãi nhãi, oán giận, thậm chí lôi kéo anh cãi nhau, thái độ hiện tại của cô làm anh có chút không thích ứng được.
Em, em ngày mai cùng ông nội nói chuyện, ông thân thể không tốt, em giúp tôi chiếu cố ông một chút, dặn dò ông ấy uống thuốc đúng giờ.
Hứa Ngạn Văn đối với Tiết Giai Duyệt nói.
Tiết Giai Duyệt gật gật đầu, làm động tác OK, Không thành vấn đề, ông nội Hứa đối xử với em tốt như thế, ông cùng ông của em giống nhau, em đương nhiên sẽ chiếu cố ông ấy thật tốt.
Hứa Ngạn Văn nghe vậy hơi hơi chau mày, chỉ cảm thấy Tiết Giai Duyệt lời nói vừa rồi là cố tình phủi sạch quan hệ, chỉ là anh nghe được cô nói như vậy, trong lòng cũng không cảm thấy có bao nhiêu nhẹ nhõm, ngược lại là nhiều hơn một tia cảm xúc khác thường.
Tiết Giai Duyệt không biết trong lòng Hứa Ngạn Văn sinh ra biến hóa, cô đối với hắn vẫy vẫy tay, không chút để ý nói: Thời gian không còn sớm, em đi ngủ đây, ngủ ngon
Hứa Ngạn Văn vẫn không nhúc nhích mà đứng bất động tại chỗ, nhìn Tiết Giai Duyệt đẩy cửa phòng ngủ đi vào, lại thấy cô xoay người lại nhìn anh cười cười vẫy tay, sau đó liền đóng cửa phòng.
Thẳng đến khi nghe được tiếng cùm cụp vang lên, Hứa Ngạn Văn mới phục hồi tinh thần lại.
………………………..
Ngày hôm sau, Tiết Giai Duyệt quả nhiên là một mình trở về nhà cũ.
Trở lại nhà cũ lúc sau, Hứa lão gia nhìn thấy chỉ có mỗi Tiết Giai Duyệt trở về, lập tức liền không cao hứng, trầm khuôn mặt hỏi Tiết Giai Duyệt chuyện là như thế nào?
Thằng nhóc đáng ghét Hứa Ngạn Văn đâu? Như thế nào không trở về cùng con? Hứa lão gia đối với việc Hứa Ngạn Văn không trở về thật sự tức giận, giọng nói cũng cao lên, cảm giác giống như đó không phải cháu ruột của ông, ngược lại giống như cháu rể!
Tiết Giai Duyệt bước nhanh đi qua, cầm lấy tay của Hứa lão gia, đỡ ông cụ đang đứng bên cạnh cửa sổ đi qua ghế sô pha ngồi xuống, cười cười dỗ dành ông: Ông nội không cần nóng giận, tức giận đối với thân thể không tốt, Hứa ca thật sự có việc gấp, hôm nay có hội nghị rất quan trọng, vì thế cố ý dặn dò con cùng người giải thích một chút, bằng không anh ấy đã cùng con trở về rồi.
Lúc trước nguyên chủ về nhà cũ, nếu Hứa Ngạn Văn không có trở về cùng, nguyên chủ đều sẽ trước mặt Hứa lão gia cáo trạng.
Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, Tiết Giai Duyệt chẳng những không kể tội, mà còn giúp Hứa Ngạn Văn nói tốt, thái độ thay đổi quá lớn làm Hứa lão gia đều không thể không tin tưởng Hứa Ngạn Văn thật sự bởi vì công tác vội mới không trở về đây, mà không phải vì trốn tránh ông.
Hứa lão gia hỏi: Thật sự bận rộn như vậy?
Tiết Giai Duyệt nghiêm túc gật đầu, trợn mắt nói dối: Hứa ca mấy ngày nay đều phải tăng ca, buổi tối còn làm việc đến khuya, trong công ty là thật sự có việc, anh ấy cũng rất vất vả.
Con không cần nói tốt giúp tên tiểu tử thúi kia, ta còn không rõ hắn sao? Hứa lão gia bất mãn mà hừ một tiếng.
Tiết Giai Duyệt nhìn thần sắc trên mặt của Hứa lão gia, ông ấy tuy rằng ngoài miệng nói lời ghét bỏ, nhưng cũng không phải thật sự đối với Hứa Ngạn Văn bất mãn, dù sao cũng là cháu nội của ông, lại là đứa cháu xuất sắc, ưu tú nhất ông cực kỳ thích đứa cháu này.
Ông nội ơi, Hứa ca thật sự rất vất vả, phải quản lý một công ty to như vậy, chẳng những thế mấy năm nay quy mô của công ty mở rộng gấp đôi, năng lực của anh ấy quả thực rất ghê gớm, không phải ai cũng đều có thể làm tốt được như vậy đâu! Tiết Giai Duyệt tiếp tục nói tốt về Hứa Ngạn Văn.
Hứa lão gia kéo tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: Ta biết, ta đều biết, Ngạn Văn là người có năng lực, con cũng một lòng hướng về thằng bé, ta chính là hy vọng các con chung sống với nhau thật tốt, như vậy ta liền an tâm.
Tiết Giai Duyệt không muốn Hứa lão gia lo lắng, cô xem ông tựa như người thân của mình, nhẹ giọng an ủi: Ông nội người cứ yên tâm, chúng con rất tốt, có thể ăn, có thể ngủ, thân thể vô cùng khỏe mạnh.
Đem Hứa lão gia chọc cười trong suốt buổi nói chuyện, Hứa lão gia cười ha ha rộ lên, phòng khách đều vang lên tiếng cười.
Mọi người đang cười cái gì mà vui vẻ vậy? Lúc này cửa truyền đến giọng nói thiếu niên.
Tiết Giai Duyệt quay đầu về nơi phát ra thanh âm, đang nhìn rõ xem giọng nói từ cửa là của ai, tức khắc trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Hứa Ngạn Lâm là con trai bác hai của Hứa Ngạn Văn, nhóc này là con cưng lúc tuổi già của người bác Hứa này cầu mới có được, năm nay mới vừa tròn mười tuổi, từ nhỏ đã được sủng đến vô pháp vô thiên, duy nhất chỉ sợ mỗi Hứa Ngạn Văn, nếu là ở trước mặt Hứa Ngạn Văn sẽ thu liễm những trò trẻ con một chút, sau lưng chính là một tiểu ma vương, đặc biệt rất thích gây phiền toái cho nguyên chủ.
Trong đầu Tiết Giai Duyệt nhớ tới một đoạn trong cốt truyện, tiểu ma vương này có một lần tìm đồ của nguyên chủ để lục lọi, còn trộm đồ vật trong túi xách của nguyên chủ, lúc ấy nguyên chủ vì tức giận mà đuổi theo tên nhóc đem đồ vật lấy về, tiểu Diêm Vương cũng không chịu thua, hai người lôi qua kéo lại, dù Hứa lão gia đã khuyên can nhưng hai người cũng không chịu dừng lại, hỗn loạn một trận không cẩn thận đẩy Hứa lão gia từ trên cầu thang ngã xuống, làm hại ông ấy té bị thương chân phải vào viện.
Hứa Ngạn Văn biết chuyện lúc sau, tức giận mà quở trách nguyên chủ một trận, nguyên chủ cảm thấy ủy khuất, lại cùng Hứa Ngạn Văn cãi nhau, Hứa Ngạn Văn đối với cô ấy lại thêm thất vọng, tình cảm anh em đối với nguyên chủ cũng tiêu giảm không ít……
Ngay lúc này, Hứa lão gia nhìn thấy Hứa Ngạn Lâm, nhíu mày một chút: Như thế nào chỉ có một mình con tới đây? Ba mẹ con đâu?
Hứa Ngạn Lâm vốn không sợ Hứa lão gia, bởi vì cậu biết Hứa lão gia dù có nghiêm khắc thế nào, nhưng đối với cậu vẫn là cưng chiều, liền không e dè gì mà trả lời: Chắc là đi du lịch rồi, mà quỷ biết bọn họ đi chỗ nào nữa?
Hứa lão gia khuôn mặt trầm xuống, quát lên hỏi: Cách nói chuyện là như thế hả?
Ông nội! Hứa Ngạn Lâm nhìn về Hứa lão gia cười đùa, Hứa lão gia trừng mắt liếc cậu một cái.
Cậu cũng không để bụng, quay đầu nhìn về Tiết Giai Duyệt, cong môi cười nhạo một tiếng: Tiết Giai Duyệt sao, cô như thế nào lại quay về nhà cũ? Tới để cùng ông nội mách lẻo sao?
Tiết Giai Duyệt nhìn tên nhóc đáng ghét trước mắt này, trong lòng tự nhiên sinh ra một cổ dự cảm bất an……! .