Bạn đang đọc Xuyên thành vợ đại gia – Chương 30:
Buổi chiều Quý Minh Noãn quay liên tục hai tiếng, có thời gian xem di động đã gần 4 giờ.
Cô nhìn thấy Lục Ngôn Thâm nhắn lại, lại xem mấy lần, gì gọi là ảnh toàn thân? Cô chớp mắt, ý của Tổng giám đốc Lục……
Không không không, Lục Ngôn Thâm không phải người như vậy, dù là thế, Tổng giám đốc Lục cũng không có khả năng thiếu phụ nữ, nếu muốn xem, chương trình thực tế lúc nào cũng có, anh cần gì bảo cô chụp một tấm ảnh.
Quý Minh Noãn nhận ra bản thân suy nghĩ quá xấu xa, để xóa hết suy nghĩ bậy bạ trong đầu, bảo Tiểu Khả dùng di động mới chụp một tấm ảnh toàn thân giúp cô.
Cô càng thiên về suy nghĩ Tổng giám đốc Lục là đại trực nam.
Anh như bà mẹ già, thấy con gái vén hết tóc để lộ trán mới gọi là xinh đẹp.
Cô đứng thẳng như cây tùng, cười không lộ răng.
Đường Tử Gia ở sau nghe Quý Minh Noãn muốn để Tiểu Khả chụp ảnh giúp, lặng lẽ đứng sau Quý Minh Noãn 1 mét làm mặt quỷ.
Tiểu Khả thấy thế, vội vàng tách hai tiếng, chụp luôn Đường Tử Gia đứng phía sau Quý Minh Noãn làm mặt quỷ.
Quý Minh Noãn nói: “Tí nữa gửi ảnh cho em.”
Tiểu Khả kinh ngạc nói: “Ai, chị nghĩ em muốn đăng Weibo, không phải à?” Sau đó cô ấy gửi ảnh cho cô.
Quý Minh Noãn nhận được ảnh chụp của Tiểu Khả, còn chưa kịp xem, người phụ trách lại hô: “Toàn thế giới vào chỗ!!”
Quý Minh Noãn xem cũng chưa xem, gửi cho Lục Ngôn Thâm, đưa điện thoại cho Tiểu Khả.
*
Lục Ngôn Thâm nhận được tin nhắn của Quý Minh Noãn cũng là lúc xuất phát đi sân bay, chuẩn bị đi công tác.
Đây cũng là lần đầu tiên anh đi công tác sau khi tỉnh lại, cụ Lục không yên tâm, một hai bắt Lục Chân Chân đi theo.
Hai người làm một cặp đối tác rất hợp nhau: Một người liều mạng kiếm tiền, một người liều mạng tiêu tiền, cùng bắt máy bay đi Mỹ.
Đến buổi tối Quý Minh Noãn rảnh, tính toán nhìn xem có chỉ thị mới của anh không, bất ngờ thấy chẳng có tin nhắn nào.
Tâm tình lập tức vi diệu mà nói không nên lời, Quý Minh Noãn nhanh chóng đè nén cảm xúc kỳ lạ này, ngồi vào xe bảo mẫu chuẩn bị về khách sạn.
Đường Tử Gia tháo phụ kiện xong đi ra, nhìn thấy Quý Minh Noãn chuẩn bị trở về khách sạn, tiến lên hỏi cô: “Tìm em nãy giờ đấy, đi ăn với tụi anh đi.” Anh ấy dừng lại, giải thích: “Bốn người chúng ta, An Nghi và Bác Nghĩa nữa.”
Quý Minh Noãn cảm thấy ngày đầu tiên vào đoàn làm phim cũng ổn, Lương An Nghi có địa vị lớn, nhưng cũng không làm màu, thường thường híp mắt cười với cô, không tồi.
Tống Bác Nghĩa là nam sinh, tính cách hào phóng hoạt bát, anh ấy khá gần gũi với đoàn làm phim, bọn họ cùng ăn cơm, còn gọi cô, chứng tỏ xem cô là bạn.
Quý Minh Noãn nghĩ về khách sạn cũng nhàm chán, nên đi ăn với bọn họ.
Dù sao cô cũng phải ở đoàn phim lâu như vậy, chắc chắn phải xây dựng mối quan hệ tốt.
Mấy người đóng vai quan trọng đều là thanh niên, cho nên rất nhanh gần gũi với nhau.
Quý Minh Noãn có khoảng cách với Lương An Nghi, không quá thân thiết.
Quý Minh Noãn cũng không để bụng, nữ diễn viên luôn có ngăn cách so với nam diễn viên, thậm chí bị xem là đối thủ cạnh tranh.
Cô là một diễn viên, vẫn nên chuẩn bị tâm lý, địch bất động ta bất động, nếu đối phương không làm màu, cô cũng sẽ không đi trêu chọc cô ta.
Hôm sau, Quý Minh Noãn kiểm tra tin nhắn, vẫn không nhận được tin nhắn của anh.
Lục Chân Chân luôn thích chia sẻ cuộc sống mua sắm hằng ngày của phú bà độc thân cũng không liên lạc với cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Quý Minh Noãn dậy sớm, buồn chán nằm trên giường bấm hai tấm ảnh của Lục Ngôn Thâm.
Trên đời này lại có người không lịch sự như vậy!
Anh bảo cô chụp ảnh, lại ngậm chặt miệng vàng, chẳng có nửa câu khen ngợi.
Ảnh cô thế nào, anh cũng không biết bình luận à? Chẳng biết khen ngợi gì cả.
Sau đó cô xem tấm ảnh toàn thân Tiểu Khả gửi cô, lập tức ngơ ngác.
A, Đường Tử Gia vào hình lúc nào vậy? Sao lúc ấy Tiểu Khả không nói?
A a a!
Cô do dự trong chốc lát, liên tưởng Tổng giám đốc Lục lâu không nhắn cho cô.
Quý Minh Noãn tự hỏi mãi, vì thế chột dạ, tùy tiện nhắn một câu cho Tổng giám đốc Lục: “Đại ca phía sau là cộng sự của tôi trong bộ phim này.”
Quan hệ của bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác rất thuần khiết.
Quý Minh Noãn nhắn xong cảm thấy…… Cô cần gì phải giải thích?
Nói không chừng Lục Ngôn Thâm chỉ bận rộn, không có thời gian xem tin nhắn của cô, cũng có thể không muốn nhắn lại cô.
Cho nên cô cần gì vội vàng giải thích?
Ngay khi cô đang rối rắm, Lục Chân Chân đột nhiên gửi cho cô một tấm ảnh cửa hàng Prada, tấm ảnh chứa đầy quan niệm công chúa Chân Chân thường dạy bảo cô: cuộc sống không chỉ có công việc, còn có mua sắm nơi xa.
Lục Chân Chân hỏi cô với khí thế nhà giàu: “Trong số này, không thích túi nào?”
Quý Minh Noãn phóng to ảnh, Chân Chân đi đâu nhỉ? Hình như không phải cửa hàng trong nước.
Quý Minh Noãn biết Lục Chân Chân muốn phá của, xem câu hỏi cao cấp của người ta đi: Không thích túi nào!
Ý là trừ không thích, còn lại đều mua.
Quý Minh Noãn nhàn nhạt nhắn lại Lục Chân Chân tiêu tiền không nháy mắt một câu: “Không thích hết.”
Lục Chân Chân vốn dĩ cầm túi xách, lại đặt xuống, lễ phép nói với nhân viên cửa hàng: “Phiền gói hết cho tôi, đưa đến khách sạn này.”
Hiểu rồi, phụ nữ mà, nói không thích là thích!
Lục Chân Chân không dám báo cáo với chị dâu chân trước vào đoàn làm phim, anh trai cuồng công việc đã lén ngồi máy bay đi công tác.
Nếu chị dâu biết, phỏng chừng sẽ đau lòng khóc lóc nhỉ?
Cô ấy không muốn bị kéo vào chuyện này, chờ vợ chồng người ta tự giải quyết.
Cô ấy làm người trung gian, chỉ có thể mua vài chiếc túi xách lấy lòng chị dâu.
*
Lục Ngôn Thâm xuống máy bay, vọt đi đàm phán, chờ nhìn thấy tấm ảnh số 2 của Quý Minh Noãn đã qua mười mấy tiếng.
Cách lâu như vậy, Quý Minh Noãn lại gửi dòng chữ cho anh, nói chàng trai phía sau là cộng sự của cô.
Cô đang chột dạ?
Lục Ngôn Thâm cười, sau phóng to hình ảnh xem Đường Tử Gia đứng phía sau nhe răng nhăn mặt, vừa nhìn đã biết lén lút lọt vào ống kính lúc cô chuẩn bị chụp ảnh.
Xem ra nhân duyên của cô ở đoàn phim cũng không tệ.
Anh thừa dịp ngồi xe về khách sạn, nhắn lại Quý Minh Noãn: “Nữ chính không tồi, nam chính tạm được.”
Anh gửi xong tin nhắn, xoa giữa mày, bay liên tục 10 mấy tiếng, không thể tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Anh lại hỏi Chu Mặc: “Tiền đầu tư Bích Vân Truyện đến chỗ họ chưa?”
Chu Mặc gật đầu, chưa được nửa phút, anh ấy lấy tài liệu ra, nói: “Hôm qua nhà sản xuất bên đó đã nói tiền đến rồi, có cần nhắc nhở anh ta đặc biệt chăm sóc Quý tiểu thư không ạ?”
Lục Ngôn Thâm không suy nghĩ, từ chối: “Không cần, cậu bảo anh ta cải thiện chỗ nghỉ và thức ăn của đoàn phim là được.”
Chu Mặc gật đầu, “Hiểu rồi ạ.”
Quý Minh Noãn đang trang điểm, hôm nay có khá nhiều cảnh đánh nhau, cho nên sáng sớm đi đoàn phim, chờ khởi động máy.
Cô nhìn thấy Lục Ngôn Thâm nhắn lại, nhẹ nhàng cười, tự động xem câu nói kia là lời khen.
Lúc Quý Minh Noãn đánh chữ, Lục Ngôn Thâm lại nói: “Tôi đến Mỹ công tác, bây giờ mới nhắn lại em.”
Quý Minh Noãn xem tin nhắn mà tức giận.
Rõ ràng bác sĩ đã nói anh cố gắng tránh ngồi máy bay đường dài trong vòng 3 tháng, sao tên này không nói gì đã đi Mỹ? Còn cần mạng không? Nếu anh ngồi máy bay, đột nhiên không khoẻ thì sao?
Quý Minh Noãn: “Mỉm cười.JPG, công việc rất quan trọng?” Quan trọng hơn mạng?
Lục Ngôn Thâm có vợ kéo dài mạng, không sợ hãi, xem ảnh mỉm cười của Quý Minh Noãn, nhắn lại đối phương một mặt cười, nói: “Ừm, rất quan trọng.”
Quý Minh Noãn xem tin nhắn: Ha ha ha.
Cô không có cách nào giao tiếp với trực nam, tạm biệt.
*
Hôm nay cô cần diễn hai cảnh đánh nhau, một cảnh là nữ chính đánh đơn, một cảnh là nam nữ chính sóng vai trừ bạo an dân.
Quách Chấn Xuyên cũng là dáng vẻ cao cao tại thượng, đơn giản giải thích cảnh phim với diễn viên, bảo đạo diễn võ thuật làm mẫu cho họ.
Đạo diễn võ thuật làm mẫu xong, họ phải treo dây cáp.
Tiểu Khả cổ vũ: “Hôm nay em phải diễn hai cảnh đánh nhau, vất vả rồi, cố gắng tranh thủ xong một lần, không thì chịu khổ đấy.”
Dù Quý Minh Noãn huấn luyện kỹ năng 1 tháng, chân chính đóng phim treo dây cáp vẫn là một trải nghiệm khác, tuy không tính là quá khó chịu, nhưng khó hơn diễn trên đất nhiều.
Đến khi cô bị treo trên dây cáp, đạo diễn Quách mới lo lắng, Quý Minh Noãn diễn tốt cỡ nào cũng là một người mới, diễn trên dây cáp không giống với dưới đất.
Ông ấy cổ vũ Quý Minh Noãn: “Minh Noãn, lát nữa sẽ có 23 động tác, cô cố gắng diễn lại động tác đạo diễn đã chỉ đạo, diễn tốt hay không xem lại rồi nói, những chỗ không tốt sẽ quay lần nữa.”
Lương An Nghi nghe vậy ôn nhu nói: “Minh Noãn, nếu lát nữa quá vất vả, có thể dùng thế thân.”
Cô ta không muốn Quý Minh Noãn tự ra trận, cũng có cảnh diễn đánh nhau chiều nay, từ trước đến nay không am hiểu cảnh đánh nhau, có vẻ không đủ sức lực, không đủ hiên ngang.
Cô ta bị treo trên dây cáp sẽ tệ hơn, tuy có thể khống chế cân bằng, nhưng thường quên cách diễn, cũng sẽ quên thoại.
Cô ta nhắc nhở Quý Minh Noãn dùng thế thân, đến lúc đó, cô ta cũng dùng thế thân, cũng ai trách được.
Lương An Nghi bị đạo diễn Quách trừng mắt, nói: “Không thể dùng thế thân.”
Đạo diễn Quách cố gắng theo đuổi hoàn mỹ, quay toàn cảnh diễn đơn của Quý Minh Noãn, 8 máy quay sẽ quay lại, không thể dùng thế thân. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Quý Minh Noãn nói: “Không thành vấn đề, tôi OK.”
Sắc mặt Lương An Nghi trắng xanh, cô ta bấm móng tay vào lòng bàn tay thật sâu.
Dùng thế thân thì sao? Biết bao nữ diễn viên diễn cảnh đánh một mình không dùng thế thân?
Quý Minh Noãn diễn tốt thế nào đi chăng nữa, lúc bị treo trên dây cáp, quay không tốt, không phải liên lụy mọi người tăng ca, chờ cô dưới ánh nắng chói chang?
Rõ ràng bọn họ có thể nhanh chóng quay một cảnh, một hai lãng phí nhiều thời gian như vậy làm gì?
*
Quý Minh Noãn bị treo trên dây cáp, giang đôi tay, gập một chân, tận lực duy trì cân bằng, Cô tới độ cao nhất định, diễn lại động tác đạo diễn chỉ dẫn từ đầu chí cuối.
Quý Minh Noãn không bỏ sót chữ nào trong lời thoại, cho dù là thu âm hiện trườn, cũng có thể nói rõ ràng từng chữ.
Chờ đến Quý Minh Noãn xuống đất, đám người lập tức tiến lên tháo dây trên người cô.
Đường Tử Gia vỗ tay: “Chị Noãn, không ngờ chị còn toàn năng đấy, lát phải bảo vệ tiểu đệ!”
Quý Minh Noãn vỗ nhẹ bả vai đối phương, “Thần đương nhiên sẽ phù hộ cậu, ngoan đi.”
Trong phim, nhân vật Bích Vân của Quý Minh Noãn là thần tiên, Đường Tử Gia hiện tại là người phàm.
Thật ra cảnh đánh nhau cũng không khó, Quý Minh Noãn đã có nền tảng vũ đạo, cũng hiểu một chút kiếm thuật, chỉ cần nắm giữ cân bằng, có thể nhẹ nhàng đối phó.
Dù giữa đường cô có xảy ra sai lầm cũng không ngừng, tiếp tục diễn, thế thì diễn lần 2 sẽ không cần diễn từ đầu đến đuôi.
Đường Tử Gia: “Anh cảm thấy một người phàm khá tốt, không dùng dây cáp, ha ha ha……”
Đường Tử Gia nhìn Quý Minh Noãn đáp đất, mặt cũng không đổi sắc, anh ấy thật sự bội phục! Anh ấy từng hợp tác với nhiều nghệ sĩ nữ, nhưng chưa từng gặp ai yếu ớt có thể chống chọi hơn 5 phút trên dây cáp giống Quý Minh Noãn.
Đạo diễn võ thuật cười: “Minh Noãn diễn được đấy, nhưng có ba chỗ cần diễn lại, hậu sinh khả uý mà, nữ nghệ sĩ chỉ có thể đánh như cô rất ít đấy, có hứng thú gia nhập nhà họ Lưu bọn anh không?”
Quách Chấn Xuyên nghe vậy, “Này này lão Lưu, đây là địa bàn của ai, anh biết không? Dám công khai giành người trong phim trường tôi, có phải muốn chết không?”
Đạo diễn võ thuật bày tư thế Vịnh Xuân Quyền, ngoắc ngón trỏ: “Tới đi.”
Quách Chấn Xuyên khinh thường: “Cổ đại đã chia văn võ, anh làm thế, chẳng phải đang ức hiếp tôi?”
Hai người mắng nhau vài câu, cuối cùng Quách Chấn Xuyên thống nhất ý kiến với đạo diễn võ thuật, có ba cảnh cần quay lại.
Quý Minh Noãn bị treo trên dây cáp quay, OK, một lần là xong.
*
Có tiền lệ là Quý Minh Noãn, đám người diễn cảnh đánh nhau buổi chiều không dám chủ động nói dùng thế thân, nhưng Lương An Nghi thật sự không chịu được, NG năm lần, cuối cùng không thể không dùng thế thân.
Lương An Nghi nhìn gương mặt thất vọng của Quách Chấn Xuyên, tích tụ oán khí.
Cô ta đã bị treo trên dây cáp vài lần, sắc mặt trắng bệch, cô ta nhìn Quý Minh Noãn đang tập luyện với đạo diễn võ thuật cách đó không xa.
Dựa vào cái gì Quý Minh Noãn được đạo diễn thưởng thức?
*
Ngày tháng Quý Minh Noãn đóng phim vừa bận rộn và mệt nhọc, tuy có một gương mặt bình hoa, nhưng không thể ngăn cô biết văn biết võ, cho nên nghỉ ngơi ở đoàn phim hai tuần, cơ bản quen thuộc với nhân viên trong đoàn làm phim.
Đặc biệt là nam chính Đường Tử Gia, anh ấy thích tính cách dứt khoát cũng như kỹ thuật diễn xuất của Quý Minh Noãn, cũng thích tính cách hoạt bát hài hước của đối phương.
Quý Minh Noãn cũng có ấn tượng khá tốt về Đường Tử Gia, đầu tiên đối phương điển trai, diễn cũng tốt, không kiêu căng, còn trò chuyện với nhân viên và nghệ sĩ nhỏ như cô.
Thoạt nhìn Đường Tử Gia là chàng trai lạnh lùng, thật ra là chàng trai Noãn Noãn, rất chu đáo chăm sóc cô, ngày thường trợ lý có món gì ngon, anh ấy sẽ mang đi chia sẻ với mọi người.
Ngày thường mọi người quay phim xong sẽ chơi bài giết thời gian.
“Sảnh.”
“Ăn.”
Quý Minh Noãn cười hì hì: “Tứ quý!”
Đường Tử Gia: “Ê, Quý Minh Noãn, không phải em mới ăn hả? Sao còn nữa?”
Quý Minh Noãn có bảy quân, cố ý ra: “8”
Tống Bác Nghĩa cười, “Tôi còn tưởng cô thắng chứ. 10.”
Đường Tử Gia: “Sao tôi có dự cảm không tốt nhỉ, 2.”
“Tứ quý!”
Đường Tử Gia:!!!
Quý Minh Noãn quơ bài, hì hì cười: “Còn một đôi…… Thắng!”
“Không chơi nữa.” Tống Bác Nghĩa và Đường Tử Gia đồng thời lên tiếng.
“Quý Minh Noãn, đừng nói cô nhớ bài nhé? Chơi 10 bàn, sao có thể thắng 8 bàn được chứ?” Tống Bác Nghĩa hỏi.
Đường Tử Gia tán thành: “Không nhớ bài thì là gian lận, nói đi! Thắng nhiều bữa khuya của tụi anh như vậy, rốt cuộc em muốn tăng bao nhiêu cân? Không sợ ngày mai em bị treo trên dây cáp, dây cáp sẽ đứt?”
“Hai người sao thế? Chơi thua lại không chịu nhận, nói một câu Quý Tiểu Noãn giỏi quá khó vậy à?”
Trợ lý Lương An Nghi nghe thì cười, nói với Lương An Nghi: “Chị An Nghi, xem Quý Minh Noãn kìa, cả ngày chỉ biết lấy lòng Đường Tử Gia Tống Bác Nghĩa, còn đăng hình kỳ lạ của cô ta và Đường Tử Gia, chẳng phải lợi dụng anh ấy hút người hâm mộ sao? Quá tâm cơ!”
Lương An Nghi nghe trợ lý nói, cũng nhìn bọn họ, rõ ràng trước kia cô ta mới là người được nâng niu, sao hiện tại ai nấy đều thích chơi với Quý Minh Noãn?
Lương An Nghi tự giễu: “Đây cũng là thủ đoạn nổi tiếng đấy, chẳng phải sao?”
Trợ lý: “Không nhìn quen loại sen trắng!”
Lương An Nghi không nói nữa, chỉ đi đến bên cạnh Quý Minh Noãn, cười nói: “Minh Noãn thật lợi hại! Nhưng lần sau có thể đừng lấy bữa khuya ra cược không? Chị đang giảm béo đấy, ha ha.”
Quý Minh Noãn nháy mắt ra hiệu với Lương An Nghi: “Chúng ta đang tranh thủ phúc lợi cho nhân viên trong đoàn làm phim đấy, phải cảm ơn thầy Tống và thầy Đường!”
Mấy ngày nay nhân viên đoàn phim muốn nhận được lợi ích từ hai người này, sẽ bảo Quý Minh Noãn rủ bọn họ chơi game, đấu địa chủ, dù sao nhất định thắng họ!
Lương An Nghi nhàn nhạt cười: “Đáng tiếc chị không biết chơi, lần sau mấy người chỉ chị nhé.”
Đường Tử Gia lặng lẽ nhướng mày, Lương An Nghi thoạt nhìn ôn nhu, nhưng chẳng biết chơi trò chơi, một khi thua tìm đủ cớ không muốn chơi, anh ấy không thích kiểu người như thế này nhất.
Anh ấy nói: “Gì mà phúc lợi của nhân viên đoàn phim chứ, em không biết thức ăn đã được cải thiện rất nhiều sao? Ngày nào cũng ăn ngon như vậy mà không biến thành heo? Đến lúc đó em bị treo trên dây cáp, cẩn thận thành heo bay lên trời đấy.”
Quý Minh Noãn khoanh tay nhìn anh ấy: “Chậc chậc chậc, xem ra có người muốn quỵt.”
Quách Chấn Xuyên vác bụng bia đi ngang, cười tủm tỉm nói: “Ba bữa vẫn là ba bữa, ăn khuya vẫn phải ăn, mọi người đóng phim mệt như vậy, cần mà.”
Đạo diễn Quách đã nói như vậy, Đường Tử Gia và Tống Bác Nghĩa chỉ có thể nhận thua.
Đoàn phim quay ở Thành phố Hằng khoảng 20 ngày , chuẩn bị quay ngoại cảnh, lúc này đúng lúc quay ở một bãi cỏ ở phía Bắc.
Ai nấy tranh thủ hai ngày nghỉ về nhà.
Đường Tử Gia và Quý Minh Noãn đều về Thành phố Yến, Tống Bác Nghĩa và Lương An Nghi có hoạt động khác nên không về nhà.
Hai người cùng ngồi xe bảo mẫu đến sân bay, vừa nói vừa cười lúc xe chạy.
Trở lại Thành phố Yến, Đường Tử Gia đi tham gia hoạt động, có rất nhiều người hâm mộ đón máy bay, sớm đường ai nấy đi với Quý Minh Noãn.
Quý Minh Noãn cả ngày ở đoàn phim đóng phim, tuy ngẫu nhiên chia sẻ mấy chuyện hằng ngày, tóm lại, năng lực hút người hâm mộ không mạnh, cho nên còn chưa có người hâm mộ đón máy bay.
Cụ Lục sớm biết Quý Minh Noãn về Thành phố Yến, đã phái người chờ cô trước cửa sân bay.
Quý Minh Noãn thấy xe nhà họ Lục, vội vàng thúc giục Tiểu Khả nhanh lên xe, tuy không có fans, nhưng khẳng định có paparazzi, hiện tại cô không phải đại minh tinh, nhưng bị chụp sau này cũng sẽ bị lộ.
Tài xế nhìn thấy Quý Minh Noãn, lập tức xuống xe mở cửa.
Tiểu Khả nhìn thấy chữ B trên bánh xe, khiếp sợ không nói chuyện. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Quý Minh Noãn nói: “Đưa Tiểu Khả về chung cư Tinh Hối trước.”
Tiểu Khả không dám thở mạnh, nghe Quý Minh Noãn dặn dò tài xế, nhỏ giọng hỏi: “Noãn Noãn, đây là xe của em?”
Quý Minh Noãn biết có một số việc không thể gạt Tiểu Khả, hai người nhìn mặt nhau mỗi ngày, ai gọi điện thoại cho Quý Minh Noãn, cô ấy đều nhìn thấy, nghe thấy.
Cụ Lục và Chân Chân thường xuyên gọi điện thoại cho cô, Tiểu Khả cũng biết chuyện đó.
Cô ấy chỉ không biết đó là ông nội và em gái của tổng tài Hằng Thịnh thôi.
Những điều nên để cho cô ấy biết, cô sẽ không cố tình giấu giếm.
“Không phải xe của em…… Là xe nhà em.”
Tài xế ở phía trước cười, phu nhân còn chưa biết chiếc xe này đã ở trên danh nghĩa của cô ấy?
Tiểu Khả kinh ngạc, đúng là…… Hoa phú quý?
Quý Minh Noãn nói: “Đừng hỏi nữa, chị đừng nói trước mặt người khác là được.”
Tiểu Khả cười hì hì nói: “Biết, biết, sao chị dám nói với người khác chứ, em dùng một cái bánh xe có thể mua được mạng của chị rồi.”
Tài xế đưa Tiểu Khả về nhà, quay đầu về nhà họ Lục, cô không biết tên cuồng công việc Lục Ngôn Thâm có tăng ca không?
Lần đó cô biết Lục Ngôn Thâm đi công tác, Lục Chân Chân đi với anh, tâm sự rất nhiều với Chân Chân.
Tuy Lục Ngôn Thâm đã khỏe lại, nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ diệu, luôn lo lắng Lục Ngôn Thâm chết bất đắc kỳ tử.
Anh mới hồi phục, mỗi ngày đi làm mười mấy tiếng, còn đi công tác xa như vậy, người bình thường đều mệt mỏi, huống chi người nằm hai tháng trên giường như Lục Ngôn Thâm.
Nhà họ Lục.
Quý Minh Noãn vào nhà đã được cụ Lục cẩn thận thăm hỏi, còn ngó trái ngó phải, nhìn cô có gầy không.
Mọi người ngồi xuống ăn cơm, Quý Minh Noãn còn tưởng rằng đêm nay Lục Ngôn Thâm ở công ty tăng ca, không về nhà sớm.
Người nhà họ Lục ăn cơm rất có quy tắc, rất ít khi nói chuyện, nhưng cũng không quá mức trống vắng, cụ Lục trò chuyện về mấy món Quý Minh Noãn thích ăn.
Ông nội Lục hỏi: “Có phải con không được ăn ngon ở đoàn phim không?”
Quý Minh Noãn nhớ lại chuyện ăn uống, “Không đâu, con thấy thức ăn của đoàn phim không tệ, đoàn phim chúng con rất có tiền.”
Quý Minh Noãn không nói bậy, cảm thấy đoàn phim Bích Vân Truyện rất có tiền, một tuần có bốn bữa phụ, còn thường xuyên ăn hải sản gì đó, thức ăn đầy đủ dinh dưỡng như nhà trẻ, một ngày có 5 6 bữa, đây là đoàn phim tốt nhất Quý Minh Noãn từng gặp.
Không biết có phải hiệu ứng danh tiếng của Quách Chấn Xuyên kéo được rất nhiều tài trợ không?
Chú bé khăn quàng đỏ Lục Ngôn Thâm chỉ cười, không nói chuyện, thuận tay gắp món đậu hũ Văn Tứ Quý Minh Noãn thích ăn nhất.
Quý Minh Noãn ăn cơm xong, bị Lục Chân Chân kéo lên lầu 3, tiếp tục bị nội thương vì cơn mưa túi xách.
Cô rời nhà 20 ngày, căn phòng rộng 90 mét vuông bị cải tạo thành căn phòng để quần áo sáng lấp lánh, trong đó có đầy túi xách Hermes và quần áo nhãn hàng xa xỉ.
Ngay cả chùm đèn thủy tinh trị giá 60 vạn cũng bị đổi thành đèn thử quần áo.
Lục Chân Chân nhìn vẻ mặt bất ngờ của Quý Minh Noãn, hỏi: “Có phải rất hoảng sợ không?” Mặt của cô ấy rõ ràng viết dòng chữ công chúa là em đây đã đặt rồi sửa cho chị đấy, mau tạ ơn đi.
Ai biết qua vài giây, Quý Minh Noãn hoàn hồn, khó khăn hỏi: “Tối nay chị ngủ ở đâu?”
Lục Chân Chân mở một cánh cửa phòng để quần áo, chỉ vào đó: “Ngủ với anh trai em.”
Chị còn hỏi chuyện này?
Quý Minh Noãn: “?”