Xuyên Thành Vợ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 27


Bạn đang đọc Xuyên Thành Vợ Của Nhân Vật Phản Diện – Chương 27


Edit: Mều
Thứ hai.
Giang Đường đưa Sơ Nhất đến trường học mới.
Đồng phục thì Sơ Nhất đã sớm nhận được, kiểu dáng rộng rãi thoải mái, ở giữa ngực có in bốn chữ “Tiểu học Hạnh Phúc”, bộ đồng phục theo phong cách thể thao này đương nhiên không sánh được với đồng phục đẹp đẽ sang trọng của trường Sơ Nhất ban đầu, nhưng lại thoải mái, thuận tiện vận động khi mặc.
Cậu giống như học sinh tiểu học bình thường vậy, đứng đối diện với gương thắt khăn quàng đỏ, đeo cặp sách nhỏ lên, cậu đứng ở cửa ngoan ngoãn chờ Giang Đường.
Một lúc sau, Giang Đường từ bên trong đi ra.
Bởi vì đây là ngày đầu tiên đi học, Giang Đường cũng không muốn ăn mặc quá mức khoa trương, chỉ mặc một cái quần dài màu đen, tóc dài hơi xoăn cột một bên, ngũ quan sáng lạng, rực rỡ chói mắt.
Sau khi kiểm tra các vật dụng lần cuối, Giang Đường dẫn Sơ Nhất ra ngoài.
Đa số các bạn nhỏ của tiểu khu Hanh Phúc đều học ở trường tiểu học Hạnh Phúc, người ra vào đều là phụ huynh dẫn con mình.
Mọi người nhìn thấy Giang Đường mặt trẻ, đặc biệt là dung mạo hơn người nên không khỏi nhìn thêm mấy lần, mọi người lại nhìn phía Sơ Nhất bên cạnh thì càng cảm thấy cậu cao quý đẹp đẽ giống như ngọc.
Đường đi tới trường chỉ tốn mười phút nên cô quyết đi bộ.
Hai người bước chậm trêи con đường nhỏ có hàng cây long não rậm rạp, dòng xe như nước làm nổi bật lên trời xanh mây trắng, tấp nập lại mỹ lệ.
“Căng thẳng sao?”
Sơ Nhất lắc đầu: “Không căng thẳng ạ.”
“Sơ Nhất, nếu con có gì không hiểu thì hỏi các bạn nhỏ khác nhé.”
“Vâng.”
“Nếu như con kết bạn thì có thể nói cho mẹ biết được không?”
“Được ạ.”
Giang Đường nở nụ cười, nhẹ nhàng sờ vành tai của cậu.
Bác sĩ nói Sơ Nhất phải làm bạn với các bạn cùng tuổi, chỉ khi tính cách cậu sáng sủa cởi mở hơn thì mới có thể xoa dịu vết thương và bất an ở đáy lòng, có đôi khi người lớn không thể mang đến cảm giác an toàn cho cậu, nhưng những đứa trẻ khác thì có thể.
Sắp đến trường tiểu học Hạnh Phúc, Giang Đường dẫn Sơ Nhất đi vào.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Trường tiểu học Hạnh Phúc không được coi là lớn, hai bên là lớp học, ở giữa là một cái sân thể ɖu͙ƈ rộng lớn, một bên khác nữa là sân tennis và các khu vui chơi khác.
Các bạn nhỏ đeo cặp sách, tụm năm tụm bảy đùa giỡn với nhau.
Sơ Nhất khẽ rụt người vào cạnh Giang Đường đầy bối rối, ánh mắt nhìn các bạn học tràn đầy cảnh giác.
Rất nhanh, hai mẹ con đã đi tới văn phòng.

“Xin chào, tôi là chủ nhiệm của ban nhất.” Dáng vẻ cô giáo Lâm dễ gần, khi thấy bọn họ đến đây liền vội vàng đứng dậy chào đón, cô giáo cúi người xuống cười híp mắt nhìn Sơ nhất: “Em chính là học sinh mới sao? Chào em nha.”
Sơ Nhất nắm góc áo của Giang Đường, nói đầy xấu hổ: “Chào cô ạ…”
Cậu cực kỳ ngoan, đôi mắt cậu sạch sẽ trong suốt như đã được ánh trăng nhuộm dần.
Đầu năm nay có không ít những đứa trẻ xinh đẹp, nhưng thực sự hiếm thấy ai đẹp như Sơ Nhất.
Cô giáo Lâm thầm yêu thích, ngữ khí càng dịu dàng: “Vậy tôi dẫn hai người đi tìm hiểu trường học trước một chút.”
“Vậy thì làm phiền cô rồi.”
Giang đường đi theo sau cô giáo Lâm.
Cô giáo giới thiệu sơ lược về lịch sử phát triển của trường học một chút, rồi lại tiếp tục nói một về cách đào tạo cơ bản của nhà trường với Giang Đường, nói qua nói lại, tiếng chuông vào học vang lên.
“Vậy tôi dẫn hai người đến lớp học xem thử.”
Giang Đường gật gật đầu, đi theo cô giáo Lâm đến ban nhất lớp một.
Ban nhất ở trong phòng đầu lầu một, đúng lúc có thể trông thấy sân sau của trường học từ nơi đây, nơi đó trồng một vùng hoa nở rộ, không biết là hoa gì nhưng trăm hoa đua nhau khoe sắc trông rất đẹp mắt.
Tiết học thứ nhất không phải là tiết của cô giáo Lâm, trêи hành lang vắng vẻ, tiếng lật sách sột soạt.
Đến cửa rồi, Giang Đường dừng lại.
Cuối cùng Sơ Nhất nhìn cô một cái, cô giáo Lâm dẫn cậu vào lớp.
Xuyên qua cửa sổ, Giang Đường nhìn thấy Sơ Nhất đứng bên cạnh hai cô giáo, trong một đám trẻ con ngây thơ hồn nhiên, cậu giống như một thiên sứ rơi xuống thế gian, mờ mịt luống cuống, không biết con đường phía trước sẽ ra sao.
Nghe giọng nói tự giới thiệu nhàn nhạt của cậu, Giang Đường có chút đau lòng, mới tới nơi xa lạ dù sao cũng cần có một đoạn thời gian thích ứng, có đứa trẻ chỉ cần nửa ngày, một ngày, hay một tuần.

Nhưng Sơ Nhất như vậy, có lẽ mất mười bữa nửa tháng cũng chưa chắc thân quen được.
Giang than thở dài, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Vậy bạn nhỏ Lâm Sơ Nhất ngồi vào chỗ bên cạnh Âu Dương, Âu Dương, giơ tay lên.”
……!Âu Dương.
Cái tên vừa quen thuộc và xa lạ này lập tức làm cho Giang Đường dừng bước lại.
Bỗng nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy một bé trai gầy gò ngồi ở hàng thứ ba sát cửa sổ.
Đồng phục trêи người bé trai rộng lớn cũ kỹ, không vừa người lắm, rõ ràng quần áo cậu mặc là của người khác cho.
Cậu chải mái tóc húi cua lên gọn gàng, nước da hơi đen, ngũ quan lại không tệ, lúc này cậu đang mím môi nhìn Sơ Nhất, ánh mắt lạnh lùng giống như con nhím nhỏ.
Âu Dương.
Nam chính tương lai của “Tình yêu và kỳ tích”.

Trong nội dung vở kịch, cuộc sống khi còn bé của cậu vô cùng thê thảm.
Cha ruột của cậu chính là Boss lãnh đạo của công ty điện ảnh và truyền hình Tụ Quang – Âu Bình Vân, mẹ cậu là một diễn viên nhỏ không có danh tiếng – Từ Thanh Thanh, mặc dù Âu Bình Vân đã có vợ nhưng anh ta vẫn ăn chơi đàng điếm, có một lần anh ta nhìn trúng Từ Thanh Thanh có ngoại hình xinh đẹp nên cứ như vậy mà lén lút với Từ Thanh Thanh.

Vì vậy Từ Thanh Thanh sinh Âu Dương ra, cô ta vốn tưởng rằng có thể một bước lên trời, dựa vào con trai để nhận được chiếu cố của Âu Bình Vân.

Mà nào ngờ chuyện này bị vợ của Âu Bình Vân biết được.
Vợ của Âu Bình Vân là người phụ nữ quý tộc, cô ấy xuất thân danh môn muốn hủy hoại một diễn viên nhỏ còn không phải là một chuyện cỏn con sao.
Cô ấy thuê thủy quân, dẫn lời lẽ sai trái, lại thiết kế quay video của Từ Thanh Thanh qua lại với người đàn ông khác rồi đăng lên mạng.

Rất nhanh, Từ Thanh Thanh nổi tiếng, nổi tiếng theo cách mất hết tên tuổi, không thể chịu được.
Một đêm nọ, Từ Thanh Thanh nhảy lầu tự sát, tạo nên vô số lời than thở, mà con trai tuổi còn nhỏ của cô ta cũng giao cho người mẹ duy nhất nuôi nấng.
Sau khi lớn lên, người mẫu Âu Dương dáng người mạnh mẽ, khí chất xuất chúng ra mắt, đồng thời ký hợp đồng gia nhập vào Tụ Quang, tất cả những chuyện cậu ấy làm đều là vì tìm Âu Bình Vân để báo thù, kết quả trong lúc vô tình quen biết với Hạ La, hai người có quá khứ tương đồng nên thưởng thức lẫn nhau, trao nhau tấm chân tình.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Giang Đường, Âu Dương nhìn lại đây.
Cô quay đầu lại, nở nụ cười cứng ngắc với Âu Dương.
Đứa nhỏ hơi sửng sốt một chút, vội vã cúi đầu.
Giang Đường thở phào nhẹ nhõm, dạo bước rời khỏi trường học.
Bởi vì trong nội dung vở kịch gốc cũng không có nói rõ trường học của Âu Dương nên cô cũng không có để ý, cô còn tưởng rằng nam chính đang ở một góc nào đó, ai ngờ…!Trớ trêu thay lại trở thành bạn cùng bàn với Sơ Nhất.
Vì chiều ý người chơi, nhân vật nam của “Tình yêu và kỳ tích” hình tượng đẹp vô cùng, các nhân vật cũng rất độc đáo, giống như nam chính Âu Dương, gần như là toàn bộ các cô gái trẻ đều thích kiểu này, tuổi thơ bi thảm, tướng mạo anh tuấn, tính cách kiêu ngạo và phẩm hạnh chỉ cưng chiều một người…
Nhìn lại đứa con thứ hai ngu xuẩn của cô một chút, một khóc hai nháo ba thắt cổ, rõ là thua người ta một đoạn dài.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Giang Đường lại có chút lo lắng.
Tình hình của Sơ Nhất đặc thù, tâm tư lại nhạy cảm, Âu Dương kia từ nhỏ đã là đứa trẻ hay gây sự, còn có thể…!kết bạn thuận lợi sao?
Sự lo lắng của Giang Đường cuối cùng đã trở thành sự thật.
Các bạn nhỏ sáu, bảy tuổi đều nhiệt tình hiếu động, tiếng chuông tan học vang lên, một đám người liền không thể chờ đợi được nữa mà vây quanh bên cạnh Sơ Nhất, muốn làm quen với bạn mới, đặc biệt là các bé gái, biểu hiện vô cùng tích cực chủ động.
Trường học trước nay đều chú trọng lễ nghi, nào có trận địa như bây giờ.
Sơ Nhất giống như con khỉ trong vườn sở thú, dẫn mọi người đến vây xem thảo luận.

“Lâm Sơ Nhất, hộp bút chì này của cậu thật đẹp đấy.”
Sơ Nhất: “Mẹ của tớ mua cho tớ.”
“Lâm Sơ Nhất, sinh nhật của cậu có thể mời tớ không?”
Sơ Nhất: “Sinh nhật tớ đã qua rồi.”
“Lâm Sơ Nhất, cậu có bạn gái chưa?”
Sơ Nhất: “…”
Sơ Nhất: “…!Tớ không quen bạn gái.”
“Vậy cậu quen bạn trai sao?”
“…”
“Lâm Sơ Nhất…”
“Lâm Sơ Nhất…”
“…”
Nhốn nha nhốn nháo, tất cả đều là Lâm Sơ Nhất.
Sơ Nhất bị làm ồn đến đầu cũng to ra rồi, nhưng cậu ghi nhớ Giang Đường dặn dò, không được lạnh nhạt với các bạn nên chỉ có thể chăm chú lắng nghe, nghiêm túc cẩn thận trả lời.
Bất thình lình, một tiếng động nặng nề từ bên cạnh truyền đến.
Tiếng va chạm đột ngột làm cho các bạn học ồn ào lập tức yên tĩnh, Sơ Nhật nhìn sang thì bạn cùng bàn của cậu đá văng bàn học ra, ánh mắt không có chút tình người.
Các bạn nhỏ khác đưa mắt nhìn nhau, lập tức giải tán.
Cuối cùng một cô gái nhỏ tiến đến bên tai So Nhất, nhỏ giọng nói: “Âu Dương là đứa trẻ hư, cậu ấy còn đánh nhau với học sinh cấp hai đấy, Sơ Nhất không nên chơi với cậu ấy.”
Giống như sợ Âu Dương tìm mình tính sổ, có bé nói xong thì nhanh chóng chạy về chỗ của mình.
Sơ Nhất nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn mới, cậu ấy im lặng không nói sắp xếp lại bàn học, ốm nhôm ốm nhách giống như con khỉ nhỏ.
Sơ Nhất mím mím môi, cậu lấy dũng khí đưa bàn tay mình qua: “Tớ là Lâm Sơ Nhất, chuyển tới từ học viện Trường Thanh.”
Học viện Trường Thanh là một trường tiểu học quý tộc nổi tiếng, con cháu nhà quyền quý đều ở đó, trước khi Từ Thanh Thanh chưa mất, Âu Dương đã nghe mẹ mình từng lải nhải mất lần, cậu ấy không khỏi nhìn về phía Sơ Nhất, nhíu chặt mày lại đối với khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười kia, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, đẩy tay Sơ Nhất ra.
Mu bàn tay Sơ Nhất bị đánh đỏ một mảnh, nụ cười của cậu ngay lập tức thu lại, cúi cái đầu nhỏ nhắn của mình xuống giống như một nàng dâu nhỏ.
Bạn cùng bàn mới…!có lẽ không thích cậu.
Sơ Nhất thật khó chịu.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Buổi tối, khi Giang Đường đón Sơ Nhất về nhà, đã có không ít bạn nhỏ chào tạm biệt với cậu, trong đó có một phần lớn đều là các bé gái.
Giang Đường cúi người xuống tháo khăn quàng đỏ trước ngực của cậu xuống: “Xem ra Sơ Nhất nhà chúng ta rất được chào đón.”
Cậu mỉm cười không nói.
Sau khi Giang Đường đưa khăn quàng đỏ cho cậu cất xong, do dự hỏi: “Con và bạn cùng bàn mới có tốt không?”
Sơ Nhất cúi đầu nên cô cũng không rõ nét mặt của cậu, chỉ nghe cậu nói: “Rất tốt ạ.”

“Vậy thì tốt…” Giang Đường thở phào nhẹ nhõm: “Trường học thì sao, có tốt không?”
“Cũng rất tốt ạ.”
Nói qua nói lại, Sơ Nhất đột nhiên dừng bước, cậu nhìn sang phố đối diện.
Giang Đường nhìn theo tầm mắt cậu.
Dưới tàng cây lông não xanh mát, một bà cụ lớn tuổi trông hàng ở trước một chiếc xe ba bánh cũ nát, lưng lọm khọm rao bán khoai lang cho khách qua đường tới lui, bà cụ thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, sau đó lại lên tinh thần tiếp tục thu xếp chuyện làm ăn.
Lúc này, một vệt bóng đen xoẹt qua.
Là Âu Dương.
Sau khi nói mấy câu với bà cụ, cậu ấy phụ bà bán khoai lang.
Sơ Nhất nhìn nơi đó, không nhúc nhích cũng không đi.
Giang Đường do dự hỏi: “Sơ Nhất muốn ăn khoai lang sao?”
Cậu lắc đầu một cái: “Không ăn ạ.”
“Thật sao?”
“Bạn Âu Dương cũng không muốn nhìn thấy con.” Cậu nắm tay Giang Đường: “Cho dù ở cửa trường học, chắc cậu ấy cũng không hy vọng người mua khoai lang là bạn học của mình.”
Liên quan đến tôn nghiêm.
Giang Đường trố mắt vì sự tỉ mỉ và EQ của Sơ Nhất, cô chậm chạp không nói ra được một câu nào.
Sự thuần khiết lương thiện của trẻ con tuổi này, khi thấy người khác cần trợ giúp sẽ sinh ra lòng thương xót, duỗi tay ra viện trợ, nhưng lại không biết có người cũng không cần trợ giúp, trợ giúp đối với những người này đối với họ mà nói là đả kϊƈɦ, là một lưỡi dao sắc bén.
Mà Âu Dương chính là người ở vế sau.
Lòng tự ái của trẻ con rất mạnh, lòng tốt đơn thuần ở trong mắt cậu ấy sẽ biến thành trào phúng có mưu tính trước.
Sơ Nhất lớp còn nhỏ như vậy mà đã có thể nghĩ đến trình độ này.
Cô vừa kinh ngạc vừa đau lòng, không khỏi cúi người xuống, ôm lấy cậu trong ánh mắt kinh ngạc của cậu.
Có chút nặng, nhưng mà có thể ôm được.
“Mẹ.” Sơ Nhất đỏ mặt: “Con đã lớn rồi, không cần ôm đâu…”
“Nhưng mẹ muốn ôm con.”
Bóng cây lốm đốm, ánh trời chiều mới là dáng vẻ vừa đẹp.
Bóng của cô in trêи mặt đất, hòa làm một thể với thân thể nhỏ nhỏ của Sơ Nhất.
Giang Đường của kiếp trước không có nơi nương tựa, không có người thân, bản thân là người thân duy nhất của chính mình, khi xuyên không, cô vốn oán giận vận mệnh bất công, nhưng về sau nghĩ lại, đây không phải là sự chiếu cố ông trời ban cho cô sao…
Mều có lời muốn nói: 
Chuyện là vào học rồi nên tốc độ ra chương không nhanh được như lúc trước, Mều sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể để đăng lên nên không có lịch như lúc trước.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, yêu thương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.