Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Chương 83


Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 83

 
Chương 83


 
Khi nguyên chủ trong sách ra sân, đúng lúc một cấp dưới của nam chính bị thương nặng rời khỏi tiền tuyến, ở lại bệnh viện chỗ nữ chính làm viện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam chính thường xuyên đi thăm người bệnh, thường xuyên qua lại nên thân quen với nữ chính phụ trách phòng bệnh kia.
 
Nguyên chủ lén lút tới thăm nam chính, vừa đến đơn vị đã nghe nói nam chính và một y tá có quan hệ mập mờ nên tới bệnh viên làm ầm ĩ một trận.
 
Đây là lần đầu tiên nguyên chủ và nam chính xung đột trực tiếp.
 
Nam chính bị “bắt gian” ở nơi công cộng nên vô cùng khó chịu, giận dữ mắng mỏ nguyên chủ không hiểu lý lẽ, nhưng, lúc đó cũng không hề đề cập tới chuyện ly hôn.
 
Rốt cuộc là điều gì dẫn đến việc anh nhất định phải ly hôn với nguyên chủ?
 
Trong phòng ngủ, Tạ Miêu và Phó Linh vẫn đang đọc sách, Kim Liên Ngọc đang nhỏ giọng nói gì đó với một bạn nữa khác.
 
Tạ Miêu nằm nghiêng quay mặt vào tường, nhìu mày nhớ lại những chi tiết trong sách đã bị cô bỏ quên một cách cẩn thận.
 
Cô nhớ kĩ, lúc đó hình như nguyên chủ muốn làm hòa với nam chính, còn đặc biệt làm cả bàn thức ăn và nấu canh, ở nhà chờ anh tan làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nam chính vẫn luôn mặt lạnh, vào cửa cởi mũ quân đội, lại cởi hai móc gài trên áo khoác quân trang, trực tiếp đi vào phòng làm việc.
 
Nguyên chủ thoáng lộ ra sự thất vọng trong mắt, nhưng vẫn dùng khuôn mặt tươi cười đi theo: “Hàm Giang, anh còn chưa ăn cơm đúng không? Em làm……”
 
Chẳng qua còn chưa nói dứt lời, ánh mắt của nam chính đã quét qua bàn viết chữ và giá sách rồi trở nên cực kì lạnh lùng: “Em vào phòng làm việc của tôi?”
 
Nguyên chủ bị ánh mắt của anh dọa cho co rúm lại: “Em ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm nên dọn dẹp giúp anh một chút.”
 
Tiếp theo, nam chính lạnh giọng nói câu “Ra ngoài” rồi đóng sầm cửa lại, cánh cửa suýt chút nữa đã đập vào người nguyên chủ.
 
Sau đó, một mình nam chính ở trong phòng làm việc hút hơn nửa bao thuốc, lúc đi ra thì nói việc ly hôn với nguyên chủ.
 
Trước đây, khi Tạ Miêu xem tới đoạn tình tiết này, chính là đứng ở góc độ của nguyên chủ, chỉ cảm thấy nguyên chủ vẫn luôn hèn mọn lấy lòng nam chính, nam chính lại sử dụng bạo lực lạnh* với vợ, ngoại tình, chính là một tên đàn ông cặn bã viết hoa.
 
*bạo lực lạnh: một loại bạo lực, biểu hiện của nó phần lớn là thờ ơ, khinh thường, nể nang, xa lánh và thờ ơ, khiến người khác bị xâm phạm, tổn thương về tinh thần và tâm lý.    
 
Phản ứng của nam chính sau khi phát hiện nguyên chủ vào phòng làm việc của mình bị cô coi như đang chán ghét nguyên chủ, không thích nguyên chủ đụng vào đồ vật của anh.
 
Một mình nam chính buồn bực ở trong phòng làm việc hút hơn nửa bao thuốc, cô còn cho rằng anh đang tự hỏi xem phải nhắc tới chuyện ly hôn với nguyên chủ như thế nào cho có thể diện hơn.
 
Bây giờ cô biết bên cạnh nguyên chủ còn ẩn giấu một đặc vụ là dì Viên, lại nhớ tới đoạn cốt truyện này, Tạ Miêu có một suy đoán khác.
 
Có phải dì Viên lại lợi dụng nguyên chủ làm cái gì không, bị nam chính phát hiện, nam chính mới quyết định ly hôn?

 
Dù sao thì khi nam chính nhắc tới việc ly hôn với nguyên chủ cũng lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi, luôn luôn bóp ấn đường, đây là tình trạng chưa bao giờ xuất hiện ở trong sách.
 
Anh nói với nguyên chủ: “Tạ Miêu, chúng ta ly hôn đi, tôi mệt mỏi.”
 
Lúc đó nguyên chủ phản ứng rất kịch liệt, còn ném vỡ cái ly trong tay, không ngừng chất vấn anh vì sao.
 
Nam chính bị hỏi đến phiền, hét lên một câu với cô ấy: “Bản thân cô đã làm cái gì, chẳng lẽ trong lòng cô không biết sao?”
 
Nguyên chủ càng khóc dữ dội hơn, trực tiếp nói rằng đó là vì cô quá quan tâm tới anh, mới có thể làm ra những việc kia.
 
Khi Tạ Miêu đọc, chỉ cho rằng nam chính đang nói tới chuyện nguyên chủ làm ầm ĩ trong bệnh viên, còn thấy căm tức thay cho nguyên chủ. 
 
Mấy năm không thấy mặt chồng, hoàn toàn có thể khiến cho một người phụ nữ trở nên lo được lo mất.
 
Huống chi nguyên chủ vừa tới đơn vị đã nghe nói nam chính có niềm vui mới ở bên ngoài, lập tức mất lý trí cũng không phải là không thể hiểu được.
 
Nhưng nếu như nam chính đang nói tới việc nguyên chủ dùng mánh khóe để gả cho anh, thậm chí còn bị người lợi dụng để làm ra chuyện gì…..
 
 Câu “Tôi mệt mỏi” kia của anh, trạng thái mệt mỏi tới tột cùng kia, cũng có thể giải thích được.
 
Tạ Miêu nghĩ đến vì sao mình lại nhận định rằng bởi vì nam chính gặp được tình yêu đích thực nên mới dùng lý do không có tình cảm để nói tới việc ly hôn, thật sự là hận không thể lập tức nhảy xuống giường, lấy quyển “Kiêu hãnh và định kiến” mà Cố Hàm Giang tặng cho cô ra rồi đọc kĩ càng một lần.
 
Lúc đó, để cứu vãn hôn nhân, nguyên chủ nhận sai, xin lỗi, cầu xin nam chính một cách đau đớn, nhưng nam chính vẫn luôn thờ ơ.
 
Trong tuyệt vọng, cô ấy điên cuồng không lựa lời nói: “Cố Hàm Giang, không phải anh nhìn trúng Kiều Hựu An kia sao? Chúng ta đính hôn từ nhỏ, tình cảm nhiều năm như vậy, còn không bằng một người thứ ba như cô ta ư, anh có lương tâm không vậy?”
 
“Ly hôn là việc của chúng ta, cô đừng liên lụy linh tinh với người khác.”
 
Nam chính hoàn toàn không thể kiên nhẫn được nữa, đứng dậy lấy mũ quân nhân: “Tôi và cô chưa từng có tình cảm, gò ép có ý nghĩa gì?” 
 
Nguyên chủ khóc lóc đi níu lấy anh, anh lại hất tay của cô ấy ra rồi rời đi không quay đầu lại.
 
Vừa ra tới trước cửa, anh nhìn nguyên chủ một lần cuối cùng: “Chúng ta chưa từng thật sự là vợ chồng, chờ làm xong thủ tục, cô tìm một người đàn ông tốt để gả đi. Sau này, cô không còn bất kì quan hệ gì với Cố Hàm Giang tôi và nhà họ Cố chúng tôi nữa, đừng lui tới nữa.”
 
Bây giờ nghĩ lại, không phải anh muốn vứt bỏ nghèo hèn để theo đuổi tình yêu đích thực, rõ ràng là anh muốn cứt đứt quan hệ với nguyên chủ một cách hoàn toàn.
 
Tạ Miêu quả thực hận muốn chết. 
 
Lúc trước cô làm theo cảm tính như vậy để làm cái gì? Sao không xem hết cốt truyện phía sau rồi hãy nói?
 
Nhưng thật ra bây giờ thì tốt rồi, cô muốn biết sự thật, còn phải vắt hết óc nhớ lại cốt truyện để đoán mò.
 
Nhưng, cùng may cô đã phát hiện dì Viên từ sớm.
 
Nếu không, cốt truyện trong sách nguyên tác sẽ trở thành một cái gai giữa cô và Cố Hàm Giang, nói không chừng lúc nào đã sẽ đâm một cái vào tim cô. Không biết phải dùng bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu công sức mới có thể nhổ bỏ cái gai này một cách hoàn toàn.
 
Tạ Miêu thở dài một hơi, cảm giác căm phẫn khi ký ức vừa thức tỉnh, cũng dần dần tiêu tán theo hơi thở này.

 
Điều duy nhất còn chưa làm rõ ràng bây giờ chính là rốt cuộc nữ chính Kiều Hựu An có phải là em gái ruột của Cố Hàm Giang hay không.
 
Mấy ngày sau khi Cố Hàm Giang tới, trường học đã lại tuyển được một người quản lí kí túc xá, là một người phụ nữ trung niên trông thành thật chân chất.
 
Có lẽ các lãnh đạo của Nhị Trung cũng rất đau đầu, chưa tới nửa năm đã đổi hai người quản lí kí túc xá trong trường học, một người bị tố cáo, một người bị bắt đi. Nếu không phải trước đó có phá bỏ bốn cái cũ* thì bọn họ cũng đã nghĩ tới việc tìm chùa miếu hương khói thịnh để đuổi xui xẻo rồi.  
*“Phá bỏ bốn cái cũ” chỉ sự xóa bỏ tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ. Vào ngày 1 tháng 6 năm 1966, bài xã luận của Nhân dân nhật báo “Quét hết quái vật, ma và rắn” đưa ra khẩu hiệu “loại bỏ những tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ đã đầu độc con người do tất cả giai cấp bóc lột hàng nghìn năm ”; Điều 16 cũng quy định rõ rằng“ phá bỏ bốn cái cũ ”và“ thành lập bốn cái mới ”là những mục tiêu quan trọng của Cách mạng Văn hóa. 
 
Người quản lí kí túc xá mới làm việc rất nghiêm túc, thậm chí có hơi cứng nhắc, đương nhiên trông không dễ sống chung bằng dì Viên nhiệt tình.
 
Kim Liên Ngọc không khỏi tiếc nuối: “Cũng không biết dì Viên xảy ra chuyện gì, tớ vẫn rất thích dì ấy.”
 
Tạ Miêu không cảm thấy tiếc nuối người nọ một chút nào.
 
Tổ chim bị phá, trứng có an toàn? Quốc gia quốc gia, luôn là có quốc trước rồi mới có thể có gia.
 
Dì Viên phản bội tổ quốc vì lợi ích riêng của bản thân, cho dù sau đó phải chịu trừng phạt thế nào thì cũng là cô ta đáng phải nhận.
 
Tạ Miêu vừa lấy được thư từ chỗ quản lí kí túc xá mới, mở ra một cách cực kì cẩn thận, phát hiện cuối cùng bức thư này cũng không bị động vào nữa.
 
Cô cong lên cặp mắt đào hoa, cất kĩ dao nhỏ, đổ ra giấy viết thư bên trong.
 
Không ngờ bên trong giấy viết thư còn kẹp không ít lá phong, từng cái đỏ rực như lửa hình dáng vô cũng đẹp.
 
Tạ Miêu cầm mấy cái lên nhìn một chút, cảm thấy thật sự rất đẹp, cũng không biết phải chọn ra từ bao nhiêu cái lá cây.
 
Cô nhớ lại khi cô gọi điện thoại cho Cố Hàm Giang vì việc của dì Viên, người nọ đã từng nói chờ sang năm cô tới sẽ đi lên Hương Sơn ngắm lá đỏ.
 
Thế mà anh vẫn luôn nhớ tới, còn lấy những lá phong này cho cô trước.
 
Tạ Miêu mím môi cười lên, tìm quyển sách kẹp kĩ lá phong rồi mới băt đầu xem nội dung bức thư.
 
Trong thư không có gì ngoài việc gần đây Cố Hàm Giang đang làm cái gì, xảy ra chuyện gì trong trường học, cũng không cố ý nhắc đến những lá phong kia.
 
Nhưng thật ra anh hỏi cô, có phải thành phố Vọng Sơn có tuyết rơi rồi không, trường học có lạnh không?
 
Tạ Miêu xem, cảm thấy trái tim giống như bếp lò sưởi ở giữa phòng ngủ kia, ấm áp, dễ chịu.
 
Nếu không trở về học một chút với mẹ, đan cho anh một cái khăn quàng cổ?
 
Giờ tự học ngày hôm sau, Triển Bằng phát hiện trong sách của Tạ Miêu có thêm một cái lá phong làm thẻ kẹp sách: “Đây là cậu hái lúc trước à?”
 
“Không phải, người khác tặng.” Tạ Miêu cười một cái.
 
Triển Bằng nhìn thấy chân mày khóe mắt của cô không thể giấu được vui vẻ, rũ mắt xuống: “Rất đẹp.”

 
Tạ Miêu cười cười không nhiều lời: “Đúng rồi, sắp có kết quả thi học sinh giỏi rồi nhỉ?”
 
“Ừ. Thi xong gần một tháng, chắc là sắp có rồi.”   
 
“Tớ nhớ khi thi xong giáo viên Cao tìm chúng ta so đáp án, hình như cậu thi không tệ.”
 
“Không phải cậu cũng thi rất tốt à?” Triển Bằng liếc mắt nhìn cô một cái, nghĩ đến điều gì, lại hỏi: “Cậu phát huy môn Tiếng Anh thế nào?”
 
“Cũng không tệ lắm.” Tạ Miêu mặt mày cong cong.
 
Ánh mắt của Triển Bằng quét một vòng trên khuôn mặt nhỏ nhắn như biết phát sáng của cô: “Vậy tớ chúc mừng cậu vào đội tỉnh trước nhé.”
 
Quan tâm tới kết quả thi trận chung kết tỉnh, không chỉ có Tạ Miêu và Triển Bằng, giáo viên trường trung học Dệt May còn gấp gáp hơn cả họn họ.
 
Sau khi bị Tạ Miêu và Triển Bằng đè ép ở cuộc thi vòng loại, Vu Đắc Bảo lại nói bản thân mình thi rất tốt, các thầy cô cũng hơi suy xét lại đối với việc này.
 
Nhưng bọn họ cũng thật sự hi vọng Vu Đắc Bảo có thể thi được một kết quả tốt, dù sao ngoại trừ môn Toán thì những môn khác của anh đều bình thường, nếu như không được cử đi học, thi một trường đại học của tỉnh Băng và trường sư phạm của tỉnh Băng cũng đều quá sức, chứ đừng nói tới những trưởng nổi tiếng như Thanh Hoa, Bắc Đại.
 
Trong khi chờ đợi, mãi đến cuối tháng mười một, cuối cùng cũng có kết quả thi trận chung kết tỉnh. 
 
Đồng thời còn có tất cả giấy khen của học sinh trúng giải.
 
Giáo viên chủ nhiên vui mừng tưng bừng cầm giấy khen đi vào lớp học, thấy Vu Đắc Bảo lại nằm ngủ trên bàn, cũng cảm thấy anh ngủ vô cùng vừa mắt.
 
Cô ấy gõ gõ bàn giáo viên: “Các bạn đang làm bài tập dừng bút một chút, ngủ cũng tỉnh táo lại đi, đợi cô nói xong rồi ngủ tiếp.”
 
Các bạn học cười một trận, có người vội vàng đánh thức Vu Đắc Bảo: “Chủ nhiệm lớp có chuyện muốn nói, đừng ngủ nữa.” 
 
Vu Đắc Bảo bực bội ngẩng đầu lên, còn ngái ngủ nhìn về lên bục giảng một cái, đối diện với gương mặt tươi cười xán lạn hơn cả hoa cúc của chủ nhiệm lớp.
 
“Nói với các em một tin tức tốt, lúc trước, lớp chúng ta biểu hiện vô cùng xuất sắc trong kì thi cấp tỉnh, tổng cộng giành được hai giải nhất, 3 giải nhì, 5 giải ba, gần một phần ba trường học có giải.”
 
Mặc dù có rất nhiều người không tham gia thi nhưng liên quan tới vinh dự của tập thể lớp, các bạn học vẫn trở nên hưng phấn.
 
Không ít người đều vô thức nhìn Vu Đắc Bảo và Vương Phương.
 
Dù sao thì khi hai người này thi vòng loại, một người dứng thứ ba môn Toán, một người đứng thứ năm môn Tiếng Anh, nếu như nói trong lớp có người giành giải nhất, khả năng cao nhất chính là hai người bọn họ.
 
Vu Đắc Bảo đã nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười tự tin, mặt Vương Phương cũng đỏ bừng, vừa căng thẳng lại vừa chờ mong.
 
Quả nhiên, giáo viên chủ nhiệm cúi đầu đọc giấy khen, đọc đến cuối cùng: “Vu Đắc Bảo, giải nhất môn Toán, Vương Phương, giải nhất môn Tiếng Anh.”
 
Vu Đắc Bảo đứng dậy, lên bục nhận giấy khen của mình: “Cô ơi, cô có biết em thi đứng thứ bao nhiêu không ạ?”
 
Vương Phương cũng lên nhận giấy khen trong ánh mắt hâm mộ của mọi người có chút tò mò: “Cô ơi, em thi đứng thứ bao nhiêu ạ?”
 
“Cô còn chưa nói xong đâu, hai em gấp làm gì?”
 
Chủ nhiệm lớp bảo hai người quay về chỗ ngồi: “Lần này Vương Phương thi Tiếng Anh đứng thứ 47 toàn tỉnh, còn Vu Đắc Bảo,” Cô ấy dừng một chút, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn: “Bạn học Vu Đắc Bảo làm vẻ vang cho trường học, thi Toán đứng thứ 8 toàn tỉnh.”
 
Thứ 8 toàn tỉnh!
 
Phía dưới một trận im lặng, không biết là ai dẫn đầu vỗ tay: “Thi tốt lắm!”
 

Chân mày khóe mắt của Vu Đắc Bảo tràn ngập đắc chí vừa lòng, chẳng qua là anh xoay bút, nét mặt tươi cười xinh xắn của Tạ Miên bỗng hiện lên trong đầu.
 
Lần này cô tham gia hai môn Toán và Tiếng Anh ở trận chung kết, cũng không biết thi thế nào, giành được một giải nhất chắc là không có vấn đề gì chứ.
 
Đang nghĩ ngợi, chủ nhiệm lớp trên bục giảng cười tủm tỉm vứt xuống một quả bom: “Ngoài ra, tỉnh đã ra thông báo rồi, tất cả mười hạng đầu trong trận chung kết lần này sẽ đại biểu tỉnh tham gia cuộc thi cấp quốc gia vào sang năm, chẳng mấy chốc bạn học Vu Đắc Bảo lớp chúng ta sẽ gia nhập vào đội tỉnh.”
 
Lần này, trong lớp học sôi trào hoàn toàn rồi.
 
Trường trung học Dệt May vẫn luôn bị trung học số hai đè ép ở trong thành phố, càng không thể so sánh với các trường cấp ba trọng điểm trên tỉnh thành.
Chẳng ai ngờ rằng, trường bọn họ còn có thể có một người đứng thứ 8 toàn tỉnh, còn có người có thể gia nhập đội tỉnh.
 
Nếu như sang năm Vu Đắc Bảo có thể giành được giải trong kỳ thi quốc gia, cho dù chỉ là giải ba thì cũng có hàm lượng vàng* cao hơn giải nhất cấp tỉnh.
 
*hàm lượng vàng: là trọng lượng vàng được ấn định theo pháp luật cho đơn vị tiền tệ làm đại biểu trong chế độ tiền tệ bản vị vàng. Ví dụ: đồng USD trước kia được quy định có hàm lượng vàng là 0,888771 g, qua mấy lần phá giá chỉ còn 0,736622 g. Hàm lượng vàng thay đổi thì tiêu chuẩn giá cả thay đổi, dẫn tới sự thay đổi mức giá các hàng hoá.
 
Đến lúc đó xem đám người trung học số hai còn có thể đắc ý trước mặt bọn họ như thế nào.
 
Chủ nhiệm lớp vừa đi, hễ là học sinh giành giải đều nhận được sự chú ý của các bạn học, nhất là Vu Đắc Bảo và Vương Phương.
 
“Vương Phương, cậu có thể cho tớ xem giấy khen của cậu một chút được không?”
 
“Cũng cho tớ xem một chút đi.”
 
Tuy rằng Vương Phương vừa hâm mộ vừa ghẹn tị với việc Vu Đắc Bảo được vào đội bồi dưỡng nhưng được mấy người vây quanh nhìn ngắm giấy khen, lòng hư vinh cũng đã được thỏa mãn không ít.
 
“Đúng rồi, Vu Đắc Bảo được vào đội tỉnh, cũng không biết Triển bằng và Tạ Miêu của trung học số hai thi thế nào.” Cô ta làm như lơ đãng nhắc tới.
 
Vương Phương còn nhớ rõ khi lên tỉnh tham gia thi, hai người kia còn khoác lác muốn thi đứng đầu toàn tỉnh đấy, thật đúng là không biết tự lượng sức.
 
“Chắc là bọn họ không thi tốt bằng Vu Đắc Bảo đâu.” Có bạn học nói: “Top 10 toàn tỉnh không phải dễ vào như vậy”
 
Ai ngờ vừa dứt lời, có bạn học đột nhiên quay lại với vẻ mặt hoảng hốt, mờ mịt nhìn một vòng quanh lớp học.
 
“Cậu sao thế? Mất hồn rồi à?” Bạn nam ngồi bên cạnh hỏi cậu ta.
 
“Không sao.”
 
Bạn học kia nuốt nước miềng ừng ực, cuối cùng người cũng trở lại bình thường nhưng giọng điệu vô cũng không thể tin tưởng nổi: “Khi tớ tới văn phòng, nghe giáo viên Giang nói, người thi môn Toán và Tiếng Anh đứng đầu toàn tỉnh năm nay đều ở thành phố chúng ta.”
 
Người đứng đầu toàn tỉnh ở thành phố của bọn họ!
 
Tất cả các bạn học nghe vậy thì đều bị chấn động đến mức không thể kiềm chế được: “Cậu không nghe nhầm chứ?”
 
“Không, không nghe nhầm.”
 
Ánh mắt của Vu Đắc Bảo đã trở nên nặng nề, bên kia, vẻ mặt của Vương Phương đã vô cùng thay đổi, đứng lên rồi vội vàng hỏi lại: “Người đứng đầu Tiếng Anh là ai?”
 
Bạn học kia bị vẻ mặt gần như dữ tợn của cô ta làm cho hoảng sợ, Vương Phương lại hoàn toàn không phát hiện ra: “Rốt cuộc là ai!”
 
“Được rồi, hình như là Tạ Miêu ở trung học số hai.”
 
Trung, trung học số hai Tạ Miêu?!
 
Vương Phương đặt mông, ngã ngồi trở lại trên ghế.  
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.