Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 71
Chương 71
Thoáng chốc đã vào tháng tám, thời tiết trở nên nóng nực, ngay cả tiếng ve cũng trở nên mỏi mệt.
May thay lớp bồi dưỡng ở tầng ba, bình thường đều mở hết cửa sổ và có gió thổi vào, xem như không quá oi bức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng có lẽ hôm nay sẽ mưa nên cho dù có mở toang cửa sổ thì trong phòng học vẫn rất khó chịu, chẳng có lấy một ngọn gió.
Có rất nhiều bạn nóng đến nỗi mồ hôi chảy đầy đầu, cầm cuốn vở quạt lấy quạt để, đến cả Tạ Miêu trước nay chịu được nóng cũng phải xé giấy gấp quạt.
Mỗi lúc như thế này cô vô cùng nhung nhớ cái điều hòa ở kiếp trước.
Không, cho dù không có điều hòa, thì có cái quạt điện lớn quạt phành phạch trên đầu cũng tốt biết bao.
Có lẽ thầy Cao cũng nóng không chịu nổi, giảng xong bèn nốc mấy ngụm nước trong bình tráng men.
“Hôm nay đến đây thôi, về nhà nghiên cứu thật kỹ mấy dạng câu hỏi thầy vừa giảng, nhất định phải nắm chắc. Đây đều là đề đã ra trong cuộc thi toàn quốc nửa đầu năm nay, lần này tỉnh ra đề, rất có khả năng lấy ra tham khảo.”
Tạ Miêu nghe thế bèn dùng bút chì đánh dấu tích lên vài câu hỏi, sau đó lấy cuốn vở dùng để sửa đề ra bắt đầu chép.
Những người ngồi ở đây đều là những tuyển thủ thiên tài, đặc biệt là các bạn nam, nhưng ghi chép tỉ mẩn như Tạ Miêu vẫn không nhiều.
Trần Lập Quốc đã tò mò từ lâu về cuốn đề bài tập của cô, sau khi thầy Cao rời đi, vốn dĩ cậu muốn tìm Triển Bằng hỏi đề, khi đi ngang qua Tạ Miêu thấy cô đang sửa đề ôn tập, cậu ta nhịn không được đứng bên xem một lát.
Sổ ghi chép của Tạ Miêu rất khoa học, đầu tiên liệt kê rõ ràng điểm kiến thức, sau đó chép một đến ba câu hỏi ví dụ theo độ khó của đề.
Câu hỏi ví dụ mà cô chọn rất có tính tiêu biểu, chỉ cần nghiên cứu kỹ lưỡng rồi, ăn sâu rồi, về cơ bản sẽ không thể nào sai ở dạng câu hỏi này nữa.
Trần Lập Quốc lặng lẽ xem một hồi, lúc đi đến chỗ Triển Bằng vẫn còn bĩu môi: “Tôi không hiểu tại sao Tạ Miêu tiến bộ nhanh như vậy, hễ dạng đề thầy đã giảng qua thì rất ít khi làm sai, hóa ra là tốn không ít công sức để sửa ghi chép bài tập.”
Triển Bằng đang cặm cụi làm đề chợt dừng bút, ngẩng đầu hỏi cậu: “Cậu nhìn thấy sổ ghi chép của Tạ Miêu rồi?”
“Mới đứng bên cạnh cậu ấy liếc mấy phát.” Trần Lập Quốc nói thẳng.
Triển Bằng không nói gì, cúi đầu giảng nốt câu hỏi đó cho cậu ta, sau đó đứng dậy đến bên Tạ Miêu, “Tạ Miêu, có thể cho tớ mượn sổ ghi chép của cậu xem một lát được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.” Tạ Miêu gật đầu, “Đợi tôi chép xong câu này đã.”
“Cậu chép đi, tôi không vội.”
Triển Bằng đứng bên cạnh Tạ Miêu, rũ mắt xem cô chép câu hỏi, ban đầu sự chú ý còn ở trên các bước giải đề trôi chảy dưới ngòi bút của cô, nhưng xem mãi ánh mắt lại bất giác rơi trên tay cô.
Bời vì vóc dáng cao ráo, nên tay của Tạ Miêu không nhỏ nhắn như các bạn nữ khác. Nhưng khung xương bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn vô cùng xinh xắn, tư thế cầm bút cũng rất dễ nhìn, không giống những bạn học khác dùng sức siết đến nỗi đầu ngón tay biến dạng.
Triển Bằng có chút xuất thần, Tạ Miêu đã chép xong, cô dùng bàn tay thon dài đáng yêu đó đưa cuốn sổ đến trước mặt cậu.
Trần Lập Quốc đi cùng với Triển Bằng đến thò đầu xem: “Tôi cũng xem chút.”
Triển Bằng không nói gì, lật từ đầu đến cuối, sau cùng dừng lại trên vài câu hỏi Tạ Miêu vừa chép xong, “Câu này cậu giải như vậy sao?”
“Ừ.”
“Cậu đợi chút.” Cậu về chỗ lấy bài của mình, “Cách giải của tôi không giống cậu.”
Hai người đặt bài thi và cuốn sổ lên bàn, thảo luận về cách giải, Trần Lập Quốc đứng bên say sưa lắng nghe.
Lúc này, bạn học ngồi trước Tạ Miêu quay đầu lại, “Các cậu đã nghe gì chưa? Trung học Dệt May đã nói rồi, nhất định phải giành được hạng nhất tất cả các môn ở vòng loại, để trường trung học thứ hai thành phố của chúng ta chống mắt xem, thành thích tốt chẳng liên quan đến việc biết đào người hay không.”
Cậu ta nói rồi liếc nhìn Triển Bằng, “Trường bọn họ chẳng phải có Vu Đắc Bảo đặc biệt giỏi toán, lần nào cũng thi max điểm đó sao? Nghe bảo Vu Đắc Bảo nói với người ta những môn khác thì bỏ đi, còn toán cậu ta tuyệt đối sẽ không nhường Triển Bằng đâu.”
Trần Lập Quốc nghe thế cười khẩy, “Nói nghe như mấy môn khác cậu ta thi không tốt là vì nhường cho ai đó vậy.”
Còn Triển Bằng khá bình tĩnh, “Tôi nhớ hình như Tạ Miêu lần nào cũng thi được max điểm môn toán.”
Vốn dĩ cậu muốn vào trường trung học Dệt May để học cấp ba, nhưng lại bị trường trung học thứ hai thành phố “bế” đi học, phía trường trung học nhà máy dệt may có ý kiến cũng rất bình thường.
Nghe cậu ấy nói như vậy, Trần Lập Quốc cũng nhớ ra, “Đúng thế, làm như chỉ có mỗi mình cậu ta thi max điểm môn toán ý. Vả lại, Tạ Miêu của chúng ta cũng có thể thi max điểm tiếng Anh, trường bọn họ có ai làm được không? Thế mà đòi môn nào cũng giành hạng nhất, chém gió.”
“Dù sao thì tôi cũng phải nói trước với các cậu một tiếng.” Bạn học ngồi trước Tạ Miêu nói, “Có lẽ trường bọn họ cảm thấy không chắc có thể vượt qua chúng ta trong kì thi đại học, thế nên đã dành rất nhiều tâm huyết vào cuộc thi lần này, hầu như không được nghỉ hè.”
“Thật hả?”
Những bạn học gần đó nghe được có chút không nói nên lời, “Tôi tưởng trường chúng ta khai giảng trước ngày 25 là quá lắm rồi.”
Trường bên kia đã thẳng thừng thách thức trường trung họcthứ hai thành phố, đám học sinh vẫn bàn luận rôm rả vì chuyện này cho đến lúc tan học.
Ngược lại Tạ Miêu lại chẳng ảnh hưởng gì, cô thu dọn đồ, chuẩn bị về phòng cầm hộp cơm đến căn tin ăncơm.
Vừa ra ngoài chẳng bao lâu thì trời đã đổ mưa, cô ôm cặp chạy về ký túc.
May mắn là tòa dạy học cách ký túc không xa, chưa đến hai phút đã chạy đến nơi. Nhưng khi cô đã chạy đến trước cửa ký túc, lúc mò vào túi, không biết tại sao đáy túi lại có một lỗ thủng, cả chìa khóa cùng với vài đồng xu lẻ đều không thấy đâu.
Hết cách, Tạ Miêu chỉ có thể cúi đầu, vừa đi vừa men theo con đường cũ tìm đồ.
Đã đến dưới sảnh ký túc nhưng vẫn chưa tìm được chìa khóa và tiền, cô đang chuẩn bị đội mưa ra bên ngoài tìm thì bị người quản lý mới gọi lại, “Bên ngoài đang mưa, sao cháu không dù mà ra ngoài?”
“Dù cháu để trong phòng, nhưng mà chìa khóa rơi đâu ngoài kia rồi, cháu không vào được.” Tạ Miêu có chút e ngại.
“Thế thì tìm kỹ vào.” Quản lý vội vã mang dù cho cô, “Cháu dùng tạm đi, về rồi trả sau.”
“Cảm ơn cô.”
Tạ Miêu nhận lấy, nói cảm ơn đối phương mới đi ra khỏi ký túc, vừa đi về phía học phòng vừa tìm.
Lúc cô vào phòng học, vừa vặn thấy Triển Bằng đeo cặp đi ra.
Triển Bằng thấy cô đi rồi mà quay lại bèn hỏi: “Sao thế? Để quên đồ à?”
“Không phải.” Tạ Miêu lắc đầu, “Túi của tớ bị thủng, chìa khóa rơi ra ngoài rồi.”
“Thế cái dù này của cậu lấy ở đâu?”
Triển Bằng nhíu mày nghi ngờ, lúc tan học, cậu không nhớ cô có cầm dù.
“Cậu nói cái này à, đây là của cô quản lý ký túc cho tớ mượn.”
Tạ Miêu nói xong vội vàng chào tạm biệt, “Không nói nữa, tớ đi tìm đồ trước.”
“Tôi giúp cậu tìm vậy, chìa khóa cậu đánh rơi trông như thế nào?” Triển Bằng đi theo.
Tạ Miêu lấy tay phác họa một lát, “Chìa khóa màu vàng đồng, to như này, bên trên còn thắt một sợi dây đỏ.”
Triển Bằng gật đầu, cúi đầu tìm đồ cùng cô. Đi được vài bước lại đột nhiên hỏi: “Quản lý ký túc mới của các cậu như thế nào”
Tạ Miêu đang bận tìm đồ, cũng không để ý sao tự dưng cậu ấy lại hỏi cái này, “Con người cô ấy cũng tốt, vô cùng siêng năng, còn rất quan tâm người khác. Lúc trước có bạn nữ bị hạ đường huyết suýt ngất xỉu, cô ấy đã lấy nước đường đỏ của mình cho bạn ấy uống.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
“Đó là một người tốt.”
Triển Bằng nói một tiếng rồi tiếp tục chuyên tâm tìm đồ giúp Tạ Miêu, không nhắc đến chuyện này nữa.
Hai người tìm một mạch từ phòng học tầng một cho đến tầng ba rồi ngược lại mới tìm ra được chìa khóa của Tạ Miêu rơi ở phía trong góc cầu thang tầng một.
Nhưng cũng chỉ có chìa khóa mà thôi, còn số tiền lẻ kia đã mất tiêu rồi.
Tạ Miêu không nói với Triển Bằng mình còn rớt tiền, cô bỏ chìa khóa vào trong cặp, cảm ơn cậu rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, những ngọn gió mát lạnh theo cơn mưa đến đã thổi đi không ít sự nóng nực hơn nửa buổi sáng.
Tạ Miêu thấy Triển Bằng không mang theo dù thì bèn che trên đầu cậu, “Tôi tiễn cậu một đoạn.”
“Không cần đâu, mưa không lớn lắm.” Triển Bằng đẩy dù về lại, cất bước chạy vào màn mưa.
Tạ Miêu vô thức bước theo vài bước, thấy cậu chạy như bay thì dừng lại, “Cậu chạy chậm thôi, không ổn thì tìm chỗ nào đó trú một lát đã.”
Một tiếng “ừ” vọng lại từ phía xa xa, Tạ Miêu thu lại ánh mắt vừa định đi thì thấy Điềm Diễm ở cùng một tầng với mình.
Điềm Diễm vừa trở lại trường đã thấy Triển Bằng và Tạ Miêu đội chung chiếc dù, cũng không biết đang nói gì.
Cô có chút tò mò, “Tan học lâu rồi, sao hai cậu giờ mới về?”
“Ừ.” Tạ Miêu nói, “Tớ bị rơi chìa khóa, Triển Bằng giúp tớ tìm một lúc.”
“Triển Bằng giúp cậu tìm chìa khóa?”
Biểu cảm của Điền Diễm có chút kỳ lạ.
Cô ấy nghe nói Triển Bằng đứng đầu toàn thành phố này chẳng quan tâm chuyện gì khác ngoại trừ học hành. Bạn hỏi bài cậu ta, thường thì cậu ta sẽ không từ chối, nhưng tan học rồi không về nhà mà ở lại giúp người ta tìm chìa khóa thật sự không giống phong cách của cậu ta.
Tạ Miêu không thân với Điền Diễm, nói vài câu với cậu ấy rồi quay trở lại ký túc.
Cô vào sảnh gấp dù lại, sau đó gõ cửa phòng của quản lý, “Cô ơi.”
Bên trong lập tức vang lên một giọng nói dịu dàng, “Vào đi.”
Tạ Miêu đẩy cửa bước vào, “Em về rồi ạ, dù của cô đặt ở đâu được ạ?”
“Để cô cất cho.”
Quản lý cầm lấy dù trong tay cô, kê vào một chỗ thoáng trong góc, còn hỏi cô: “Tìm thấy chìa khóa chưa?”
“Tìm được rồi ạ.” Tạ Miêu mỉm cười, “Cảm ơn chiếc dù của cô.”
“Chút chuyện vặt vãnh em cảm ơn làm gì?”
Quản lý cười nhìn cô nói: “Cô chỉ là quản lý thôi, cũng chẳng phải cô giáo nghiêm túc gì, nên em cứ gọi là dì Viên đi.”
Cô gọi quản lý trước là dì, người ta không hài lòng chỉnh cô, bắt phải gọi là cô.
Còn người này lại khiêm tốn lịch sự, còn để cô gọi mình là dì một cách thân thiết, không có chút hống hách nào.
Tạ Miêu ngày càng có ấn tượng tốt về quản lý mới này, sau đó sửa cách gọi thành dì Viên rất tự nhiên.
Chỉ có điều lúc về mở cửa phòng, động tác cắm chìa khóa của cô đột nhiên khựng lại.
Dì Viên…dì Viên…
Tên gọi này sao quen thế nhỉ, hình như đã nghe ở đâu đó rồi?
Từ nhỏ đến lớn, trong những dì mà cô biết cũng không có ai họ Viên.
Có điều gì đó thoáng qua trong đầu của Tạ Miêu, nhưng cô không thể nắm bắt được nên đành từ bỏ.
Ăn trưa xong rồi ngủ một giấc, Phó Linh cũng đã trở lại trường.
Hai người đi đến lớp bồi dưỡng tiếng Anh cùng nhau, vừa vào cửa, Điền Diễm đã nhanh chóng liếc nhìn bọn họ.
Phùng Lệ Hoa cũng ngẩng đầu nhìn Tạ Miêu, sau đó cúi đầu tiếp tục học thuộc từ vựng, trông cứ như đang niệm kinh.
Điền Diễm thấy dưới mắt Phùng Lệ Hoa hơi thâm đen, nhịn không được hỏi: “Gần đây cậu ngủ không ngon hả?”
Phùng Lệ Hoa khẽ nhíu mày không nói gì.
Điền Diễm nghĩ đến kết quả cuối kỳ của cô ta trượt dốc nên có chút lo lắng, “Phùng Lệ Hoa, cậu không cần phải cảm thấy áp lực lớn như vậy, thi cuối kỳ tốt không có nghĩa là thi học sinh giỏi cũng tốt. Hơn nữa, tớ thấy tâm tư của cậu ta cũng không hoàn toàn đặt vào việc học, nói không chừng…”
Vốn cô ta muốn an ủi Phùng Lệ Hoa vài câu, nhưng Phùng Lệ Hoa nghe lại thấy khó chịu bèn ngắt lời, “Cậu có thời gian quan tâm những chuyện tào lao như vậy không bằng học thêm chút ít đi, đừng để mới vòng đầu đã bị loại.”
Điền Diễm nghẹn họng, tự dưng cảm thấy mình thật là rảnh rỗi.
Tâm trạng của Phùng Lệ Hoa tốt hay không liên quan gì tới cô ta, mắc mớ gì cô ta phải dỗ, để người ta xem lòng tốt của mình như là lòng lang dạ thú chứ?
Những ngày tiếp theo, bầu không khí giữa Điền Diễm và Phùng Lệ Hoa mơ hồ có chút thay đổi.
Tạ Miêu không hề chú ý đến những chuyện này, cuối tuần lúc cô đang tranh thủ trời còn sáng bắt xe về nhà.
Kết quả vừa vào thôn chưa bao xa, cô gặp phải một người đến bán bỏng ngô.
Ông cụ có làn da đen sạm, đang ngồi dưới tán cây lắc cái máy nổ bỏng ngô hình cỗ pháo lớn.
Mọi người xung quanh cầm túi, bê dĩa, không ít người cầm lương thực đến bưng về ăn. Trẻ nhỏ theo bên cạnh người lớn, mắt nhìn đăm đăm cái ống pháo đen ngòm đó, miệng sắp chảy nước miếng tới nơi.
Lúc Tạ Miêu còn ở kiếp trước, thứ đồ này đã không ai dùng nữa, cô quay đầu nhìn, cảm thấy thật mới mẻ.
Chỉ là người ta nổ bỏng nhiều nhất là vào mùa đông, mùa hè làm cái này quả thật có chút tội lỗi.
Tạ Miêu đang nghĩ có nên về nhà lấy một ít bắp và gạo đến không thì ông cụ bên kia đã hô lên: “Sắp nổ rồi, sắp nổ rồi!”
Cô vội chuẩn bị sẵn sàng nghe tiếng “bùm” vang lên, nhưng bỗng nhiên có một đôi tay ấm áp áp trên tai cô.
Tạ Miêu giật mình, muốn quay đầu lại nhìn, nhưng đối phương bịt chặt tai của cô, “Đừng động đậy.”
Sau khi tiếng nổ qua đi, bỏng ngô vừa béo vừa thơm đã ngập tràn trên lưới sắt, người đó mới chịu thả cô ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Tạ Miêu quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quen thuộc của Cố Hàm Giang.
Thấy anh đeo cặp sách, cô có chút ngạc nhiên, “Anh muốn đi đâu à?”
“Chẳng đi đâu.” Cố Hàm Giang nói, “Anh có chuyện muốn tìm em.”
“Tìm em ư?”
Cố Hàm Giang gật đầu, “Ở đây ồn quá, chúng ta đến bên sông nói chuyện đi.”
Hai người rời khỏi đám đông, người đi trước người theo sau, cách nhau khoảng nửa mét, chậm rãi đi đến con sông nhỏ chảy qua thôn Bắc Xá.
Trùng hợp chỗ bọn họ đến vừa hay chính là nơi Tạ Miêu từ chối Cố Hàm Giang giúp cô chuyển bàn đá lúc trước.
Nghĩ lại lúc đó cô một lòng muốn vạch rõ ranh giới với tên nam chính chó chết này, ai ngờ quay qua quay lại, không những không vạch rõ mà hai người ngày càng xích lại gần nhau hơn.
Tạ Miêu nhìn những viên đá bị ánh nắng chiếu cho nóng hôi hổi đến mức có chút mất tập trung.
Lúc này, Cố Hàm Giang mở cặp ra, lấy ra một thứ từ trong đó ra rồi đưa cho cô.
Tạ Miêu nhận lấy, chỉ liếc một cái liền cảm giác trên tay mình bỗng trở nên nặng nề vô cùng.