Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Chương 64


Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 64

 
Chương 64
 
Tạ Miêu phải đi học, hơn nữa còn phải tham gia hai lớp bồi dưỡng, có thể làm bảy đến tám bài thi chỉ trong hai này đã khiến mọi người rất ngạc nhiên rồi.
Đường Quyên không ngờ cô không chỉ làm hết, mà còn chủ động hỏi mình nhiều đề hơn, lúc đó liền lộ ra sự kinh ngạc, “Em còn muốn thêm đề ư?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu mím môi cười, muốn ngoan bao nhiêu thì ngoan bấy nhiêu, “Lần trước cô nói rất đúng, đúng là tiến độ của em đã bị tụt xuống không ít. Để không kéo chân mọi người, em muốn làm nhiều đề hơn một chút, tranh thủ bắt kịp họ.”
Nói thật lòng, ngũ quan của Tạ Miêu rất sáng sủa, vẻ ngoài cũng không phải là kiểu ngoan ngoãn thuần khiết như mối tình đầu.
Nhưng với tóc tết và mái ngố, cộng với cách ăn mặc chất phác của thời đại này đã phần nào làm giảm bớt đi khí chất yêu mị trên người cô. Đường Quyên hầu như chưa từng tiếp xúc với Tạ Miêu, nhất thời cũng không biết cô thật sự ham học hay là cố ý chống đối mình.
Thấy Đường Quyên không có phản ứng gì, Tạ Miêu lại hỏi thêm lần nữa với vẻ mặt mong chờ, “Thưa cô được không ạ.”
Đôi mắt đáng tin cậy đó nhìn Đường Quyên đến nỗi khiến cô ấy như có ngụm khí mắc nghẹn nơi lồng ngực, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.
Điều còn tệ hơn nữa là không biết đám học sinh lớp hai bị làm sao, nghe nói Tạ Miêu xin cô thêm đề, không ngờ hai ba đứa cũng nói theo: “Đúng thế thưa cô, giúp bọn em làm thêm vài đề nữa đi, cuộc thi mùa thu ngày càng đến gần rồi.”
Mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, học sinh lớp hai quá tích cực, còn những lớp khác tuy rằng trong lòng không vui vẻ gì mấy, nhưng cũng không muốn làm kẻ bị bỏ lại phía sau.
Những âm thanh phụ họa ngày càng nhiều, đến cả cháu ngoại gái Phùng Lệ Hoa của Đường Quyên cũng yên lặng nhìn cô.
Sắc mặt của Đường Quyên không tốt lắm, vừa muốn nhắc nhở bọn họ chú ý kỷ luật thì thầy giáo dạy lớp thi vật lí đi ngang qua, ông cười đứng trước cửa.
“Học sinh lớp cô chăm học đấy chứ, không ngờ lại chủ động hỏi thêm đề đấy, chứ đâu có như lớp tôi, mới phát thêm có hai tờ đề mà than vãn làm không hết.”
Đương Quyên trước giờ xem trọng thành tích, cũng hy vọng học sinh do mình dẫn dắt có thể ưu tú hơn so với người khác dẫn dắt, nghe thế cô cười, “Thêm một tháng nữa là cuối kỳ rồi, tính lẫn cả kỳ nghỉ thì đến cuộc thi cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, bọn chúng cũng nên nắm bắt ôn luyện.”
“Đúng thế, không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.” Thầy giáo đó gật đầu, “Tôi thấy chuyện học bù vào kỳ nghỉ vẫn cần phải xem xét một chút.”
Hai người nói thêm vài câu rồi người kia vội vã đi đến lớp bồi dưỡng vật lý.
Như thế thì Đường Quyên có muốn từ chối cũng không thể được nữa, chỉ đành đồng ý giúp Tạ Miêu soạn thêm đề mà thôi.
Làm đề thực sự rất mất thời gian và sức lực, từ khi đảm nhận làm giáo viên phụ đạo lớp bồi dưỡng, Đường Quyên thường phải tăng ca sau khi về nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu giải đề quá nhanh, giờ cô thực sự không biết làm sao để soạn ra nhiều đề trong thời gian ngắn như vậy cho Tạ Miêu làm, thế nên dứt khoát đi tìm giáo viên dạy lớp 11, hỏi bọn họ những bộ đề đã ôn tập gần đây để đi in. 
Chẳng phải Tạ Miêu muốn bộ đề củng cố nền tảng lớp 11 sao?
Cô muốn xem xem, em ấy chưa từng học chương trình của lớp 11, vậy thì dựa vào đâu để giải những đề đó.
Vào tiết bồi dưỡng tiếng Anh văn của tuần thứ hai, Đường Quyên gọi người đến văn phòng ôm mấy xấp đề thi đến phát cho mọi người.
“Đây là những đề thi ngoài giờ bồi dưỡng, mọi người đem về nhà làm. Nếu có thời gian cô sẽ giảng những bài có ích, còn lại sẽ phát đáp án cho các em đối chiếu, chúng ta sẽ không chiếm dụng thời gian lên lớp chính thức quý báu này nữa.”
Học sinh gật đầu đồng ý, cất đề vào cặp rồi chăm chú nghe giảng.

Sau khi xong tiết tự học buổi tối về đến kí túc xá, Tạ Miêu lấy một quyển vở mới toanh ra và bắt đầu chép lại từng câu hỏi trên đề thi.
Cô chép vô cùng chăm chú, Kim Liên Ngọc đi ngang qua cô vài lần, thậm chí còn đứng lại một bên xem nhưng cô vẫn không phát hiện ra.
Phó Linh sợ Kim Liên Ngọc làm phiền Tạ Miêu, nhẹ nhàng kéo cô ấy, “Cậu làm gì thế?”
Kim Liên Ngọc bỗng tỉnh ra, cảm thán: “Không hổ là người có thể sáng lập ra Góc tiếng Anh*, viết tiếng Anh còn dễ nhìn hơn cả giáo viên.” 
 
Nói xong bỗng cô lại nhớ ra điều gì đó, “Đó là đề cho lớp bồi dưỡng các cậu đúng không? Tạ Miêu đâu phải không có, mắc mớ gì phải chép thêm một lần nữa?”
Phó Linh trầm giọng hỏi, Kim Liên Ngọc cũng hạ giọng trả lời cô ấy.
Chỉ là Kim Liên Ngọc ở quá gần Tạ Miêu, bình thường lại là đứa họng to, câu này rốt cuộc vẫn truyền đến tai của Tạ Miêu.
Bàn tay đang chép đề của Tạ Miêu khựng lại, đôi tai trắng nõn bỗng chốc đỏ lên.
Cô vội vàng cúi đầu thấp hơn vài phần, đẩy nhanh tốc độ sao chép lên, trông cứ như sợ bị người khác nhìn thấy ráng hồng trên mặt mình.
Cũng may, sự chú ý của Kim Liên Ngọc đã nhanh chóng chuyển đi, cô hỏi Phó Linh về một vấn đề khác: “Sắp giảng bài của năm hai kỳ trước rồi, cậu đã mượn sách được chưa? Chưa thì tớ mượn giúp cậu, cái người ở đối diện nhà tớ đến nhận lớp của bố anh ta rồi, vừa khéo không dùng đến tài liệu năm 11.”
“Tớ đã mượn được rồi.” Phó Linh nhỏ tiếng nói.
Kim Liên Ngọc hỏi Tạ Miêu: “Tạ Miêu, cậu đã mượn được sách kỳ sau chưa? Có cần tớ mượn giúp cậu không?”
“Tớ cũng mượn được rồi, cảm ơn nhé.”
Tạ Miêu ngẩng đầu cười với cô, nhưng trong đầu lại đột nhiên xuất hiện khuôn mặt chàng trai cố làm ra vẻ bình thản khi cô về nhà vào tuần trước.
Cậu cũng nói rằng bạn học trong lớp muốn đổi lớp nên không dùng nữa, vì thế đã tặng cho cô toàn bộ sách của năm 11. Chỉ là khác với lần trước, anh không mượn cớ là đồ của bà Ngô sai anh đi đưa.
Lúc này Tạ Miêu không hề phát hiện ra sự ấm áp trong đôi mắt của mình, còn có khóe môi không kiềm chế được nhếch lên.
Cô tiếp tục viết, tranh thủ chép thêm vài đề thi trong thời gian nghỉ giải lao giữa các tiết trước khi trở về nhà vào chiều thứ bảy.
Ngô Thục Cầm buồn bã nhận ra rằng, mình có thể là một đứa hèn hạ.
Trước kia khi học cùng một lớp, cô nhìn Tạ Miêu bao nhiêu thì thấy chướng mắt bấy nhiêu, đặc biệt là khi Tạ Miêu cứ lởn vởn quanh anh Hàm Giang trong khoảng thời gian nửa năm.
Sau này Tạ Miêu bỗng đổi tính đổi nết, cách xa anh Hàm Giang ngàn dặm, trong lòng cô lại bất bình thay cho anh ấy.
Nhưng mà, hộp phấn của anh Hàm Giang tặng thật thơm, dây cột tóc cũng rất xinh xắn, áo khoác thì thật ấm áp…
Mặc dù mỗi lần đồ tặng cho Tạ Miêu đều tốt hơn nhiều, nhưng cô vẫn cắn răng nhẫn nhịn.
Ngô Thục Cầm kiên trì tin rằng mình không thích Tạ Miêu, và chỉ vì Cố Hàm Giang nên cô mới miễn cưỡng chung sống hòa bình với cô ta.
Kết quả Tạ Miêu vừa mới chuyển đi hai tuần, cô đã cảm thấy dường như bên cạnh thiếu đi thứ gì đó, đến cả phương hướng học tập cũng mất đi.
Ngô Thục Cầm gõ cằm xuống bàn một cách buồn thảm, xoắn xoắn hai bím tóc, lắc lắc đầu ngọn.
Hay là đến nhà Tạ Miêu hỏi mấy câu mà mình không biết nhỉ?

Gọi thêm anh Hàm Giang, anh ấy nhất định rất sẵn lòng đi cùng mình.
Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng nhiên có tiếng nói lanh lảnh của con gái vọng từ ngoài vào, “Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm có nhà không?”
Ngô Thục Cầm giật mình.
Là Tạ Miêu!
Tại sao Tạ Miêu lại chạy đến tìm cô và anh Hàm Giang chứ?
Ngô Thục Cầm đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng nghĩ lại mình không nên sốt sắng như vậy, thế nên lại thả chậm bước chân.
Đến khi cô đi đến trong sân, Cố Hàm Giang đã ra nói chuyện với Tạ Miêu rồi, cô ta còn ôm vài tờ đề thi và một cuốn vở trong tay.
Ngô Thục Cầm nhớ đến trước khi đi, Tạ Miêu nói sẽ giúp họ chép một ít đề thi của trường Trung học số hai thành phố để về làm.
Cô chẳng quan tâm chuyện dè dặt nữa, chỉ vài bước đã xông tới, “Tạ Miêu, cậu chép đề bài tập lớp 11 về thật à?
“Ừ.”
Tạ Miêu đưa tập đề trong tay cho cô, “Những cái này đã giảng hết rồi, cậu đem về đưa cho thầy Trịnh, để thầy ấy in ra cho các cậu làm. Nhưng tớ chỉ có một bản, lúc ôn tập vẫn phải xem, thế nên cậu nhớ trả cho tớ.”
“Biết rồi.” Ngô Thục Cầm dùng sức gật đầu, “Tôi thay mặt học sinh trong lớp chúng ta cảm ơn cậu.”
Cô nói xong, ánh mắt lại đáp xuống trên cuốn vở trong tay Tạ Miêu, “Đây là bài tập cậu chép à?”
Ánh mắt của Ngô Thục Cầm quá bỏng rát, nhìn tay Tạ Miêu đến nỗi như bị thứ gì đó đốt nóng, cả người cũng mất tự nhiên.
“Cái này không phải cho các bạn trong lớp.”
Cô vẫn giữ dáng vẻ đĩnh đạc trước kia hết mức, đưa cuốn vở cho Cố Hàm Giang, “Đây là vài bộ đề thi tiếng Anh sử dụng để ôn tập cả năm 11 của trường chúng tớ. Thầy của bọn tớ chưa giảng, đề thi không thể cho mượn bừa bãi ra bên ngoài, thế nên tớ đã chép một bản.”
Không phải cho lớp bọn họ?
Ngô Thục Cầm sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Miêu của Cố Hàm Giang sáng bừng lên, “Cho anh sao?”
Tròng mắt của Cố Hàm Giang rất đen, ngày thường nhìn cứ luôn cho người ta cảm giác sâu thẳm khó lường.
Thế mà bây giờ, ánh mắt của anh ấy lại có một tia sáng, khiến cho cả người anh toát lên vẻ phấn chấn mà một thiếu niên nên có.
Thậm chí Tạ Miêu cảm thấy, đôi mắt của người thiếu niên đã từng giống như một con sói cô độc, cảnh giác và hung dữ trước mặt bây giờ lại như một chú chó khổng lồ. Mặc dù nhìn vẫn rất khó gần, nhưng nếu cho anh một cái đuôi, nói không chừng nó sẽ vui mừng ngoe nguẩy.
Kiểu liên tưởng này khiến cô không kìm được cong mắt cười, chút ngượng ngập ban nãy cũng biến mất theo làn gió.
“Cho anh đấy.” Cô nhẹ nhàng nói, “Còn hai tháng nữa, kỳ thi đại học thẳng tiến.”
“Cảm ơn.”
Cố Hàm Giang nhận lấy cuốn vở, khóe môi hơi mím không thể che giấu được ý cười.
Chỉ có điều trước giờ anh ít nói, giờ phút này cũng không biết nói gì ngoài câu cảm ơn, thế nên chỉ có thể cúi đầu lật vở.

Chữ viết của cô rất ngay ngắn đẹp đẽ, câu hỏi cũng chép rất tỉ mỉ, Cố Hàm Giang cứ lật, lật và lật, cho đến khi ý cười trong ánh mắt không còn nữa.
“Sao vậy?”
Tạ Miêu nhớ vốn tiếng Anh của anh không tốt lắm, còn tưởng anh không biết làm mới bị đả kích nên vội vã hỏi.
Cố Hàm Giang nghe thấy nhưng không nói gì, anh lật xem hết những câu hỏi mà Tạ Miêu đã chép lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Nhiều câu như thế, em mất bao lâu để chép xong?”
“Không nhiều đâu, em tranh thủ giờ giải lao rồi ngồi chép thôi.”
“Sau này đừng chép nữa.”
Tạ Miêu ngớ người, không ngờ anh đột nhiên lại nói như vầy.
“Sau này đừng chép nữa.” Cố Hàm Giang lặp lại lần nữa, “Lãng phí thời gian học của em.”
Nhớ lại trước kia cô ấy giúp anh chỉnh sửa lại “Tuyển tập Toán Lý Hóa” mấy đêm liền. Sau khi sửa xong chẳng được mấy ngày thì phát sốt phải nhập viện, anh mím chặt môi, sắc mặt càng lạnh, “Cũng đừng thức đêm nữa, anh có thể tự học tốt.”
Vốn dĩ Tạ Miêu còn có chút sững sờ, nhưng khi nghe thế bèn bật cười, “Ừ.”
Cố Hàm Giang thật hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn như thế khi ở trước mặt mình, cuốn vở trong tay bị nắm chặt, “Anh đưa em về.”
Tạ Miêu không phản đối, đi được vài bước mới sực nhớ Ngô Thục Cầm còn ở bên cạnh. Cô quay lại vẫy tay với cô ấy, “Tớ đi đây.”
“Đi đi, đi đi.” Ngô Thục Cầm kiềm chế không lườm nguýt.
Cô xem như đã nhận ra rằng mình ngày càng thừa thãi trước mặt hai người này.
Hơn nữa, bây giờ không chỉ có mỗi anh Hàm Giang đối xử khác biệt đối với cô mà còn có Tạ Miêu nữa.
Ông trời muốn con sống sao!
Ngô Thục Cầm dùng ngón chân nghĩ cũng biết người anh họ này một khi tiễn thì không biết tiễn đến khi nào, thế nên dứt khoát không đợi nữa mà ôm đề hậm hực về phòng.
Phía bên kia, quả nhiên Cố Hàm Giang tiễn Tạ Miêu ra khỏi cửa, rồi lại đến ngã tư nhưng bước chân vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Ở trường vẫn quen chứ?”
Anh tìm chủ đề nói chuyện cùng với Tạ Miêu, dáng vẻ hoàn toàn không biết mình đã tiễn người ta đi một đoạn rất xa.
Tạ Miêu nghiêng đầu liếc nhìn anh, gật đầu, “Cũng quen rồi.”
“Trường đó học có mệt không?”
“Vẫn tốt.”
Cố Hàm Giang khẽ nhíu mày, suy nghĩ câu tiếp theo nên hỏi cái gì thì Tạ Miêu tự dưng bật cười, “Câu tiếp theo có phải anh muốn hỏi em ở với bạn bè như thế nào không?”
Cố Hàm Giang ngớ người, ánh mắt anh đen thẳm, cứ như đang hỏi sao em biết được.
Tạ Miêu vui không thôi, “Tuần trước anh đã hỏi những cái này rồi, giờ còn hỏi nữa à?”
Cố Hàm Giang không nói gì nữa, anh mím môi dời mắt đi.
Sau đó Tạ Miêu lại phát hiện ra rằng, vành tai của cậu ấy ửng lên một lớp hồng phấn, khiến cho nốt ruồi son đó càng thêm đáng yêu.
Tạ Miêu chỉ về được một ngày là lại vội vã mang sách vở lớp 11 của học kỳ trước vội vã trở về trường.
Trừ chính trị ra thì những môn còn lại đều bắt đầu giảng theo nội dung lớp 11, những buổi học của lớp bồi dưỡng cũng ngày càng đi sâu và ngày càng khó nuốt.
Đường Quyên nói sẽ bớt chút thời gian để giảng đề lớp 11 cho họ, thế nhưng bây giờ đã là thứ năm, cô giáo mới thông báo cả lớp mang đề theo, “Còn nửa tiết, chúng ta sẽ nói về một số dạng câu có thể sẽ được sử dụng trong cuộc thi.”

Cô giáo chợt nhớ ra gì đó bèn liếc nhìn Tạ Miêu, rồi lại bảo các học sinh bên dưới thu lại bài, xáo trộn chúng rồi phát ra, “Các câu trắc nghiệm ở phía trước tổng cộng 45 điểm, lát nữa cô đọc đáp án, các em chấm chéo xem làm được bao nhiêu điểm.”
Những học sinh vốn đã thiếu tự tin nghe thế, trong lòng không khỏi than khóc.
Chẳng phải nói là bài tập ngoài tiết bồi dưỡng sao? Sao phải chấm điểm nữa?
Bọn họ chỉ mới lớp 10, làm đề tổng ôn tập lớp 11 thì được bao nhiêu điểm chứ?
Sắc mặt của Tạ Miêu cũng không tốt lắm.
Nhưng không phải vì cô làm kém, mà là vì mùa dâu đã rụng rồi, cái bụng nhỏ đau quặn thắt.
Tay trái của Tạ Miêu dán vào bụng dưới, có gắng làm ấm bằng nhiệt độ của lòng bàn tay, tay phải cầm tờ bài thi được phát trên bàn lên xem.
Phùng Lệ Hoa là học sinh có vốn tiếng Anh tốt nhất trường trung học thứ hai của thành phố, khéo thật. 
Điền Diễm ngồi bên cạnh Phùng Lệ Hoa cũng cảm thấy thật trùng hợp, “Lệ Hoa, bài thi của Tạ Miêu vào tay tớ rồi. Lần này tớ phải xem xem, vốn tiếng Anh của người lập ra cái lớp tự xưng Góc tiếng anh rốt cuộc ghê gớm đến mức nào.”
Điền Diễm và Phùng Lệ Hoa là bạn cùng lớp và cũng ở ký túc xá, mấy ngày nay nghe Kim Liên Ngọc khoác loác về Tạ Miêu đến chán rồi.
Cô và Phùng Lệ Hoa là bạn học từ hồi còn học tiểu học, hiểu rất rõ thực lực của Phùng Lệ Hoa, thế nên căn bản không tin Tạ Miêu sẽ giỏi hơn Phùng Lệ Hoa.
Bài thi mà Phùng Lệ Hoa lấy được là của một bạn xếp chót trong lớp, ngoài việc những câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, còn lại rất nhiều chỗ để không.
Điều này khiến cho một người học tốt tiếng Anh như cô phải nhíu mày, nghe thấy Điền Diễm nói thì cũng chẳng mặn mà gì, chỉ “ừm” một tiếng.
Điềm Diễm biết Phùng Lệ Hoa không thích nghe những câu nói chuyện phiếm như vậy nên cũng chẳng nói gì thêm, cô ta chỉ quay đầu liếc nhìn về phía Tạ Miêu.
Lông mày Tạ Miêu nhíu chặt, sắc mặt còn có chút trắng bệch, vừa nhìn đã biết không được khỏe lắm.
Phó Linh đang thì thào gì đó với cô, cô lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Đây là sợ vì biết người khác sẽ chấm bài của cậu ta ư?
Ai biểu cậu ta trơ tráo, cứ đòi đề lớp 11 với cô Đường làm gì.
Điền Diễm bĩu môi, mở chiếc bút đỏ.
Cô Đường đã đọc đáp án trên bục giảng: “Câu 1 đến câu 5, ABBDB, ABBDB…”
Điền Diễm đang chuẩn bị quẹt dấu X, thế nhưng động tác của cô ta đột ngột dừng lại.
Không ngờ Tạ Miêu đã làm đúng hết cả năm câu, không sai một câu nào.
Lúc cô ta không dám tin thì đáp án của câu 6 đến câu 10 cũng đã có, CADBC.”
Tay Điền Diễm bắt đầu có dấu hiệu run rẩy.
Đường Quyên đã đọc xong rất cả đáp án và để cho học sinh bên dưới tính điểm, hỏi: “Có ai trên 40 điểm không?”
Cả lớp học trở nên yên tĩnh.
Cô giáo đã sớm dự đoán được tình huống này, thế nên hỏi lại: “Thế còn trên 35 điểm thì sao? Có ai…”
Ai mà ngờ cô còn chưa nói xong, Điền Diễm bên cạnh Phùng Lệ Hoa đột nhiên giơ tay lên, “Có, có bạn được trên 40 điểm ạ, Tạ Miêu làm được 45 điểm.”
Tác giả có lời muốn nói: Đường Quyên: “Rõ ràng tôi cầm kịch bản vai phản diện, sao lại phải làm công việc trợ giúp chứ”
Ngô Thục Cầm: “Cô có khổ bằng em không? Cô có khó xử bằng em không? Tạ Miêu cậy cái gì chép cho anh Hàm Giang nhiều đề vậy, còn em thì lại phải tự đi in bài ra?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.