Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Chương 60


Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 60

 
Chương 60
 
Tin Tạ Miêu sắp chuyển trường giống như một quả bom ném vào lòng hồ yên ả, lập tức dấy lên hàng ngàn cơn sóng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không chỉ giáo viên dạy lớp 10 (1), mà giáo viên của lớp khác cũng đều đến hỏi thầy giáo Trịnh đây là chuyện có thật hay không.
 
“Đang yên đang lành, sao lại muốn chuyển trường? Thầy Trịnh à, thầy phải khuyên em ấy.”
 
“Đúng đấy thầy Trịnh, ở trường chúng ta em ấy cũng có thể thi được top ba toàn thành phố, đâu cần phải đi lên thành phố chứ.”
 
Thầy Lý thì dựng ngược lông mày lên, “Tôi thấy Nhị Trung chính là không chịu được chuyện Nhất Cao chúng ta có hạt giống tốt như này mà đố kỵ. Không được, thầy đi nói với Tạ Miêu là tôi có thể tranh thủ thời gian rảnh dạy thêm cho em ấy, giúp em ấy nâng cao thành tích môn Vật lý, để cô bé khỏi phải chạy đi học xa như vậy.”
 
So với Toán và Tiếng Anh, thành tích môn Vật Lý của Tạ Miêu đúng là kém hơn một chút, thầy Lý vẫn luôn rất xem trọng chuyện này.
 
Thầy Trịnh nghe thấy thế thì cảm động vô cùng, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.
 
Ông vỗ vai thầy Lý, “Được rồi lão Lý, vì muốn tham gia cuộc thi Tỉnh vào mùa thu năm nay nên cô bé mới chuyển trường.”
 
Những lời khác không cần nói nhiều, thầy Lý cũng hiểu, chỉ có thể thở dài thườn thượt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thành tích môn Tiếng Anh của lớp 10 (1) cũng là do Tạ Miêu kéo lên, cô Mã cũng không nỡ xa cô.
 
Huống hồ có giáo viên nào không thích học sinh có hiểu biết học giỏi chứ?
 
Trong lòng cô Mã, Tạ Miêu sớm đã trở thành một học sinh mà bà hài lòng nhất trong bao năm dạy học. Bà thường xuyên về nhà khen cô trước mặt chồng và con, thậm chí con trai thấy thế còn hỏi bà: “Mẹ ơi, sao con lại cảm thấy mẹ chỉ ước gì có thể đổi con lấy cái bạn Tạ Miêu kia về làm con gái mẹ nhỉ?”
 
Nhưng nghĩ đến cuộc thi Tỉnh, thậm chí cuộc thi toàn quốc sau đó, quả thực bà không thể lên tiếng giữ người lại.
 
“Tạ Miêu có thể có được cơ hội tốt như này, người làm giáo viên chúng ta phải vui thay em ấy. Nếu như có ngày em ấy đạt giải trong cuộc thi Tỉnh thậm chí cuộc thi toàn quốc, vậy thì kể ra, cũng là nhân tài bước ra từ huyện Hồng Hà chúng ta, mọi người nói có đúng không?”
 
So với các giáo viên, cánh học sinh có hiểu biết ít ỏi về cuộc thi lại cực kỳ không hiểu.
 
“Ở lại Nhất Cao không tốt sao? Vì sao phải chuyển đến trường Nhị Trung chứ?”
 
Vừa nghe thấy chuyện này, Lâm Hạo liền chạy đến hỏi Tạ Miêu, vẻ mặt hiếm khi không có chút tươi tỉnh nào.
 
Quan hệ của Tạ Miêu và cậu ta vẫn luôn không tệ, bèn nói thành thật: “Tớ muốn cho bản thân một cơ hội, thử xem rốt cuộc mình có thể đi được bao xa.”
 
“Nếu như có một con đường có thể giúp cậu tốt nghiệp cấp ba xong là có công việc ngay, cậu vẫn muốn tốn bốn năm học đại học chứ?”
 
“Tớ nhất định sẽ đi học đại học.”
 
Vẻ mặt của Tạ Miêu rất nghiêm túc, không chỉ là vì công việc, mà cũng là hoàn thành sự nghiệp học hành còn dang dở ở kiếp trước.
 
Càng tiếp xúc, Lâm Hạo càng cảm thấy giữa mình và Tạ Miêu có một khoảng cách không thể vượt qua.
 
Rất nhiều lúc cậu ta không thể hiểu được Tạ Miêu đang nghĩ cái gì, thậm chí đến chuyện cố gắng học hành, đến gần Tạ Miêu thêm chút nữa cậu ta cũng không làm được.
 

Cũng giống như rất nhiều bạn học khác, cậu cảm thấy thi đại học chính là để tìm việc. Vậy nếu có việc rồi, cũng không nhất thiết phải thi đại học gì nữa.
 
Câu trả lời của Tạ Miêu khiến cậu ta khó hiểu, nhưng lại chẳng biết nói gì.
 
Lâm Hạo nhìn Tạ Miêu mấy lần, cuối cùng vẫn cúi đầu, buồn bực đi ra ngoài tìm chỗ hút thuốc.
 
Bị cậu ta làm ồn ào, những học sinh khác vốn cũng bị sốc lúc ban đầu, trái lại lại bình tĩnh hơn một chút, người nào người nấy vây quanh Tạ Miêu nói không nỡ xa cô.
 
Ngô Thục Cầm thì xị mặt, “Cậu nói đi là đi, vậy Góc Tiếng Anh của chúng mình thì sao đây?”
 
Lúc mới đầu vẫn còn mất tự nhiên, miệng thì nói tham gia Góc Tiếng Anh là vì Tạ Miêu nhờ cô ấy giúp đỡ, bây giờ mở miệng đã nói Góc Tiếng Anh của chúng mình rồi.
 
Tạ Miêu cười tít mắt, bẹo má cô ấy một cái.
 
“Chẳng phải vẫn còn có cán bộ môn Tiếng Anh của lớp sao? Cậu đừng có bảo với tớ là cậu không làm được nhá.”
 
“Ai nói tớ không làm được?”
 
Ngô Thục Cầm lườm cô, lườm xong lại đỏ mặt khẽ lẩm bẩm: “Nói thì cứ nói, cậu véo mặt tớ làm gì?”
 
Cô ấy vừa dứt lời, Hứa Văn Lệ đột nhiên gào lên một tiếng, ôm lấy eo Tạ Miêu, bắt đầu kêu rên, “Chị Miêu Miêu, chị không được đi, chị đi rồi thì bọn em phải làm sao? Ai cho em mượn vở ghi? Ai giúp em soạn tài liệu ôn tập đây?”
 
Lời này có thể nói là đã nói ra tiếng lòng của không ít bạn học, ánh mắt mọi người nhìn Tạ Miêu bỗng chốc biến thành ai oán.
 
“Được rồi được rồi, học hành là tự các cậu học, rời xa cây gậy là không đi được nữa là thế nào?”
 
Trịnh Chí An đến giải vây: “Tạ Miêu à, cậu đến trường Nhị Trung thì học hành cho tốt nhé. Lần sau thi được top 1 toàn thành phố, cho bọn họ biết sự lợi hại của học sinh Hồng Hà chúng ta. Xem về sau bọn mắt để trên đỉnh đầu trên thành phố còn ngạo mạn hống hách không.”
 
“Đúng thế.” Từ Hải cũng gật đầu theo, “Đợi cậu giành được giải nhất, là tớ có thể đi nói với người ta hạng nhất toàn tỉnh là bạn học của tớ rồi.”
 
“Vậy tương lai tớ già đi, có phải còn có thể nói với đám cháu rằng, tớ và hạng nhất toàn tỉnh từng làm mất bài thi cùng nhau, là tình bạn cùng chung hoạn nạn?” Ngô Chí Cường hỏi.
 
“Cậu mới bao lớn mà đã nghĩ đến cháu rồi.”
 
Mọi người lập tức cười vang, cuối cùng cũng xua tan phần nào sự lưu luyến khi chia xa.
 
Chỉ nghĩ đến chuyện Tạ Miêu sắp đi khỏi, về sau không còn tiếp xúc với Lâm Hạo nữa, Hồ Thúy Nga lại hiếm có lần không thấy Tạ Miêu ngứa mắt nữa, thậm chí còn ước gì có thể vỗ tay tiễn cô rời đi.
 
Chỉ có Tào Khiết, nhìn Tạ Miêu được bao người vây quanh bằng ánh mắt đố kỵ.
 
Cũng không biết là áp lực quá lớn nên cô ta không phát huy tốt, hay là người khác tiến bộ quá nhiều, kỳ thi lần này, cô ta rớt khỏi top 100 của khối.
 
Mang kết quả thi về nhà, bố mẹ cô ta đã mắng cô ta một trận té tát.
 
Còn có đám bạn học cười nhạo sau lưng cô ta, nói cô ta dồn hết tâm tư vào đường ngang ngõ tắt, chăm chỉ học hành chỉ là giả vờ cho người khác xem. Có người còn hoài nghi thành tích tốt lần trước của cô ta, rốt cuộc sao mà có.
 
Từ chuyện bài thi bị phanh phui năm ngoái, cô ta không có một ngày nào sống yên ổn, Tạ Miêu thì sao?
 
Tạ Miêu không chỉ trở thành người được các bạn học sùng bái, niềm tự hào của giáo viên, mà nay còn được trường cấp ba tốt nhất toàn thành phố chiêu mộ.
 
Trong lòng Tào Khiết bùng lên một ngọn lửa mang tên đố kỵ, thiêu đốt khiến cô ta đứng ngồi không yên, chứ đừng nói đến chuyện đọc sách giải đề nữa.

 
Đến giờ tự học buổi tối, cô ta quả thực không thể ngồi yên được nữa, dứt khoát lẻn ra ngoài cổng trường, đến bên bờ sông cách Nhất Cao không xa để hóng gió.
 
Huyện Hồng Hà nằm ở phía Bắc, tháng tư nhiệt độ hãy còn hơi thấp, gió đêm ở bờ sông cực kỳ lạnh.
 
Mặt của Tào Khiết sắp bị lạnh đến đông cứng đến nơi, nhưng ngọn lửa trong lòng càng trở nên hừng hực, làm thế nào cũng không thể dập tắt.
 
Trong đầu cô ta toàn là Tạ Miêu, cũng không để ý đến xung quanh, không cẩn thận bắt gặp một đôi nam nữ đang thân mật sau gốc cây.
 
Thời đại này mọi người khá dè dặt, cho dù có đi với người yêu, ra ngoài cũng phải tách ra mà đi, sợ bị người khác chê cười.
 
Hai người kia bị cô ta nhìn thấy, lập tức thẹn quá hóa giận, “Mày nhìn cái gì mà nhìn?”
 
Nếu là trước đây, Tào Khiết sẽ thu mắt lại, bước thật nhanh rời khỏi đó.
 
Nhưng trong lòng cô ta đang bực sẵn, sao có thể nghe được giọng điệu này của đối phương, lập tức vặc lại: “Tôi cứ nhìn chị đấy thì sao nào? Các người không biết xấu hổ trốn ở đây chim chuột, còn sợ người khác nhìn cơ à? Sợ người ta nhìn thấy thì các người đừng có làm.”
 
Người phụ nữ kia dám thân mật với người ta ở bên ngoài, vốn cũng không phải dạng vừa. Vừa nghe thấy lời của Tào Khiết, liền chạy đến túm tóc cô ta.
 
“Mày nói gì? Có dám nói lại lần nữa không?”
 
“Nói lại lần nữa thì sao? Mày chính là thứ không biết xấu hổ!”
 
Tào Khiết bị đau, vung một bạt tai vào mặt người phụ nữ kia không chút nghĩ ngợi…
 
Hôm sau, Tạ Vệ Dân đặc biệt xin nghỉ một buổi sáng, đến Nhất Cao làm thủ tục chuyển trường giúp Tạ Miêu.
 
Khi Tạ Miêu quay về lớp thu dọn sách vở, thì phát hiện Tào Khiết không đi học, vở bài tập vẫn bày tán loạn trên bàn.
 
Hứa Văn Lệ khẽ thủ thỉ với cô: “Giờ tự học tối qua cô ta đã không về rồi, ai mà biết lại chạy đi đâu rồi.”
 
Tạ Miêu không để ý lắm, cúi đầu nhét từng quyển vở hôm qua chưa mang đi được vào trong cặp sách.
 
Ai dè còn chưa thu dọn xong, cô của Hứa Văn Lệ đi vào với khuôn mặt bí xị, nói là muốn xin nghỉ nửa tháng cho Tào Khiết.
 
Hứa Văn Lệ thực sự rất tò mò, chạy đến hỏi, sau đó quay về kể cho Tạ Miêu bằng giọng điệu cổ quái: “Cô tớ nói, tối qua Tào Khiết bị người ta đánh bên bờ sông, gẫy ba đoạn xương sườn, đoán chừng phải nằm viện mất mười ngày nữa tháng.”
 
“Bị người ta đánh?” Tạ Miêu rất bất ngờ, “Ai đánh thế?”
 
“Sao em biết được.”
 
Hứa Văn Lệ dẩu môi, “Dù sao thì chị cũng từng thấy cái nết thật sự của cô ta rồi, đã gây chuyện xấu còn chủ động chọc vào người nào thế không biết.”
 
Nhớ lại lần đầu gặp nhau, Tào Khiết đã hếch mặt lên trời, nhiều lần nhắm vào cô, Tạ Miêu có phần cạn lời.
 
Sống cho tử tế không được sao? Vì sao cứ thích tìm chỗ chết thế nhỉ?
 
Tạ Miêu thu dọn đồ đạc xong xuôi, lại ngồi trong lớp một lúc, chờ Tạ Vệ Dân làm xong thủ tục, mới đứng dậy tạm biệt mọi người.

 
Mấy bạn học ban nãy còn cười đùa với cô, lúc này sự tươi tỉnh trên gương mặt nhanh chóng biến mất. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
 
“Tạ Miêu, về sau nhớ quay lại đây chơi nhé.” Trịnh Chí An nói.
 
“Chuẩn.” Có một nữ sinh đến ôm Tạ Miêu một lát, “Nhất định nhớ quay về thăm bọn tớ đấy, bọn tớ sẽ nhớ cậu.”
 
“Kỳ thi cuối kỳ toàn thành phố, tớ sẽ soi thành tích của cậu đấy. Tạ Miêu, chúng ta thi được hạng nhất toàn thành phố hù chết bọn họ đi.” Từ Hải cổ vũ cho cô.
 
Ngay cả Ngô Thục Cầm với gương mặt phụng phịu cũng ra sức vỗ vai cô, “Góc Tiếng Anh có tớ, còn có anh Hàm Giang, cậu yên tâm.”
 
Không biết vì sao, vành mắt Tạ Miêu bỗng dưng hơi nóng lên.
 
“Các cậu yên tâm, tớ sẽ học hành thật tốt, cũng sẽ nghĩ cách sao chép đề thi của Nhị Trung mang về cho mọi người. Các cậu cũng phải cố gắng, chúng ta sẽ gặp nhau vào kỳ thi cuối kỳ và kỳ thi đại học năm sau.”
 
Đám học sinh học kém đang lặng lẽ vây xung quanh xem một màn khiến người ta cảm động này: “…”
 
Không, cậu vẫn nên đừng quay về, bọn tôi chẳng muốn tự dưng lại có thêm quá trời nhiều câu hỏi với đề bài đâu.
 
Sau khi trở về từ trường, tối hôm ấy hiếm có lần Tạ Miêu hơi khó ngủ, trằn trọc trên chiếc giường lò nóng hầm hập đến gần nửa đêm mới ngủ được.
 
Mà buổi tối trước ngày Tạ Miêu lên thành phố báo danh, bà Vương còn trằn trọc khó ngủ hơn cả cô.
 
Quần áo và chăn của Tạ Miêu, Trình Lập Xuân đã sớm chuẩn bị xong từ mấy ngày trước, hôm nay đã đóng thành túi rồi.
 
Bà Vương còn đặc biệt lên huyện một chuyến, âm thầm tìm công nhân mua không ít tem phiếu, và tiền đưa cả cho Tạ Miêu mang đến trường.
 
Nhưng vấn đề ăn mặc chỗ ở đã chuẩn bị xong hết, trong lòng bà Vương vẫn không vững bụng, sợ bỏ sót gì đó.
 
Cô cháu gái được bà nâng niu trên tay yêu thương từ nhỏ sắp phải lên thành phố học rồi, về sau một tuần cũng chưa chắc đã về được một lần. Nếu ở trường nó ăn uống chả ra làm sao, hoặc là không ở được với bạn học trong ký túc xá, trong lớp, thế thì phải thu xếp thế nào?
 
Bà Vương nghĩ thế, trở mình ngồi dậy khỏi giường lò, mò ra mười đồng giấu dưới gối, ngày hôm sau lén dúi cho Tạ Miêu, “Đến trường học chi tiêu thoáng lên chút, bà còn nuôi lợn này, nhà chúng ta cũng không thể thua kém gia đình công nhân được.”
 
“Bà ơi, không phải trước đó bà cho cháu tiền rồi sao.” Tạ Miêu lại đẩy tiền lại cho bà.
 
“Trước đây là trước đây, bà cho thì cháu cứ cầm, cháu còn chê tiền nhiều cộm tay à?”
 
“Tiền nhiều không cộm tay, nhưng cháu sợ mất.”
 
Tạ Miêu nắm chặt lấy tay bà, “Nhiều tiền thế này nếu mà mất thì tiếc lắm, dù sao thì cuối tuần là cháu được về rồi, bà cứ giữ hộ cháu đã nhé.”
 
Lúc này bà Vương mới chịu thôi, đích thân tiễn cô và Tạ Vệ Dân đến cổng làng, mấy cậu nhóc nhà họ Tạ lại tiễn họ đến bến xe trên trấn.
 
“Chị, cuối tuần chị nhất định phải về đấy, không được nói mà không giữ lời đâu.” Tạ Kiến Hoa nhắc đi nhắc lại.
 
Tạ Kiến Trung cũng nói: “Nếu chị nói mà không giữ lời, em sẽ không chăm chỉ học hành đâu nhé.”
 
“Em coi việc học của em là việc học của chị à, còn dám dọa chị?”
 
Tạ Miêu giơ tay đập cậu, Tạ Kiến Trung lập tức ôm đầu không dám hó hé nữa.
 
Tạ Kiến Quân thấy vậy, bèn trịnh trọng hứa hẹn với Tạ Miêu: “Chị yên tâm, em nhất định sẽ trông chừng anh Kiến Hoa và Kiến Trung học bài, làm bài tập.”
 
“Vậy mới nghe được chứ.”
 
Tạ Miêu giơ tay, vuốt đầu đứa em trai sắp cao bằng mình, “Bình thường em phải để ý nhiều hơn nhé, cuối tuần chị về kiểm tra.”
 
“Dạ.”
 

Tạ Kiến Quân gật đầu, được chị sờ đầu vẫn còn hơi ngượng ngùng.
 
Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung thấy thế, lập tức tức tối lườm cậu, “Anh học thói xấu, lại còn tỏ ra ngoan ngoãn với chị mình! Không được, phải chỉnh anh!”
 
Hai cậu nhóc đuổi Tạ Kiến Quân vòng quanh, cho đến khi xe đến, mới dừng lại.
 
“Chú Vệ Dân, cháu cầm giúp chú.”
 
Thấy xe đã đến, Cố Hàm Giang vẫn luôn im lặng đứng một bên đón lấy cái túi lớn trong tay Tạ Vệ Dân.
 
Bên trong là quần áo của Tạ Miêu, còn chăn đệm mới của Tạ Miêu thì được cuộn thành cuộn được Tạ Vệ Dân gánh trên vai.
 
Biết trên xe đông người, mình cầm quá nhiều đồ đạc cũng không tiện, Tạ Vệ Dân cũng không khách sáo với cậu, “Vậy cảm ơn Hàm Giang nhé.”
 
Mấy người chen lên trên, vội vàng vẫy tay với ba cậu em nhà họ Tạ, xe khách bắt đầu lắc lư lăn bánh.
 
Đến huyện, Cố Hàm Giang lại tiễn bọn họ một mạch đến bến xe, lúc đó mới lấy một chiếc hộp sắt to gần bằng quyển vở 16K* đưa cho Tạ Miêu.
 
*Sách 16K có kích thước là 210×285 (mm)
 
“Điểm Tiếng Anh trong kỳ thi lần này của anh có tiến bộ rồi, cảm ơn em.”
 
“Là anh tự học, tôi cũng không giúp gì cho anh.” Tạ Miêu vội vàng từ chối.
 
“Không phải đồ đáng tiền gì cả.”
 
Cố Hàm Giang khăng khăng nhét vào tay cô, “Anh sắp không kịp lên lớp rồi, đi trước nhé.”
 
Anh nói đoạn, sải đôi chân dài xoay người bước đi, đi được hai bước lại quay người lại, mấp máy môi: “Miêu Miêu cố lên.”
 
Câu nói “Miêu Miêu cố lên” nhẹ đến mức không thể nghe thấy rơi vào lòng Tạ Miêu như lông vũ. Cô ngây ngẩn, vội vàng đuổi theo cậu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
 
Nhưng cô còn ôm hộp, đeo cặp sách, trên tay còn cầm đồ dùng sinh hoạt của mình, đuổi theo hồi lâu mà cũng không đuổi kịp. Chẳng còn cách nào, đành hô một tiếng: “Cố Hàm Giang.”
 
Lớp 11 (7) ở ngay cạnh sân thể dục, Cố Hàm Giang thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh cô gái nhỏ ở trong giờ thể dục.
 
Cậu biết, Tạ Miêu thành tích tốt, thỉnh thoảng trong đầu còn có mấy ý tưởng mới lạ, nhưng môn thể dục quả đúng là kém.
 
Mỗi lần lớp cô chạy bộ, lúc nào cô cũng chạy được một lúc là tụt xuống cuối hàng, mặt mũi đỏ bừng thở hổn hển, chạy cực kỳ nhọc nhằn.
 
Trên người Tạ Miêu có quá nhiều đồ đạc, Cố Hàm Giang vẫn sợ cô bất cẩn té ngã, đành dừng bước lại, “Sao thế?”
 
Thiếu niên cao gầy đứng ngược sáng nghiêng mắt nhìn qua, bóng dáng rắn rỏi bị kéo dài trên mặt đất.
 
Tuy trên mặt vẫn không có quá nhiều biểu cảm, nhưng thần thái trên người đã hoàn toàn trái ngược với lúc hai người gặp nhau lần đầu.
 
Tạ Miêu bị ánh nắng mai rực rỡ chiếu vào phải nheo mắt lại, câu nói “Cuối tuần tôi sẽ về” không biết sao lại buộc ra khỏi miệng.
 
Nghe thấy thế, hình như chàng trai cũng thoáng ngây ra, sau đó như băng tuyết tan chảy, khóe miệng chầm chậm cong lên, “Anh biết rồi.”
 
Cho đến khi ngồi lên chiếc xe đi về hướng thành phố Vọng Sơn, trong đầu Tạ Miêu thỉnh thoảng vẫn hiện lên biểu cảm cuối cùng của Cố Hàm Giang.
 
Lúc ấy anh ấy đang cười sao?
 
Không phải cười khẩy, cười lạnh, cười nhạo, mà là nụ cười vui vẻ xuất phát từ đáy lòng thật sự.
 
Hình như anh ấy thật sự không giống với nam chính lạnh lùng như băng trong sách nọ, hay chàng trai âm trầm cố chấp trong trí nhớ của cô nữa rồi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.