Bạn đang đọc Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 19:
Số lượng câu hỏi trong bài đạt 100 điểm không nhiều, thế nên có thể giảng hết chỉ trong một ngày.
Sau khi tan học, Tạ Miêu bỏ bài thi vào cặp, chuẩn bị về sửa tất cả những câu làm sai vào trong quyển tập những câu sai.
Vừa bỏ xong, Dương Tiểu Mao vừa ra khỏi cửa lại lò đầu vào, “Tạ Miêu, có người tìm cậu.”
Tạ Miêu đáp một tiếng, mang cặp sách, trong lòng có chút nghi ngờ bước ra khỏi phòng học, thế nhưng lại nhìn thấy một chàng trai lạ lẫm.
Chàng trai có vóc dáng trung bình, có lẽ là gia cảnh không tốt lắm, có những miếng vá ở đầu gối và khuỷu tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy Tạ Miêu, đối phương nhíu mày nhìn cô một cái: “Cậu là Tạ Miêu ư?”
Đối với câu hỏi này, vài bạn học lớp 9/2 nghe được ở gần đó đều có chút không hiểu nổi.
Cả trường chẳng có ai xinh đẹp hơn Tạ Miêu nữa, ngoại hình xuất chúng như vậy, thế mà cậu ta lại không biết?
Cậu ta mù mắt hả? Hay là giả vờ không quen biết Tạ Miêu rồi tới bắt chuyện?
Ngược lại Tạ Miêu chẳng nghĩ nhiều như vậy, nghe thế liền gật đầu, “Là tôi.”
“Tôi là Hà Hữu Chí, tôi sẽ không thua cậu trong lần kiểm tra cuối kì tới đâu.”
Khi buông câu này, vẻ mặt của đối phương rất nghiêm túc, sau đó không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
Tạ Miêu sững sờ.
Người này chạy đến tìm cô, là để nói với cô một câu không đầu không đuôi như vậy ư?
Cảm giác sao nó trẻ trâu thế chứ?
Cứ như câu thoại kinh điển trong truyện tranh “Tôi là XXX, đã định sẵn sẽ đánh bại người đàn ông của cô!” vậy.
Đang không biết nói gì, bạn nam nhỏ nhắn cổ vũ Tạ Miêu vượt qua môn toán trước kia đứng một bên bĩu môi, “Tạ Miêu, cậu đừng để ý tới lời nói cậu ta. Chắc chắn lần này cậu ta kiểm tra không qua cậu, để cho mụ yêu quái họ Lan kia mắng một trận, tức giận trong lòng nên mới tìm cậu đấy.”
Tạ Miêu lập tức phản ứng lại, Hà Hữu Chí chính là bạn nam có điểm số rất tốt trong lớp của cô Lan.
Cô nhíu mày, “Cậu nói cô Lan mắng cậu ta?”
Điểm của Hà Hữu Chí đâu có thấp, nếu không có cô, chắc chắn lần này lại là người đạt điểm cao nhất toàn khối, cô Lan mắng cậu ta làm gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mắng rồi.” Giọng điệu của bạn nam nhỏ nhắn có chút phẫn nộ, “Nhất định mụ yêu quái đó thấy cậu đạt được điểm cao nên không vui, không chỉ mắng Hà Hữu Chí mà còn phê bình tất cả học sinh trong lớp một trận, đúng là thần kinh.”
Tạ Miêu sớm đã biết cho dù cô có kiểm tra qua môn, cô Lan cũng không thể nào giữ lời, viết ngược tên của mình lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Nhưng tâm trạng của mình không tốt lại đi trút giận lên học sinh trong lớp, như thế thật quá đáng.
Bạn nam càm ràm câu với Tạ Miêu rồi rời đi, Tạ Miêu lại tìm được ba cậu em đang vò báo lại làm bóng đá với người ta.
Ba cậu nhóc chạy đến mặt mũi đỏ bừng, trông cứ như tên ngốc, hoàn toàn không nhìn ra là vừa có kết quả kiểm tra, nhìn thấy Tạ Miêu còn hỏi cô: “Chị ơi, nếu ba đứa bọn em cùng nhau tiết kiệm tiền, mua một quả bóng thì thế nào? Giấy báo này nhẹ quá, đá cảm giác không đúng lắm.”
Tạ Miêu gật đầu, “Được chứ, các em cứ dành dụm đi, đến lúc đó nếu không đủ, chị thêm chút cho các em.”
Mấy đứa nhóc lập tức reo hò , “Vạn tuế! Biết ngay là chị tốt nhất! Chị là bà chị tốt tốt tốt tốt nhất thế giới này!”
Tạ Miêu nhận lấy tấm thẻ người tốt này mà chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào, sau đó lặng lẽ thắp một cây nến trong lòng vì bọn chúng.
Tận hưởng điều tốt đẹp cuối cùng này vậy, đợi khi khôi phục kì thi đại học, mấy đứa sẽ biết thế nào là sự khủng bố bị thành tích chi phối.
Tạ Vệ Quốc và Tạ Vệ Dân trở về vào buổi tối, khi cả nhà đang ngồi ăn cơm, cuối cùng đã có người nhớ ra muốn hỏi điểm của Tạ Miêu.
“Miêu Miêu, nghe nói hôm nay con đã có kết quả, lần kiểm tra giữa kì này như thế nào?”
Một câu nói của Lưu Chiêu Đệ khiến Tạ Vệ Quốc và Tạ Vệ Dân đều sững sờ, “Hôm nay có điểm hả? Miêu Miêu kiểm tra giữa kì xong xuôi rồi à?”
Phản ứng này khiến Tạ Miêu chỉ muốn kéo khóe miệng.
Kiếp trước khi kiểm tra xong, về nhà câu đầu tiên của phụ huynh chính là hỏi điểm số.
Bây giờ tốt thật, chẳng những không ai hỏi, mà đến bác và bố cô còn chẳng biết thi từ bao giờ.
Không quan tâm lo lắng như vậy, hèn gì cả bốn chị em bọn họ toàn đội sổ.
Vương Quý Chi biết họ vừa kiểm tra xong, nhưng dùng ngón chân cũng có thể đoán ra cháu trai cháu gái thi được bao nhiêu điểm, cần gì phải hỏi?
Bà trừng mắt nhìn con dâu lớn, “Học hành cũng chẳng ích gì, con còn hỏi làm chi nữa?”
“Chả là con thấy gần đây Miêu Miêu chuyên tâm học hành, muốn hỏi xem nó có tiến bộ gì không ấy mà?”
Lưu Chiêu Đệ cười, vẻ mặt hiền từ của trưởng bối quan tâm hậu bối, rồi lại hỏi thêm lần nữa: “Lần này Miêu Miêu đứng thứ mấy vậy?”
“Chiêu Đệ.”
Vương Quý Chi không vui, Tạ Vệ Quốc cũng trầm mặt liếc nhìn vợ mình, “Ăn cơm đi.”
Bọn họ biết thành tích của Tạ Miêu như thế nào, Lưu Chiêu Đệ hỏi gì không hỏi, cứ muốn hỏi cái này, chẳng phải là hết chuyện để nói à?
Đến cả Tạ Kiến Hoa nhìn thấy phản ứng của bố và bà như vậy, cũng hiểu rằng mẹ cậu chắc chắn không nói gì hay ho, thế nên đá đá bà ấy dưới bàn ăn.
Chỉ có biểu cảm của Tạ Miêu là bình tĩnh nhất, thậm chí đôi mắt hoa đào còn cong lên cười, “Cũng tạm thôi, cũng chỉ đạt được hạng nhất.”
Trời mới biết kiếp trước cô ghét nhất đứa nào trong lớp nói câu này.
“Cũng tàm tạm, chỉ đứng có hạng X thôi.”
“Lần này kiểm tra không lí tưởng lắm, được có XXX điểm thôi.”
“Cuộc thi lần này phát huy không được tốt, chỉ giành có giải X thôi.”
Mẹ nó chứ thi không tốt!
Chúng mày đang khiêm tốn hả? Rõ ràng chúng mày đang giả vờ! Chọc tức ai chứ!
Tuy nhiên, hiện tại Tạ Miêu chỉ muốn nói…giả vờ khoái thật ha ha ha!
Lời Tạ Miêu nói là thật, nhưng nhà họ Tạ nghe xong chẳng có một ai tin.
Vương Quý Chi vội an ủi cô: “Thi không được không sao, dù sao thì học cũng chẳng ích gì. Thành tích của bố con cũng không tốt, chẳng phải vẫn làm bí thư đội đó à. Còn có bác con, chưa tốt nghiệp cấp hai đã đi lính rồi.”
“Đúng thế.” Tạ Vệ Dân và Tạ Vệ Quốc bị nhắc đến đều cùng gật đầu, “Mấy đời nhà chúng ta bần nông, tuyệt đối có xuất thân tốt*. Miêu Miêu, con nộp thêm vài lần giấy trắng, không khéo cũng được chọn đấy, vào học trường Đại học Công Nông Binh gì đấy.”
* Nguyên văn 根正苗红–căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.
Tạ Miêu nghe thế quả thật khóc không thành tiếng.
Điều mà Lưu Chiêu Đệ khó chịu nhất là cả nhà họ Tạ đều chiều chuộng Tạ Miêu đến mù quáng, nâng niu cái thứ nuôi tốn tiền tốn gạo như Tạ Miêu như bảo bối.
Trong tiếng an ủi, chỉ có bà ta là khác.
“Học hơn một tháng rồi, tiến bộ đâu chẳng thấy, mà điểm thì hạng nhất đếm dưới lên, bác thấy cháu cũng không cần phí công thế nữa. Kiến Hoa cũng không học hành gì, kiểm tra cũng chẳng qua nổi ba người xếp chót trong lớp, trò đùa này có lẽ chia theo loại người.”
Câu nói này của bà, nói thẳng ra là đầu óc của Tạ Miêu ngốc nghếch, học cũng chẳng theo kịp cái đứa không học.
Vương Quý Chi đập đũa trên bàn, “Không biết nói chuyện thì đừng nói, không ai nói con câm đâu.”
Lưu Chiêu Đệ bị dọa một vố, thấy mẹ chồng giận thật rồi, chỉ đành ngậm miệng một cách không tình nguyện.
Nhưng Tạ Miêu lại chẳng bỏ qua cho bà ta dễ dàng như vậy.
“Bác nhầm rồi, thứ hạng của con không phải từ dưới lên, mà là từ trên xuống.”
“Con nói gì? Từ trên xuống?” Lưu Chiêu Đệ ngẩng phắt đầu, vẻ mặt không dám tin.
Biểu cảm của những người khác cũng tương tự như vậy, đặc biệt là ba đứa nhóc, chiếc bánh bột ngô trong tay như sắp rớt đến nơi.
“Vâng từ trên xuống, và còn đứng đầu toàn khối.”
Tạ Miêu đứng dậy về phòng, lấy ra cặp sách của mình, “Đây là bài thi lần này.”
Cả nhà đều qua xem.
Ối giồi ôi!
Cả đời này chưa bao giờ thấy nhiều tích đúng, điểm số cao như vậy!
Tạ Vệ Quốc quay đầu hỏi con trai của mình, “Kiến Hoa, lần này con thi được mấy điểm?”
Tạ Kiến Hoa: “Bảy, bảy mươi ba.”
“Hai con thì sao?” Tạ Vệ Dân hỏi.
Tạ Kiến Quân: “Chín mươi mốt.”
Tạ Kiến Trung: “Bảy mươi chín.”
Cũng chính là, cả ba người chẳng có ai có điểm tổng đuổi kịp điểm của Tạ Miêu.
Gương mặt tròn trịa có hơi đen của Lưu Chiêu Đệ nổi lên tầng đỏ hồng, nóng hừng hực cứ như bị người ta cho một cái bạt tai thật mạnh vậy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Bà nội Vương lại vui vẻ, “Thi tốt lắm! Bà biết Tạ Miêu nhà chúng ta thông minh nhất mà, là người có khiếu học hành.”
Bà lật tờ giấy xem đi xem lại không nỡ đặt xuống, “Đi tìm chút hồ dán, dán nó lên tường trong phòng ngủ của bà. Để khi mọi người đến nhà xem, Miêu Miêu của chúng ta mới học có một tháng mà đứng đầu toàn khối rồi, lợi hại biết bao.”
“Dán một tờ trong phòng ngủ của con.” Tạ Vệ Dân nói.
Tạ Kiến Hoa không chịu thua kém, “Còn có phòng của tụi con nữa!”
Tạ Miêu lại chẳng phải là con của nhà họ, dán trong phòng đó làm quái gì?
Lưu Chiêu Đệ nói trong lòng, Vương Quý Chi đã vui vẻ chấp nhận, “Được được, dán hết, dán hết.” Lại yêu thương ôm Tạ Miêu thêm một chốc nữa, “Miêu Miêu của chúng ta giỏi quá, ngày mai bà sẽ làm thịt một con gà trống nhỏ trong nhà, nấu cho con ăn.”
Ăn thịt!
Ở thời đại này, cả năm chẳng thấy thịt được mấy lần, nghe hai từ này, ba anh em Tạ Kiến Hoa lập tức sáng mắt, “Bà ơi, ngày mai chúng ta hầm gà ăn sao?”
“Không có phần của các cháu đâu.” Bà lão trở mặt vô tình, “Cả mấy môn cộng lại cũng chẳng bằng một môn của Miêu Miêu, còn có mặt mũi ăn thịt hả.”
Tạ Kiến Hoa: “…”
Nhìn được mà không ăn được, đây không phải dày vò người ta à?
Tại sao mẹ lại nhắc đến cái chuyện điểm chác xúi quẩy này chứ?
Lúc này Lưu Chiêu Đệ còn bực bội hơn con trai của mình nhiều.
Vừa rồi còn tưởng Tạ Miêu thi từ dưới đếm lên thì nói học hành vô ích.
Bây giờ là nghe từ trên xuống, lại vui mừng đến nỗi thiếu nước đi khoe khắp làng khắp xóm, nhanh như thế đã quên lời mình nói rồi ư?
Đang nghĩ bụng, Vương Quý Chi đột nhiên gọi bà, “Chiêu Đệ, con cảm thấy Miêu Miêu thi như thế nào?”
Lưu Chiêu Đệ: “Khá, khá tốt ạ.”
“Tốt hơn Kiến Hoa chứ?”
“Vâng.”
“Hơn một tháng này không phải công cốc đúng không?”
Lưu Chiêu Đệ: “…”
Lưu Chiêu Đệ chỉ muốn vả cái mồm của mình.
Lắm mồm này!
Mày rảnh rỗi hỏi điểm của Tạ Miêu làm gì? Chê nó ở nhà còn chưa đủ chiều chuộng à?
Vương Quý Chi nói được làm được, ăn cơm xong liền đi bắt một con gà trống lông bóng mượt, lấy dây cột sẵn trong sân chờ làm thịt.
Sáng sớm hôm sau lúc mấy chị em đi học, bà ấy còn mài cả dao thái rau.
Ba anh em họ Tạ thấy thế không nhịn được kéo kéo Tạ Miêu, “Chị, chị xin bà nội để bà nấu xong rồi cho bọn em ăn một miếng đi? Một miếng thôi.”
Tạ Miêu: “Muốn ăn thịt, tại sao không tự thi được hạng nhất đi.”
“Thế thì bọn em vẫn là ăn chay thì hơn.”
Tạ Miêu: “…”
Sau khi Tạ Miêu đến trường không lâu, đám Đoàn Thụ Hoa cũng lần lượt tới.
Mấy nữ sinh vừa thấy Tạ Miêu là chân lại cảm thấy đau, họ vội vã đi vòng từ phía bên kia về chỗ của mình, miệng nào miệng nấy đều dẩu lên cao. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Thấy Tạ Miêu lại chăm chỉ học hành, lúc này chẳng ai cho rằng cô ấy giả vờ nữa, nhưng trong lòng vẫn không phục.
“Học giỏi thì làm sao? Học giỏi cũng không thay cơm ăn được, còn không bằng học tập ngài giấy trắng ấy, nói không chừng còn đậu vào trường Đại học Công Nông Binh.”
“Đừng quản cậu ta nữa, đợi sau này cậu ta đi làm rồi kiểu gì chả có lúc khóc.”
Mấy bạn nữ chẳng dám lớn tiếng chế giễu nữa mà dùng tay che miệng nhỏ giọng nói vài câu, sợ rằng Tạ Miêu sẽ nghe thấy.
Ai ngờ được đến chiều, cô Lưu bỗng nhiên thông báo hủy buổi lao động chiều nay, để bọn họ tự học ở trong phòng.
Nói xong liền vội vã rời đi, hơn một tiếng sau lại trở về với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tuyên bố với các em một chuyện, nhà nước có thông báo, sắp khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Miêu: Sắp khôi phục kì thi đại học rồi hahahaha.
Ba anh em nhà họ Tạ: Có một cảm giác không lành.