Bạn đang đọc Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 16:
Trans: Luveva.Unknown user
Lúc cô giáo Lan đi xuống, Tạ Miêu cũng dịch ghế xong, đang chuẩn bị cầm bút tiếp tục làm bài.
Bất thình lình nghe thấy một câu “Em đứng lên” đầy nghiêm khắc, cô giật nảy mình, sau đó bị hành động của đối phương làm cho phát bực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm này người ta vẫn chưa coi trọng học hành như mấy chục năm sau, phòng thi vẫn chưa phân theo tên họ hay lớp học, đều là thi trong lớp học của mình. Cũng không cần kê lại bàn ghế, cùng lắm giáo viên sẽ bảo bọn họ ngồi thành hai hàng, có giáo viên đến chỗ ngồi cũng lười xếp lại.
Vì thế cô giáo Lan lần tìm trong gầm bàn của cô đã biểu đạt rõ suy nghĩ của mình.
Bà ta đang nghi ngờ cô gian lận!
Kiếp trước lúc Tạ Miêu đi học, giáo viên và phụ huynh hầu như đều lấy thành tích ra so kè.
Nhưng dù áp lực có lớn hơn nữa, một học sinh kém như cô cũng kiên trì giữ vững ranh giới cuối cùng của mình, thành tích không tốt cũng được, nhưng nhất định phải thành thật.
Bây giờ đề thi mà cô đang cầm đơn giản hơn đề thi hồi lớp 9 của kiếp trước, thi vào toàn cái đã từng học một lần, chỉ cần ôn tập kỹ càng là có thể nắm kiến thức một cách dễ dàng, xuất phát điểm nhiều như vậy thì không lẽ nào lại gian lận.
Cô giáo Lan làm như này, là coi thường thành tích của cô hay nhân phẩm của cô?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu lạnh mặt đứng sang một bên, trái lại lại muốn nhìn xem cô giáo này có thể tìm ra được gì từ trong ngăn bàn mình.
Mà cả phòng thi lớp 9 (3) cũng trở nên ồn ào vì hành động này của cô giáo Lan.
Tạ Miêu gian lận bị giáo viên phát hiện?
Không phải Tạ Miêu sợ thua vụ cá cược với cánh Đoàn Thụ Hoa nên mới gian lận chứ? Sao trước đây không phát hiện ra cô ta có tính háo thắng nặng như vậy.
Sợ thua thì đừng có cá cược nữa, chuyện so kè kết quả thi là cô ta tự đưa ra chứ đâu phải người khác.
Vì đang vướng phải làm bài nên đám học sinh không dám to gan chụm đầu bàn tán, chỉ âm thầm lên án trong lòng.
Sau đó rất nhanh có học sinh học đã kém lại còn mất nết đột nhiên phản ứng trở lại, nhân lúc không có ai chú ý vội vàng ngó đầu qua nhìn bài thi của người khác.
Ừm, đáp án được chọn là CDABD… hử?
Chỉ có mấy nữ sinh Đoàn Thụ Hoa đưa mắt nhìn nhau, trong mắt ngập tràn sự khinh bỉ, còn có mong chờ.
Tạ Miêu đúng là quá ngu xuẩn, gian lận cũng không biết chọn ai lại chọn gian lận đúng lúc cô giáo Lan coi thi.
Với tính cách của cô giáo Lan, nếu thật sự tìm được gì đó trong gầm bàn cô ta, ăn 0 điểm là cái chắc.
Đến lúc đó có lẽ Tạ Miêu còn bị phê bình nghiêm khắc một trận, cô giáo Lan nổi tiếng là độc mồm độc miệng, tháng trước còn mắng một nữ sinh đến phát khóc.
Nghĩ đến những chuyện này, khóe miệng Đoàn Thụ Hoa không kìm được mà nở nụ cười.
Nhưng ngay tức khắc, nụ cười đó cứng đờ ở trên mặt.
Cô giáo Lan lục lọi ngăn bàn của Tạ Miêu trước mặt bao nhiêu người như thế, nhưng chỉ lôi ra được một chiếc cặp sách từ bên trong.
Trong cặp sách ngoài hộp cơm ra thì chỉ có vài cái dây buộc tóc, đến một tờ giấy viết công thức cũng không có chứ đừng nói đến sách.
Cô giáo Lan sững sờ, vẫn không tin mà tìm trong túi sách một lượt, còn mở hộp cơm của Tạ Miêu ra nhìn.
Vẫn không có như cũ.
Vẻ mặt bà ta có chút thẹn, sầm mặt để cặp sách về chỗ cũ, lại cầm vở nháp Tạ Miêu kê dưới bài thi lên.
Kết quả này khiến những học sinh đang hóng hớt bên này đều cảm thấy bất ngờ.
Thế mà Tạ Miêu không gian lận sao?
Vậy cô giáo Lan đùng đùng đi xuống dưới làm gì?
Cánh Đoàn Thụ Hoa lập tức nhíu mày, nhìn chăm chăm vào từng thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt cô giáo Lan.
Chỉ có Tạ Miêu đứng ngay ngắn ở đó, vẻ mặt vẫn bình thản như nước, không nhìn thấy một chút hoảng loạn hay chột dạ nào.
Trong bầu không khí yên ắng, cô giáo Lan lật đến trang cuối vở nháp, cũng không tìm thấy thứ mình muốn tìm, động tác càng lúc càng mạnh càng lúc càng bực bội.
Bà ta còn đang định giở lại một lần nữa thì Tạ Miêu lạnh nhạt hỏi một câu, “Thưa cô, có thể để em làm bài chưa ạ?”
Cô giáo Lan ngừng tay lại, đập bộp quyển vở xuống bàn.
“Tôi sẽ coi chừng em, tốt nhất em đừng giở trò gian lận gì để tôi bắt được.”
Vẻ mặt bà ta khó chịu bỏ lại một câu như vậy, rồi quay lại bục giảng với tốc độ nhanh hơn cả lúc đi xuống. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Tạ Miêu ngồi lại chỗ mình, cầm bút lên tiếp tục làm bài, dáng vẻ chẳng mảy may bị ảnh hưởng đến.
Một lúc sau, đám học sinh trố mắt ra nhìn mới lần lượt hoàn hồn.
Cô giáo Lan không tìm được cái gì?
Tạ Miêu đúng là không gian lận?
Kể ra, trước nay chỉ có học sinh gian lận trong phòng thi bị giáo viên túm được, vừa cuống vừa sợ mà xin giáo viên nương tay.
Còn học sinh thanh thuần không giả bộ như Tạ Miêu lại cho giáo viên một vố đau, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đám học sinh khác thấy hóng chuyện của ai cũng như nhau, chỉ cảm thấy hay ho, còn cánh Đoàn Thụ Hoa không giấu nổi sự thất vọng.
Tuy so kiểu gì cũng thắng nhưng có thể khiến Tạ Miêu bẽ mặt đương nhiên càng tốt hơn, tiếc là cô giáo Lan không tóm được tận tay.
Cô giáo Lan nói sẽ xem chừng Tạ Miêu, quả nhiên thời gian còn lại cũng không làm đề nữa mà tập trung nhìn học sinh làm bài phía dưới, đặc biệt chú ý đến phía Tạ Miêu.
Thỉnh thoảng, bà ta còn xuống dưới lượn một vòng, chuyện này chỉ khổ đám học sinh ngồi gần Tạ Miêu.
Tuy mọi người không quá để ý chuyện thành tích, không nhất thiết phải gian lận cho bằng được, nhưng cứ bị nhìn chằm chằm như thế cũng không thoải mái lắm.
Tạ Miêu vẫn chẳng tỏ vẻ gì, tay Lý Lạp Mai đã bắt đầu run lên, Dương Tiểu Mao ngồi sau cô ấy thì không ngừng ngọ nguậy như thể mông đã mọc gai vậy, ngọ nguậy đến mức chiếc ghế gỗ lâu năm không ngừng phát ra tiếng cọt kẹt kháng nghị.
Cô giáo Lan không bắt quả tang được Tạ Miêu, đang bực sẵn, nghe thấy thế không nhịn nổi nữa mà hỏi cậu ta: “Em bị chứng tăng động à?”
“Đâu có đâu có.” Dương Tiểu Mao vội vàng lắc đầu, “Em chỉ muốn nộp bài thôi.”
Cô giáo Lan nhìn đồng hồ, phát hiện giờ thi đã trôi qua hơn nửa tiếng, xua tay một cách mất kiên nhẫn.
“Nộp đi nộp đi, đừng ở đó làm phiền người khác làm bài thi.”
Đám học sinh: “…”
Rõ ràng người làm phiền chúng em làm bài là cô mà?
Có phải cô có xích mích gì với thầy Lưu của bọn em, cố tình dùng cách này kéo thấp điểm trung bình môn Toán lớp bọn em xuống?
Dương Tiểu Mao nộp bài chưa được bao lâu, bạn cùng bàn cậu ta cũng nộp bài, tiếp đó là Lý Lạp Mai đã chịu đủ giày vò.
Chỉ có Đoàn Thụ Hoa cắn răng kiên trì, như thể cô ta nộp bài sớm hơn Tạ Miêu thì sẽ thua Tạ Miêu vậy.
Không ngờ bên này cô ta trải qua một giây dài như một giờ, Tạ Miêu lại viết nhoay nhoáy làm xong bài thi, kiểm tra lại từ đầu đến cuối xong thì trực tiếp nộp lên.
Đây… đây là Tạ Miêu không còn gì để mất, chuẩn bị bỏ cuộc ở môn Toán này?
Cô giáo Lan tự nhận mình có sự hiểu biết nhất định với học sinh có thành tích kém, biết bọn chúng không biết làm thì chẳng có kiên nhẫn mà ngồi không ở đó.
Thấy Tạ Miêu nộp bài sớm, bà ta không bất ngờ một chút nào, chỉ lạnh nhạt liếc Tạ Miêu một cái, khóe miệng thoáng hiện lên vẻ khinh khỉnh.
Tạ Miêu lại nộp vở nháp lên, “Thưa cô, cô có muốn kiểm tra quá trình làm bài của em không ạ?”
Cô giáo Lan ngây ra, sau đó mặt tối đi, “Em có ý gì?”
Tạ Miêu nhướn mày, ngũ quan lập tức có thêm mấy phần lanh lợi so với lúc yên lặng làm bài, cũng có thêm mấy phần công kích.
“Thưa cô, em biết vừa rồi cô nghi ngờ em gian lận, chỉ có điều không có chứng cứ. Em cảm thấy cô kiểm tra lại quá trình giải bài của em một lần trước mặt mọi người sẽ hay hơn, tránh để cô không yên tâm, em cũng không vô duyên vô cớ bị tình nghi gian lận.”
Vừa nói dứt lời, đám người ngồi bên dưới đều đơ người.
Đám học sinh gần như muốn ngoáy ngoáy lỗ tai cùng lúc, xem có phải mình đã nghe nhầm rồi hay không.
Trước đây Tạ Miêu chọc tức Ngô Thục Cầm đã thấy rất cứng rồi, không ngờ cậu ta cũng cứng với giáo viên như vậy.
Không nhìn ra, tuy trước đây thành tích của cậu ta luôn đếm từ dưới lên, nhưng thật sự không phải kiểu học sinh đối chọi với giáo viên, cậu ta bị sao vậy?
Đám học sinh kinh ngạc không hiểu, cô giáo Lan bị chọc tức không hề nhẹ.
Cô gái trước mặt trời sinh có cặp mắt đào hoa ướt át, lúc nhướn mày nhìn người khác đuôi mắt cũng xếch lên theo, hiện lên hai chữ khiêu khích được viết hoa to đùng.
Hồi còn trẻ, khi cô giáo Lan đến trấn Kiến Thiết làm giáo viên thì làn sóng phê bình Xú lão cửu* đã trôi qua, vẫn chưa từng bị học sinh đối xử như này bao giờ.
*Phê phán những thành phần tri thức trong thời bao cấp Trung Quốc.
Bà ta tức đến bật cười, “Có gì đáng xem chứ? Với cái đầu của em, có cho em đáp án để chép theo em cũng chưa chắc có thể chép đúng. Tưởng tôi không biết bình thường em thi được bao nhiêu điểm hay sao? Lần này điểm Toán của em trên trung bình chữ Lan của tôi sẽ viết ngược lại!”
Cô cũng không nhìn xem bài thi của em đã lập mục tiêu, không biết sợ là gì sao?
Tạ Miêu nhìn đối phương một cái, gật đầu, “Vậy mong cô giáo nhớ lấy câu nói ngày hôm nay của cô, em đi trước đây ạ.”
“Đi mau đi mau đi, đừng đứng đấy chướng mắt người khác! Cũng chẳng biết thầy Lưu dạy dỗ học sinh kiểu gì, hết người này đến người khác không chịu chăm chỉ học hành cũng thôi đi, đằng này hạnh kiểm cũng kém, không lễ phép một chút nào.”
Tạ Miêu ôm cặp sách chuẩn bị đẩy cửa đi ra, nghe thấy lời này chợt quay đầu lại nói: “Ít ra thầy Lưu của chúng em không vu khống học sinh gian lận.”
“Em nói cái gì?”
Cô giáo Lan quay phắt đầu sang, Tạ Miêu đã đóng cửa, bóng dáng biến mất ở ngưỡng cửa.
Vừa ra khỏi phòng thi, Tạ Miêu đã chạy chầm chậm rời khỏi chỗ thị phi kia, để cô giáo Lan đang tức điên lên lại với đám học sinh trố mắt đứng hình.
Cô tìm được mấy cậu em mình ở chỗ xà kép ngoài sân thể dục, “Các em lại nộp bài thi sớm à?”
“Dạ.” Ba cậu nhóc thẳng thắn thừa nhận, “Dù sao thì cũng không biết làm, ngồi đực mặt ở đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Tạ Kiến Trung nhảy từ trên xà kép xuống đất, gác tay lên thanh xà cười hì hì hỏi cô: “Chị, chị cũng nộp bài trước à? Chẳng phải dạo này chị đều chăm chỉ học hành sao? Sao vẫn chẳng biết làm cái gì…”
Còn chưa dứt lời, cậu đã bị anh trai song sinh của mình đá cho một cú.
Tạ Kiến Hoa liền lừ mắt nhìn cậu, “Ngậm mỏ! Chị của chúng ta đang tan nát cõi lòng, em bớt nói hộ anh.”
Tạ Miêu: “À thì, Kiến Hoa chị hỏi em một chuyện, thi giữa kỳ lần này, môn Văn của em có thế đạt điểm trung bình không?”
Tạ Kiến Hoa: “…”
Tạ Kiến Hoa lựa chọn nhảy xuống cầm cặp sách giúp Tạ Miêu, nhân tiện chuyển chủ đề, “Chị đói chưa? Đói rồi thì chúng ta đi lấy nước ăn cơm thôi.”
Trong phòng thi, cho đến khi Tạ Miêu đã đi xa, cô giáo Lan vẫn còn tức giận thở phì phò. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
“Loại học sinh gì vậy? Cô giáo quản bạn ấy là tốt cho bạn ấy, bạn ấy thì hay rồi, đã không cảm kích tí nào mà còn chọc tức lại giáo viên. Tôi thật sự không ngờ nề nếp lớp 9 (3) của các cô các cậu lại kém như vậy, bình thường thầy Lưu của các cô cậu quản lý học sinh kiểu gì thế không biết?”
Tự bà ta nghi ngờ người ta gian lận nhưng lại không tìm được bằng chứng, liên quan gì đến chuyện nề nếp lớp bọn họ? Liên quan gì đến thầy Lưu?
Đám học sinh bên dưới đều âm thầm phản đối, ấn tượng đối với cô giáo Lan không dạy bọn họ càng xấu hơn.
Thậm chí có người còn trực tiếp nộp bài đi thẳng, chẳng muốn nhìn thấy khuôn mặt dì ghẻ của bà ta.
Cô giáo Lan lại nói thêm vài câu nữa, tâm trạng mới dần dần trở lại như bình thường.
Bà ta cúi đầu xếp lại bài thi đã thu, đang định làm nốt nửa trang còn lại vừa rồi mình chưa làm xong thì ánh mắt chợt khựng lại.
Đây là bài thi của ai thế? Sao lại làm đầy đủ như này, không giống học sinh dốt nộp bài sớm chút nào?
Bà ta lật mặt sau của bài thi lại, phát hiện câu hỏi ăn điểm cuối cùng cũng đã làm hết, còn viết vô cùng nắn nót, khiến bà ta càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Cô giáo Lan không nhịn được lấy tờ đề mình đang làm, đối chiếu đáp án với bài thi này.
Bài điền vào chỗ trống, đúng hết.
Bài chọn đáp án, đúng hết.
Ngay cả bài tính toán cũng…
Bà ta không khỏi lấy làm lạ xem chỗ ghi tên họ lớp học trên đầu bài thi, muốn xem xem học sinh nào của lớp 9(3) lại làm bài tốt như vậy, ngay sau đó liền trợn tròn mắt không thể tin nổi.
Tạ Miêu, lớp 9 (3).
Chuyện này làm sao có thể!