Đọc truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ – Chương 68
Editor: Hạ Cẩn
Còn một ngày nữa mới về nhà, Nguyễn Thu Thu cứ có cảm giác khó xử sao sao ấy.
Vừa nghĩ đến mười giây dài dằng dặc tối hôm qua, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên cảm thấy không muốn ra ngoài đối mặt với Trình Tuyển nữa, sợ Trình Tuyển lại ôm lấy cô không buông. Cô đứng ngồi không yên, mắt thấy đồng hồ treo tường đã tí tách sắp đến bữa trưa, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.
Giọng biếng nhác của Trình Tuyển truyền đến từ bên kia cánh cửa: “Ăn cơm không?”
“Ăn.” Cô hắng giọng, “Đợi em thay quần áo.”
“Đầu bếp đang làm sủi cảo, lát nữa sẽ đưa đến.”
“Biết biết.”
Ngoài cửa không còn âm thanh, chắc là anh cũng đi xa rồi. Nguyễn Thu Thu rón rén đứng lên, vịn vào tủ đầu giường, lặng lẽ cầm quần áo của mình lên y như trộm, mặc dù cô cũng không biết vì sao mình lại phải cẩn thận như thế.
Cô đứng thẳng người lên, chầm chậm xếch quần lên, đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên giọng chậm rãi của Trình Tuyển: “Em căng thẳng đấy à?”
“Oái”
Nguyễn Thu Thu bị bất ngờ, nghiêng ngả một cái mông đã thân mật chạm xuống đất.
“Câm mồm!” Cô trợn mắt.
Trình Tuyển: “…”
Được rồi, cô chỉ là hơi mất tự nhiên thôi. Kể từ khi lòi ra từ bụng mẹ, Nguyễn Thu Thu vẫn luôn làm chó FA từng ấy năm, chưa có tí kinh nghiệm yêu đương nào, từ trước đến giờ đều không chịu thua kém gì lại sợ yếu thế trước mặt Trình Tuyển. Nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra phải dùng thái độ thế nào để đối mặt với Trình Tuyển.
Advertisement / Quảng cáo
Không bao lâu, Nguyễn Thu Thu đã nghĩ xong.
Cô chẳng qua là chỉ động lòng vài giây thôi, người ôm chặt cô là Trình Tuyển, có gì mà mình phải chột dạ.
Sau khi rửa mặt xong, ra cửa thì thấy Trình Tuyển đang ngồi chờ ở phòng ăn. Anh mở hai bàn sủi cảo đã đóng lại ra, ngồi trên ghế nói: “Ăn sủi cảo.”
“A, được.”
Vừa ngồi vào bàn ăn, hai người liền quên đi chuyện khác, ăn sủi cảo vô cùng hòa bình. Nguyễn Thu Thu chấm ít gia vị, nhét một miếng sủi cảo to đùng vào miệng, sủi cảo da mỏng nhân nhiều lại thấm nước chấm, vô cùng ngon, Nguyễn Thu Thu mải ăn quên cả trời đất.
Ngồi phía đối diện, Trình Tuyển ăn chậm hơn ngày thường.
Nguyễn Thu Thu liếc nhìn anh, vô thức hỏi: “Sao vậy, ăn không ngon sao?”
Trình Tuyển ừ một tiếng.
“Không ngon như sủi cảo em làm.”
Đột nhiên được khen, lại còn là so sánh với đầu bếp dùng lương cao đào đến, đáy lòng Nguyễn Thu Thu không khỏi nhảy cẫng nho nhỏ. Ngay sau đó, Trình Tuyển nghiêm túc nói: “Trở về, anh muốn ăn sủi cảo em làm.”
“Được được.”
“Một trăm cái.”
Nguyễn Thu Thu: “… Anh hít không khí đi.”
“Tám mươi cái cũng được.” Trình Tuyển bắt đầu cò kè mặc cả.
“Nói nữa em để anh ăn mì tôm một tuần đấy.”
Trình Tuyển tiếp tục cò kè mặc cả: “Lẩu bộ đội?”*
*Lẩu phổ biến bên Trung Quốc, một trong những nguyên liệu chính là mì.
Thật là, vô phương cứu chữa!
Ăn sủi cảo xong, hai người đi ra ngoài tản bộ. Nhớ lại khung cảnh đáng sợ lúc bị ném bóng tuyết lúc trước, Nguyễn Thu Thu kiềm chế suy nghĩ muốn chơi ném bóng tuyết xuống, ai mà biết tên chó chết này có đột nhiên nổi hứng thể thao không, xong rồi lại thi đấu thứ nhất, tình yêu thứ hai thì chết dở.
Mặt tuyết trống trải không một bóng người, mọi người đa số đều đã đi ngâm suối nước nóng bên ngoài hoặc là đi sân trượt tuyết chơi. Từ khách sạn đi ra, mảng lớn đất trống chỉ có tuyết chưa tan, đạp trên mặt đất phát ra tiếng vang lộp bộp.
Ánh mắt Trình Tuyển rơi trên chân Nguyễn Thu Thu.
Đồ chống lạnh của hai người rất đầy đủ: mũ, gang tay, khăn quàng cổ, áo bông… Cái gì cần có đều có. Nguyễn Thu Thu sợ lạnh chân nên đã đi giày nhung cừu, nghe nói lông cừu Châu Úc giữ ấm rất tốt.
Lúc này cô đã mặc kín mít, không cảm nhận được cái gì là rét lạnh.
Nguyễn Thu Thu nhận ra Trình Tuyển đang nhìn chằm chằm chân của cô, hỏi: “Sao vậy?”
“Giày của em—–“
“Có phải rất đẹp không?” Đôi giày này rất đắt đấy, Nguyễn Thu Thu kiêu hãnh nâng chân lên cho Trình Tuyển triển lãm.
“Như móng heo.”
Nguyễn Thu Thu: “???”
“Nâng lên lại càng giống!”
Nguyễn Thu Thu: “???”
Trình Tuyển bị ăn đập mới chịu im lặng lại.
Anh mệt mỏi đứng một bên, Nguyễn Thu Thu thì lại hứng chí bừng bừng vẫy vẫy tay, nói: “Chúng ta đắp người tuyết đi!”
Hiếm khi Nguyễn Thu Thu có ý muốn làm người tuyết, trong ấn tượng của cô, người tuyết chính là cái loại đầu tròn não cũng tròn trong phim hoạt hình, cắm thêm vài cành cây, nhét vào hai cục đá là cơ bản đã hoàn thành. Cô hưng phấn cuộn tuyết, cuộn ra cả một khoảng đất bằng, sau hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì từ chỗ Trình Tuyển, cô nghĩ chắc anh lại lười chẳng buồn nhúc nhích rồi.
Chợt bên tai vang lên tiếng nổ động cơ ô tô, Nguyễn Thu Thu kinh ngạc ngẩng đầu, một chiếc việt dã đã đỗ gần đó, người nào đó cung kính xuống xe, cầm một thùng dụng cụ đưa cho Trình Tuyển sau đó lại cung kính tiễn Trình Tuyển đi.
Nguyễn Thu Thu: “Anh lấy nhiều đồ như vậy làm gì thế, còn có cả xẻng này? Chúng ta xây nhà à?”
Trình Tuyển chậm rãi đáp: “Không phải nói muốn làm người tuyết sao?”
Cô muốn làm người tuyết.
Không phải muốn khắc băng!
Ngoài dự đoán của Nguyễn Thu Thu, năng lực hành động của Trình Tuyển rất mạnh. Ngày bình thường trong lúc phác thảo thì rất dễ dàng nghĩ ra sẽ vẽ cái này thế này, vẽ cái kia thế kia nhưng lúc bắt tay vào làm thì mông lung vẫn hoàn mông lung. Thế mà Trình Tuyển còn cầm một cái ghế gấp để cô ngồi xem, cô nhìn Trình Tuyển đắp người tuyết, đập tuyến rất chắc chắn, cuối cùng cũng làm xong hình dáng thô sơ cao hơn một mét.
Thời gian dần qua, hình tượng bắt đầu rõ ràng hơn, Nguyễn Thu Thu càng nhìn càng thấy quen, chợt bừng tỉnh: “Đây không phải hình tượng nữ hiệp do em thiết kế sao?”
Advertisement / Quảng cáo
Cái này thì cô thật sự bất ngờ rồi đấy.
Không ngờ Trình Tuyển lại có thể nhớ rõ đến thế.
Tay Trình Tuyển đã lạnh đến đỏ bừng nhưng cả quá trình vẫn rất thờ ơ, chủ yếu là do chăm chú làm người tuyết. Nguyễn Thu Thu nâng cằm, nhìn một bên mặt của Trình Tuyển, giờ mới thấy anh lớn lên thật là cmn đẹp quá, quá đẹp!
“Tới lượt em.”
“Hả?”
Trình Tuyển đưa dụng cụ cho Nguyễn Thu Thu: “Vẽ tranh.”
Về việc xây dựng mô hình 3D, Nguyễn Thu Thu vẫn khá có kinh nghiệm, lúc đầu động tác của cô có hơi chậm, phải đánh giá đại khái kích cỡ trên dưới, dần dần động tác trên tay Nguyễn Thu Thu càng ngày càng nhanh, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng bông tuyết rơi trên mặt đất, các chi tiết cụ thể của nhân vật dần dần thành hình.
Trình Tuyển đứng bên cạnh cầm dụng cụ cho Nguyễn Thu Thu.
Bộ dạng nghiêm túc của cô lúc này khác với ngày thường, là một loại xinh đẹp trầm tĩnh, lưu loát. Bông tuyết rơi trên mí mắt nhanh chóng bị hòa tan, bởi không ngừng bận rộn, trán cô đã bắt đầu chảy mồ hôi, đôi má phớt hồng.
“Được rồi!”
Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng đứng thẳng người được, eo cô vừa mỏi lại vừa cứng nhưng lại rất có cảm giác thành tựu.
Hình ảnh nữ hiệp đã hoàn toàn được khắc họa một cách hoàn chỉnh. Nữ hiệp một tay chống nạnh, nghiêng đầu, khóe miệng vẫn ngậm cành lá ngàn năm không đổi, một bên môi nhếch lên làm cho nụ cười của nữ hiệp càng thêm sinh động.
Nguyễn Thu Thu lau mồ hôi trên đầu, vô cùng hài lòng tỉ mỉ xem lại chi tiết một lát, lấy di động ra chụp mấy tấm.
Nếu không chụp tuyết sẽ tan mất, hôm nay cực khổ vất vả cả một buổi chiều như vậy, đợi đến ngày mai phỏng chừng chỉ cũng chỉ còn lại một đống tuyết.
“Thật đáng tiếc, cuộc sống của nàng ấy quá ngắn.”
Trình Tuyển nhìn thoáng qua ảnh chụp trong di động Nguyễn Thu Thu, lấy điện thoại trong túi ra, chầm chậm nói: “Gửi tất cả ảnh chụp cho anh.”
“Được.” Lúc đang gửi ảnh, Nguyễn Thu Thu vẫn không quên trách móc Trình Tuyển: “Anh xem, em chụp cho người tuyết mà còn chụp đẹp đến như vậy, nhìn lại anh…”
Trong tầm mắt cô, ảnh nền của Trình Tuyển hiện lên rõ ràng, là ảnh chụp chung trên nền tuyết ngày đó.
Mặt Nguyễn Thu Thu cười ngu ngu, cái gối hình người bên cạnh cô – Trình Tuyển che kín mít, không nhìn thấy một cái gì.
“A… Anh vẫn giữ cơ à, xấu chết mất. Em chỉ giỡn thôi, mau xóa đi.”
Trình Tuyển làm như đang bảo vệ báu vật gia truyền, giơ cao lên: “Không muốn.”
Nguyễn Thu Thu từ bỏ giãy dự: “… Được, tùy anh.”
Dù sao vẫn tốt hơn tấm ảnh cô ngã chổng vó trên tuyết kia nhiều.
Trình Tuyển nhận được ảnh của Nguyễn Thu Thu, nhanh chóng gửi cho Đồ Nam.
Trình Tuyển: “Quà lưu niệm của game mới làm dựa theo cái này.”
Đang chịu thẩm vấn của bảy dì lớn tám bác cả, Đồ Nam:??? Tùy tiện như vậy sao?
Đồ Nam: Ọe
Đồ Nam: Đại boss, em nhìn thấy chị dâu đăng trên vòng bạn bè, hai người đi trượt tuyết vui không? Đi chơi với chị dâu vui không?
Đồ Nam: Em nhớ hai người nhắm nhắm luôn, chờ sang năm, em sẽ về tìm hai người chơi nhóa nhóa ~~~
Đồ Nam: Đại boss, sao anh không về với em???
Sau khi gửi tin nhắn cuối cùng, màn hình đột nhiên nhảy ra một câu: Đối phương đã bật tính năng xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn của anh (cô) ấy. Vui lòng gửi lời mời kết bạn trước…
Đồ Nam khóc.
Đại boss lại lại lại lại xóa cậu!
“Bà nhìn thằng bé này xem, độc thân quá lâu nên u buồn thành cái dạng này rồi, đáng thương… “
Đồ Nam nghe thấy càng khóc to hơn.
…
Chơi người tuyết thỏa thích rồi, cũng coi như là đặt một dấu chấm tròn viên mãn cho chuyến du lịch này. Hai người lên máy bay, Nguyễn Thu Thu thắt chặt dây an toàn.
Máy bay còn phải bay mấy tiếng nữa, tiếp viên hàng không đẩy xe nhỏ, dọn cơm canh đến trước mặt, Nguyễn Thu Thu kinh ngạc phát hiện, lại là phần ăn giống lần bay trước mà cô bảo không tệ.
Nhận ra cái nhìn chăm chú của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển giải thích: “Ăn gì cũng không thể bạc đãi chính mình.”
Nguyễn Thu Thu: “… Nghe có vẻ có lý ha.”
Advertisement / Quảng cáo
Cô cậy nắp lên, bên trên cơm có thêm hai con lươn, phong phú so với lần trước nhiều. Nguyễn Thu Thu ăn say sưa ngon lành, ăn hết hoa quả và món tráng miệng ngọt không còn một mảnh, nghe Trình Tuyển bảo đã chuẩn bị vài phần, cô lại mặt dày mày dạn gọi thêm một phần nữa.
Ngồi bên cạnh, Trình Tuyển không thích ăn cơm máy bay nhất, anh nhìn thấy Nguyễn Thu Thu ăn như gió cuốn, vốn là vị như nhai sáp bỗng nhiên lại thấy cũng có chút mùi vị.
Trình Tuyển: “Ăn rất ngon sao?”
Nguyễn Thu Thu: “Đương nhiên là ngon rồi. NÀY! Không được trộm lươn của em!”
Trình Tuyển nhai nhai.
Ừ, đúng là ngon thật.
Máy bay đã bay được nửa đường, tầng mây lạnh lẽo phía trên rốt cuộc cũng lộ ra một màu xanh trong vắt, dần dà nhuộm một màu đỏ cam mỹ lệ. Lúc đầu Nguyễn Thu Thu nói muốn ngắm mặt trời lặn, chờ mãi chờ mãi lại ngủ thiếp đi. Hai mắt cô díp chặt lại, lông mi mảnh khảnh dày đặc, môi đỏ nhếch lên, ngủ rất ngay ngắn.
Tay cô đặt trên lan can, không nhúc nhích.
Trình Tuyển liếc qua liếc lại nửa ngày, động tác chậm rãi, tựa như tên trộm đang thừa dịp ông chủ không chú ý trộm đồ, yên lặng phủ tay lên mu bàn tay của Nguyễn Thu Thu, nắm chặt.
Chắc là Nguyễn Thu Thu ngủ rất say, không có phản ứng gì.
Nếu như lúc này có người có thể nghe được tiếng lòng của Nguyễn Thu Thu, chắc chắn sẽ nghe được cô tỉnh táo phân tích.
Nên tỉnh hay tiếp tục giả vờ ngủ đây?
Suy nghĩ lại chút…
Tác giả có lời muốn nói: Thu Thu: Tỉnh xấu hổ lắm, giả vờ ngủ thôi_(:з” ∠)_