Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 112: Hoàn chính văn


Đọc truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ – Chương 112: Hoàn chính văn

Editor: Hạ Cẩn

Beta: dailynhu16

Xuân chưa đến, tết chưa về, chuyện làm mọi người kinh hỉ đã tới.

Cố Du muốn kết hôn.

Sau khi biết tin, Nguyễn Thu Thu kinh ngạc không thôi. Với cái đứa mất tăm mất tích nửa năm trời như cô, còn chưa nghe tin Cố Du có bạn gái người ta đã sắp kết hôn luôn rồi. Anh có mời hai vợ chồng Nguyễn Thu Thu, nói đùa với cô, ví bằng Trình Tuyển không đến vậy anh cũng có thể hiểu cho.

Nguyễn Thu Thu trả lại một icon cười phớ lớ.

Điện thoại tinh một tiếng, là Cố Du gửi tới một bức ảnh cưới.

Cô gái trong hình xinh xắn đáng yêu, nhỏ nhắn rúc vào ngực Cố Du, cười ngọt ngào động lòng người. Chú rể mới cúi đầu nhìn cô chăm chú, ý cười dào dạt, nùng tình mật ý khiến người tan chảy.

Nguyễn Thu Thu thấy mừng thay anh từ tận đáy lòng, viết một đoạn lời chúc dài đang chuẩn bị gửi đi, một cái tay đột nhiên vòng qua vai cô, đoạt lấy điện thoại đọc một hơi.

Trình Tuyển một tay đút túi, chậm rãi hỏi: “Tại sao phải viết nhiều như vậy?”

Nguyễn Thu Thu: “? Đây là mừng cưới đó?”

Trình Tuyển: “Không được.”

Tay anh đè trên nút xóa, xóa bằng sạch mấy dòng chữ cô vừa viết, thẳng đến khi giao diện biên soạn chỉ còn lại hai chữ chúc mừng khô cằn mới nhấn gửi đi.

Nguyễn Thu Thu: “…”

Đầu bên kia Cố Du hồi âm rất nhanh.

Cố Du: Trình Tuyển?

Trình Tuyển: “…”

Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp chế giễu Trình Tuyển đã thấy anh nhanh tay chạy vào giao diện người liên lạc, cô vội vã ngăn anh lại: “Ấy ấy, anh đừng xóa người ta!”

Hôn lễ của Cố Du rất náo nhiệt. Anh đã đặt trước tại một khách sạn xa hoa, do quan hệ tốt nên mời được rất nhiều bằng hữu tới, một hôn lễ náo nhiệt mà không mất vẻ lãng mạn. Bàn Nguyễn Thu Thu gồm có Trình Tuyển và đám người Đồ Nam, trừ Trình Tuyển dáng vẻ bị ép buộc mặt không biểu tình cúi đầu bóc đậu phộng ăn, những người còn lại đều vỗ tay chúc phúc.

Chú rể cô dâu đứng giữa đài cao, nhìn nhau nở nụ cười, chú rể ôm cô dâu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi. Đèn chiếu vào hai người bọn họ, đại sảnh vang lên tiếng ca êm ái, hai người đẹp như tranh vẽ, một đôi tình nhân thần tiên khiến người ta ngưỡng mộ không thôi.

“Oa, lãng mạn quá.” Nguyễn Thu Thu nhịn không được chắp tay trước ngực, thư ký Ôn Thiến ngồi cạnh hai mắt sáng lấp lánh.

Kế bên là hai tên đàn ông chó lớn tướng ngơ ngác nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy khó hiểu.

Ôn Thiến nói: “Về sau hôn lễ của tôi phải tổ chức bên bờ biển.”

Nguyễn Thu Thu: “Tôi…. Thôi hôn lễ của xong xuôi cả rồi.”

Sau khi làm xong lễ nghi, vợ chồng mới cưới lần lượt chào hỏi khách khứa các bàn, lúc đến bàn Trình Tuyển, các tân khách cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần, còn tưởng là mời đến minh tinh diện mạo đẳng cấp nào. Nghe người khác nói mới biết là cán bộ cấp cao của Gia Trừng.

Thời đại này, không có chút sắc thì không làm ông chủ mà!

Cố Du gật đầu mỉm cười với bọn họ, giới thiệu từng người một cho cô dâu.

Nguyễn Thu Thu cười rất vui vẻ, không ngờ Trình Tuyển cầm hạt đậu phộng nhét vào miệng cô: “Không cho cười.”

Đối với loại chanh tinh vô duyên vô cớ nổi lòng ghen ghét này, Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình không tài nào hiểu được. Từ lúc nhận được thư mời đã không vui, đến tận lúc hôn lễ kết thúc vẫn kéo Nguyễn Thu Thu đi thật xa thật xa, cứ như cô và Cố Du thật sự đã từng có gì với nhau vậy.

Hai người chầm chậm dạo trên đường phố, thời tiết hôm nay không tồi, mặc dù nhiệt độ không cao nhưng cũng không có gió lạnh.

Nguyễn Thu Thu: “Lần sau đừng làm vậy nữa, anh sẽ làm bọn Đồ Nam hiểu lầm đấy.”

“Ồ.”


Trình Tuyển cầm tay cô nhét vào túi mình, chậm rì rì trả lời, dáng vẻ không coi lời cô nói ra gì, bị cô liếc xéo một cái.

Có một số người, không để ý một chút là lại bắt đầu nói tiếng chó rồi.

Nhưng việc Trình Tuyển khôi phục bình thường đối với cô mà nói là chuyện không gì tốt hơn.

Về đến nhà, Nguyễn Thu Thu sực nhớ ra: “Đúng rồi, đĩa CD hôn lễ của chúng ta đâu?”

Trình Tuyển ngồi trên ghế sofa hết sức chuyên tâm bóc hạt thông, nói: “Trên bàn trong phòng làm việc, cái USB màu đen ấy.”

“Được, em đi tìm xem.”

Dù hai người đã ở chung lâu như vậy, số lần Nguyễn Thu Thu đi vào phòng làm việc của Trình Tuyển chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không phải anh không cho vào mà căn phòng này quá đơn giản, sạch sẽ, không có chút bí mật nào đáng nói, nếu không có việc gì, Nguyễn Thu Thu lười chẳng buồn vào.

Cửa phòng làm việc rộng mở, bây giờ Trình Tuyển rất ít đóng cửa, lực chú ý của anh hiện tại là làm sao để bò được lên giường Nguyễn Thu Thu.

Cô tìm trên bàn sách một lúc lâu, chỉ thấy một cái hộp nhỏ màu đen được đặt ngay ngắn ở một góc khuất khó thấy.

Cô tưởng là hộp đựng USB, mở ra, lại thấy một đồ vô cùng quen thuộc…

Cục phân dê.

Chiếc hộp được lót vải nhung bên trong, sợi dây đỏ xuyên qua viên đá nhỏ màu đen bóng loáng xinh đẹp, vừa nhìn đã biết thường xuyên được vuốt ve. Nguyễn Thu Thu liếc mắt nhìn Trình Tuyển đang ngồi trên ghế sofa, anh vẫn đang chăm chú bóc hạt thông, cô vừa buồn cười lại vừa cảm động.

Thì ra Trình Tuyển nói vứt đi chỉ là nói láo, thứ này vẫn luôn được đặt trên bàn anh, cô quyết định vờ như không thấy, cẩn thận xếp nguyên về vị trí cũ.

Té ra Trình Tuyển để USB sau màn hình, có vẻ đã được dùng rất nhiều lần, vỏ ngoài đã hơi xước. Nguyễn Thu Thu hăng hái kéo anh cùng xem video hôn lễ, Trình Tuyển chợt đứng lên, giọng điệu lơ đãng: “Hình như anh còn có việc.”

Nguyễn Thu Thu: “?”

Chẳng hiểu sao, cô có dự cảm chẳng lành. Mặt Nguyễn Thu Thu đen lên cưỡng ép giữ chặt Trình Tuyển lại cùng xem video hôn lễ.

Xuất hiện ở đầu cuốn phim là hình ảnh duy mỹ, có dáng vẻ mỹ lệ của Nguyễn Thu Thu lúc mặc váy cưới đi ra, và cảnh cô lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Lúc Nguyễn Thu Thu không có ở đây, Trình Tuyển đã sớm xem không dưới trăm lần, đương nhiên biết được tiếp theo là cảnh nào.

Trình Tuyển nỗ lực đổi chủ đề: “”Anh đói.”

Nguyễn Thu Thu kéo tay anh lại: “Nhịn!”

Một giây sau, ống kính đột nhiên phóng to lên, bắt đầu dí sát vào mặt Nguyễn Thu Thu không rời, ghi lại vô cùng rõ ràng quá trình biến hóa trên gương mặt cô, ngay cả lúc khóc, phấn mắt, mascara bị nhòe cũng quay vô cùng rõ ràng, người bình thường dĩ nhiên sẽ không quay như thế, huống chi là thợ quay phim kinh nghiệm lâu năm.

Ban đầu là Trình Tuyển yêu cầu phải quay rõ ràng mọi nét mặt của Nguyễn Thu Thu trong cả quá trình, thân là kẻ cầm đầu, anh hơi có vẻ chột dạ.

“Thật là đẹp.”

Nguyễn Thu Thu: “…”

“Trình! Tuyển!”

Trình Tuyển lại bị ăn đập, uể oải nói xin lỗi Nguyễn Thu Thu.

– —–

Cùng lúc đó.

Cô gái trong ngục giam đang trong thời gian giải trí có hạn mỗi tuần. Sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ sản xuất của mình có thể trở lại phòng giam nghỉ ngơi, đợi chiếu phim.

Một cô gái dáng người gầy gò ngồi dựa vào tường, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt hờ hững. Cô nhìn vách tường lẳng lặng ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì. Những người khác đã sớm quen với dáng vẻ suy nghĩ viển vông của cô rồi, toàn bộ đều hờ hững.

Từ khuôn mặt tiều tụy của cô lờ mờ có thể nhìn ra mấy phần dung mạo mỹ lệ của ngày xưa.


Hiển nhiên là Từ Bích Ảnh.

TV được bật lên, vang lên tiếng âm nhạc huyên náo, có người cầm hộp điều khiển tivi chuyển kênh, chỉ còn mấy phút nữa là chiếu phim, lúc này thỉnh thoảng xem cái khác cũng được phép.

Đột nhiên.

Một thanh âm ôn hòa trầm thấp từ TV truyền đến: “…. Giới thiệu với mọi người đây là vợ tôi, món quà quý giá nhất của tôi năm nay…”

Từ Bích Ảnh đang ngồi trong góc đột ngột đứng lên làm những người khác giật nảy mình.

“Cô sao thế?”

Cô không nói hai lời đi đến phía trước TV. Người đàn ông trên màn hình tuấn tú ôn hoà, sự dịu dàng tràn ngập trên nét mặt, ai cũng có thể nhìn ra anh thật sự rất yêu vợ mình. Anh ôm eo vợ, hai người thoải mái đứng trước ống kính nhìn nhau nở nụ cười, chọc các phóng viên ồn ào cười lớn.

Sao Từ Bích Ảnh lại không nhớ.

Đời trước, ngay khi cô bần cùng không nơi nương tựa cũng là khung cảnh này, cũng trong màn ảnh, cũng là Cố Du ôm vợ, ánh mắt ngọt ngào, trúc mã mà cô luôn tự cho là tầm thường ôm vợ mình công khai hôn nhân với người đời.

Hình ảnh chói mắt này chồng lên ký ức đời trước, dường như đang châm chọc cô mong muốn có được quá nhiều, kết quả vẫn là không có gì cả.

Lúc đó Từ Bích Ảnh không cam lòng đến cỡ nào, nghĩ thầm nếu để cho cô một cơ hội, cô nhất định sẽ nắm lấy Cố Du thật chắc, sống cuộc sống hạnh phúc.

Mà bây giờ, sống lại một lần, vẫn là hai người gắn bó ngọt ngào trong màn ảnh, vẫn là cô ngây như phỗng trước màn ảnh, vẫn là một Từ Bích Ảnh thảm hại, nhưng bị vây trong mấy bức tường cao tường thấp, còn bao nhiêu năm nữa mới thoát khỏi cảnh tù tội?

Trong tiếng kêu ầm ĩ luống cuống của mọi người, cô thét lên một tiếng ngã khuỵu xuống mặt đất, cổ họng nghẹn ứ, mãi lâu sau một bật lên một tiếng nghẹn ngào bi ai.

Trong đầu cô lại hiện lên một câu hỏi của Nguyễn Thu Thu.

【Cô có hối hận không?】

Nếu như hối hận có thể khiến người ta sinh ra thêm một lần, cô nhất định sẽ khóc lóc cầu trời cho cô thêm một cơ hội nữa.

Nhưng nữ thần May Mắn sẽ không còn thiên vị cô nữa.

Lúc này Từ Bích Ảnh mới nhận ra, cô đã phải trả cái giá đắt thế nào cho sự ngu xuẩn và lạnh lùng của mình.

Cả đời này chỉ sợ cô sẽ mãi bị bao phủ trong bóng ma, ăn năn hối lỗi, vượt qua năm tháng cuối đời.

Tiếng khóc bi thương trong phòng giam, mãi không thể dừng.

– —–

Tết âm lịch sắp đến.

May là thành phố đã cấm bắn pháo trúc, Nguyễn Thu Thu nhớ lại một đám trẻ ranh bịt lỗ tai nhe răng trợn mắt, trong lòng vẫn còn run sợ đến giờ. Thân là một người qua đường vô tội bị liên lụy, cô không thích pháo nhất, dù có là pháo hoa cũng không thích.

Ăn Tết chỉ có mỗi hai người thì rất khó có không khí, Nguyễn Thu Thu vì để cho ngày lễ trôi qua không vô vị, cố ý kéo Trình Tuyển mua một đống đồ vui chơi giải trí rau quả thịt chim.

Ăn tết ấy mà, trừ tiết mục nhàm chán cuối năm cũng chỉ có ăn mới làm người vui sướng.

Vốn là group chat bốn người, giờ Nguyễn Thu Thu và Ôn Thiến cũng gia nhập vào. Mới sáng sớm 30 tết Đồ Nam đã gào thét đòi mọi người phát lì xì, bao nhiêu cũng được, tùy tâm. Lì xì cái sau to hơn cái trước, mặc dù không thiếu tiền, tất cả lì xì cộng lại còn chưa đủ mua một bộ quần áo mới, Nguyễn Thu Thu vẫn hăng say đi giật.

Vận khí của cô quá kém, chỉ cướp được mấy bao ít tiền. Mấy người khác cướp lì xì có bao lớn bao nhỏ, chỉ có Đồ Nam không hiểu sao may dữ thần, giật cái nào cái nấy đều là bao nhiều tiền.

Đã thế lại còn rất đắc chí, liên gửi mấy tin nhắn thoại khoe khoang với mọi người cậu cướp được bao nhiêu tiền.

Mọi người trầm mặc.

Mãi đến khi màn hình hiện thông báo Đồ Nam đã bị đá ra khỏi group chat, bầu không khí sôi nổi mới tiếp diễn.

Mọi người vô cùng phấn khởi lại phát lì xì mấy vòng nữa, lần này Nguyễn Thu Thu cũng cướp được bao đỏ lớn nhất, không có sự tồn tại của Đồ Nam, mọi thứ đều diễn ra nhẹ nhàng mà vui sướng.


Đồ Nam lần lượt chat riêng, gửi biểu tượng QAQ cầu mọi người thêm cậu vào group, tất cả mọi người đều đang vội vòng cướp lì xì, không ai thèm để ý cậu.

Ngay cả Ôn Thiến cũng gửi mấy sticker vả mặt bộp bộp bộp, nói đáng đời anh.

Đồ Nam đăng trạng thái lên vòng bạn bè, khóc lóc kể lể: Không ai yêu tôi hết, thật khó chịu.

Qua mấy phút.

Cha Đồ: “Cãi nhau? Không thể nào, Ôn Thiến là cô gái tốt như vậy, con làm gì con nhà người ta rồi?

Mẹ Đồ: Con đừng nói mê sảng, người nhà con chết hết rồi à?

Dì lớn: Cuối năm nói cái gì đó, thằng nhỏ này.

Cậu nhỏ: Người trẻ tuổi không nên quá xúc động.

Bảy cô tám dì bắt đầu gửi riêng cho cậu mấy thứ như là “Đạo vợ chồng”, “Đàn ông phải biết thương vợ”, “Trăm thiện hiếu làm đầu”… Khiến Đồ Nam không ngừng kêu khổ, bắt đầu hối hận tại sao lúc mình đăng trạng thái không cài đặt chỉ hiện status với ai.

Cậu đi phàn nàn với Ôn Thiến làm cô vui như điên.

Cho dù chỉ có hai người, Nguyễn Thu Thu vẫn tỉ mỉ chuẩn bị cơm tất niên, rất nhiều món. Cô ảo não vỗ đầu, xem chừng ngày mai phải ăn đồ ăn thừa của hôm nay rồi. Đã thế Trình Tuyển còn đứng bên cạnh chỉ chỉ, nói có thể nhiều thêm mấy miếng thịt mà.

Nguyễn Thu Thu: “Anh muốn ăn vỡ bụng đấy à?”

Trình Tuyển suy nghĩ một lát: “Cách chết này, rất tốt.”

Nguyễn Thu Thu: “…”

Buổi trưa, Nguyễn Thu Thu chuẩn bị bột mì làm sủi cảo, chỉ có hai người, lại thêm mấy món ăn trong bữa cơm, đồ ăn vặt, đồ uống, sủi cảo cũng không ăn được mấy.

Trình Tuyển hỗ trợ (thêm phiền) cho cô, chờ mì vắt vò xong, cán cho phẳng ra, để anh làm sủi cảo mặt trăng của mình. Chẳng bao lâu, trên thớt đã xuất hiện các loại mặt trăng tròn khuyết.

Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ, đợi lát nữa mớ sủi cảo xấu xí này nhất định phải để Trình Tuyển ăn hết.

Hai người bận rộn làm đồ ăn, lâu lâu nói chuyện vài câu, Trình Tuyển gói đủ sủi cảo rồi, lau tay đút dâu tây cho Nguyễn Thu Thu ăn. Một bàn dâu tây đỏ tươi to đùng, anh một miếng em một miếng, trong chốc lát đã vơi hơn phân nửa.

Trình Tuyển giương mắt, trông thấy Nguyễn Thu Thu đang cúi đầu lăn bột, ánh mắt chuyên chú đến đáng yêu. Đầu ngón tay anh dính chút bột mì, thừa dịp Nguyễn Thu Thu không chú ý quẹt lên mặt cô. Cô giật mình a một tiếng rồi nhanh chóng phản kích.

Trên tay Nguyễn Thu Thu đều là bột mì, ra vẻ muốn đập vào người Trình Tuyển lại bị Trình Tuyển ôm eo kéo cô vào lòng.

Anh cúi thấp đầu, nắm chặt tay cô, tiến lên trước hôn lên môi cô.

Môi cô thật mềm, lại mang theo mùi vị ngọt ngào của dâu tây khiến người ta không nhịn được muốn hôn càng sâu hơn nữa. Trình Tuyển không biết mệt mỏi quấn lấy môi lưỡi cô, bàn tay không tự chủ trượt xuống hông cô, bột mì dính vào người cũng không ai phát hiện.

Trình Tuyển khàn giọng nói: “”Đợi lát nữa rồi làm sủi cảo.”

Gò má Nguyễn Thu Thu ửng đỏ: “Giữa ban ngày ban mặt, nói bậy bạ gì đó.”

Anh nâng cô lên, đặt lên bàn tiếp tục hôn. Mỗi khi Nguyễn Thu Thu muốn cự tuyệt Trình Tuyển làm bậy, hai gò má đẹp mê người nhiễm màu dục vọng bị phóng to ra kia khiến cô lời cự tuyệt không thể thốt ra, mà đáy lòng còn sinh ra mấy phần muốn chà đạp Trình Tuyển.

Đúng lúc này.

“Cộc cộc cộc!”

Động tác của hai người cứng đờ. Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng nói: “Em không có gọi thức ăn ngoài, chắc là gõ nhầm nhà.”

Trình Tuyển: “Không cần để ý.”

Anh nâng cằm Nguyễn Thu Thu, đang chuẩn bị tiếp tục, tiếng đập cửa lại vang lên. Cách lớp cửa dày oạch vẫn nghe được tiếng Đồ Nam gào lớn: “Đại boss! Chị dâu! Là bọn em này, mau mở cửa!”

Nguyễn Thu Thu: “…”

Trình Tuyển: “…”

Đồ Nam: “Đừng có giả vờ không nghe thấy, em biết hai người đang ở nhà!”

Nguyễn Thu Thu vội vàng xoa xoa môi, mặt đỏ bừng vuốt vuốt lại áo: “Mở cửa nhanh! “

Lúc cửa nhà được mở ra, Đồ Nam mặt dày chen vào, hoàn toàn không để ý vẻ mặt nhìn người chết của Trình Tuyển. Không ngờ, sau lưng không chỉ có Ôn Thiến mà còn có Phó Tử Trừng. Tiêu Phiền đi Mỹ với An Nhu rồi, để lại một chú chó độc thân Phó Tử Trừng rưng rưng nước mắt.

Mới qua có một năm, ai mà ngờ chỉ còn mình cậu là cẩu độc thân!


“Oa, chị dâu làm nhiều đồ ngon vậy!”

“Quá tuyệt vời, quả nhiên Đồ Nam nói không sai, tới có cơm ăn.”

“Ha ha ha chứ còn gì nữa!”

Nơi này cũng không có quy tắc phụ nữ nấu cơm đàn ông huyên thuyên, ngược lại biến thành Nguyễn Thu Thu và Ôn Thiến làm chủ vung tay, chỉ thị tên cu ly nhà mình đi làm, Phó Tử Trừng giúp đỡ. Đồ Nam nhất nhất nói mình năm đó cũng là một nhành hoa thần bếp, cà chua xào trứng – loại món dễ ẹc này mà mấy chục năm còn chả làm ra đĩa nào ăn được, có thể xào ra một món khó ăn như thế cũng thật không dễ dàng gì.

Đồ ăn được bưng lên bàn, bọn họ tưng bừng nâng ly, Nguyễn Thu Thu cũng thích thú, sau khi cụng ly xong liền bị Trình Tuyển ngăn lại.

“Không cho phép uống.”

“Chỉ một ngụm thôi.”

“Chờ người đi rồi uống.” Anh đè tay cô lại.

Trình Tuyển ám chỉ rõ ràng làm mặt Nguyễn Thu Thu đỏ muốn chết. May mà tất cả mọi người đang vui cười nhốn nháo, không nghe được hai người bọn họ thì thầm.

Phó Tử Trừng bỗng nhiên cười lên, nói: “Tiêu Phiền muốn video call với chúng ta này.”

Đầu bên kia, Tiêu Phiền vừa mới tỉnh lại, mặc đồ ngủ uể oải chào hỏi bọn họ, vô cùng ghen tị nhìn bàn đồ ăn lớn bên này. Bọn họ đùa giỡn mấy câu, bên cạnh bỗng nhiên chòi lên một cái đầu, rõ ràng là An Nhu.

Mấy người yên tĩnh một lát, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, An Nhu vừa vặn nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, lắc lắc chiếc nhẫn trên tay với cô, cười lạnh.

“Tôi là hoa có chủ rồi đấy, đừng hiểu lầm, tôi không định quay đầu ăn cỏ cũ đâu.”

Nguyễn Thu Thu: “Phụt…”

Phó Tử Trừng giật mình, cả người bốc lên mùi chua: “Bà mẹ nó, hai người cưới nhau lúc nào mà không báo anh em một tiếng!”

Tiêu Phiền sờ sờ đầu: “Nói cho cậu làm gì?”

Mọi người sôi nổi trò chuyện.

Sau khi kết thúc video call, Nguyễn Thu Thu nhân lúc rảnh rỗi nhìn thoáng qua điện thoại, lại phát hiện có người gửi lời mời kết bạn cho cô. Trên phần ghi chú viết “Không cho phép đổi tên của tôi thành chị em tốt.”

Không cần đoán cũng biết là ai.

Nguyễn Thu Thu buồn cười, chấp nhận lời mời. Đã lâu không gặp, An Nhu vẫn nghênh ngang kiêu ngạo như thế, dăm ba câu đều đang nói mình sắp kết hôn, không ngại để cô chiêm ngưỡng hôn lễ ở nước ngoài.

Cô gửi một sticker gật gật đầu.

Lúc này, An Nhu gửi lại một câu.

“Thật xin lỗi.”

Nguyễn Thu Thu sửng sốt: “?”

Đối phương thu hồi tin nhắn, lại nói: “Gửi nhầm, cô không thấy gì hết. Vậy nhé, tôi phải đi hẹn hò, chúc vợ chồng hai người chán ghét nhau muộn một chút.”

Cô không nhịn được cười cười.

“Cám ơn nhé, chị em tốt.”

“Cô im đi!”

Ăn một bữa cơm tất niên mà no căng bụng.

Cả quá trình ăn chỉ có ánh mắt giết người của Trình Tuyển, đến lúc hiểu ra bọn này muốn ngồi đây đợi qua năm mới anh mới từ bỏ. Anh muốn Nguyễn Thu Thu chú ý đến mình nhiều chút, cô lại bận rộn nói chuyện phiếm cùng mọi người, không để mắt đến anh.

Một mình anh yên lặng đi đến thư phòng, mãi sau, Nguyễn Thu Thu không tìm được Trình Tuyển, nhìn xung quanh, phát hiện anh đang lẻ loi đứng bên cửa sổ phòng làm việc, bóng lưng đìu hiu.

Nguyễn Thu Thu chậm rãi đi qua, ôm lấy Trình Tuyển từ phía sau.

Thân thể Trình Tuyển cứng đờ.

“Em ra đây làm gì.” Ngoài miệng nói như vậy, lại kéo Nguyễn Thu Thu vào lòng ôm chặt, chắn gió lạnh cho cô.

Nguyễn Thu Thu vùi mặt vào lồng ngực anh, hồi lâu sau, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, giọng buồn buồn: “Tuyển ơi.”

Trình Tuyển sớm đã miễn dịch với mấy kiểu xưng hô kỳ quái của cô: “Ừm.”

“Em yêu anh.”

– —- Hoàn chính văn —–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.