Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 100


Đọc truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ – Chương 100

Editor: Hạ Cẩn

Beta: dailynhu16

Trình Tuyển đã kiên trì ăn thực phẩm khỏe mạnh được một thời gian khá dài, vì ban thưởng anh, Nguyễn Thu Thu quyết định làm một bữa tiệc lớn.

Thời tiết này ăn hải sản rất hợp, cô mua được không ít đồ trong chợ hải sản, tôm rim mỡ hành, nghêu xào, cua, đặt vào chõ hấp chín là có thể ăn ngon lành. Để tránh cho Trình Tuyển ăn quá nhiều dẫn đến đau dạ dày, Nguyễn Thu Thu không dám mua nhiều quá, chỉ vừa đủ hấp một lứa.

Hải sản bày đầy một bàn.

Trình Tuyển chậm rãi ở phía sau dọn chén đũa giúp, rửa chén rửa đĩa, bận bịu chạy đi chạy lại thế mà vẫn không quên tranh thủ lúc Nguyễn Thu Thu không chú ý, ăn vụng được mấy con tôm.

“Dạo này thái độ của anh không tồi, đây đều là dùng để thưởng cho anh.”

Trình Tuyển quy củ ngồi đối diện cô, tựa như là học sinh ba tốt đang nhận giải thưởng, chờ Nguyễn Thu Thu kết thúc bài diễn văn trao giải là có thể lập tức lên nhận thưởng.

Nguyễn Thu Thu hiếm khi đăng bài lên vòng bạn bè.

Ảnh chụp là một bàn tiệc hải sản, không cần chỉnh sửa qua bất kỳ app nào cũng khiến người khác thèm thuồng. Kèm dòng cap: “Thưởng cho chế độ ăn uống khỏe mạnh của người nào đó.”

Không bao lâu sau khi đăng bài, đã có mấy người thích bài viết.

Lão Mạnh: Ôi chao, người trẻ tuổi phát cẩu lương thật ghê gớm.

Bạch Lung: Trời đất thiên địa quỷ thần ơi, đây là cậu làm sao? Nhìn ngon quá đi mất!

Đồ Nam: Đại boss? Ăn uống điều độ?

Phó Tử Trừng: Chị dâu, chị tốt với sếp thế.

Tiêu Phiền: Đúng thế, muốn ăn gì cũng có.

Nguyễn Thu Thu: “…”

Không hiểu tại sao, cô luôn thấy mấy lời bọn họ nói có ẩn ý sâu xa. Nguyễn Thu Thu liếc nhìn Trình Tuyển, Trình Tuyển vẫn chưa phát hiện sự khác thường của cô, vẫn đang ung dung bóc tôm ăn.

Nguyễn Thu Thu kéo mấy người vào một nhóm chat.

Nguyễn Thu Thu: Mấy chú có ý gì? Có phải nhìn thấy cái gì rồi không? Hi vọng mọi người trả lời thành thật. [ mỉm cười ]

Đồ Nam: Hả? Đâu có phát hiện gì đâu ạ! Chị dâu em cũng muốn ăn tôm QAQ van cầu chị mang cho em với! Em sẽ gửi cho chị một thùng hải sản nhập khẩu bằng đường hàng không, vô cùng tươi ngon, chị cho em ăn ké mấy miếng được không?


Nguyễn Thu Thu: Muốn ăn tôm cũng được thôi.

Cô vừa gửi tin nhắn đi, Tiêu Phiền và Phó Tử Trừng đang giả chết cũng vùng dậy.

Tiêu Phiền: Ăn tôm?

Phó Tử Trừng: Em cũng muốn!

Nguyễn Thu Thu:…

Nguyễn Thu Thu: Chỉ cần các cậu nói cho tôi biết, dạo này Trình Tuyển đang ăn cái gì, có lén giấu tôi ăn vụng mấy thứ như đồ ăn vặt linh tinh không.

Cả đám im lặng.

Group chat mãi mà không có động tĩnh, Nguyễn Thu Thu lập tức ngộ ra, chắc chắn là Trình Tuyển lại giấu cô ăn vụng đồ ăn vặt, hơn nữa còn không chỉ có một hai lần. Nhìn Trình Tuyển còn đang hưởng thụ tiệc hải sản, Nguyễn Thu Thu nở một nụ cười thâm trầm, tiếp tục đánh chữ.

Nguyễn Thu Thu: Nếu như các cậu không nói, tôi sẽ chụp màn hình cho anh ấy nhìn.

Đồ Nam: Đừng mà! Đây không phải phá hư tình cảm vợ chồng của hai người sao QAQ

Phó Tử Trừng: Đồ Nam, cậu có biết xấu hổ không hả, đừng giả vờ dễ thương nữa!

Đồ Nam: Cậu nói gì vậy, con gái thích nhất kiểu này đấy ( * ▽ *)

Nguyễn Thu Thu:…

Yên lặng nhìn bọn họ lời qua ý lại mà không hề nói đến vấn đề trọng điểm, Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ cảnh cáo lần cuối, nếu không nói nữa, cô sẽ chuyển sang biện pháp thi hành. Bấy giờ bọn họ mới ỉu xìu, ấp a ấp úng vạch trần hành vi xấu xa lén giấu đồ ăn vặt ở văn phòng của Trình Tuyển.

Đã bán thì phải bán đến cùng, mấy người là vò đã mẻ không sợ rơi, giúp Nguyễn Thu Thu công khai xử lý hành vi không thành thật của Trình Tuyển, mỗi người một câu, lịch sử trò chuyện liên tục chạy xuống, cứ đà này thì trôi hết tin nhắn mất. Nguyễn Thu Thu bó tay toàn tập, vội vàng ngăn cái mồm bép xép của bọn họ lại.

Ba người còn tỏ vẻ hơi thất vọng vì không được phốt tiếp, Nguyễn Thu Thu không còn gì để nói.

Nắm giữ chứng cứ, Nguyễn Thu Thu nhìn Trình Tuyển với ánh mắt chết chóc.

Đang bóc tôm, Trình Tuyển ngẩng đầu thì thấy Nguyễn Thu Thu nhìn chằm chằm mình như đang nhìn một người chết. Anh không khỏi trầm tư, mãi lâu sau, anh mới cẩn thận đặt câu hỏi: “Anh ăn nhiều lắm à?”

Nguyễn Thu Thu lắc đầu, mỉm cười: “Nâng niu bữa tối cuối cùng của mình đi, Judas*.”

*Judas: theo truyền thuyết Thiên chúa giáo, kẻ phản đồ Judas đã nhận 30 đồng bạc để bán thầy Jesus của mình. (Bạn nào có hứng thú có thể tìm hiểu thêm về ông này, gần đây có rất nhiều ý kiến trái chiều xoay quanh ông)

Trình Tuyển: “??? Anh bán cái gì?”


Nguyễn Thu Thu: “Anh bán tôn nghiêm của mình, bán linh hồn của mình!”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, làm nổi bật lên khuôn mặt vô tội của Trình Tuyển.

Nguyễn Thu Thu: “Vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình à? Em cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, anh có lừa em chuyện gì không? Chỉ cần anh thừa nhận ngay bây giờ, em sẽ cân nhắc chuyện tha thứ cho anh.”

Khát vọng sống thúc giục các bán cầu não của Trình Tuyển nhanh chóng vận hành, đào ra lượng ký ức khổng lồ.

Anh trầm ngâm hồi lâu, nói: “Xin lỗi.”

Sắc mặt Nguyễn Thu Thu giãn ra: “Nói.”

“Bộ quần áo ngày hôm qua của em thật sự rất giống quả cà, anh không nên dối lòng khen em.”

Nguyễn Thu Thu: “…”

Cơm nước xong xuôi, lúc Trình Tuyển đang rửa bát, Nguyễn Thu Thu bắt đầu phát giận. Chăn gối của Trình Tuyển được đưa về phòng của mình, Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ nghiêm cấm anh đến phòng ngủ của cô nửa bước. Trình Tuyển lẻ loi đứng trước cửa, đối mặt với cánh cửa đã đóng chặt, anh gọi tên Nguyễn Thu Thu, giọng nói đáng thương không chịu được.

“Thu Thu, anh lạnh quá.”

Nguyễn Thu Thu: “…. Sắp hè rồi, lạnh lạnh cái con khỉ!”

Tối nay Trình Tuyển không có Nguyễn Thu Thu mềm mềm ú ú trong ngực. Một mình anh nằm trên chiếc giường đơn cứng ngắc, nhìn lên trần nhà quen thuộc, rõ ràng chỉ mới chuyển ra khỏi phòng không lâu lại cứ như đã qua mấy chục năm vậy, anh bắt đầu không quen với cảm giác một mình một giường nữa rồi.

Thậm chí anh còn thấy ghét cay ghét đắng cái cảm giác bên cạnh trống rỗng này, giống như cả thế giới chỉ còn một mình anh vậy.

Chăn dày mềm mại che kín mít, kín đến mức cơ thể anh bắt đầu toát mồ hôi, nhưng anh vẫn cảm thấy ổ chăn lạnh buốt, không tài nào thấy ấm áp được.

Trình Tuyển trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.

Hồi lâu.

“Haizz.”

Cũng trong lúc đó, Nguyễn Thu Thu nằm trên giường ngủ say như chết.

Vẫn là một người một giường rộng rãi dễ chịu hơn, mặc dù thiếu đi Trình Tuyển cũng thấy trống trống nhưng tâm trạng thoải mái đã khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Trong mộng, Nguyễn Thu Thu nằm mơ thấy Trình Tuyển tội nghiệp núp nơi hẻo lánh, gọi tên cô. Lúc đầu cô không có gánh nặng gì trong lòng, sau lại thấy anh rũ mắt xuống, mím chặt đôi môi mỏng, toàn thân tản ra hơi thở mốc meo u ám của ngày mưa dầm, khiến cô không khỏi sinh ra một ít áy náy.

Có phải cô đối xử với Trình Tuyển hơi quá đáng rồi không?

Nguyễn Thu Thu bắt đầu hoài nghi mình, có lẽ hẳn là nên trực tiếp thẳng thắn với Trình Tuyển vì sao mình lại tức giận thì hơn. Dù sao tần số giao tiếp của cô và Trình Tuyển có bao giờ cùng kênh đâu, trong lúc nhất thời không thể đoán được cũng là chuyện đương nhiên.

“Thu Thu…

Thu Thu…”

Nguyễn Thu Thu mở choàng mắt, liền nghe được Trình Tuyển gõ cửa: “Trễ rồi!”

Nguyễn Thu Thu: “!”

Cô nhanh chóng thay quần áo, trang điểm, ngồi trên bàn ăn bột yến mạch trái cây. Trình Tuyển nhìn Nguyễn Thu Thu lúc thì chạy sang trái, lúc lại chạy sang bên phải, trong mắt Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu gần như không có bất kỳ thay đổi nào, thế mà cô lại tốn hơn nửa giờ đồng hồ để sửa soạn linh tinh.

Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng xong, cô xách túi lên, tiện tay lấy từ trong tủ lạnh ra cơm nắm mua tại cửa hàng giá rẻ trước đó, nói: “Đi thôi đi thôi, lái xe hẳn là đã chờ lâu rồi.”

“Ồ.”

Hai người ngồi trên xe, Trình Tuyển cầm lấy cơm nắm, Nguyễn Thu Thu còn tưởng rằng anh định ăn vụng, không ngờ Trình Tuyển dùng tay bao cơm nắm lại.

Nguyễn Thu Thu: “?”

Trình Tuyển chậm rãi nói: “Em đã nói, ăn lạnh không tốt cho dạ dày.”

“…”

Trong một chốc, lòng cô không khỏi tuôn ra mấy phần cảm động. Nguyễn Thu Thu nhìn về phía Trình Tuyển, thấy hốc mắt anh hơi xanh, hẳn là tối hôm qua ngủ không được ngon giấc. Vừa nghĩ tới mình ngủ ngon lành mê mệt ra sao, Nguyễn Thu Thu vội ho một tiếng, nói: “Chuyện tối hôm qua ——”

Trình Tuyển bình tĩnh nói: “Mặc dù không biết là vì chuyện gì, nhưng nhất định là anh sai rồi, xin lỗi.”

Nguyễn Thu Thu: “…”

Kiểu nói này của anh khiến cô càng thêm áy náy, được chứ!

“Không phải, em mới là người có lỗi mới đúng, Chuyện này đáng ra em phải làm rõ từ đầu, không nên khiến anh bối rối như vậy.” Nguyễn Thu Thu nghiêng người qua, mặt đối mặt nhìn anh, “Tối hôm qua em tức giận, là vì phát hiện anh vẫn luôn ăn vụng đồ ăn vặt.”

Nhìn vẻ mặt chững chạc đàng hoàng của cô, cứ như là phát hiện Trình Tuyển ngoại tình, ai mà biết được lại là do đồ ăn vặt.

Trình Tuyển chớp mắt mấy cái.

Bề ngoài anh rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang điểm qua, vạch ra tên từng người tố cáo mình, để lát nữa thanh toán một thể.

Nguyễn Thu Thu thở dài: “Anh không nên lừa em, làm em cảm thấy mình cứ như một người chấp pháp bạo lực vậy, khiến anh bắt đầu né tránh em.”

Trình Tuyển: “Sẽ không.”


Nguyễn Thu Thu: “Có thể ăn đồ ăn vặt nhưng không thể ăn quá nhiều, em cũng chỉ lo cho cơ thể anh thôi mà.”

Cô lẩm bẩm tự chửi mình hay phàn nàn, lông mày nhíu chặt, giọng điệu không giống như dạy dỗ mà giống như đang làm nũng. Anh nghe nghe, ánh mắt rơi vào đôi môi đang đóng đóng mở mở của cô. Bờ môi cô hồng nhuận sung mãn, vô cùng thích hợp để hôn.

Trình Tuyển bỗng rướn người lên hôn môi cô: “Xin lỗi.”

Nguyễn Thu Thu giật nảy mình, nhìn về bác lái xe ngồi phía trước theo bản năng, bác lái xe vô cùng hiểu lí lẽ kéo tấm ngăn xuống hoàn toàn ngăn cách với thế giới của hai người. Mặt Nguyễn Thu Thu đỏ muốn cháy luôn, mới vừa rồi vẫn còn hùng hồn dạy dỗ người ta, giờ bị Trình Tuyển hôn một cái là mất hết sức mạnh.

Cô thẹn quá hoá giận trừng Trình Tuyển: “Đừng làm rộn! Chúng ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy!”

Anh qua loa hắng giọng, được đà lấn tới xích lại gần Nguyễn Thu Thu, ôm eo cô để cho cô đỡ chạy lung tung.

Gương mặt xinh đẹp của Trình Tuyển phóng đại, gần trong gang tấc.

Rũ mắt xuống nhìn Nguyễn Thu Thu chăm chú, lông mi như lông quạ run run, mắt anh dài nhỏ, con ngươi đen nhánh. Ngày bình thường hững hờ quen rồi, lúc ánh mắt anh tập trung nhìn chằm chằm vào cô, cô lại có một sự rụt rè không hề nhẹ, co người lại.

Trình Tuyển chậm rãi nói: “Đây chính là chuyện nghiêm chỉnh.”

“!”

Lúc hai người bước xuống xe, Nguyễn Thu Thu đeo khẩu trang, mặt không cảm xúc đi đằng trước. Trình Tuyển đi sau lưng cô, hiển nhiên là bị ăn đập quen rồi.

Các nhân viên trong công ty nhìn thấy khung cảnh này, không nhịn được mà xì xào bàn tán.

—— lại là một ngày bà chủ cao quý lạnh lùng!

Hai người đến văn phòng, Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ muốn kiểm tra xem Trình Tuyển rốt cuộc cất giấu bao nhiêu đồ ăn vặt. Cô khoanh tay nhìn Trình Tuyển lấy mớ đồ ăn được cất như báu vật ra. Mắt thấy đồ trên bàn càng ngày càng nhiều, Nguyễn Thu Thu kinh ngạc.

“Anh tích trữ lương thực sống qua mùa đông à!”

Lúc này, mấy người Đồ Nam đang muốn vào văn phòng, cách xa mấy mét phát hiện Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển đang mặt đối mặt đứng đấy, trên bàn bày một đống đồ ăn vặt.

Khát vọng sống giúp bọn họ hãm phanh lại.

Đồ Nam: “….Tôi cảm thấy tôi sẽ đi công tác một tháng. “

Phó Tử Trừng: “”Đi với, đi với.”

Tiêu Phiền: “Hai người không thể bỏ tôi bơ vơ ở đây được.”

Nguyễn Thu Thu không hề phát hiện động tĩnh ngoài cửa, Trình Tuyển vẫn còn đang tự thú giao nộp từng tang vật một với cô, đúng lúc này, chuông điện thoại di động Trình Tuyển vang lên, trên màn hình là tên của Tiểu Phạm.

Trình Tuyển ấn mở, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng Tiểu Phạm, không khí hiện trường bức cung tức khắc lạnh đi.

“Ông chủ, Trình tiên sinh vừa qua đời rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.