Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 49: Muốn Ôm


Đọc truyện Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính – Chương 49: Muốn Ôm


Editor: Độc Ẩm
Tiếu Văn Lễ ở sân bay chờ bọn họ hạ cánh.

Máy bay hạ cánh hơi trễ một chút, sau khi lấy hành lý, Sơ Nghiên không nhịn được muốn đi WC.

Nhịn đến lúc gặp Tiếu lão sư, cô ôm áo khoác quay một vòng, nhìn thấy tấm biển ở đằng xa, “Em đi toilet!”
Lâu Niệm: “Đưa áo cho anh.”
Sơ Nghiên liền vo áo khoác lại ném vào lòng hắn.

Lâu Niệm cẩn thận trải áo khoác ra, gấp lại rồi khoác lên khuỷu tay.

Tiếu Văn Lễ xem thế là đủ rồi: “Thành công rồi sao?”
Quanh chóp mũi Lâu Niệm đều là hương vị ngọt ngào độc nhất trên quần áo của cô, môi mỏng hơi cong lên: “Vẫn chưa.”
Tiếu Văn Lễ “chậc chậc” hai tiếng, biết câu “vẫn chưa” này đã có độ chắc chắn tương đối cao, nghĩ lại vẫn thấy có chút cảm khái, đến trai thẳng núi băng như thiếu gia cũng đã có người yêu, thế mà một chàng trai ấm áp như hắn vẫn còn độc thân.

Tiếu lão sư thở dài: “Khi nào vấn đề cá nhân của tôi mới được giải quyết đây?”
Lâu Niệm tán đồng gật đầu: “Cũng không còn trẻ nữa.”
Tiếu lão sư: “???”
Bốn chữ qua cầu rút ván viết như thế nào ta? Không đúng, hình như câu này không thể dùng như vậy —— nhưng hắn vẫn tức giận đấy??
Lúc quay lại, Sơ Nghiên rõ ràng cảm thấy ánh mắt Tiếu Văn Lễ có chút u oán.

“?”Sơ Nghiên trấn an nói, “Tôi có mang quà cho anh đấy, Tiếu lão sư.”
Tiếu Văn Lễ vui mừng cười cười: “Vẫn là Nghiên Nghiên của chúng ta có lương tâm.”
Nói xong liền nhận được một ánh mắt đầy sát khí, sau lưng lạnh toát, lập tức đến bãi đỗ xe lấy xe.

Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh cầm chìa khóa nhà Lâu Niệm, nói là muốn đón gió tẩy trần cho thiếu gia và chị dâu, mua một bàn lớn đủ loại đồ ăn theo khẩu vị của hai người.

Sơ Nghiên tỏ vẻ hài lòng.

Mặc dù ramen Nhật Bản rất ngon, nhưng ăn nhiều rồi mùi vị đọng lại cũng chỉ có vị của nước tương, đâu có sảng khoái bằng mì chua cay ở nhà.


Sơ Nghiên vừa bước vào cửa nhà, Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh đã nghênh đón: “Hoan nghênh chị dâu trở về!! Đúng là một ngày không gặp như cách ba thu!”
Triệu Nhất Minh: “Mấy ngày không gặp, chị dâu lại xinh đẹp hơn rồi!”
Sơ Nghiên cười cười: “Bớt nịnh nọt chút đi.”
Nụ cười này, mắt ngọc mày ngài này, quả thực là càng nhìn càng thấy xinh đẹp.

Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh nhìn nhau: Là ảo giác sao??
Vốn chỉ là câu khen ngợi khách sáo, nhưng vừa rồi lại thật sự cảm thấy chị dâu xinh hơn trước đây?
Trên bàn ăn toàn là đồ ăn nhiều calo, gần đây Tiếu Văn Lễ đang dưỡng sinh nên đã tự mua một chén cháo cua, Triệu Nhất Minh và Phùng Dứu đã nhận ra mình không thể ăn được bát cơm của giới giải trí, cho nên không sợ gì cả, còn Lâu Niệm và Sơ Nghiên hoàn toàn là thực thần, vừa ngồi xuống đã vào trạng thái ngay.

Ngoài đồ ăn ra, đương nhiên bọn họ cũng mua không ít rượu.

Lâu Niệm ngồi bên cạnh Sơ Nghiên, an tĩnh uống rượu.

Sơ Nghiên ngửi thấy mùi trái cây, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lau miệng, ghé lại gần hỏi: “Uống ngon không?”
Lâu Niệm cụp mắt nhìn cô, đưa chai đến bên miệng cô: “Ngọt.”
Sơ Nghiên quen tay cầm lấy uống một ngụm, nếm thử: “Giống nước có ga.”
Lâu Niệm đặt tay lên lưng ghế của cô: “Ngon không?”
Sơ Nghiên lại uống một ngụm nữa: “Cũng khá ngon?”
Ba tên cẩu độc thân ngồi đối diện cảm thấy đã bị trọng thương.

Phùng Dứu gắp một viên gà KFC đút cho Triệu Nhất Minh: “Há miệng.”
Triệu Nhất Minh thẹn thùng ngậm lấy.

Phùng Dứu: “Ngon không?”
“Cũng khá……!Ai da!”
Sơ Nghiên ném một một viên gà viên KFC trúng trán hắn, sắc mặt hơi ửng hồng: “Câm miệng.”
Viên gà KFC vừa vặn rơi xuống bát Phùng Dứu, Sơ Nghiên vung tay: “Ăn đi!”
Lâu Niệm nửa ôm cô, vẻ mặt hoàn toàn dung túng, Phùng Dứu đành phải hèn mọn ăn viên gà KFC.

Bọn họ càn quét gần hết bàn đồ ăn, đùn đẩy nhau cuối cùng cũng uống hết rượu.


Sơ Nghiên toàn uống đồ uống có nồng độ cồn thấp, nhưng uống quá nhiều cũng sẽ say.

“Lát nữa mỗi người lấy một hộp thuốc giải rượu nhé anh em,” Sơ Nghiên lắc lắc đầu, “Nhớ bảo vệ gan!”
Phùng Dứu mặt đỏ bừng, không chút nghĩ ngợi nói: “Chị dâu, cuối cùng chị cũng về rồi, bọn em khổ tâm lắm……”
Sơ Nghiên: “Vì sao?”
“Chị vừa đi, thiếu gia đến cơm cũng……” Còn chưa nói hết đã bị Lâu Niệm nhét một miếng bánh kem vào miệng.

Sơ Nghiên quay đầu, híp mắt nhìn Lâu Niệm: “Anh làm sao?”
Lâu Niệm dùng khớp xương ngón tay cọ cọ mặt cô, hơi nóng, “Không có gì.”
Sơ Nghiên ngờ vực nhìn hắn chằm chằm, nhưng đầu cô rất nặng nên cũng không nghĩ ra gì cả.

Lâu Niệm uống nốt phần rượu còn lại trong ly, nghĩ: Thật sự không có gì, chỉ là……!không thể thoát khỏi cảm xúc bi thương, ngay cả cảm giác thèm ăn cũng biến mất.

Bữa tiệc kết thúc, mấy người đàn ông người thì dọn rác, người thì lau bàn, Sơ Nghiên ngồi một bên để tỉnh rượu.

Dọn dẹp sạch sẽ xong cũng đã không còn sớm, Sơ Nghiên đưa bọn họ ra cửa, trịnh trọng dặn dò: “Nhớ uống thuốc đó!”
“Được được được!”
Tiếu Văn Lễ mỗi bên đỡ một tên, bất đắc dĩ cười với cô: “Vào nhà đi.”
Sơ Nghiên gật đầu: “Tiếu lão sư, đi đường cẩn thận.”
“……” Tiếu Văn Lễ trầm mặc trong nháy mắt, “Cô đừng nói chuyện nữa thì hơn.”
Tiễn bọn họ về xong, Sơ Nghiên đi dép lê con gấu, vừa đi vừa suy nghĩ: Vừa rồi cô nghĩ gì đó, sao ngoảnh đi ngoảnh lại đã quên mất nhỉ……!
Trở lại phòng khách, bỗng nhiên phát hiện trong nhà chỉ còn cô và Lâu Niệm, cuối cùng Sơ Nghiên cũng nhớ ra: Cô cũng nên về nhà rồi.

Hiện tại cũng coi như đã xác định một nửa quan hệ rồi, nếu ngủ lại……!khụ, giống như muốn làm chút gì đó vậy.

Sơ Nghiên cầm túi xách của mình khoác lên vai: “Vậy cái đó……!em cũng về trước đây.”
Lâu Niệm: “Đã khuya rồi.”
Sơ Nghiên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ở đây không dễ gọi taxi,” Lâu Niệm đi đến trước mặt cô, chậm rãi nói: “Em lại không biết lái xe, anh……”

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh không muốn đưa em về.”
Sơ Nghiên tức khắc trợn tròn mắt trừng hắn.

Lâu Niệm xoa đầu cô: “Phòng em vẫn như trước đây, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cùng anh đến công ty.”
……!Cái này còn miễn cưỡng coi như một lý do đứng đắn.

Phòng cô quả nhiên không thay đổi chút nào, có người dọn dẹp nên đến bụi cũng không có.

Lúc mở cửa bước vào, Sơ Nghiên ngẩn ngơ như quay lại buổi sáng hốt hoảng chạy trốn ngày đó.

Đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn quay lại nơi này.
Sơ Nghiên cảm thán một lát, sau đó đi vào phòng, mở tủ quần áo ra tìm đồ ngủ.

“Cất ở đâu rồi?……”
Mấy ngăn phía dưới đều không thấy, Sơ Nghiên có chút khó hiểu, gọi Lâu Niệm: “Niệm, anh có thấy đồ ngủ của em đâu không? Hay là dọn đi rồi?……”
Một lát sau, cửa phòng mở ra, Lâu Niệm đi vào.

Sơ Nghiên đứng thẳng dậy: “Anh có thấy không?”
Lâu Niệm gật đầu, đi tới ôm eo cô, nâng lên.

Sơ Nghiên đột nhiên bị ôm lên, theo bản năng vịn vào vai hắn, cúi đầu, sợi tóc xõa xuống chạm vào sườn mặt hắn.

Nháy mắt đó gương mặt của hai người thật sự cách rất gần, quanh chóp mũi tràn ngập hương vị kem cạo râu mát lạnh dễ ngửi của Lâu Niệm, mặt Sơ Nghiên vô thức đỏ lên.

“Anh làm gì vậy?!”
Cánh tay rắn chắc của Lâu Niệm nâng cô một cách vững vàng, sau đó nhướng mày nhìn ngăn tủ trên cùng: “Cho em xem.”
Đồ ngủ quả nhiên ở đây, Sơ Nghiên đấm vai hắn một cái: “Anh trực tiếp lấy giúp em không được à?”
Lâu Niệm chớp mắt, vẻ mặt thẳng thắn: “Muốn ôm.”
Sơ Nghiên: “……”
Cho nên mới nói người lạnh lùng một khi hơi nhiệt tình lên thật sự là muốn mạng.

Cô đảo mắt, dép lên đã rơi xuống đất từ lâu, dùng mũi chân đá hắn: “Ôm xong rồi có thể buông xuống rồi đó.”
Lâu Niệm thật sự thả cô xuống, nhưng lại là trực tiếp ôm cô lên giường.

Sơ Nghiên bị giữ chặt giữa khuỷu tay hắn, mặt đỏ rất rõ ràng.


Lâu Niệm nhìn cô chăm chú một lát, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên bị tiếng chuông đột ngột cắt ngang.

Sơ Nghiên lập tức tháo chạy khỏi hiện trường: “Là điện thoại của em!”
Trong lòng ngực trống rỗng, Lâu Niệm hơi nhíu mày, không mấy vui vẻ.

Sơ Nghiên vừa quạt gió hạ nhiệt cho mặt vừa mở điện thoại, là một tin nhắn Wechat, người gửi thế mà lại là Sơ Hòa Bình.

Người ba này, từ khi Sơ Nghiên xuyên sách đến giờ còn chưa từng lộ mặt, nghe đồn ông ta thương yêu Tống Tâm Thuần hơn nguyên chủ rất nhiều, Sơ Nghiên cũng chưa có cách xác thực điều đó.

Sơ Hoà Bình chỉ gửi một câu, nhưng giữa hàng chữ đã thể hiện ngữ khí ra lệnh: 【 Bệnh tình của Tâm Thuần đã cải thiện, ngày mai về nhà một chuyến.


Sơ Nghiên khẽ nhíu mày.

Tống Tâm Thuần?
Tinh thần của cô ta đã khôi phục lại bình thường rồi sao?
Kể cả có khôi phục đi chăng nữa, vì sao phải đặc biệt gọi cô về? Đã đến mức này rồi, có cần thiết phải tỏ ra chị em hòa thuận không?
Lâu Niệm đi tới: “Sao vậy?”
Sơ Nghiên cất điện thoại, quay đầu lại hỏi hắn: “Vừa rồi anh muốn nói gì?”
Ánh mắt Lâu Niệm đảo qua điện thoại của cô, không hỏi nhiều: “Anh nói, ngày mai……”
Sơ Nghiên: “Ngày mai em phải về nhà một chuyến.”
Từ khi hệ thống cưỡng chế gán cho cô thân phận nữ chính, đáy lòng Sơ Nghiên luôn mơ hồ có chút bất an.

Thế nguyên nữ chính thì sao? Nguyên nữ chính sẽ thay đổi như thế nào? Nguyên tác đã không còn bất kỳ giá trị tham khảo nào nữa, Sơ Nghiên căn bản không thể đoán trước được.

Cô nói xong, Lâu Niệm im bặt.

Sơ Nghiên giương mắt: “Hả? Ngày mai anh có chuyện gì sao?”
Lâu Niệm trầm mặc một lát, hỏi cô: “Ngày kia em có rảnh không?”
Sơ Nghiên suy nghĩ một chút: “Chắc là không có việc gì.”
Lâu Niệm: “Vậy ngày kia đi với anh.”
Đi hẹn hò đi.

_______.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.