Đọc truyện Xuyên thành vị hôn thê của anh trai – Chương 37:
Khi ăn xong, Bạch Hiển vẫn luôn túc trực bên điện thoại xử lý công việc, còn Bạch Vi ngồi ở trên sô pha thong thả xem TV, đến lúc cô bắt đầu mệt mỏi, liền trực tiếp tắm rửa rồi đánh một giấc.
Bạch Hiển ngồi trong thư phòng, cùng bác hai trò chuyện “thân mật”. Lão ta ở trong điện thoại rít gào, mắng hắn không biết nghĩ đến tình nghĩa ruột thịt, thờ ơ, mặc bên hội đồng quản trị ức hiếp lão. Tiến độ công trình bên Nam Sơn bị người bên đó nghi ngờ, bác hai nhanh chóng lâm vào tình thế bị điều tra.
Tất tần tật về vấn đề tài chính của công trình Nam Sơn, hội đồng quản trị cách đây mấy tháng đã phát đủ cho hắn, từ lúc Bạch Trường Thiên bắt đầu phụ trách dự án, tập đoàn cũng chưa từng gửi thiếu hắn một đồng nào.
Nhưng hiện tại tiền rơi không đúng chỗ, công trình bị chậm trễ nghiêm trọng, rốt cuộc tiền về nơi nào? Người phụ trách Bạch Trường Thiên cần phải đưa ra một lời giải thích rõ ràng, đây là ích lợi tập thể, không có chuyện để lão ta thản nhiên tác oai tác quái.
Trùng hợp ngay lúc này đây, tài khoản riêng của Bạch Trường Thiên bị “đóng băng”. Mấy công ty tư nhân trên danh nghĩa của hắn, trong lúc nhất thời, tất cả đều lâm vào hoàn cảnh tài chính khó khăn.
Hắn căn bản là điều động không đủ tiền để ứng phó đội điều tra của hội đồng.
Vì thế tức tốc gọi điện thoại cho Bạch Hiển, lấy thân phận người nhà Bạch gia, yêu cầu Bạch Hiển giúp hắn xử lý chuyện bên hội đồng quản trị.
Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Hiển từ đầu đến cuối bình tĩnh nghe lão ta rít gào xong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, hỏi:
“Bác hai, Vi Vi rốt cuộc là đã chết như thế nào?”
Chỉ với một câu, bác hai sắp lại lần nữa buột miệng thốt ra những lời oán giận cay nghiệt, bị chặn cứng họng ở đầu dây bên kia.
Bạch Trường Thiên cả người đờ đẫn đứng trân trân một mình trong nhà, hai tròng mắt đều mờ mịt.
Bạch Hiển nhắc đến việc này là có ý tứ gì? Là vì hoài nghi nên quyết định “thử” hắn? Lão ta giọng điệu gian nan mà nói:
“Bác như thế nào có thể biết? Con bé không phải là đã tự sát sao?”
“Cho nên, bác hai đây chỉ trích cháu không màng tới tình thân, vậy bác có xem lại chính mình chưa?”
Lúc trước ngay thời điểm tàn nhẫn bóp chết Vi Vi, bác có hay không nhớ đến hai chữ “tình thân”?
Bạch Hiển gần như sung sướng hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực tất cả đều là một loại khoái cảm trả thù. Hắn cười khẽ, đứng bên cửa sổ ở thư phòng, không chút để ý nhìn từng khớp xương rõ ràng trên ngón tay.
Ánh đèn trong hoa viên, xuyên qua cửa sổ sát đất, hòa mình lên từng ngón tay cứng cáp. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt, như muốn xoa nát hình bóng phản chiếu thành từng mảnh vỡ vụn. Trong vô hình, mang theo một sức mạnh đang âm thầm làm mưa làm gió.
Bạch Hiển cười thật nho nhã, đối với đầu dây bên kia mà nói:
“Không bằng như vậy đi, bác hai, bác nói rõ ràng cho cháu, Vi Vi chết như thế nào, cháu sẽ giúp bác xử lý chuyện bên hội đồng, được chứ?”
“Bác làm sao biết được con bé chết như thế nào, bác không biết!!!”
Nghe thấy điều kiện động trời của hắn, Bạch Trường Thiên trực tiếp rống to. Bạch Hiển nhất định đã biết được cái gì, nhất định là đúng như vậy. Tên nhóc này từ nhỏ tư chất thông minh, cực kì nhẫn nại, am hiểu nhất chính là ở điểm chuẩn xác bắt thóp người khác ở ngõ cụt, cuối cùng hoàn toàn lật ngược ván cờ.
Hắn có lẽ đã tìm được dấu vết gì rồi.
Hội đồng quản trị muốn từ bên trong mà điều tra chuyện của hắn, nói không chừng chính là Bạch Hiển đứng đằng sau sai sử.
Ý thức được điểm này, Bạch Trường Thiên tức giận đến mức quăng điện thoại xuống đất. Hắn không biết Bạch Hiển đã biết nhiều hay ít, không biết Bạch Hiển có phải hay không đang hoài nghi hắn, hay chỉ là đang nhử hắn thôi.
Đường đột xảy ra chuyện thế này khiến Bạch Trường Thiên trở nên vô cùng bị động, hắn không biết Bạch Hiển đã hoài nghi đến mức nào. Vì thế cũng không biết tình cảnh của chính mình, đã tan tành đến thế nào.
Hắn nên nghĩ ra biện pháp gì đó, từ từ tiếp xúc Bạch Hiển, thăm dò xem rốt cuộc thằng ranh con đấy đã biết được bao nhiêu?
Ở thư phòng bên này, Bạch Hiển hai tròng mắt đều toát lên vẻ âm lãnh, lẳng lặng cắt đứt giọng nói còn vội vàng dang dở bên kia, ném điện thoại di động trên mặt bàn. Sau đó, cắm tay vào túi quần, đứng ở cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống vườn hoa tĩnh lặng trong đêm.
Hắn rất thích hưởng thụ cảm giác đem con mồi đẩy vào bờ vực tuyệt vọng. Nhìn lão ta một buổi sáng dài đằng đẵng đối mặt với đội điều tra của hội đồng quản trị, gấp đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng, tâm tình của Bạch Hiển không kìm được mà bay vút lên.