Xuyên thành vị hôn thê của anh trai

Chương 21


Đọc truyện Xuyên thành vị hôn thê của anh trai – Chương 21:

 
Nếu như là ban ngày ban mặt ở trong siêu thị, hôn môi như chuồn chuồn lướt, Bạch Vi sẽ nguyện ý.

Nhưng thật hiển nhiên, thời gian địa điểm đã thay đổi, kiểu hôn chuồn chuồn gì đó, giải quyết không được buổi tối hôm nay.

Lý lẽ này, Bạch Vi đại khái cũng tự mình hiểu rõ.

Bạch Hiển từ nhỏ đầu óc nhanh nhạy, nếu hắn đã muốn che dấu tâm tư chính mình, thì bất cứ ai cũng không nhìn ra được, hắn đang suy tính điều gì.

Nhưng hắn nào nghĩ đến việc che giấu đâu?

Hắn cái gì cũng đều không cần phải nói, nhưng đủ để Bạch Vi hiểu được hắn muốn điều gì.

Giống như ngay giây phút này đây.

“Được, liền hôn một chút thôi”.
Thanh âm thập phần trầm thấp từ tính vang lên, Bạch Hiển chậm rãi cúi đầu, bờ môi nóng bỏng rơi xuống, Bạch Vi theo bản năng cuống quít nghiêng đầu né tránh, môi hắn dừng trên thái dương, cô gắt gao nhắm hai mắt lại.

Trong bóng đêm, người Bạch Vi run đến có chút lợi hại, lông mi rũ xuống, khe khẽ rung động, thầm muốn anh trai hôn nhanh nhanh một chút, sau đó thả cô ra.

Đôi môi như rực lửa kia lại một đường đi xuống, từng nhịp từng nhịp hôn lên mi mắt cô, tiếp đến khóe mắt, mũi, chóp mũi, sau đó là phần môi mềm mại.

Cô liều mạng né tránh bao nhiêu, hắn lại cố chấp đuổi theo bấy nhiêu. 


Quả thực muốn tránh cũng không thể tránh, đôi môi ngọt mềm bị Bạch Hiển bất chấp nhấm nháp.

“Anh hai… Buông ra”.

Bạch Vi hô lên một tiếng, Bạch Hiển thậm chí không buông cô ra, ngược lại tăng thêm vài phần sức lực, ra sức nghiền lấy đôi môi non mềm, đầu lưỡi tham lam tiến vào trong khoang miệng.

“Ô!”

Bị cái lưỡi nóng ẩm của hắn khuấy đảo như thế, Bạch Vi đột nhiên kịch liệt giãy giụa. Không đúng, không đúng, rõ ràng đã nói chỉ có nhẹ nhàng hôn phớt thôi, anh hai không tuân thủ quy củ!

Trong lúc hỗn loạn, thân thể thon thả bị hắn gắt gao ghì chặt, nhúc nhích một tí cũng không được, cái trán còn bị một tay hắn ấn xuống, ngay cả đầu đều không thể động đậy.

Chỉ có thể bị cưỡng ép thừa nhận, thừa nhận.

Hắn không chịu buông tha đôi môi đang run rẩy đáng thương, đè trên thân thể ngọc ngà. Hơi thở dần dần thô nặng, sau đó bắt đầu thở dốc, lưỡi quấn lấy lưỡi, ở trong miệng cô không ngừng hô mưa gọi gió.

Tại một khắc này, Bạch Hiển liền mất đi lý trí cùng nét nho nhã thường ngày, hai tròng mắt đều ánh lên vẻ hung tàn.

Hắn muốn nuốt trọn đầu lưỡi thơm tho của em gái, muốn ăn cô sạch sẽ từ đầu đến chân, muốn đem cô hung hăng xé toạc ra thành bột phấn.

Bạch Vi sợ tới mức không thở được, trong bóng đêm, chỉ chờ Bạch Hiển chậm rãi dứt ra nụ hôn mãnh liệt, cô liền thở hổn hển yếu ớt cầu xin:

“Anh hai, anh không cần như vậy được không? Em… em cảm thấy thật lộn xộn, như vậy là không đúng. Anh… anh đừng làm đau em…”

Cô biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, Bạch Hiển đã biểu hiện rõ ràng đến như vậy, nhưng điều này là sai trái, cô còn chưa chuẩn bị gì cả, cô cần có thời gian để thích nghi. Hiện giờ có nói như thế nào đi nữa, hắn đối với cô, vẫn là anh trai ruột thịt.

Bạch Hiển là anh trai cô, là anh trai.

Như dự đoán được cô sẽ giãy giụa, một lần nữa, hắn cúi đầu, càng sâu càng cẩn trọng áp lên môi Bạch Vi, trằn trọc trên môi ngọt, bá đạo triền miên.

“Vi Vi, Vi Vi, Vi Vi, cho anh hai hôn, Vi Vi nghe lời, là anh đây, anh hai đây, để anh hai hôn em, âu yếm em…”

Mất đi vẻ tao nhã vốn có ban ngày, Bạch Hiển quả thật có chút tùy ý. Tay hắn lướt trên đường cong cơ thể đang giãy giụa của Bạch Vi, một đường đi xuống, tách đùi cô ra, thân thể chen vào giữa hai chân cô, cách quần lót của hai người, nhẹ nhàng cọ cọ.

Dùng dương vật sưng to của hắn, cọ xát điểm nhạy cảm giữa đôi chân thon dài của cô.

Bạch Vi rút tay ra, đấm đánh Bạch Hiển, môi bị Bạch Hiển khóa chặt, mặt trướng đến đỏ bừng. Bởi vì phát không được tiếng, chỉ có thể dùng yết hầu nức nở biểu đạt sự kháng nghị yếu ớt.


Nhưng cô phát hiện điều này căn bản là vô ích, Bạch Hiển như phát điên, không ngừng dùng thân thể hắn cọ xát hoa huyệt đáng thương của cô. Tuy rằng cách mấy lớp quần áo, nhưng Bạch Vi cũng là người, cô không phải không có cảm giác đâu.

Vấn đề là cảm giác này… Còn làm bụng nhỏ đang run rẩy của cô thấy sung sướng.

Phía trên Bạch Hiển, một bên cọ xát Bạch Vi, một bên duỗi tay đi xuống ghé thăm. Bạch Vi lúc ngủ luôn có thói quen mặc váy ngủ, phần dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần lót mỏng.

Hôm nay vì linh cảm sẽ ngủ cùng hắn, cô thậm chí đã mặc thêm quần bảo hộ vào!

Mà lúc này, quần lót của Bạch Vi đã ướt đẫm, thậm chí còn thấm ướt cả phần quần bên ngoài.

Bạch Hiển khẽ rời đôi môi hồng nhuận đáng yêu, ngừng lấy bộ vị đang phát trướng khó chịu cọ vào quần lót cô. Hắn cúi đầu, khom người, nhìn Bạch Vi trong bóng đêm bị hắn đè ở dưới thân, bàn tay cách chiếc quần bảo hộ, mơn trớn dâm huyệt ướt đẫm.

Sau đó nghiêm túc, hơi hơi thở hổn hển hỏi:

”Đã ướt đến thế này rồi, em gái, muốn anh hai sao?”

Bạch Vi lấy đôi tay che lại mặt nhỏ, hô hấp dồn dập, xấu hổ không dám nhìn Bạch Hiển, càng không dám trả lời Bạch Hiển.

Người này rốt cuộc sao có thể? Hắn làm sao dám đối với cô làm những chuyện như thế này? Làm sao dám?

Còn dám dùng miệng lưỡi đứng đắn nghiêm túc như vậy, hỏi cô có muốn hắn không??

Hắn gọi cô là em gái, gọi chính mình là anh hai, rõ ràng là đang nhấn mạnh quan hệ của bọn họ. Xưng hô như thế, làm Bạch Vi giờ này lúc này, chỉ muốn đập đầu vào tường cho xong chuyện.

Người đàn ông này, ngay thời điểm này, rốt cuộc vì cái gì còn cố tính vạch rõ quan hệ anh em?

Đây là loại ham mê biến thái gì??


Thấy Bạch Vi không trả lời, Bạch Hiển liền nhẹ nhàng vuốt ve điểm giữa hai chân cô, cách một tầng quần lót ướt đẫm, cộng thêm một tầng hơi mỏng quần an toàn, gảy nơi đó một chút, lại hỏi:

“Nổi nóng? Vì cái gì không nói lời nào, Vi Vi, nổi nóng sao? Trả lời anh hai đi”.

Bạch Vi đột nhiên khóc rống lên, buông bàn tay che trên gương mặt, khóc oà như hoa lê dính hạt mưa, liều mạng đánh đấm Bạch Hiển, khóc sướt mướt nói:

“Anh quá mức, anh hai, anh thật là thật quá đáng, anh như thế nào có thể đối với em như vậy, anh… Anh hai!!!”

Ngay tiếng khóc cuối cùng kia, bàn tay Bạch Hiển vừa tiến vào bên trong quần lót, dùng da thịt của hắn dán lên làn da nõn nà của cô, khinh khinh trọng trọng mà sờ nắn hạt đậu nhỏ, cơ hồ biến thành một loại tiếng rên rỉ đứt quãng, cô sợ tới mức ôm cổ Bạch Hiển khóc thành tiếng.

Thật là quá trái với đạo lý, hắn là anh trai cô, là người cô tín nhiệm nhất trên thế gian. Nhưng hắn cư nhiên lại đem bàn tay xâm lấn vào phía trong quần lót cô, không có chút “anh hai” nào mà xoa vuốt.

Bạch Vi run rẩy, trong tiếng khóc nức nở, bị hắn sờ mà nhẹ nhàng liền cao trào một lần.

Cô kịch liệt lắc đầu, hoảng loạn mà một bên cao trào một bên khóc lớn, cự tuyệt chính mình lẳng lơ như thế, cũng cự tuyệt một Bạch Hiển như vậy.

Hết thảy mọi việc ngày hôm nay đều không phải là sự thật, lúc sáng, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý chuẩn bị, muốn nghiêm túc tự hỏi tương lai tươi đẹp của chính mình cùng anh trai.

Nhưng đến buổi tối, hắn liền trực tiếp đem quá trình nhảy sang bước kế tiếp, gần như không nói đạo lý, tự tiện tiến hành như thế này, Bạch Vi không muốn tiếp thu!

Không muốn!!!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.