Bạn đang đọc Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo – Chương 13: 🍓: Mất khống chế
Edit by Sel
Ngày hôm sau lúc Nặc Nặc tỉnh dậy, nhiệt độ cũng giảm xuống, chẳng qua trong người còn hơi mệt mỏi.
Sáng sớm lúc mẹ Trần đến chăm sóc cho Nặc Nặc, cô cũng không thấy Cừu Lệ xuất hiện. Nếu không phải cảm giác sợ hãi lúc rạng sáng hôm nay quá mãnh liệt, Nặc Nặc còn tưởng mình nằm mơ.
Cô nhớ tới lần trước mình không xin nghỉ học đã bị giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ một trận, này lần thì chẳng khác gì đang trốn học.
Nhưng mạng của cô sắp không giữ nổi nữa rồi, tâm trí đâu mà để ý có trốn học hay không.
Nặc Nặc còn phải nhanh chóng gặp được Tống Liên, cô nghĩ nghĩ: “Mẹ Trần, tôi có thể về trường học sao?”
“Chuyện này phải hỏi Cừu thiếu, nếu thiếu gia bảo được thì có thể.”
Nặc Nặc nghĩ thầm, cái chân mọc trên người cô, chẳng lẽ không tự mình ra viện được?
Vì thế Nặc Nặc thay xong quần áo, tính toán về biệt thự trang điểm lại rồi đến trường gặp Tống Liên.
Tuy nói bây giờ Cừu Lệ đã thấy gương mặt này của cô, nhưng trước mắt mọi người trong lớp cùng Tống Liên mà biến thành một gương mặt khác thì cũng quá doạ người.
Nặc Nặc cũng không muốn doạ đến bọn họ, thân phận của cô vẫn là Tống Nặc Nặc.
Thấy Nặc Nặc buộc tóc xong muốn ra ngoài, mẹ Trần cũng không cản cô mà chỉ nghiêm mặt ngồi cắm hoa tươi.
Nặc Nặc vừa đi tới cửa đã bị mấy người đàn ông mặc đồ đen mặt vô biểu tình ngăn lại, sau đó một người trong đám người này đứng ra khách khí nhưng cũng vô cùng cứng rắn nói:
“Tiểu thư, nghỉ ngơi cho tốt.”
Thân hình của đám người này vô cùng cường tráng.
Tất cả đều đang nhắc nhở Nặc Nặc rằng, đây là bá tổng văn.
Nam chủ bá đạo tổng tài bên người lúc nào cũng có rất nhiều bảo tiêu, Cừu Lệ không mở miệng, cô muốn đi đâu cũng không được.
Nặc Nặc nhíu mày, quay người đi về phòng bệnh.
Hoa hồng trong lọ đã đổi thành hoa bách hợp, toả ra hương thơm dìu dịu đặc trưng.
Nặc Nặc tựa vào cửa hỏi mẹ Trần: “Tôi gọi điện thoại cho Cừu thiếu thì có quấy rầy ngài ấy không?”
Lúc này mẹ Trần lại không chút suy nghĩ mà đáp luôn: “Không đâu.”. Mẹ Trần còn “tốt bụng” đọc số điện thoại cho cô.
Vì thế Nặc Nặc đành phải gọi điện cho Cừu Lệ.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm nam chủ, tuy cô không muốn nghe thấy giọng nói của hắn nhưng cô nhất định phải quay lại trường học mới được.
Chuông mới kêu tiếng đầu tiên, đầu bên kia đã bắt máy.
Sau đó Nặc Nặc nghe thấy đầu dây bên kia đang trong cuộc họp:
“Việc hợp tác với Hoa Thịnh…”
Thanh âm đột nhiên im bặt, Nặc Nặc nắm chặt di động, có chút thấp thỏm theo bản năng nhìn mẹ Trần, mẹ Trần cũng không có biểu cảm gì.
Nặc Nặc biết Cừu Lệ đang họp.
Cho dù là nam chủ của bá tổng văn đi chăng nữa, cho dù một giây anh có thể tiêu xài ngàn vạn nhưng anh vẫn phải nỗ lực làm việc. Ngày hôm qua anh bận rộn đến nửa đêm mới trở về là cô đã biết anh không phải loại công tử nhà giàu chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Cừu Lệ đi ra bên ngoài nghe điện thoại, anh nghe thấy giọng nói thấp thỏm mềm mại của thiếu nữ: “Cừu thiếu, tôi là Tống Nặc Nặc.”
Cừu Lệ cong môi, anh biết, bằng không còn lâu anh mới nhận điện thoại.
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
“Không có làm phiền.” Anh nhàn nhạt nói.
Nặc Nặc nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể xuất viện không?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia đã quen thói thích ra lệnh: “Em còn đang bị bệnh, nghỉ thêm hai ngày nữa đi.”
Nặc Nặc cắn môi, nếu cô còn ở đây thêm một ngày nào nữa thì anh nhất định sẽ đến khủng bố cô thêm một lần.
Nếu cô ở trường học thì ít ra ban ngày cô không cần nhìn thấy anh.
“Tôi đã đỡ nhiều rồi. Hơn nữa bây giờ tôi đã học lớp 12, còn sắp thi đại học nữa.”
Cừu Lệ nhướng mày, đối với chuyện thi đại học này có chút ngoài ý muốn.
Anh không được coi là xuất thân hiển hách, những gì mà anh có được ngày hôm nay đều là do anh nỗ lực làm ra. Nhưng gia cảnh của anh cũng khá tốt, thuộc dạng không cần nỗ lực cũng có thể kế thừa tài sản mà sống khá giả cả đời.
Thi đại học ở trong mắt anh mà nói thì chẳng được coi là cái gì cả.
Lúc anh còn đi học, chính là điển hình của việc đẹp trai mà học dốt. Thời gian trôi qua nhanh, anh cũng quên mất có chuyện thi đại học này.
Mà lúc này Nặc Nặc lại đang học lớp 12, nếu là trong gia đình bình thường thì cả nhà đang chuẩn bị vô cùng khẩn trương cho “cuộc chiến” sắp tới, hy vọng con mình thi có thể đạt được điểm cao.
Bởi vậy khi nghe Nặc Nặc nói phải về trường học thật tốt, phản ứng đầu tiên của Cừu Lệ chính là nghĩ Nặc Nặc thích học tập sao? Trên tư liệu cũng không thấy nói đến chuyện này, nhưng Nặc Nặc mà anh biết thì đúng là bộ dáng của một học sinh ngoan.
Phản ứng thứ hai của Cừu Lệ chính là: Nặc Nặc mới học lớp 12, còn chưa đủ 18 tuổi, non nớt mềm mại vô cùng.
Nghĩ như vậy mới phát hiện ra tuổi của bọn họ chênh lệch nhau quá nhiều. Anh cũng không có đam mê thích những cô gái nhỏ, chẳng qua người đó là Nặc Nặc thì mọi chuyện này khác.
Nặc Nặc tuổi này nên được cưng chiều đi?
Bằng không nếu so sánh anh với những thiếu niên trẻ trung ấm áp của trường cô, anh chẳng có gì để cạnh tranh bằng thực lực cả.
Vì thế Cừu Lệ đồng ý: “Được.”
Ngữ điệu của thiếu nữ mềm mại vài phần: “Cảm ơn Cừu thiếu.”
Anh tựa hồ có thể tưởng tượng ra cặp mắt kia sáng lên như thế nào, vì thế cũng không nhịn được cười.
Cừu Lệ nhìn cuộc gọi đã bị cắt đi, ý thức được một vấn đề.
Lúc trước anh có chút khốn nạn, Nặc Nặc không muốn gần gũi với anh, sau khi nhận được câu trả lời mà cô mong muốn thì ngay cả một câu cô cũng không thèm nói nữa mà tắt điện thoại luôn.
Tròng mắt Cừu Lệ đen nhánh.
–
Trên đường trở về biệt thự, Nặc Nặc đã nghĩ đến kế hoạch chạy trốn dựa vào cốt truyện.
Cô xem dự báo thời tiết trong vòng 1 tuần sắp tới, lượng mưa của mùa thu cũng không nhiều như mùa hè, theo như dự báo thời thời tiết thì thứ năm tuần sau sẽ có mưa.
Phi vụ chạy trốn này thiếu Hàng Duệ vốn đã xảy ra biến động lớn, Nặc Nặc biết có hiệu ứng bươm bướm nên cô chỉ có thể tận lực để không ảnh hưởng đến kết quả.
Trong truyện gốc, thời gian mà Nặc Nặc chạy trốn là vào hai tuần trước khi thi đại học.
Ban đêm có mưa rào còn có sấm chớp.
Đến nỗi có chạy thoát được hay không thì nguyên chủ cũng không biết, nhưng Nặc Nặc lại vô cùng rõ ràng. Muốn chạy khỏi nam chủ, cho dù có tặng cho cô một đôi cánh thì cô cũng không thể làm được.
Nặc Nặc cũng không tính toán chạy trốn, cô chỉ muốn chọc giận Cừu Lệ để anh phải đổi cô để lấy Tống Liên.
Vì sao phải chạy trốn ở trong đêm mưa?
Nặc Nặc nghĩ một chút, là bởi vì bầu không khí tốt sao?
Mặc kệ như thế nào, cô vẫn quyết định thời gian chạy trốn sẽ vào thứ năm.
Rất nhanh đã đến biệt thự.
Lúc Nặc Nặc muốn trở về phòng như thường ngày, mẹ Trần lại cản cô lại: “Phòng của tiểu thư ở lầu hai.”
Nặc Nặc ngây ngốc chớp mắt một cái, nhìn về phía căn phòng cũ mà cô đang ở.
Mẹ Trần coi như không hiểu ánh mắt của cô, cũng coi như quên mất bọn họ từng cho cô ngủ ở phòng chứa đồ, lúc này lại bình tĩnh nói: “Đồ đạc của tiểu thư đều dọn lên phòng trên lầu hai rồi.”
Nặc Nặc nói: “Tôi cảm thấy phòng ban đầu khá tốt.”
“Chuyện này tiểu thư nên nói với Cừu thiếu thì hơn.”
“…” Lầu hai thì lầu hai, dù sao cô cũng không ở được mấy ngày, sẽ nhanh chóng đổi thành Tống Liên thôi.
Nặc Nặc đi theo mẹ Trần lên lầu, trong nháy mắt mở cửa ra cô liền nghi ngờ đây là phòng ngủ mà nam chủ chuẩn bị cho nữ chủ.
Giấy dán tường màu hồng nhạt, màn ren xinh đẹp cùng giường công chúa, đèn hình ngôi sao bằng thuỷ tinh.
Trên giường còn có một con thỏ bằng bông to bằng người cô.
Phòng rất lớn, ánh sáng cũng rất tốt. Không hề giống như bầu không khí u ám ở phòng chứa đồ.
Bàn học trang trí rất đẹp mắt, trên đó còn để rất nhiều những bức tranh xa xỉ đắt tiền.
Nặc Nặc nhìn đến tủ quần áo bên trong liền cảm thấy có một loại dự cảm bất thường.
Cô đi tới mở tủ quần áo ra, thật sự cười không nổi nữa.
Tràn đầy một ngăn tủ là những bộ váy xinh đẹp, đa số đều là những màu dịu mắt, thiết kế rất tinh xảo.
Vô cùng đẹp mắt.
Toàn bộ căn phòng này chính là gout thẩm mĩ của thẳng nam.
Tuy quần áo rất đẹp, nhưng đây chính là thẩm mĩ của thẳng nam nuôi người yêu.
Mẹ Trần lúc này còn không quên dậu đổ bìm leo* đưa cho cô một cái thẻ: “Cừu thiếu đưa tiền tiêu vặt cho tiểu thư. Mật mã là sinh nhật của cô.”
Hay lắm, cốt truyện đều lệch khỏi quỹ đạo ban đầu rồi ㅠㅠ
Nặc Nặc phát hiện Cừu Lệ dùng phương pháp nuôi vợ nhỏ để nuôi cô rồi.
Cô cũng không nhận tấm thẻ kia: “Tôi không cần.”
Mẹ Trần: “Nếu tiểu thư không cầm thì Cừu thiếu sẽ đưa tận tay cho cô.”
Nặc Nặc giận đến nỗi bật cười, phát hiện người hầu của nam chủ nói chuyện cũng có tính uy hiếp cực cao.
Nhưng Nặc Nặc vẫn không muốn, cô không biết trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền. Nhưng dựa theo tính cách của Cừu Lệ, anh có thể tiện tay ném cho Trần Thiến một cái biệt thự thì số tiền trong đây nhất định sẽ doạ cô nhảy dựng.
Nặc Nặc không thích Cừu Lệ, đương nhiên cũng không thích tiền của anh.
Mẹ Trần thấy cô kiên trì không chịu nhận, đành phải cầm lại thẻ.
Nặc Nặc phát hiện đồ đạc của mình đều ở trong phòng, thậm chí còn có rất nhiều đồ trang điểm mới.
Cô xem giới thiệu bên ngoài sản phẩm, phát hiện Cừu Lệ chuẩn bị mỹ phẩm cho cô còn tốt hơn là cô tự mua.
Nặc Nặc không động tới những cái đó.
Cô dùng đồ trang điểm cũ của mình bắt đầu tô tô vẽ vẽ, một lúc sau cô lại trở thành “Tống Nặc Nặc”.
Nặc Nặc trực tiếp đi tới trường học.
Lúc cô đến nơi thì đang là môn Toán của Triệu Lệ, mà Triệu Lệ cũng chính là chủ nhiệm lớp của cô.
Nặc Nặc đứng ở cửa, ách giọng hô “báo cáo”.
Lúc này Triệu Lệ đã tức điên lên, nữ sinh này cứ 3 ngày thì có đến 2 ngày không đi học còn một ngày đến muộn, làm lơ quy củ trường học, không coi giáo viên ra gì.
Triệu Lệ nói: “Tống Nặc Nặc em ra hành lang đứng cho tôi. Không muốn học thì nghỉ ở nhà đi.”
Nặc Nặc há miệng thở dốc, toàn bộ học sinh trong lớp đều quay qua nhìn cô, cô cũng không biết nên giải thích thế nào. Cũng do danh dự của Tống Nặc Nặc quá kém, mà trên mặt của cô lại đang trang điểm nên không có cách nào để giáo viên tin rằng mình đang bị bệnh.
Nặc Nặc ra ngoài hành lang đứng, trong lớp truyền tới âm thanh giảng bài của Triệu Lệ, cô đang củng cố lại kiến thức trọng tâm cho mọi người.
Nặc Nặc đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, lẳng lặng nghe.
Tháng mười, gió thu hơi lạnh.
Hai bên tóc mai của cô nhẹ nhàng đong đưa, cô cũng không tức giận khi bị phạt mà cả người lại toát ra khí chất vô cùng bình thản.
Hàng Duệ ngồi bàn thứ tư nhìn thoáng qua cô sau đó lại nhanh chóng chuyển tầm mắt, bút trong tay cũng bị nắm chặt.
Cậu biết tại sao cô không đi học.
Cô đã bị bệnh mấy ngày rồi.
Nhưng Triệu Lệ phạt cô, cô cũng không ồn ào không cãi lại, cũng không ở trước mặt mọi người làm Triệu Lệ khó coi.
Cô giống như đã trở nên dịu dàng bao dung hơn.
Hàng Duệ rũ lông mi, lại nghe được hai nam sinh phía sau nói: “Này, tuy tính cách của Tống Nặc Nặc không ra gì nhưng cậu ta cũng xinh đẹp quá.”
“Đừng nghĩ làm cái gì, cậu cũng nuốt không trôi đâu, haha.”
“Tính tình cậu ta xấu thôi chứ người thi vô cùng đẹp. Còn đẹp hơn hoa khôi ở lớp ba nhiều.”
“Cậu dám tỏ tình không?”
“Sao không dám? Tan học tôi tỏ tình ngay cậu có tin không?”
Hàng Duệ bỗng nhiên đập mạnh bút xuống mặt bàn.
Hai nam sinh phía sau hoảng sợ, mà Triệu Lệ ở trên bảng cũng bị doạ nhảy dựng.
Triệu Lệ quay đầu, thấy nơi phát ra âm thanh là chỗ của Hàng Duệ, rốt cuộc cậu cũng là học sinh đứng nhất toàn khối cho nên ngữ khí của Triệu Lệ cũng vô cùng ôn hoà:
“Hàng Duệ, có chuyện gì không em?”
Sắc mặt cậu bình tĩnh, đáy mắt không gợn sóng: “Cô viết sai công thức rồi.”
Triệu Lệ nhìn lại thấy quả nhiên là mình viết sai liền nhanh chóng xoá đi sửa lại, nhưng cậu cũng đâu cần phản ứng lớn như vậy?
Hàng Duệ rũ mắt xuống, lại cầm lấy cây bút kia.
Cậu giống như có chút… mất khống chế.