Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 193


Đọc truyện Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế – Chương 193

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói, “Trước khi chúng ta gặp mặt, chắc anh đã điều tra em?”

Giang Mặc Thần không nghĩ tới y sẽ hỏi cái này, muốn thừa nhận, nhưng lại sợ y cảm thấy mình xâm phạm quyền riêng tư của y, nhất thời hơi nghẹn lời.

Yến Thanh Trì cười nói, “Đừng có khẩn trương như vậy, đây là thao tác bình thường, đổi lại em là anh, em cũng sẽ làm như vậy.”

“Em không tức giận là được.”

“Em không tức giận,” Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Nên chắc là anh đã phát hiện rồi, em và tư liệu điều tra của anh có rất nhiều chỗ khác biệt.”

Giang Mặc Thần gật đầu.

“Anh không hiếu kỳ vì sao sao?”

“Hiếu kỳ.”

“Vậy sao anh không hỏi em?”

Giang Mặc Thần nhìn y, ôn nhu nói: “Bởi vì em có quyền lợi giữ lại riêng tư của mình mà.”


Hắn ôm Yến Thanh Trì, ngữ điệu mang theo một tia yên lặng bình thản, “Mỗi người đều có quyền riêng tư của mình, nếu em giấu đi không muốn để người khác nhìn thấy, vậy nhất định có đạo lý của em. Nếu em tình nguyện hay nếu anh có thể biết thì em sẽ nói cho anh biết thôi. Hoặc thời gian chúng ta ở bên nhau hơn nữa thành vợ chồng già, khi nhắc lại việc này em sẽ kể với anh. Đối với anh mà nói, chỉ cần biết em sẽ không tổn thương anh, em ở bên anh cũng không phải vì mục đích nào khác, em thích anh, như vậy là đủ rồi. Còn lại, đó là quyền lợi thuộc về thân thể của Yến Thanh Trì, anh tôn trọng quyền lợi của em.”

Yến Thanh Trì nhìn hắn, cảm thấy hắn có thể có tư tưởng như vậy, cũng đã rất lợi hại, “Anh nhìn thoáng quá chừng.”

Giang Mặc Thần cười cười, “Thật ra, anh cũng không phải người có lòng hiếu kỳ quá nặng, có rất nhiều chuyện so với nguyên nhân thì anh càng để ý kết quả của nó. Giống như bây giờ chúng ta đều không biết vì sao em lại có Nghiên Nghiên, nhưng mà anh không để bụng vì sao. Anh chỉ biết chúng ta có Nghiên Nghiên, kết quả này làm anh rất vui vẻ.”

Hắn nhìn Yến Thanh Trì, “Em cũng không phải một người dễ xấu hổ, có nhiều chuyện cho dù anh không hỏi thì em cũng nói với anh thôi, mà chuyện này đến bây giờ em vẫn chưa nói với anh, vậy chứng minh nó không phải bí mật mà em có thể dễ dàng chia sẻ. Tính đến bây giờ thì hai chúng ta chỉ mới quen nhau được bốn năm thôi, thời gian không dài cũng không ngắn, nó không dài đến mức làm anh cảm thấy mình có tư cách hỏi những bí mật em muốn giấu. Nếu chúng ta ở bên nhau lâu hơn một chút, sáu năm, tám năm, hay mười năm, có lẽ anh sẽ hỏi em có muốn nói cho anh biết không, nhưng bây giờ thì anh không nghĩ mình có tư cách này.”

“Anh kiềm chế bản thân nghiêm khắc như vậy làm em rất kinh ngạc đó.” Yến Thanh Trì suy bụng ta ra bụng người suy nghĩ một chút, “Nếu là em, có thể sẽ chờ một ngày anh nói với em, nhưng chắc chắn em sẽ không cảm thấy vì thời gian chúng ta bên nhau chưa đủ lâu, em chỉ cảm thấy em chưa đủ làm anh tín nhiệm, hy vọng có một ngày anh hoàn toàn tín nhiệm em, vậy đó.”

“Rất bình thường,” Giang Mặc Thần nhìn y, “Nên em mới là Yến Thanh Trì, còn anh là Giang Mặc Thần.”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Anh nói rất đúng.”

Y gõ gõ chân Giang Mặc Thần, hỏi hắn, “Anh còn ôm nổi không? Có mệt không? Mệt thì em đi xuống.”

Giang Mặc Thần ôm chặt y, nắm tay y, “Đừng xuống, không phải em sắp nói bí mật cho anh nghe sao? Cứ nói như thế, anh nghe.”


Yến Thanh Trì rất thuận theo dựa vào lồng ngực hắn, “Em nói nha, anh đừng kinh ngạc.”

“Nói đi.”

“Đây là năm nào rồi, anh lại là diễn viên, chắc chắn anh từng nghe cái từ “xuyên qua” này rồi.”

Giang Mặc Thần cả kinh, “Không phải em không phải người thời đại này chứ?”

“Chuẩn bị nói, có phải người ở không gian của các anh không?” Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn hắn.

Y hơi rời khỏi lồng ngực Giang Mặc Thần, ngồi thẳng lên, nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói, “Anh có thể hiểu là không gian song song, em đến từ một không gian khác, nơi đó không khác gì nơi này lắm, chỉ là không những người trong thế giới này thôi —— tựa như, thế giới này của anh không có em.”

Giang Mặc Thần không nói gì.

Yến Thanh Trì tiếp tục nói, “Tên thật của em cũng là Yến Thanh Trì, nhưng đây là tên cha nuôi em đặt cho, sau khi sinh Nghiên Nghiên xong, em từng nói với anh nó ẩn chứa kỳ vọng đúng không?”


Giang Mặc Thần gật đầu.

Yến Thanh Trì nói, “Chính là như vậy. Em là một cô nhi, cũng giống Kỳ Kỳ lớn lên ở cô nhi viện, chỉ là em không may mắn như Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ đã gặp anh từ rất sớm, được anh mang đi, anh cho nó một gia đình, cái này làm người ta rất hâm mộ. Lúc em rời khỏi cô nhi viện đã sắp tám tuổi rồi, là được cha nuôi em mang đi, cha nuôi của em rất lợi hại, nếu nói như thế giới này thì địa vị của ông ấy tương đương với người cầm quyền tối cao của Vệ gia bây giờ.”

Giang Mặc Thần gật đầu, thầm nghĩ, khó trách lúc ấy sinh Nghiên Nghiên xong, khi bàn đến họ của Nghiên Nghiên, Yến Thanh Trì đã nói anh chưa từng được nhận nuôi, nên anh không biết trẻ em được nhận nuôi mẫn cảm sợ hãi cỡ nào, thì ra là như thế.

Ngữ điệu Yến Thanh Trì thản nhiên, mang theo chút hạnh phúc khi nhớ lại chuyện cũ, trong lời nói có ấm áp không tự biết, “Cha nuôi em là một người rất có hàm dưỡng, nếu anh chỉ nhìn bề ngoài của ông ấy, căn bản sẽ không biết ông ấy lập nghiệp trong hoàn cảnh như thế. Mẹ nuôi em rất ôn nhu, rất xinh đẹp, là tiểu thư một gia tộc lớn, bọn họ đều rất tốt với em, dùng hành động của mình dạy em yêu thương và được yêu thương. Em học được rất nhiều từ hai người họ, vì thích bọn họ nên em muốn mình làm mọi thứ đều phải thật xuất sắc, em rất thông minh nên em gần như đã làm được hết những gì em muốn.”

“Sau đó cha mẹ nuôi em có con, bọn họ rất kinh ngạc, cũng rất vui vẻ, nhưng sợ em để ý, em đã nói mẹ nuôi em rất ôn nhu mà, nên bà ấy đã chủ động hỏi em có muốn một em trai hay em gái không, nếu không muốn thì bà ấy sẽ bỏ. Bà ấy còn an ủi em nói thật ra tuổi của bà đã không còn thích hợp để sinh em bé, không sinh cũng tốt thôi. Nhưng mà em không bỏ được, em nói không sao, trong nhà có một đứa em cũng rất tốt mà. Nên bà đã hứa với em, em vĩnh viễn là đứa nhỏ bà thương nhất.”

Yến Thanh Trì cúi đầu khẽ cười, hốc mắt hơi chua xót, “Anh luôn nói em thật biết chăm con, thật ra đều là học từ mẹ, tất cả những gì Kỳ Kỳ trải quá, em đều trải qua rồi. Em nhìn Kỳ Kỳ giống như nhìn thấy em năm đó, nên em muốn đối xử tốt với Kỳ Kỳ, em muốn nghĩ đến tâm tình của nó, bởi vì khi còn nhỏ em cũng từng hy vọng như vậy. Hy vọng của em trở thành sự thật, nên em hy vọng nó cũng được như thế, từ em và anh, học được yêu thương và được yêu thương, giống như đứa bé trong một gia đình bình thường, tự tin, thân thiện, hào phóng khỏe mạnh trưởng thành.”

“Sẽ như thế.” Giang Mặc Thần nhẹ giọng nói, “Bây giờ cũng đã đúng rồi, em dạy dỗ nó rất tốt, nó đã ưu tú hơn nhiều đứa trẻ trong những gia đình khác.”

Hắn nhìn Yến Thanh Trì, chỉ cảm thấy duyên phận quả thật quá thần kì. Với Yến Thanh Trì mà nói, khi y vẫn còn là một đứa trẻ, cảm nhận được tình yêu từ cha mẹ nuôi, học được yêu thương và được yêu thương, sau đó y tới nơi này, gặp Kỳ Kỳ cũng được nhận nuôi, vì thế tự tay dạy những gì đã học được, không giữ lại chút nào cho con của mình.

Giống như một quy trình khép kín, càng giống truyền thừa và kéo dài yêu thương.

Yến Thanh Trì gật đầu, “Em nói tới đâu rồi, a nhớ rồi, em còn một em trai. Em trai em rất đáng yêu, thật sự rất đáng yêu luôn á, từ nhỏ đã rất dính em, còn rất thích nghe em ca hát.” Yến Thanh Trì nói tới đây lại cười, nhìn Giang Mặc Thần, “Anh không biết nó hố em thảm bao nhiêu đâu, khi còn nhỏ mỗi lần nó nghe em hát là vỗ tay cười, cho dù là đang khóc, em hát hai câu thì nó không khóc, bắt đầu nhìn em. Nên em vẫn nghĩ mình hát rất êm tai, mãi đến sau này ba mẹ em nghe xong, ba em thật uyển chuyển nhắc nhở em, sau này có muốn hát thì cố gắng hát ở nhà thôi, em mới biết em hát không hay, đều là thằng quỷ nhỏ đó luôn gạt em.”

Yến Thanh Trì nói đến em trai mình, rõ ràng cảm xúc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Em trai em không giống em, tính cách của nó hơi giống Vệ Lam, đơn thuần, đáng yêu, hơi trẻ con, còn rất hoạt bát, rõ ràng rất thông minh, lại không thích học tập đàng hoàng, anh không nhìn nó là nó lại muốn ra ngoài chơi, nhưng mỗi lần thi thì thành tích luôn rất tốt. Trước kia lúc em còn ở nhà, tối mỗi cuối tuần thì không làm gì hết chỉ phụ trách nhìn chằm chằm nó làm bài tập, nó vừa giả đáng thương làm nũng, vừa chậm rì rì làm xong bài tập về nhà.” Yến Thanh Trì thở dài, “Cũng không biết bây giờ em không còn nữa, có phải nó vẫn còn như vậy không. Trước kia em đã nói với nó, nếu nó còn như vậy thì sau này làm sao kế thừa công ty của ba chứ, thì nó nói không phải có anh trai anh sao, bây giờ em cũng không thể giúp nó chia sẻ, nó chỉ có thể tự mình trưởng thành.”


Yến Thanh Trì nhéo nhéo ngón tay Giang Mặc Thần, nhẹ giọng nói, “Thật ra em thật sự rất luyến tiếc bọn họ.”

Giang Mặc Thần ôm y vào lòng, hôn trán y, “Anh biết.”

Yến Thanh Trì cho mình một phút, an tĩnh nhớ lại người nhà của mình, sau đó thở hắt ra, tỉnh táo lại nói, “Sau đó anh đã biết, không biết sao em lại xuyên đến đây, thành Yến Thanh Trì này, tiếp nhận thân thể cậu ta, quen biết anh, như vậy đó.”

Y không nói Giang Mặc Thần là nhân vật trong quyển sách y xem, cũng không có nói thế giới này chỉ là một quyển sách, không cần thiết, hướng đi của cuốn sách này đã bị y đánh vỡ từ lâu rồi, đối với y thì thế giới này bây giờ cũng chỉ là một thế giới song song thôi. Nếu nói còn cái gì khác với thế giới bình thường, chắc là Giang Mặc Thần là vai chính, luôn nhận được một ít phúc lợi, ví dụ như: Nghiên Nghiên.

Nhưng mà mấy cái này đều không cần nói cho hắn, bởi vì không cần thiết, đối với Giang Mặc Thần, hắn sống kiêu ngạo lại tự tôn, nhất định hắn sẽ không hy vọng mình chỉ là một nhân vật dưới ngòi bút của người khác, nên không cần làm hắn không thoải mái.

Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Em nói xong rồi, anh tin không?”

Giang Mặc Thần gật đầu, Yến Thanh Trì nói rất rõ ràng, rõ ràng lại sinh động, hoàn mỹ giải đáp tất cả các điểm đáng ngờ hắn khám phá được, tuy rằng chuyện xuyên qua này nghe thì rất không khoa học, nhưng nếu đàn ông với đàn ông cũng có thể có con được, vậy còn cưỡng cầu khoa học gì nữa?

Nên cho dù đáp án này rất huyền huyễn, nhưng Giang Mặc Thần có thể hiểu và chấp nhận, hắn ôm chặt Yến Thanh Trì, ôn nhu nói: “Anh tin, hơn nữa, anh rất cảm ơn em đã đến nơi này, đến bên cạnh anh. Nếu vốn dĩ chúng ta đã không thuộc về một không gian, vượt qua khoảng cách xa xôi như vậy mới có thể quen biết nhau, vậy anh cảm thấy đây có thể là cái người ta gọi là duyên phận. Đoạn duyên phận này, đối với em có lẽ không quá công bằng, làm em phải rời khỏi quê hương, rời khỏi người nhà, nhưng đối với anh đúng là hậu đãi, mang em từ một không gian khác đến, đưa đến trước mặt anh, để anh biết, trên thế giới còn có một người như vậy tồn tại.”

– ————

NHỚ VOTE NHO ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.