Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 165


Đọc truyện Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế – Chương 165

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần vào phòng, cảm thấy gian phòng cho khách này đúng là nhỏ thật. Yến Thanh Trì nhìn kỹ xem, mới phát hiện thật ra tổng diện tích của nó cũng không nhỏ, chỉ là vì có một phòng vệ sinh và một cái ban công, mới làm cho khu vực kê giường vô hình trung bị thu nhỏ lại.

“Nhưng mà như vậy cũng tốt.” Yến Thanh Trì nói, “Vậy chúng ta có thể rửa mặt trong phòng.”

Giang Mặc Thần gật đầu, “Đúng vậy.”

Yến Thanh Trì nhìn nhìn phòng vệ sinh, lại chạy đến ban công nhìn nhìn. Đối diện ban công nhỏ này là một con đường, Yến Thanh Trì có thể nhìn thấy người qua lại trên đường phố và hai hàng cây bên đường. Lúc này, vì trời đã tối rồi, người đi đường cũng không nhiều, đèn đường rọi xuống ánh sáng mờ nhạt thật dài, thoạt nhìn có chút tịch liêu.

Từ ban công vào, y phát hiện Giang Mặc Thần đã mở hành lý của mình ra. Yến Thanh Trì ngồi xổm bên cạnh, hỏi hắn, “Anh đang tìm cái gì?”

Giang Mặc Thần cầm hai hộp mì gói ra, “Em không đói bụng sao? Dựa theo tình huống hiện tại của chúng ta, tủ lạnh cũng không có đồ ăn gì, chỉ có mấy loại trái cây, nếu muốn ăn cơm, thì phải dựa vào cái này.” Giang Mặc Thần gõ gõ mì gói trong tay hắn.

Yến Thanh Trì còn đắm chìm trong sung sướng được ra nước ngoài chơi, lúc này nghe hắn nói như vậy, lập tức trở về hiện thực, cảm thấy đúng là mình hơi bụng.

“Nhưng mà, chỉ có hai chúng ta ăn, có phải không tốt lắm không?”

“Cũng không biết những người khác có mang đồ ăn không, có thể hỏi thăm một chút, nếu cần thì chúng ta chia cho bọn họ một chút.”

“Ừ,” Yến Thanh Trì gật đầu, “Vậy anh đi hỏi đi, em soạn hành lý một chút.”

“Được.”

Giang Mặc Thần nói xong, rồi đứng lên ra ngoài. Yến Thanh Trì mở hành lý của mình ra, lấy thức ăn mang theo ra hết, sau đó mới mang áo ngủ của mình ra.

Y còn đang do dự có cần lấy mấy bộ quần áo khác ra treo vào tủ quần áo không, thì Giang Mặc Thần đã trở lại.

“Nhanh như vậy?” Yến Thanh Trì kinh ngạc.

“Bởi vì Lý Mạt đã hỏi qua một vòng rồi.” Giang Mặc Thần giải thích, “Lý lão sư thân là hướng dẫn viên du lịch, cảm thấy bữa cơm này cũng nằm trong phạm vi trách nhiệm của mình, nên để Lý Mạt đi hỏi xem có người nào muốn ăn không, chỗ ông còn mì gói, bánh quy và bánh mì. Các cô gái nói trễ quá rồi, không ăn, các chàng trai cũng chỉ có Dương Tân Hách, Vu Hạo Viễn muốn ăn, nhưng hai người bọn họ cũng mang theo đồ ăn, nên không cần chúng ta trợ giúp.”

Yến Thanh Trì gật đầu, lại nhìn nhìn hành lý, “Anh nói, quần áo của chúng ta nên treo lên tới hay cứ đặt trong vali?”

“Bốn ngày lận mà, chọn vài món ra treo vào tủ quần áo đi.”

“Được.”


Yến Thanh Trì nhanh chóng chọn cho mình hai bộ quần áo. Vì trước khi đến đây đã tra qua thời tiết bên này, biết ở đây sẽ nóng hơn, nên Yến Thanh Trì chỉ mang áo thun ngắn tay, quần jean và giày thể thao rất đơn giản. Giang Mặc Thần căn cứ vào việc mình dựa vào chương trình này này trải chăn để mai này công khai tình yêu, nên sau khi nhìn thấy Yến Thanh Trì mang đều là áo thun, quần jean, giày thể thao, mình cũng chuẩn bị ba bộ như thế, thiếu chút nữa là đi mua đồ cặp mặc luôn rồi.

Sau khi Yến Thanh Trì treo xong, mình cũng treo quần áo vào bên kia tủ, còn ra vẻ kinh ngạc nói, “Hai chúng ta đều mang quần áo tương tự nhau kìa, tâm linh tương thông a.”

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ nhìn hắn, thầm nghĩ: Giả trân!

Giang Mặc Thần nhìn quần áo của hai người bọn họ, tuy rằng không phải đồ đôi nhưng cũng vô cùng tương tự, rất vừa lòng, không nhịn được gật đầu, “Không tệ.”

Yến Thanh Trì cười, không để ý đến hắn nữa, soạn quần áo tiếp.

Đang soạn đồ thì có tiếng gõ cửa, Giang Mặc Thần đứng gần cửa, nên đi tới mở, chỉ thấy Lý Bác Chung đứng ngoài cửa.

“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.

“Không có gì, tôi chỉ đến thông báo với hai cậu một chút, 8 giờ rưỡi sáng mai chúng ta xuống lầu ăn bữa sáng, sau đó xuất phát đi chơi, các cậu đừng ngủ quên.”

“Được, cảm ơn Lý lão sư.”

“Không cần không cần, đây là việc tôi nên làm, vậy các cậu nghỉ ngơi sớm một chút a.”

“Ừm.”

Lý Bác Chung nói xong, thì rời khỏi.

Giang Mặc Thần nói lại cho Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì “Ồ” một tiếng tỏ vẻ mình đã biết, “Chúng ta nhanh đi ăn mì gói thôi, sau đó đi ngủ.”

“Được.”

“Em đi nấu mì.” Yến Thanh Trì đứng lên, cầm đặt mì gói trên bàn chuẩn bị ra cửa.

Giang Mặc Thần ngăn cản y, “Thôi bỏ đi, trụng nước sôi một chút là được rồi, đừng lăn lộn.”

“Không phải anh không thích ăn trụng nước sôi sao?” Yến Thanh Trì nhớ rõ Giang Mặc Thần rất bắt bẻ ở phương diện này, trước nay ăn mì gói chỉ ăn nấu, ngẫu nhiên có thể làm mì trộn, nhưng là chưa từng ăn trụng nước sôi.


“Ngồi máy bay một ngày, em không mệt a? Tùy tiện ăn là được rồi.”

“Em không mệt a.” Yến Thanh Trì thiệt tình nói, “Nếu anh mệt, anh nằm nghỉ ngơi trước một lát, em nấy xong sẽ kêu anh.”

Giang Mặc Thần nhìn bộ dáng tinh lực tràn đầy của y, bất đắc dĩ cười một cái, “Rồi rồi, em không mệt là được, tốt bụng thông cảm em, kết quả em còn không cảm kích.”

Yến Thanh Trì thầm nghĩ, đó còn không phải là vì nghĩ cho anh sao, “Chúng ta ở trên máy bay cả một ngày, căn bản là không ăn được cái gì, bây giờ đã có thể khống chế ẩm thực, phải cố gắng hết sức làm mình hài lòng mới được.”

Giang Mặc Thần nhéo nhéo mặt y, “Đúng là ôn nhu săn sóc.”

Yến Thanh Trì nhìn tay hắn đang nhéo mình, cái gì đây, coi y là Kỳ Kỳ à?

Y xoay đầu há mồm làm ra tư thế cắn người, Giang Mặc Thần vội vàng buông tay, “Xí, còn cắn người, hung như vậy.”

Yến Thanh Trì nâng lên tay tặng hắn bàn tay hình móng vuốt, “Siêu hung!”

Giang Mặc Thần cười ha ha, cảm thấy y như thế thật đáng yêu đến phạm quy, hắn nâng tay muốn xoa đầu Yến Thanh Trì, kết quả Yến Thanh Trì cong eo, thân mèo chui qua dưới cánh tay hắn ra ngoài, “Em xuống bếp nấu mì nha, đúng rồi, anh tìm xem em có mang giăm bông không, nếu có thì chúng ta được thêm một món nhắm.”

“Được.” Giang Mặc Thần đáp.

Yến Thanh Trì đi xuống lầu, đã thấy Lý Bác Chung và Lý Mạt đang ngồi trên sô pha đại sảnh, nghiên cứu lịch trình du lịch ngày mai. Trên bàn trà trước mặt họ đã bày mấy tờ giấy trắng viết chi chít chữ và một cây bút nước.

Thấy y xuống, Lý Mạt hỏi, “Ca ca sao anh lại xuống đây? Có việc gì sao?”

Yến Thanh Trì giơ giơ mì gói trong tay lên, “Làm cơm chiều, hai người đã ăn chưa?”

Lý Mạt xua tay, “Em không ăn, cơm chiều là thiên địch đối với thiếu nữ xinh đẹp như em, đã gần một năm em không biết cơm chiều là cái gì.”

“Lợi hại như vậy,” Yến Thanh Trì khiếp sợ, “Em có thể kiên trì lâu như vậy, không thèm sao?”


Lý Mạt bình tĩnh nói, “Thèm, nhưng hoặc là gầy, hoặc là chết!”

Yến Thanh Trì cảm thấy con gái bây giờ đúng là không dễ dàng, ý chí kiên cường như thế, y phải cam bái hạ phong.

“Lý lão sư ăn chưa ạ?” Yến Thanh Trì hỏi.

“Không cần không cần, tôi đã ăn rồi, cậu ăn đi. Phòng bếp ở bên tay trái của cậu, tôi vừa kiểm tra xong, nồi chén gáo bồn gì đó đều sạch sẽ, nhưng tủ lạnh chỉ có trái cây không có đồ ăn, nếu cậu muốn ăn trái cây thì qua đó lấy đi.”

“Được, cảm ơn.”

“A,” Đột nhiên Lý Mạt nhớ tới cái gì, nói với Yến Thanh Trì, “Ca ca anh chờ em một chút a.”

Cô bay nhanh lên cầu thang, lại bay nhanh xuống dưới, đưa hai túi trứng kho đã hút chân không cho Yến Thanh Trì, “Cho anh nạp thêm nhiên liệu.”

“Em để ăn đi.”

“Em còn nhiều, hai túi này không là gì.”

Lúc này Yến Thanh Trì mới nhận lấy, “Cảm ơn.”

“Đừng khách khí.” Lý Mạt cười thật vui vẻ, “Ca ca anh đi nấu cơm đi, em đi làm công lược với ba em tiếp đây.”

“Ừ.”

Yến Thanh Trì xoay người vào bếp.

Lúc Giang Mặc Thần đến phòng bếp, Yến Thanh Trì vừa mới bỏ mì vào nước. Hắn đặt giăm bông trên bàn thuỷ tinh bên cạnh, đã thấy trên bàn thuỷ tinh còn có hai cái trứng kho, “Cái này ở đâu ra vậy?”

“Lý Mạt cho.”

“Ồ, lúc anh đi ngang, nhìn thấy Lý lão sư và Lý Mạt làm công lược cho ngày mai.”

“Đúng vậy, em cũng thấy,” Yến Thanh Trì quay đầu nhìn hắn, “Rất vất vả.”

Giang Mặc Thần gật đầu, giúp y cắt giăm bông thành từng lát nhỏ, “Vậy em ở đây nấu cơm đi, anh đi xem có gì có thể giúp bọn họ không nhé.”

“Đi đi.” Yến Thanh Trì vừa nói, vừa rải gia vị vào nồi.


Lý Bác Chung thấy Giang Mặc Thần tới giúp ông, còn khách sáo hai ba lần, Lý Mạt nhìn thoáng hơn ba cô nhiều, nên rất vui sướng khi được Giang Mặc Thần giúp đỡ, “Thật tốt quá, ca ca anh đến vừa lúc, em là con gái, ba em lại lớn tuổi, chúng em đang lo không biết con trai các anh muốn đi đâu chơi? Anh đến vừa lúc, giúp em tham mưu.”

“Được.”

Ba người nhanh chóng vây quanh bàn thương thảo hành trình ngày mai lộ tuyến. Yến Thanh Trì tắt lửa, lúc dọn ra bàn thì nghe thấy bọn họ đang thương thảo muốn đi xem ngọn hải đăng kia không.

Lý Mạt tuổi trẻ, tính cách rộng rãi, cảm thấy nếu trên mạng nói hải đăng xinh đẹp như vậy, đương nhiên muốn mọi người cùng đi xem.

Lý Bác Chung càng thực tế hơn, “Hải đăng phải sau 8 giờ mới sáng, lúc ấy mọi người đều đã mệt mỏi, chắc chắn sẽ có người cảm thấy quá muộn, quá mệt mỏi, không muốn đi xem.”

“Vậy đổi thành hoạt động tự do không phải được rồi sao?” Giang Mặc Thần kiến nghị cho bọn họ, “Có hứng thú, muốn đi xem hải đăng có thể lập nhóm ra ngoài xem hải đăng, Lý lão sư nếu ngài không yên tâm, có thể đi theo. Không có hứng thú, hơi mệt, thì cứ nghỉ ngơi trong phòng, thế không phải là được rồi sao?”

“Cũng đúng.” Lý Bác Chung nói.

Yến Thanh Trì thấy đề tài này bọn họ đã thảo luận gần xong lòng, chen vào đúng lúc, “Ngắt lời một chút, tôi tới kêu anh Thần ăn cơm.”

“Á á, ca ca anh mau đi ăn cơm đi.” Lý Mạt nói.

Lý Bác Chung cũng đã làm gần xong hành trình, “Cảm ơn cậu a Mặc Thần, mau đi ăn cơm đi.”

“Được.” Giang Mặc Thần đứng lên cùng vào nhà ăn với Yến Thanh Trì.

“Vừa rồi các anh đang nói hải đăng gì vậy?” Yến Thanh Trì hỏi hắn.

“Trung tâm thành phố này có một ngọn hải đăng, sau 8 giờ mỗi đêm sẽ sáng đèn, ánh đèn sẽ chiếu ra hình ảnh khác nhau, nghe nói rất đẹp. Lý Mạt muốn mọi người cùng đi, Lý lão sư lo là quá muộn, có vài người không muốn đi, nên anh mới đề nghị bọn họ đổi hoạt này thành hoạt động tự do.”

“Vậy anh muốn đi không?” Yến Thanh Trì hỏi hắn.

Giang Mặc Thần mỉm cười, “Anh có muốn đi không thì đặt qua một bên trước, anh biết, chắc chắn em muốn đi, đúng không?”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Đúng vậy.”

“Vậy tối mai chúng ta cùng đi xem, xem xem có đẹp như Lý Mạt nói không.”

“Được.”

Yến Thanh Trì nghĩ thầm, nếu những người khác đều không có hứng thú, chỉ có hai người bọn họ đi, vậy thì càng tốt, a, đương nhiên, tốt nhất anh trai camera cũng đừng đi theo.

Mì nấu theo khẩu vị của Giang Mặc Thần, nên Giang Mặc Thần rất vừa lòng, hắn chống cằm nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì hỏi hắn, “Làm gì nhìn em như vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.