Đọc truyện Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế – Chương 160
Thời gian thám hiểm chỉ kéo dài thêm một lát thì kết thúc, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần theo đường cũ trở về. Tâm tình của Yến Thanh Trì rất tốt, lâu lắm rồi y không được ra ngoài chơi như vậy, nhất thời giống như mình lại về thời đại học sinh, vui vẻ không chịu nổi.
Thậm chí Giang Mặc Thần còn nghe y nhỏ giọng hừ ca, hỏi y, “Vui vẻ như vậy?”
“Đúng vậy, thật ra em rất thích ra ngoài chơi, nhưng mà không có thời gian.”
“Sau này chúng ta có thể thường ra ngoài.”
“Thôi bỏ đi, thấy lượng công việc của chúng ta không, thời gian đâu ra.”
“Thời gian tựa như bọt nước biển, gạt ra một chút là được.” Giang Mặc Thần lôi kéo y, “Hai chúng ta cùng một công ty, anh lại là ông chủ, em là bà chủ, kêu Võ Nguyên và Quản Mai sắp xếp lại công việc là có thể có một khoảng thời gian đi chơi.”
Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Thật sao?”
“Ừ.” Giang Mặc Thần gật đầu.
Yến Thanh Trì cười nói, “Vậy được rồi, bắt đầu từ năm sau, anh nhớ kỹ đó.”
“Tuân mệnh.” Giang Mặc Thần đáp.
Yến Thanh Trì nhìn hắn, nhẹ nhàng cười cười.
Hai người dọc theo đường cũ rất nhanh đã về tới nơi dựng lều, đạo diễn thấy hai bọn họ trở về, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị ngủ.
Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần vào lều, Giang Mặc Thần lấy đồ ăn trong ba lô ra, đưa cho y một ổ bánh mì, mình cũng cầm một ổ, “Ăn chút gì đi, ăn xong rồi ngủ.”
Yến Thanh Trì nhanh chóng ăn xong bánh mì, mở túi ngủ ra, Giang Mặc Thần nhìn y chui vào, cúi đầu ôn nhu hỏi, “Thân ái, trong núi lạnh như vậy, không bằng chúng ta chen vào một túi ngủ đi?”
Yến Thanh Trì không chút lưu tình vươn tay lắc lắc, “Nghĩ cũng đừng nghĩ, em không muốn ngày mai camera mở lều ra, thì nhìn thấy hình ảnh kinh bạo như thế, anh vẫn vận dụng hợp lý túi ngủ của mình đi, Giang tiên sinh.”
Giang Mặc Thần thở dài, “Phu nhân đúng là ý chí sắt đá.”
“Em không chỉ có ý chí sắt đá, còn đặc biệt máu lạnh tàn khốc nữa!” Yến Thanh Trì nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Giang Mặc Thần không còn cách nào, đành phải mở túi ngủ của mình ra dựa vào gần y ngủ, “Không cho hôn ngủ ngon sao?” Hắn hỏi.
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, hôn một cái vào mặt hắn, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Giang Mặc Thần cũng hôn y một chút.
Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, chim sẻ trên cây vùng vẫy cánh bay về hướng bầu trời, Yến Thanh Trì bọn họ cũng thức giấc, thu dọn hành lí, rửa mặt đơn giản một chút, vừa ăn vừa đi về phía trước.
Yến Thanh Trì xem bản đồ, chỉ hướng, hai cô gái Mạc Tiêu Tiêu và Trương Ninh Vi không hiểu lắm mấy cái này lắm, nên toàn bộ hành trình cũng không nhiều lời, chỉ đi theo y.
Chờ mặt trời dần dần lên cao, hai cô gái đều đã hơi mệt, Yến Thanh Trì nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ, y và Giang Mặc Thần thương lượng một chút, quyết định nghỉ ngơi tại chỗ.
Nháy mắt Trương Ninh Vi nhẹ nhàng thở ra, tìm tảng đá, ngồi trên đó.
Yến Thanh Trì cảm thấy mình nghe được tiếng nước, nên đụng đụng Giang Mặc Thần, ý bảo hắn đi theo mình.
Giang Mặc Thần hỏi y, “Làm sao vậy?”
“Hình như em nghe được tiếng nước.”
Giang Mặc Thần nghe một lúc, cũng không nghe rõ, nhưng hắn biết từ trước đến nay Yến Thanh Trì mẫn cảm hơn hắn ở phương diện này, vì vậy cũng không truy vấn nữa, về theo y.
Quả nhiên, phía trước có một dòng sông.
Yến Thanh Trì vui sướng nhìn Giang Mặc Thần một cái, nhanh chóng chạy qua.
Sông này cũng không tính là rộng, dòng nước rất trong, mơ hồ có thể nhìn thấy đáy sông, mặt trời 12 giờ trưa rọi xuống, sóng nước lóng lánh, giống như thiếu nữ linh động.
Nhưng Yến Thanh Trì cũng không có tâm tình thưởng thức sự mỹ lệ của nó, y nhìn dòng sông, tập trung tinh thần, trong đầu chỉ có một vấn đề, sông này có cá không?
Y khom lưng nhìn chằm chằm dòng sông một lát, nhưng cũng không nhìn thấy gì, Yến Thanh Trì hơi ủ rũ, “Xem ra không có cá.”
Từ nhỏ Giang Mặc Thần đã được nuôi cẩm y ngọc thực, tất nhiên cũng không hiểu tình hình lắm, cũng không biết cuối cùng dã ngoại trên sông có cá thì bình thường hay không có cá mới là bình thường. Hắn hơi bất đắc dĩ, nếu đây là thành phố, hắn còn có thể cho người mua mấy con cá trộm thả xuống sông, làm Yến Thanh Trì vui vẻ một chút. Nhưng cố tình trong núi sâu rừng già này, hắn đi đâu biến mấy con cá ra dỗ Yến Thanh Trì vui vẻ đây.
Thậm chí Giang Mặc Thần muốn hỏi Yến Thanh Trì, hay là em nhìn anh đi, em cảm thấy anh giống mỹ nhân ngư không?
Nhưng lời này hắn còn chưa kịp nói ra miệng, đã thấy dưới nước một bóng hình chợt lóe, Giang Mặc Thần cả kinh, chỉ vào đáy nước nói với Yến Thanh Trì, “Thanh Trì, hình như anh vừa nhìn thấy một con.”
Yến Thanh Trì nhìn chằm chằm vào nước, tất nhiên cũng thấy được con kia.
“Cá ở trên thượng nguồn bơi đến, em đi thượng nguồn nhìn xem.” Y nói.
“Anh đi với em.” Giang Mặc Thần lập tức đuổi kịp.
Tiểu ca camera bất đắc dĩ khiêng camera đuổi theo.
——SSTruyen.com LÀ CĐ NL MONG MANH——-
Yến Thanh Trì một đường men theo dòng sông đi lên thượng nguồn, chờ đến khi lên đến thượng nguồn, mới phát hiện nơi này vậy mà có bốn năm con cá.
Yến Thanh Trì vui mừng quá đỗi, y bẻ mấy nhánh cây từ cái cây bên cạnh xuống, Giang Mặc Thần lấy một con dao nhỏ từ ba lô ra, tước nhánh cây thành một cái xiên bắt cá lâm thời.
Yến Thanh Trì giơ xiên bắt cá của mình lên, vừa lòng nhìn nhìn, quay đầu nói với Giang Mặc Thần, “Trưa hôm nay chúng ta có thể ăn cá nướng.”
“Được.” Giang Mặc Thần thấy y vui vẻ, mình cũng nở nụ cười.
Yến Thanh Trì cởi giày vớ trên bờ sông, xắn ống quần, đi vào trong nước, nước nơi này không phải rất sâu, chỉ là nước sông trong núi có hơi lạnh. Nhưng cũng may bây giờ đã là tháng 5, còn là giữa trưa, ngược lại nước sông lạnh lẽo làm người ta cảm thấy thích ý.
Y đứng trong nước hưởng thụ thoải mái nước lạnh mang đến một lát, lúc này mới nhắm chuẩn cá trong sông, chuẩn bị xuất kích.
“Bịch” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Yến Thanh Trì giơ xiên bắt cá lên, nhìn nhìn, quả nhiên không cắm được cá. Nhưng y cũng không nhụt chí, dù sao, vận động cắm cá này đã lâu rồi y chưa chơi lại. Lần cuối, là y và cha mẹ nuôi còn có em trai, một nhà bốn người ra ngoài chơi, em trai còn nhỏ, không hưởng thụ được lạc thú câu cá, nên một hai phải lôi kéo mình cắm cá với nó. Cắm cá một hồi, đã biến thành trận tạt nước của hai người, bọn họ chơi đùa trên sông, cha mẹ bọn họ đã đứng trên bờ nhìn, chờ cá đã nướng gần xong rồi, mới kêu hai người bọn họ đến ăn cơm.
Yến Thanh Trì nâng xiên bắt cá trong tay lên, lại cắm xuống lần nữa, vừa cắm cá, vừa cảm khái, kia đúng là một khoảng thời gian đẹp.
Dù sao đã lâu lắm rồi Yến Thanh Trì cũng không bắt cá, nên liên tiếp ba lần, đều không cắm được con cá nào, Giang Mặc Thần đứng trên bờ nhìn, hơi ngoài ý muốn. Hắn còn tưởng Yến Thanh Trì muốn trong sông có cá như vậy, là bởi vì mình là cao thủ bắt cá nữa, không nghĩ tới, vậy mà không phải.
“Muốn anh giúp không?” Hắn hỏi.
Yến Thanh Trì vẫy vẫy tay, “Anh chờ em một lát.” Y nói.
Y nhìn cá trong sông, lại giơ xiên bắt cá lên lần nữa, sau đó hung hăng cắm xuống, lúc này, Yến Thanh Trì cảm giác được cảm giác không giống hai lần trước, y giơ xiên bắt cá lên, quả nhiên, xiên bắt cá đã cắm được một con cá.
Yến Thanh Trì cười, quay đầu nhìn Giang Mặc Thần, quơ quơ xiên bắt cá trong tay mình. Y đi đến bờ, đưa xiên bắt cá cho Giang Mặc Thần, “Cho.”
Giang Mặc Thần nhận lấy, hỏi y, “Còn muốn bắt tiếp không?”
Yến Thanh Trì quay đầu lại liếc vào sông, chỉ thấy dòng sông bị y lăn lộn lâu như vậy, mấy con cá khác không biết đã bơi đến chỗ nào rồi, “Thôi bỏ đi.” Y nói, “Cũng không cá, chúng ta chỉ nếm vị thôi.”
“Được.”
Yến Thanh Trì nói, rồi chuẩn bị lên bờ, lại đột nhiên nghĩ đến gì đó nên nói với Giang Mặc Thần, “Anh xuống dưới một chút.”
“Làm gì?” Giang Mặc Thần khó hiểu.
“Xuống đi, em còn có thể hại anh à.”
Giang Mặc Thần đành phải buông ba lô, cởi giày vớ, xắn ống quần, xuống nước. Kết quả mới bước vào nước, đã nhìn thấy Yến Thanh Trì hạ eo, múc nước hất về phía hắn.
Ngay lập tức, quần áo hắn ướt.
Yến Thanh Trì đứng trong nước, đưa lưng về phía mặt trời, cong mắt cười rất đẹp.
Giang Mặc Thần cảm thấy y hơi trẻ con, lại cảm thấy rất ít khi y trẻ con như vậy, thật đáng quý trọng. Vì thế hắn cũng cong lưng, múc nước hất về phía Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì vội vàng cong lưng hất nước về phía hắn, hai người không ngừng hất nước trên sông, hất rồi hất, trong núi yên tĩnh, tạo nên cảnh tượng phá lệ náo nhiệt.
Cuối cùng vẫn là Giang Mặc Thần kéo y lại, “Được rồi, đừng đùa nữa, nếu chơi tiếp, quần áo chúng ta sẽ ướt đẫm.”
Yến Thanh Trì mỉm cười gật đầu, theo thói quen muốn ôm hắn, nhưng lúc sắp đụng tới mới nhớ ra —— lúc này bọn họ còn đang ghi hình mà, vì thế y cứng rắn sửa động tác thành vỗ tay, “Nói có lý, nói có lý.”
Giang Mặc Thần bị chuyển biến của y chọc cho tức cười, chậm rãi buông y ra, “Đi thôi, lên bờ.” Hắn lại nghĩ đến cái gì, nói với Yến Thanh Trì, “Em đứng đây trước, đừng lên, chờ anh tới.”
Yến Thanh Trì “A?” Một tiếng, hơi khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời hắn, ngoan ngoãn đứng trong nước, phơi nắng.
Giang Mặc Thần lên bờ, lấy khăn giấy trong ba lô ra, xách giày thể thao của Yến Thanh Trì đi tới bờ sông.
“Lại đây đi.” Hắn nói.
Yến Thanh Trì đi đến trước mặt hắn, “Làm gì đó?”
Giang Mặc Thần cầm khăn giấy, khom lưng chuẩn bị nâng chân y lên giúp y lau chân, làm Yến Thanh Trì sợ tới mức chặn hắn lại, “Anh Thần, em không bị thương, ngài không cần lo lắng, tự em làm là được rồi.”
Nói giỡn, nếu để các Tiểu Phòng Ở tỷ tỷ nhìn thấy Giang Mặc Thần lau chân cho y, vậy không chỉ chân, chắc là mạng cũng bay luôn.
Y nói xong, rút khăn giấy trong tay Giang Mặc Thần ra.
Giang Mặc Thần bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn y.
Yến Thanh Trì rất kiên định gật gật đầu với hắn, “Cảm ơn khăn giấy của anh Thần.”
Giang Mặc Thần biết chắc chắn y sợ đoạn này bị giữ lại, bị fan của mình thấy, lại xù lông, nên bất đắc dĩ buông lỏng tay, “Vậy em chú ý chút, có cần gì thì nói anh, anh giúp em.”
Yến Thanh Trì gật đầu, “Yên tâm đi, anh thì sao, cần em giúp không?”
Giang Mặc Thần híp mắt cười cười, hắn vô cùng muốn nói một câu “cần chứ”, nhưng lại cố kỵ fan của Yến Thanh Trì, hắn không phải sợ fan của Yến Thanh Trì xé hắn, dù sao già vị của hắn như vậy, sao fan của Yến Thanh Trì có thể lay động, hắn chỉ sợ fan của Yến Thanh Trì nghĩ nhiều, cảm thấy mình khi dễ Yến Thanh Trì.
Cho nên mới nói, du lịch chi phí chung có điểm không tốt này, nếu chỉ có hai người bọn họ, cũng không phải là muốn cái gì là được cái đó.
Giang Mặc Thần suy nghĩ một lát, trả lời, “Được.”
Sau đó, hắn đi vào nước, thò chân xuống, lại lấy khăn giấy xoa xoa, chuẩn bị mang giày, ngay lúc này Yến Thanh Trì đỡ hắn một phen, ôn nhu nói, “Anh cẩn thận một chút.”
Giang Mặc Thần thấy y đã mang giày xong rồi, đứng trên bờ, mượn lực của y, trực tiếp lên bờ, hắn để Yến Thanh Trì đỡ mình, nhanh chóng lau luôn chân kia, sau đó mang giày.
Lúc này Yến Thanh Trì mới buông tay, nhặt cá trên mặt đất, “Đi thôi, chúng ta về đi, vừa vặn có thể ăn cơm trưa.” Hắn giơ giơ cá trong tay lên.
Giang Mặc Thần hỏi y, “Cơm trưa chỉ có bao nhiêu? Đủ ăn không?”
“Đương nhiên không phải, còn có đồ ăn tổ tiết mục phát a, cái này sao,” Yến Thanh Trì nhìn cá trong tay mình, “Chỉ là nếm vị thôi, đừng coi là thật.”
Giang Mặc Thần mang ba lô trên mặt đất lên, cười nói: “Vậy đi thôi.”
Đột nhiên Yến Thanh Trì nghĩ đến cái gì, hơi kinh ngạc nói với hắn, “Anh có phát hiện không, chất lượng micro của chúng ta khá tốt, vừa rồi chúng ta chơi hất nước đã quên tháo ra, kết quả vậy mà hình như cũng không có ảnh hưởng gì.”
“Vậy chứng minh tổ tiết mục của chúng ta dùng tâm, nhân viên công tác đều rất có trách nhiệm.”
Yến Thanh Trì gật đầu, quay đầu nhìn về phía anh trai camera, “Vất vả cho các anh.”
Anh trai camera đột nhiên bị cue hơi ngốc, lát sau mới nói, “Không vất vả không vất vả, đều là việc chúng tôi nên làm.”
Yến Thanh Trì cười cười với hắn, quay đầu tiếp tục sóng vai với Giang Mặc Thần trở về, y nhìn cá trong tay mình, hỏi Giang Mặc Thần, “Anh thích ăn cá nướng không? Chúng ta làm cá nướng được không? Nơi này cũng không có nồi để em nấu canh cá a.”
Giang Mặc Thần vươn tay che micro lại, để sát vào tai y, nhẹ giọng nói, “Em làm, anh đều thích.”
Yến Thanh Trì mỉm cười, rất không biết xấu hổ nói: “Em cũng đoán vậy.”