Bạn đang đọc Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết – Chương 22: Hỉ Mạch
Lúc Cố Tuệ nói ra câu đó, thật sự rất giống nhất thời xúc động, sau đó cũng có chút hối hận ——một người gà mờ như nàng, quyết đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp làm cái gì chứ? Không sợ bị cười rụng răng sao.
Nhưng, tên đã bắn không thể quay lại cung, nàng đã khí phách hào hùng đứng ra như vậy, đương nhiên không có đạo lý lùi bước.
Ngược lại, với người chân trần không sợ mang giày như nàng mà nói, trên thực tế đã vào đúng chỗ bản thân không thể nào thua.
Nếu thắng, bằng lòng dạ hẹp hòi của Mộ Dung Địch Địch, đó là đắc tội Bắc Yến; nếu thua, mặt mũi hoàng đế như vậy, lại là đắc tội Đại Chu —— nhưng nàng còn ước gì đều đắc tội hai bên nữa kìa.
Sau đó không ra trận là không thể, Cố Tuệ vui sướng kêu Phúc Lộc tìm ngựa cho nàng, còn kỵ trang thật ra nàng có tự chuẩn bị.
Ra tới sân chơi rồi, không trang bị làm sao có thể hành động.
Phúc Lộc lau ngựa, nghĩ thầm chẳng lẽ là nghiêm túc? Ngay cả Cảnh Chiêu Nghi còn thất bại dưới tay Mộ Dung quận chúa, Quý Phi nương nương có tài đức gì mà so cùng a?
Cho dù hắn có lòng tôn sùng Quý Phi nương nương, nhưng vẫn cảm thấy nàng chỉ là bình hoa xinh đẹp động lòng người, dùng để bài trí rất tốt, nào có thể lấy thân thể ngàn vàng ra mạo hiểm chứ?
Phúc Lộc hướng ánh mắt xin giúp đỡ qua hoàng đế, nhưng Thẩm Trường Trạch không dao động, trong mắt hắn, Cố Tuệ là một đứa con nít quá mức bướng bỉnh, thế nào cũng phải ngã một phen mới có thể lớn lên, mà lúc này chính là cơ hội tốt nhất —— lại nói, trận đua ngựa này có thể thành hay không cũng đừng nói sớm.
Không chừng vừa mới mở trận đã mềm chân rồi.
Chủ tớ hai người đều cảm thấy Cố Tuệ sẽ lâm trận bỏ chạy, Cố Tuệ cũng biết bọn họ suy nghĩ cái gì dưới đáy lòng, nguyên nhân là như thế, càng không thể để người khác xem thường nàng.
Vì thế cắn cắn răng một cái, đi theo Phúc Lộc ra chuồng ngựa.
Kỳ thật nàng đối với đua ngựa không thể tính là hoàn toàn dốt đặc cán mai, trước khi ra cung nàng đã ôm chặt chân Phật, luyện tập ước chừng nửa tháng, đại khái động tác vẫn nhớ rõ, nhưng là ở trình độ “có thể” cưỡi ngựa, chứ không thể nói là “biết”.
Nhưng cũng đủ để nàng tham gia trận đánh cuộc xa hoa này.
Cố Tuệ chọn con ngựa đen đã từng luyện tập, dù sao cũng là ngựa mẹ, vô cùng ôn thuần nhu hòa, chỉ cần Cố Tuệ bảo trì tốc độ bình thường, cơ bản sẽ không bị té xuống.
Phúc Lộc thấy nàng ra dáng ra hình đút cỏ khô, ngựa kia cũng ngoan ngoãn gặm lòng bàn tay nàng, kinh ngạc đến miệng không khép được, chẳng lẽ Quý Phi nương nương là vị cao thủ lánh đời, trời sinh có thể tinh thông vạn vật?
Cố Tuệ cười cười, không nói cho hắn biết trong cỏ khô đã cho thêm mật đậu —— ngựa và người đều giống nhau, có đôi khi cũng lúc rất thèm ăn.
Trước khi xuất phát, Cảnh Chiêu Nghi bị người nâng cáng trở lại, tuy rằng không còn thể lực chống đỡ, tốt xấu gì thần trí đã thanh tỉnh, cũng có thể nói chuyện, nàng ta nhíu mày nhìn Cố Tuệ, “Ngươi lại còn đòi làm Kinh Kha, Nhiếp Chính*?”
*đại ý là hỏi Cố tuệ đi tìm chết hả
Cố Tuệ cười nói: “Ta vốn là người dự khuyết* của muội muội, đương nhiên đến thay ngươi, tránh mất mặt mũi.”
*được bầu ra nhằm bổ sung khi khuyết người chính thức
Cảnh Chiêu Nghi nhớ tới bản thân vừa mới té xỉu ở bãi săn, trên mặt không ngăn được đỏ lên, vốn định châm chọc Cố Tuệ hai câu, nhưng nàng ta đã mất đi lợi thế, còn gặp phải một đối thủ cường đại, có chút ý nghĩ cùng chung kẻ địch, nên không tình nguyện sửa miệng, “Ngươi tự bảo trọng.”
Đương nhiên đáy lòng nàng ta cảm thấy Cố Tuệ nhất định sẽ thua ——không phải là nàng ta khinh thường vị Quý Phi nương nương này, mà là thực lực Mộ Dung Địch Địch thật sự rõ như ban ngày, muốn chuyển bại thành thắng cơ hồ không có khả năng.
Cố Tuệ mỉm cười cảm tạ hảo ý của nàng ta, “Muội muội không cần lo lắng cho ta, vẫn nên chiếu cố bản thân cho thật tốt đi.”
Dứt lời quất roi ngựa nghênh ngang rời đi.
Đây chỉ là chút khí thế ban đầu mà thôi, không chừng chút nữa đã quay đầu lại kêu cha gọi mẹ quỳ gối xin tha.
Cảnh Chiêu Nghi bĩu môi, nhớ tới mình muốn làm vẻ vang đất nước lại thành chê cười, khó tránh có chút thẫn thờ.
Bỗng nhiên ngửi được mỗi cổ hương thơm thịt nướng, Cảnh Chiêu Nghi nhìn theo lại, liền thấy thịt hưu nguội Cố Tuệ mới vừa ăn còn dư lại.
Nàng thật biết hưởng thụ, Cảnh Chiêu Nghi một mặt hâm mộ ghen tị hận, một mặt thừa dịp bốn bề vắng lặng lặng lẽ đi qua, ăn ngấu nghiến chút cơm thừa canh cặn này.
Toàn bộ quá trình bị người làm lơ – Phúc Lộc:……
Ai nói Quý Phi nương nương và Chiêu Nghi nương nương quan hệ bất hòa, hắn thấy cảm tình bọn họ thật sự rất tốt đấy, ngay cả cơm thừa cũng ăn đến vô cùng cao hứng phấn chấn.
*
Cố Tuệ đi vào nơi thi đấu, Mộ Dung Địch Địch sớm đã không còn kiên nhẫn chờ lâu, nhìn thấy là nàng, không khỏi cười nhạo ra tiếng, “Đại Chu không có ai sao? Lại phái dưa vẹo táo nứt tới đấu võ đài.”
Nàng ta là quý nữ Bắc Yến, không quen thuộc tiếng Hán, chắc có lẽ không phải cố ý độc miệng, nhưng Cố Tuệ vẫn nghe rất không thoải mái, lập tức mỉm cười lên, “Dưa vẹo táo nứt? Quận chúa ngài nên nhìn gương đi.”
Luận cưỡi ngựa bắn cung nàng có lẽ không bằng người, nhưng luận mỹ mạo của nguyên chủ chính là địch thủ ngang tài ngang sức, nếu không sao nói hồng nhan bạc mệnh chứ?
Mộ Dung Địch Địch đương nhiên nghe ra được ý châm chọc, không khỏi trầm mặt xuống, “Miệng lưỡi sắc bén! Nhân sĩ kinh thành các ngươi nghênh đón viễn khách như vậy sao?”
Cố Tuệ vẫn tự nhiên cười nói, “Người Trung Nguyên có câu ngạn ngữ, người kính ta một thước, ta kính người một trượng, quận chúa đối xử với ta thế nào, ta tự nhiên dâng nguyên xi trả lại thôi.”
Mộ Dung Địch Địch không có nhiều học thức, nghe thấy tựa hồ như đang khen nàng ta? Nhưng lại có chút kỳ quái.
Lập tức hừ lạnh một tiếng, lười tốn nhiều môi lưỡi với Cố Tuệ, chỉ nói: “Mấy vòng quyết thắng bại?”
Cố Tuệ hoàn toàn dựa vào một lòng dũng cảm mà ra trận, đương nhiên không có tinh lực gây rối vô cớ với nàng ta, chỉ nhẹ nhàng dựng thẳng lên một đầu ngón tay.
Nhưng lại rất hợp với tính tình Mộ Dung Địch Địch, “Ngươi thật sảng khoái.”
Sau đó môi đỏ thổi một cái đến trạm canh gác, liền có một người nhanh chóng đem tuấn mã đen nhánh đến, nhìn dáng vẻ liền biết là loại tốt của Ðại Uyên*.
* Đại Uyên là một dân tộc và quốc gia cổ ở Tây Vực thời nhà Hán
Hai người cơ hồ đồng thời nhảy lên lưng ngựa, nhưng Cố Tuệ bị bàn đạp vướng chân một chút, trông không hề nhanh nhẹn, rước lấy một tiếng cười khẽ của Mộ Dung Địch Địch—— người vừa ra tay, liền biết có thạo nghề hay không, xem ra Đại Chu thật sự không có người nào.
Cố Tuệ lười đáp nàng ta, chỉ nhìn quanh bốn phía, tuy rằng không thể trông chờ hoàng đế lại đây xem chiến, nhưng có vết xe đổ của Cảnh Chiêu Nghi, hắn vẫn không dao động, xem ra lý trí người này quả thực bình tĩnh đến cảnh giới khó mà so được.
Cũng đúng, nàng chỉ là một tay mơ cưỡi ngựa vốn không có giá trị để người thưởng thức, Cố Tuệ nhanh chóng bình thường trở lại, nhẹ nhàng đá đá bụng ngựa, xem như giao lưu thân mật với tọa kỵ*.
* Tọa kỵ là hệ thống thú cưỡi trong MU(game)
Người phụ trách ra lệnh chính là Thẩm Thường Xuyên, làm nhịp cầu kết nối giữa Đại Chu và Bắc Yến, hắn đương nhiên bảo trì trung lập, sẽ không thiên vị bất luận người nào —— huống chi không cần hắn phải thiên vị, loại nhân vật như Cố Quý Phi này, nói không chừng mười lăm phút đã bị loại trừ.
Còn Bạch Thanh Thanh cố ý đi thay một bộ quần áo ngắn bó sát người, trong tay còn quơ quơ cờ —— là kéo xuống từ trên đỉnh lều trại —— dùng sức cổ vũ Cố Tuệ.
Thẩm Thường Xuyên có chút buồn cười, hắn rất có hảo cảm với Bạch Thanh Thanh, hơn phân nửa là vì nữ tử này ngưỡng mộ bản thân hắn, lập tức uyển chuyển khuyên nhủ: “Ngươi cũng tham dự đánh cuộc với bọn họ sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên mau chút rút về đi, miễn làm mất hết tiền vốn.”
Nữ tử thi đấu vốn hiếm thấy, trong doanh địa có không ít người hầu nhân cơ hội này tụ lại đánh cược, mấy trò mới mẻ đương nhiên chỉ cần nhìn suất cược là hiểu ngay.
Còn cho rằng Bạch Thanh Thanh sẽ cảm kích hắn nhắc nhở, ai ngờ cô nương này lại không vui liếc nhìn hắn một cái, hành lễ xong liền rời đi.
Thẩm Thường Xuyên: ……!Sống mấy năm nay, vẫn là lần đầu có nữ nhân nhăn mặt với hắn, hắn đã làm sai cái gì chứ?
*
Cố Tuệ dựa vào mỹ thực dụ hoặc thành lập một chút ăn ý với ngựa đen, nhưng rốt cuộc vẫn không thể so với Mộ Dung Địch Địch từ nhỏ luyện tập cưỡi ngựa, còn không chưa được nửa nén hương, khoảng cách hai người đã ước chừng nhiều hơn một trượng, cũng dần dần có xu thế mở rộng hơn nữa.
Mộ Dung Địch Địch khinh miệt mà quay đầu lại nhìn ra xa, biết nữ tử này không thể so bằng nàng ta, còn dám chơi đại đao trước cửa Quan Công.
Nhìn dáng vẻ là biết, nàng ta không cần dùng hết toàn lực, cũng có thể thắng vẻ vang.
Nhưng mà, Mộ Dung Địch Địch còn chưa cao hứng được trong chốc lát, lần thứ hai nhìn lại, hai con ngựa đã gần đi không ít, nàng ta ngược lại bị hù nhảy dựng, sao có thể đuổi kịp chứ?
Nhìn kỹ lại mới thấy không biết từ khi nào Cố Tuệ đã nhổ xuống kim trâm trên đầu, dùng sức đâm vào cổ ngựa, ngựa đen cao lớn ăn đau liền chạy như điên, chỉ cần vài cái đã nhẹ nhàng lướt qua quan ải, đuổi theo đằng trước.
Nữ nhân này điên rồi, thế mà lại dùng chiêu thức không muốn sống này? Mộ Dung Địch Địch cắn chặt răng, cũng may nàng ta kinh nghiệm phong phú, ngược lại cũng không sợ, lập tức nhẹ nhàng quay đầu ngựa lại, vòng qua đường nhỏ đi vào rừng rậm, ý đồ tách ra khỏi Cố Tuệ.
Còn cho rằng Cố Tuệ thông minh sẽ biết chuyện chuyển tốt sẽ thu tay, ai ngờ nữ nhân này như sói đói khát máu, vẫn đuổi theo không bỏ, lúc chuyển hướng có phí chút sức lực, thiếu chút nữa làm ngựa té ngã, nhưng nàng dùng sức nắm chặt dây cương, ngược lại thành xoay chuyển thế cục.
Lão luyện như Mộ Dung Địch Địch giờ phút này cũng có chút hoảng hốt, nàng ta còn từng thi đua với nam nhân ở Bắc Yến, nhưng những người đó cũng nhường nhịn nàng, vì vậy nàng ta chưa từng gặp qua hiểm cảnh chân chính, thêm tới Đại Chu trận đầu lại là Cảnh Chiêu Nghi ngơ ngơ ngốc ngốc, thắng được vô cùng nhẹ nhàng, nào biết hôm nay gặp được kỳ phùng địch thủ chứ?
Mộ Dung Địch Địch vừa tức vừa gấp, liên tục chuyển đường, nhưng trước sau vẫn không thể tách ra kẻ địch, mắt thấy sắp ngang hàng nhau, Mộ Dung Địch Địch loé lên chủ ý, bọc đường bên cạnh đi qua, đợi đến lúc Cố Tuệ đuổi kịp, lại bỗng nhiên thay đổi, như vậy, nàng ta tuy rằng có chút rơi về phía sau, nhưng đối diện Cố Tuệ lại là một cây cổ tùng ngàn năm, nàng nếu không muốn bị đâm chết, thế nào cũng phải giảm tốc độ.
Việc này thôi cũng đủ để nàng ta ngăn cơn sóng dữ.
Nhưng Mộ Dung Địch Địch đã có quyết định sai lầm, nàng ta vẫn luôn cho rằng làm người đều tham sống sợ chết, nào biết vị Quý Phi nương nương này nửa điểm cũng không tiếc mạng, biết rõ sẽ đâm vào tan xương nát thịt, nàng lại không lùi không tránh, ngược lại lần thứ hai đâm một trâm vào lưng ngựa, tăng tốc hướng tới điểm đích.
Người hầu trên sân đấu đều sợ ngây người, sôi nổi trừng lớn mắt.
Cố Tuệ lúc này có chút cảm khái anh hùng, quả thật mục đích của nàng cũng không đơn thuần, nhưng, có thể lấy cách này chết đi, cũng coi như là vinh quang vô thượng nhỉ? Nói không chừng hoàng đế còn phải hậu táng nàng linh đình đấy.
Nhưng mà, đau đớn tê tâm liệt phế trong tưởng tượng hoàn toàn không thấy, nàng quả thật đụng phải một vật cứng rắn, nhưng không phải là lão thụ ngàn năm, mà là khuôn ngực co dãn của Thẩm Trường Trạch.
Nhìn không ra, hắn còn rất rắn chắc……
Thẩm Trường Trạch nhìn khuôn mặt hỗn độn trắng bệch của nàng, hai mắt hơi rã ra, lạnh lùng nói: “Hà tất phải như thế?”
Vì giữ gìn mặt mũi hắn, ngay cả sinh tử bản thân cũng không để ý? Yêu hắn đến mức tánh mạng cũng không cần sao?
Đều lúc này mà còn hiểu lầm! Cố Tuệ kêu rên trong lòng, muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa động miệng, dạ dày lại cuồn cuộn, không khỏi nôn ra ngoài.
Còn may chỉ là nôn khan, cũng không phun ra cái gì lên xiêm y Thẩm Trường Trạch, bằng không theo cái thói ở sạch của hắn, sợ là sẽ lập tức bóp chết nàng —— cũng không phải chuyện xấu.
Thẩm Trường Trạch thấy sắc mặt nàng thật sự không tốt, chỉ phải tạm thời buông ý định chất vấn, trước mang Cố Tuệ về doanh trướng, mời đại phu nhìn xem có gì không khoẻ, đừng xảy ra chấn thương nặng gì.
Đi theo Trần Viện Phán còn có Thôi Thái y Thường Xuyên ngày bắt mạch cho Cố Tuệ, vì bảo toàn mọi chuyện, Thẩm Trường Trạch đơn giản nhờ Trần Viện Phán vào trướng trước.
Trần Viện Phán trước đây chỉ xem bệnh cho thái hậu, hôm nay khó có được phá lệ.
Vị đại phu đức cao vọng trọng này đem xong mạch tượng, vuốt dúm râu xồm dưới hàm, sắc mặt ngưng trọng.
Hoàng đế nôn nóng trong lòng, thúc giục nói: “Trần đại nhân, rốt cuộc có nặng lắm không?”
Cố Tuệ là vì hắn mới liều mạng bằng mọi cách, hắn đương nhiên không muốn thấy nàng xảy ra chuyện.
Lúc này, người bệnh đang được chăn bông đỏ hồng bọc kín ngoan ngoãn nằm ở trên giường, y như con tằm nằm chờ ăn, trong lòng lại nghĩ: Hy vọng Trần Viện Phán có thể phán nàng bị bệnh nan y, miễn cho nàng lo lắng tìm đủ loại cách chết.
Nào ngờ Trần đại phu lại nói ra một câu làm người khiếp sợ, “Mạch tượng nương nương vô cùng lưu loát, chắc là có thai rồi!”
Cố Tuệ: ……
=))))))))))