Bạn đang đọc Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống – Chương 67
Tô Hồi Ý đang đứng bên ngoài ghé đầu vào xem mọi người vây vào nhau giải mật mã, Tô Trì ở ngay phía sau cậu, ban đầu cậu không để ý, mãi đến khi người nào đó khoác một tay lên vai mình.
Thật ra động tác này rất mờ ám, người ngoài nhìn thì có thể nghĩ như là anh em, chỉ có người trong cuộc mới biết là người yêu.
Bản năng của Tô Hồi Ý đánh hơi được mùi nguy hiểm, mọi người đằng trước còn đang vùi đầu nghiên cứu đĩa xoay trên kệ bếp, nên tạm thời không chú ý hai người bên này.
Cậu đang định quay đầu lại dùng ánh mắt chấn chỉnh lại Tô Trì, thì cái tay đó đã gác lên đầu vai cậu, véo nhẹ vành tai của cậu một cái.
Ngón tay thô ráp cạ vào n0i mềm m4i nhạy cảm, một dòng điện từ xương cụt vọt thẳng lên trên.
Tô Hồi Ý run bắn mình lên!
Đậu má, cậu kinh ngạc! Giữa ban ngày ban mặt, trời đất mơ màng, thế mà, thế mà Tô Trì dàm ra tay với tai của cậu.
Trên cõi đời này còn có chủ trương chính sách pháp luật của Nhà nước không hả?
Cậu véo một tiếng quay đầu, ánh mắt sáng như đuốc.
Tô Trì cụp mắt nhìn cậu, ánh nến sáng rực bên cạnh soi vào tròng mắt, nhập nhằng quanh co trêu ghẹo người ta.
Khí thế của Tô Hồi Ý lẹm đi, lòng dạ hơi động.
Hơi nóng mới vừa dọc theo vành tai lan tràn ra dần, Tô Giản Thần trước mặt bỗng nhiên bất ngờ ngồi dậy, “Giải được!”
Cậu giật mình trong lòng, nhanh chóng rút ánh mắt chuyển hướng về phía trước, lên tiếng khen ngợi chột dạ, “Wo… wow wow!”
Bàn tay đặt trên bả vai cậu từ sau lưng co về.
Sau khi nhở một lần nữa sắp xếp lại trình tự của khay tròn theo gợi ý bên trong lòng gàu nước, khoảnh khắc ba cái khay vào đúng khớp, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên từ phía sau cánh cửa đối diện.
Lưu Khâm Lăng ngẩng đầu, “Mở rồi?”
“Tôi đi xem thử.” Tô Đĩnh cách gần nhất, bộ đồ màu đỏ xoay một vòng, bước lên trước nắm khoen cửa, “Có thể kéo ra được.”
Lưu Khâm Lăng, “Wow! Thế là giải ra rồi sao?”
Cọng tóc ngố của Tô Hồi Ý giật nhẹ, cứ có cảm giác không phải chỉ thế: Trong tủ bát mà cậu và anh hai xem vẫn còn có manh mối, Thiên Can bên phải bức tường vẫn chưa phát huy được tác dụng, tại sao mới thế mà đã giải ra được rồi?
Cậu vô thức nhìn sang Tô Trì, hắn quay qua cậu, “Sao vậy.”
“Anh hai, em cảm thấy không chỉ như vậy…”
“Ủa?” Một tiếng nghi vấn của Tô Đĩnh thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, hắn kéo khoen cửa ra, phát hiện ra đằng sau không phải là một căn phòng khác, “Là một hốc tối, ở trong có một ống quẻ.”
“Không phải là ải tiếp theo à?” Lưu Khâm Lăng hỏi, “Tôi còn tưởng là giải được rồi… không đúng, trong đây có mỗi một cánh cửa đó, vậy lối ra ở đâu?”
Tô Hồi Ý chỉ chỉ, “Ban nãy bọn em mới phát hiện ra cái tủ bát đó có thể di chuyển được, có thể lối ra ở sau lưng tủ bát.”
Ống quẻ lắc lắc vang lên hai tiếng “lạch cạch”, Tô Đĩnh nhướng mày, “Ờ~ xem ra manh mối giải tủ bát nằm ở đây.”
Trong ống quẻ có mất chục quẻ gỗ, sau khi rút ra, trên mỗi quẻ đều được viết một nửa con số, thoạt nhìn hình như là phải ghép số.
Tô Hồi Ý giơ nắm đấm, “Cái này em rành nè!”
Ống tay áo rộng thùng thình theo động tác của cậu lướt xuống, lộ ra cánh tay trơn bóng, Tô Trì đưa tay đ3 xuống cho cậu, “Em là ETC sống (1) hả?”
Tô Hồi Ý không cẩn thận nói ra lời tự đáy lòng mình, “Anh mới là á.”
Tô Trì nhìn cậu chăm chú, “…”
Tô Đĩnh ở kế bên hòa giải, “Ừm ờ~ cái đó có gì hay đâu mà tranh giành?”
Một người ngoại tại ETC, một người nội tại ETC, không ai thua ai.
Lưu Khâm Lăng lấy đức báo oán cứu Tô Hồi Ý đang trong dầu sôi lửa bỏng, cô kéo chủ đề quay về, “Em út giỏi xếp hình?”
Tô Hồi Ý ngượng ngùng, “Không hẳn, em chỉ là giỏi chuyện không phải động não.”
Mọi người, “…”
Quẻ gỗ mất năm sáu phút đã xếp xong đang nằm dưới đất, nối liền thành một dãy chữ số, Tô Hồi Ý nhớ lại chữ số được viết dưới đáy chén và đáy bình, ngẩng đầu tìm chứng cứ chỗ Tô Trì, “Anh hai, có phải sắp xếp theo trình tự này không?”
Tô Trì khom lưng vớt cậu lên, “Đúng.”
Tô Hồi Ý thở dài, “Em thật thông minh.”
Tô Trì không bày tỏ ý kiến.
Những người khác sau khi thấy con số đã sắp xếp ra đã sang bên kia điều chỉnh lại thứ tự.
Tô Hồi Ý lại nhân cơ hội nhỏ giọng rủ rỉ với Tô Trì, “Anh hai, có phải bởi vì em đi cùng với anh nên thông minh hơn đúng không?”
“…” Lần đầu tiên Tô Trì làm trái lương tâm của mình, “Đúng.”
“Ú òa!”
Một lần nữa sắp thứ tự của bát bình lại, khi cái bát cuối cùng trở về vị trí cũ, thì sau lưng tủ bát vang lên một tiếng “két”.
Tô Giản Thần xắn tay áo lên đẩy tủ bát một bên, rầm —— bức tường phía sau lộ ra.
Không có cửa, chỉ có một bức tường, trên đó viết ba con số.
Bầu không khí trong phòng ngưng đọng trong thoáng chốc.
Không có lối ra, vậy thì lối ra nằm ở đâu?
Lưu Khâm Lăng hết sức là không có khí chất Danh Viện tóm lấy tóc của mình, “Manh mối nên tìm đã tìm hết rồi, mấy cái chữ này lại dùng làm gì nữa?”
Những người còn lại rơi vào trầm tư tập thể.
Tô Hồi Ý chuyển hướng qua Tô Trì, ống tay áo cậu rung lên, chỉ về hư không, “Anh hai, nhìn thấy không?”
Đầu mày Tô Trì khẽ nhúc nhích, “Thấy gì.”
“Flag mà anh dựng.”
“…”
Tô Trì chăm chú nhìn cậu hai giây, bỗng dưng quay lưng lại với ba người đứng chỗ tủ bát, chắn trước mặt cậu, hạ thấp giọng, “Do anh chiều em quá, nên giờ em dám khịa ngược lại anh à?”
Tô Hồi Ý, “Học của Tây để đánh Tây (2).”
Tô Trì, “Nếu như khịa sai rồi, thì em tính sao?”
Tim Tô Hồi Ý chợt thót lên hồi hộp, “…em có thể xin lỗi?”
Trả lời cậu là tiếng của cười khẽ Tô Trì, tự nhiên thấy hơi chột dạ.
“Còn phải nhận lỗi.”
Tô Trì nói rồi đi lướt qua cậu thẳng tới trước bếp lò, giơ tay bắt đầu xoay ba cái khay tròn.
Lưu Khâm Lăng chú ý tới động tĩnh bên này, vài bước chạy tới, “Làm sao vậy, không phải bọn em đã xoay cái mâm này rồi sao?”
“Sử dụng hai lần.”
Cùng lúc với mâm tròn một lần nữa đúng thú tự, ngay khi Tô Trì thu tay về, kệ bếp trước người đột ngột phát ra một tiếng vang “lạch cạch”!
Bên trên kệ bếp thoạt nhìn vừa khớp chợt kéo xuống một lỗ hỏng, có ánh sáng từ bên trong ló ra.
Tô Trì bình tĩnh, “Qua cửa.”
Mọi người, “…”
Mọi người, “???”
Tô Hồi Ý ngây mẹ nó đơ ra tại chỗ, thậm chí cậu còn nghi là trước đó Tô Trì cố tình không chịu nói, chỉ để đợi cậu nhảy vô hố!
Tô Giản Thần nghiên cứu bàn xoay đã được giải ra dựa trên tinh thần ham học hỏi, “Anh hai, đầu mối ở đâu vậy.”
“Ba con số tương ứng với ba đĩa xoay, trên tường có gợi ý Thiên Can tương ứng với lớn bé của con số, sắp xếp lại một lần nữa là đáp án.” Tô Trì ngước mắt lên, “Không phải trong sổ tay hướng dẫn trước đó có ghi, có một số đạo cụ có thể sử dụng nhiều lần sao?”
“…” Mọi người, “Wow wow!”
Tô Hồi Ý: Thì ra anh hai mình thật sự nhớ được!
Lưu Khâm Lăng “wow” xong thì nói với Tô Đĩnh bên cạnh, “Tôi cảm thấy thật ra chúng ta tìm thêm chút thời gian cũng có thể tìm ra được, nhưng anh hai mấy cậu giải ra nhanh qua, như thế sẽ có vẻ như chúng ta rất đần, cứ như là không biết gì hết vậy.”
Ánh mắt của Tô Đỉnh va vào cọng tóc ngố đã sang chấn đến cứng ngắc, tìm được chút an ủi, “May là có em út ở đây~”
Lưu Khâm Lăng, “…”
Cô chìm vào trầm tư, cảm giác hình như bên trong nhà họ Tô có tồn tại một chuỗi thức ăn kỳ lạ là thế nào ấy nhỉ.
Nhìn vào lỗ hỏng dưới kệ bếp có thể thấy bên trong có một mật đạo, có cái thang từ lối vào để đi xuống dưới, độ cao khoảng ba mét.
Tô Trì hất áo choàng ngoài ra phía sau, cúi người đỡ mép kệ, “Anh đi xuống trước.” Hắn nói xong quay đầu liếc nhìn Tô Hồi Ý còn đang hoài nghi cuộc sống, “Em đi theo anh.”
Hành động của Tô Trì rất gọn gàng, hắn bước lên hai ba bậc thang rồi nhảy xuống đất.
Tô Hồi Ý chờ cho hắn lui lại vài bước, rồi mới cẩn thận từ từ trượt xuống.
Cậu vừa lần mò giẫm lên thang, vừa ló đầu nhìn xuống Tô Trì đang đứng bên dưới, “Anh hai, bộ cổ trang này vướng quá đi.”
Tô Trì đến gần hơn một chút, phòng khi cậu bước hụt rơi xuống, “Đây là lựa chọn của cậu sau khi cẩn thận châm chước.”
“Không phải lúc đó anh cũng tán thành em sao?”
Khi cậu nói câu đó thì đúng lúc đang cách mặt đất chừng nửa mét, dứt khoát buông tay nhảy xuống luôn —— áo choàng ngoài phất phơ đằng sau, để lộ một khoảng eo được thắt chặt.
Tô Trì theo bản năng với tay đón lấy.
Trong khoảnh khắc hai sắc đen trắng quấn quýt vào nhau, vải áo nhẹ nhàng ma sát, ôm ai kia vào lòng.
Cánh tay mạnh mẽ quàng giữ sau lưng Tô Hồi Ý, đỡ cậu đứng vững.
Tô Trì thấp giọng hỏi, “Em nói xem là nhờ ai mà ra?”
Trong lời nói của hắn mang theo chấn động rất nhỏ, truyền vào từ nơi hai người chạm nhau, tim Tô Hồi Ý đập lên thình thịch.
Anh hai mình quá là giỏi gạ người ta rồi đó, ngay cả giễu cợt mà cũng có thể nói êm tai đến vậy nữa.
Ở lối vào bên trên, Tô Đĩnh đang mặt vô cảm dang rộng đôi tay che trên đỉnh đầu, như một con bướm bướm hoa hòe, dùng đôi cánh yếu đuối của mình che chắn cho khung cảnh nghĩa tình anh em tình thương mến thương bên dưới.
Hắn chỉ hận cho đôi mắt đã có tầm nhìn thấu đáo đã hiểu được quá nhiều của mình, hắn đích thực là một cây hốt ngọc tốt bụng.
Hai con người bên dưới chỉ ôm ấp nhau giây lát rồi tách ra, Tô Trì bình tĩnh rút tay về, ngẩng đầu đối diện với Tô Đĩnh trên đầu mình, “Xuống đây đi, chú tư.”
Tô Đĩnh, “…” Ha ha.
Hắn nghi là trước anh hai mình không sợ để hắn biết bí mật nhỏ của hai người này, là để mượn hắn đánh yểm trợ cho.
Ngay cả em trai máu mủ ruột rà mà cũng lợi dụng được —— hết sức tâm cơ!
Tô Hồi Ý đứng ngang với Tô Trì, nhìn từng người từng người bên trên leo xuống.
Người cuối cùng là Lưu Khâm Lăng, lúc cô đi xuống thì Tô Hồi Ý còn thiện ý tiến lên phía trước toan đỡ, nhưng sau đó bị dứt khoát từ chối.
“Không cần! Cái thang này, chỉ đến thế.”
Tô Hồi Ý lo lắng, “Đừng nói nữa, chị không sợ chém gió to quá gãy lưỡi hả.”
Lưu Khâm Lăng suýt chút nữa đạp hụt chân.
Tô Hồi Ý hãi hùng, “Xem đi!”
“…”
Sau khi cô đáp xuống thì dùng ánh mắt xa xăm nhìn Tô Hồi Ý rất lâu.
Tô Trì vỗ vỗ đầu cậu “bồm bộp bồm bộp” như là thay mặt dạy lại.
Hai bên mật đạo có gắn đèn, ánh sáng tốt hơn căn phòng trước đó rất nhiều.
Nhóm người dọc theo mật đạo đi về phía trước, tiếng bước chân vang vọng trong lối đi trống vắng.
Tô Hồi Ý lấm lét nhìn trái nhìn phải, “Chúng ta cứ như vậy đi hết cái hành lang này đến khi tới căn phòng khác hả, tại sao nó bình thường không có gì đặc biệt vậy?”
Cậu nói ra tưởng tượng không giới hạn của mình, “Nếu như là em, em sẽ sắp đặt một cái bẫy ở đây, ngay khi mọi người thả lỏng cảnh giác, đánh úp một cú bất ngờ… ủa, sao mọi người không nói lời nào hết vậy?”
Những người còn lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
Tô Trì hơi khom lưng, phong cách giáo sư phân tích cuộc sống, “Có đọc “Thả Tào Tháo ở Hoa Dung Đạo” chưa?”
Tô Hồi Ý, “…”
Đến đây, tất cả mọi người cùng ngậm miệng, nhìn nhau không nói gì tiếp tục đi về phía trước.
Có flag mà Tô Hồi Ý lập rồi, thì trong lòng ai nấy cũng lên cảnh giác.
Rất nhanh đã đến cuối đuồng, một cái cầu thang dọc theo bức tường nối thẳng lên trên, trên trần nhà có khảm một tấm ván gỗ làm cửa.
Tô Giản Thần vịn cây thang leo lên hơi đẩy ra, phát hiện đã bị khóa lại, “Không mở được, xem ra cần phải tìm xem có manh mối nào khác không?” Hắn nói rồi đứng trên đó liếc nhìn Tô Hồi Ý một cái, “Thật sự không phải bình thường không có gì đặc biệt.”
“…” Tô Hồi Ý chấn động bởi chính năng lực lập flag của mình!
Cậu chán nản hơi ngả người sang bức tường bên cạnh ——
Rầm, bức tường bất ngờ không hề báo trước dịch chuyển qua chỗ khác.
“Ôi đậu má!” Tô Hồi Ý cứ thế ngơ ngác nghiêng người rớt vào!
Tình huống xảy ra rất đột ngột, không chỉ một mình cậu, mà tất cả mọi người ở đây đều không kịp phản ứng lại là chuyện gì xảy ra.
Phía sau cậu là một vùng tăm tối, bức tường trước mặt nhanh chóng khép lại.
Trong giây lát khi chùm sáng rút lại đó, một bóng người bỗng dưng phá tan lằn phân cách sáng tối xông vào.
Bên ngoài vang lên vài tiếng thốt kinh ngạc, “Anh hai?” “Em Hồi Ý!”
Ngay trước khi cậu té ngã, một cánh tay quàng ngang eo cậu.”
Từ giữa khe hở vẫn chưa đóng lại hoàn toàn, vẫn có thể nhìn thấy tầm mắt lo lắng của những người bên ngoài.
Tô Trì đứng ngược sáng, siết cậu vào trong lồng nguc.
Ầm, hốc tường đúng lúc này đóng chặt lại..