Bạn đang đọc Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống – Chương 54
Con tim Tô Hồi Ý đột nhiên chệch một nhịp, nhanh chóng vùi đầu xới cơm ăn.
Phạm vi tầm mắt của cậu thu nhỏ lại chỉ còn bằng miệng bát, nhưng thi thoảng vẫn có thít bò được gắp vào trong bát nhấn mạnh độ tồn tại của người đối diện.
Tô Hồi Ý ăn được một nửa thì đặt bát xuống, “Anh hai, em không ăn được, anh mau ăn đi.”
Tô Trì rất chắc chắn, “Không thể nào.”
Tô Hồi Ý, “… “
Cuối cùng đôi đũa cũng rụt về, Tô Trì múc canh cho hai người rồi để sang bên cho nguội bớt, “Không gắp cho em nữa, em ăn đi.”
“Dạ.”
Hai người ăn canh xong, Tô Trì hỏi cậu đã ăn no chưa, Tô Hồi Ý nói no rồi, Tô Trì bèn gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.
“Anh hai, để em trả cho.
“
“Tôi đang theo đuổi em, mà còn để em trả tiền.” Tô Trì liếc mắt nhìn cậu, “Tôi đuổi theo em đòi nợ hay gì?”
“… “
Lúc Tô Trì nói lời này thì nhân viên phục vụ đúng đến gần, cô nghe vậy bất chợt ngước lên nhìn về phía Tô Hồi Ý!
Tô Hồi Ý thấy trên mặt mình hơi nóng, vẻ mặt Tô Trì vẫn tự nhiên như trước, “Hơn nữa có lần nào tôi để em bỏ tiền chưa?”
Ánh mắt của nhân viên phục vụ đã bắt đầu ùn ùn trút xuống ước ao ngập trời ngập đất…
Tô Hồi Ý chính thức cạn lời.
Tô Trì đúng là chưa từng để cậu phải trả tiền bao giờ, hơn nữa đi cùng anh ba anh tư cũng chưa bao giờ để em trai phải bỏ tiền ra, rất có phong thái của người anh cả.
Nhân viên phục vụ đang quẹt hóa đơn bên cạnh, hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi Tô Hồi Ý muốn vào nhà vệ sinh rửa tay, Tô Trì đứng ngoài cửa ra vào chờ cậu.
Cô nhân viên vừa rồi mới ghi đồ ăn cho khách khác xong đi ngang qua cửa, nhìn thấy Tô Trì thì không kịp được dừng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói, “Anh đẹp trai, chúc anh sớm ngày theo đuổi được người yêu nha.”
Bình thường cô không hay bắt lời với khách hàng, nhưng cặp đôi hôm nay thì bất kể là nhan sắc hay khí chất gì thì đều là tuyệt phối cả!
Vẻ mặt Tô Trì hơi dịu xuống, “Cảm ơn, theo đuổi được sẽ quay lại nơi này ăn.”
Nhân viên phục vụ mím môi kích động cười bỏ chạy.
Tô Hồi Ý từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Tô Trì đang đứng ngoài cửa trông tâm trạng rất có vẻ rất tốt, “Anh hai, có chuyện gì vậy?”
Cậu ló đầu, “Được nhận quà 20 tệ tiền mặt trên hóa đơn rồi hả?”
Tô Trì, “…”
“Không có gì.
“ Hắn tắt tiếng trong chốc lát, dẫn ai kia lên xe, “Muốn về nhà hay đi dạo ngoài đường một lúc?”
Hai người ngồi vào trong xe, Tô Hồi Ý cúi đầu cài dây an toàn, “Dạ… đội thi công về chưa?”
“Theo như bình thường thì chắc là về rồi, không loại trừ khả năng dời giờ nghỉ lại như hôm qua.”
Dây an toàn mắc hai lần vẫn không vào được, Tô Hồi Ý đang cúi đầu cài lách tách, thì bỗng nhiên có một bàn tay với sang bao phủ ngón tay của cậu.
Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng ma sát qua các đốt ngón tay, khơi lên một dòng điện nhột nhạt.
Tô Trì nắm tay cậu nhận một cái xuống, cạch, thắt chặt.
Tô Hồi Ý véo cái rút tay về! Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tô Trì, thấy hắn đã thẳng người lên ngồi ngay lại, góc nghiêng lạnh lùng không nhìn ra chút manh mối nào.
Tô Trì vặn chìa khóa khởi động xe, “Nếu như em muốn về thì chúng ta về thẳng nhà luôn, không muốn về thì tôi dẫn em đến chỗ khác đi dạo.”
“Đi đâu ạ?” Tô Hồi Ý lập tức bỏ qua dòng điện mới tức thì.
“Có một triển lãm trải nghiệm nghệ thuật thị giác tổ chức toàn quốc, tháng này là đến thành phố của chúng, ngày kia là đóng rồi, có muốn đi xem không?”
Tô Hồi Ý bật mode tinh ý, “Anh xem, người ta đi một chuyến thật xa để đến đây cũng đâu có dễ gì…”
Tô Trì trực tiếp nổ máy xe thẳng tiến đến triển lãm trải nghiệm.
…
Triển lãm trải nghiệm nghệ thuật thị giác đó tổ chức tại tầng cao nhất của trung tâm thương mại ISE (1), vì để có hiệu quả tốt nhất, mỗi nửa tiếng giới hạn cho 15 du khách vào.
Tô Trì đánh tiếng với bên chịu trách nhiệm, rồi dẫn Tô Hồi Ý đi thẳng vào.
Tô Hồi Ý thán phục, “Chúng ta cứ như vậy tiến quân thần tốc…”
Tô Trì theo cậu, “Có phải bước tiếp theo chúng ta nên công thành lược trì (bỏ hào tấn công thành) không?”
Nhân viên dẫn hai người họ đi cửa sau lập tức cảnh giác quay đầu liếc nhìn hai người một cái.
Hai người, “…”
Đến cửa ra vào, nhân viên mới nói với cả hai, “Hai vị vào ngay giữa hai đợt trước và sau, đợt trước đã vào được chừng mười mấy phút rồi, đợt kế đó còn khoảng mười phút nữa là vào.”
Sau khi anh ta giới thiệu thì đi ngay, để lại hai người Tô Hồi Ý ở cửa vào.
Tô Trì đưa tay đặt lên tay nắm cửa, “Đi thôi.”
Cánh cửa lớn ở lối vào bị đẩy ra —— ngay khoảnh khắc ngước mắt nhìn lên, các vì sao nhỏ vụn trải ngập trời rơi vào trong tầm mắt! Ánh sao vờn quanh dưới chân, bên người, trên đỉnh đầu, xa xa gần gần chằng chịt cao thấp phân tán khắp nơi.
Tô Hồi Ý nín thở trong phút chốc, Tô Trì dẫn cậu đi về phía trước, nhẹ giọng hỏi, “Có cảm giác gì?”
Cả hai như đang giẫm lên dòng ngân hà trên bầu trời, Tô Hồi Ý chầm chậm thở ra một hơi, “Thật là đẹp…”
“Còn gì nữa không?”
“Còn gì nữa ạ?”
Tô Trì nhắc nhở cậu, “Có cảm thấy như đang ở nhà không?”
Tô • ngôi sao hạ phàm, “……”
Hai người một trước một sau bước tới, Tô Hồi Ý đi trước hơn nửa bước, Tô Trì ở sau nhìn cậu.
Trong không gian nửa sáng nửa tối, ánh sao vây quanh, vành tai khéo léo lấp ló trong làn tóc đen.
Chỉ cần một vành tai như thế thôi, Tô Trì cũng cảm thấy đáng yêu rồi.
“Tô Hồi Ý.”
“Dạ? “ Tô Hồi Ý đang nhìn xung quanh, bỗng nhiên bị kêu một tiếng, cậu bèn quay đầu đi.
Tô Trì đút hai tay vào túi đứng đằng sau, cả vùng sao trời như rơi trên bả vai hắn, đáy mắt sâu thẳm điểm xuyết đốm sao, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.
Tô Trì thử hỏi cậu, “Tôi có thể bóp tai em một cái không?”
Tiếng tim đập vang lên thình thịch, Tô Hồi Ý theo bản năng che tai mình, “Không thể.”
Cậu nói, “Anh hai, anh không nên hỏi những chuyện kỳ như vậy.”
Tô Trì đàng hoàng trịnh trọng, “Kỳ chỗ nào, tôi tôn trọng ý kiến của em nên mới hỏi.”
Tô Hồi Ý hơi hơi bị thuyết phục, “Vậy, vậy cảm ơn anh hai.
“
“Ừ, không được thì thôi.
“ Tô Trì nói, “Lần sau tôi hỏi em lại.”
Sao lại còn có lần sau! Tô Hồi Ý vèo cái quay đầu trở lại, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Trì giữ khoảng cách nửa bước chân không nhanh không chậm đi theo sau.
…
Triển lãm trải nghiệm thị giác có tổng cộng sáu cảnh, từ phòng trời sao đi ra ngoài vẫn còn thời gian ra phòng triển lãm.
Trên trần nhà gắn đầy bánh răng đồng hồ, trong không gian được trang trí bằng bột vàng, có một con đường dài chạy qua dưới chân dẫn đường cho khách tham quan đi sâu vào trong.
Tô Hồi Ý bỗng nhiên nhớ ra Tô Trì có một cái đồng hồ Blancpain, lúc đi dự tiệc cùng có nhìn thấy hắn đeo, sau đó thì chưa từng thấy thêm lần nào nữa.
Cậu quay đầu, “Anh hai, có phải anh có một cái đồng hồ Blancpain không, màu xanh lam?”
“Ừ, sao thế.”
“Anh đeo đẹp, sao không thấy anh mang?”
“Bình thường mang không tiện.” Tô Trì nói, “Nếu như em muốn nhìn, thì tôi cũng có thể đeo cho em xem.”
Cái gì mà đeo cho mình xem chứ? Thật sự là mỗi giây mỗi phút Tô Hồi Ý đều phải sợ hãi trước từng nước cờ của anh hai mình, cậu chưa thấy Tô Trì như vậy bao giờ.
Cứ như là lúc con chim công xòe đuôi còn líu lo hỏi hai câu: “Cưng thấy anh xòe đuôi góc nào thì đẹp, anh xòe cho cưng xem thử?”
“Xòe lông đuôi góc ba phần tư có ổn không?”
Tô Hồi Ý nhanh chóng nói không cần, “Không phảu cứ mang lên là đẹp, không mang vẫn đẹp! Cho dù là anh hai có thắt cọng dây thừng lên tay thì vẫn đẹp.”
Tô Trì khẽ cau mày, “Tôi bị lưu đày tới tháp Ninh Cổ (2) à?”
“…”
Khi đi ra khỏi phòng triển lãm đã là nửa tiếng sau.
Mùa đông trời nhanh tối, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn chuyển đen, gió đêm rét lạnh thổi qua gò má, Tô Hồi Ý chôn chôn mình vào trong khăn quàng cổ.
Tô Trì mở cửa xe nhét ai kia vào, gió lạnh được hắn chắn hết đằng sau, “Về nhà thôi.”
Buổi tối về đến nhà đã hơn tám giờ, đội thi công đã đi về, người làm mở điều hòa sưởi ấm từ sớm, vừa bước vào nhà đã được hơi ấm bao phủ.
Tô Hồi Ý đổi giày lấy điện thoại ra xem, Tô Kỷ Đông gửi tin nhắn trong group gia đình.
[Tô Kỷ Đông]: @Tô Trì thằng hai và Tiểu Ý chừng nào lại đây?
[Tô Kỷ Đông]: [hình ảnh] đi trang trại ăn cơm dân trong thôn nấu, dân phong thuần phác!
Tô Hồi Ý vừa đi lên lầu vừa trả lời tin nhắn.
[Tô Hồi Ý]: Con cũng muốn trải nghiệm dân phong thuần phác… [thèm]
[Vu Hâm Nghiên]: Chờ mấy đứa con về đi ăn thêm lần nữa [đáng yêu]
Tô Hồi Ý quay đầu hỏi Tô Trì, “Anh hai, cha hỏi bao giờ chúng ta trở lại?”
Tô Trì ở đằng sau cậu bước tới, “Cuối tháng.
“
Tô Hồi Ý tách tách gõ điện thoại trả lời tin nhắn.
Hai người đồng thời đi lên lầu, cậu hỏi, “Công việc vẫn chưa xong sao?”
“Xong rồi.”
“Vậy tại sao không về về? “
Tô Trì đang đi lên cầu thang chợt ngừng lại, bước chân đi theo của Tô Hồi Ý cũng dừng lại.
Một bên cậu dựa tường, một bên khác là Tô Trì đang đứng, vóc dáng cao lớn đứng trước mặt cậu, cứ như là có thể vây giữ cậu trước người bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên Tô Hồi Ý thấy hơi căng thẳng.
Tô Trì cúi đầu nhìn cậu, “Muốn ở bên em nhiều hơn một chút, thế mà cũng không hiểu? Có cần mai tôi đặt cho em một phần cháo cá không?”
Đệt đệt đệt…! Người Tô Hồi Ý đã áp sát lên tường rồi.
Tô Trì lột cậu từ trên tường xuống, “Em không phải là bích họa, dán sát vào vậy làm gì chứ, lên lầu.
“
Hai người lên lầu, Tô Trì không đi theo cậu nữa, chỉ xách cậu tới cửa phòng rồi xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Tô Hồi Ý ở trong phòng tắm đi ra, buổi tối ăn nhiều thịt bò làm cậu thấy hơi khô, định xuống lầu uống ly nước trái cây.
Từ phòng của cậu đến đầu cầu thang phải đi ngang qua phòng Tô Trì, cậu nhìn thấy cửa phòng mở hé, Tô Trì đang ngồi trong đó xem máy tính bảng, chắc hẳn là nghe thấy động tĩnh, nên hắn định ngẩng đầu lên.
Tô Hồi Ý vội vàng từ cửa chạy trốn.
Cậu xuống đến lầu một thì chạm mặt với một người làm từ sảnh bên hông đi ra, người làm chào hỏi cậu ngay, “Cậu út định tìm gì ạ?”
“Xuống đây uống ít nước trái cây để tôi tự đi lấy được rồi.”
“Vâng.”
Sau khi đi vào phòng vếp Tô Hồi Ý đảo một vòng trong ngăn tủ chứa đồ, chỉ tìm thấy hai chai nước dừa.
Cậu lại mở tủ lạnh ra xem thử, lấy ra được một chai nước chanh đã uống một nửa trong ngăn tủ thứ hai.
Thời tiết này uống trà sữa thêm đá thì vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng nước trái cây để lạnh mấy ngày thì hơi xót xa cho bao tử.
Cậu bèn quay đầu tìm một cái ly rót nước chanh bỏ vào trong lò vi sóng.
Lò vi sóng kêu ong ong, vi sóng làm ấm nước trái cây trong ly.
Tô Hồi Ý đứng bên cạnh chừng mười giây, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kít kít nhỏ xíu, cậu liếc nhìn vào trong lò, chợt nhìn thấy có đốm lửa phực lên từ miệng ly!
Ôi đậu má! Tô Hồi Ý quay lại gọi người làm, nhanh chóng ấn cái “tách” vào nút tạm dừng sau đó nhảy vọt qua một bên.
Phía sau vang lên tiếng bước chân hơi gấp, cậu xoay lại, người đi tới lại là Tô Trì.
“Anh hai!” Tô Hồi Ý thấy sờ sợ rồi đó, “Em làm cái ly bắn tia lửa rồi!”
“Không có chuyện gì.” Một bàn tay khô ráo ấm áp bao phủ cổ tay của cậu, mang theo đôi phần ẩn ý dỗ dành, nắm thật chặt.
Tô Trì mở ra lò vi sóng xem thử, “Cái ly này có viền mạ vàng, không thể bỏ vào lò vi sóng nhà mình được.”
Tô Hồi Ý lòng vẫn còn sợ hãi ló đầu liếc mắt nhìn, cũng may là không có chuyện gì.
Ly tách chén bát mà cậu dùng ở thế giới cũ không có viền mạ vàng, nên quen thói thế là bỏ thẳng vào lò vi sóng luôn.
Tô Trì dùng một tay còn lại lấy ly nước ra, lúc này Tô Hồi Ý mới ngớ ra là hai người còn đang nắm tay, cậu hơi rụt tay lại.
Tô Trì không buông ra, nhẹ giọng hỏi, “Qua cầu rút ván?”
Tô Hồi Ý, “…”
Cậu lại bắt đầu suy nghĩ tại sao mình mãi không giành được lý.
Hai người đang lôi kéo, thì đột nhiên bên ngoài phòng bếp lại có tiếng bước chân vang lên, tiếng của người làm vọng vào, “Cậu út, cậu vừa kêu tôi hả?”
Âm thanh từ xa đến gần, vài bước là đã đến cửa.
Tô Hồi Ý giật mình trong lòng muốn rút tay về, “Anh hai…”
Cậu rút lại không được, nhất thời gấp đến độ thấp giọng kêu lên, “Tô Trì! “.