Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 51


Bạn đang đọc Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống – Chương 51


Ánh mắt Tô Trì rất sâu.

Ngón tay nắm lấy cậu thon gầy mạnh mẽ, lòng bàn tay nóng rực, đầu ngón tay kề trên mạch máu cậu.

Trong lúc đôi bên đối diện, Tô Hồi Ý ngẩn ra, trong lòng như là bị thứ gì đó va vào một phát, dừng vài giây mới lấy lại tinh thần, “Có thể dẫn em đi sao?”
Tô Trì vẫn nhìn cậu, “Sao lại không thể.”
Đầu ngón tay Tô Hồi Ý hơi co lại, “Vậy thì em đi.”
Sức trên tay bỗng chốc buông ra, Tô Trì dời tầm mắt, “Đi về thu dọn đồ đạc đi, tôi bào Tiểu Tần đặt vé trước.


Tô Hồi Ý dạ một tiếng, xoay người lủi về phòng.


Trở về đến phòng ngủ.

Cửa ban công cạch một tiếng đóng lại, rèm cửa sổ kéo bị một cái roẹt ——
Tô Hồi Ý dựa vào sau cửa chậm rãi hít một hơi: Ánh mắt anh hai nhìn cậu ban nãy, bầu không khí đó, hình như có gì đó hơi vi diệu, hơn nữa là… là loại vi diệu đó đó!
Tim cậu đập lên thình thịch, giật mình bởi chính suy nghĩ đó.

Suy tư lăn qua lộn lại đảo điên mấy vòng trong đầu, cậu đè lên ngực mình từ từ bình tĩnh lại.

Hẳn là do cậu cả nghĩ quá rồi, đổi lại là người khác thì còn có thể, nhưng đó là anh hai mình.

Anh hai cậu là con người kiên định thẳng tắp như thế, là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong quyển sách này, trước đó còn nhiều lần cảnh cáo cậu không được vi phạm, làm sao có chuyện có gì đó mập mờ với cậu được chứ?
Nhịp tim dần dần ổn định lại, Tô Hồi Ý vỗ tay, trong đầu bật bài “Đạo của ánh sáng“.


Sáng sớm hôm sau trên bàn ăn.

Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đang bàn xem chiều đi đâu, nói xong lại quay sang hỏi Tô Trì, “Thằng hai, con đặt vé máy bay lúc mấy giờ, để cha bảo Tiểu Lâm    đưa con đi.”
“Ăn trưa xong là đi.” Tô Trì bưng bát lên liếc qua cọng tóc ngố kế bên, “Dẫn theo cậu ta nữa.”
Tô Hồi Ý bị điểm danh, lập tức từ mép bát ngước mắt lên quan sát biểu cảm của Tô Kỷ Đông, như là học sinh tiểu học muốn lén chuồn đi chơi bị người lớn bắt gặp.

Tô Kỷ Đông quả nhiên kinh ngạc, “Con muốn Tiểu Ý đi theo?”
Vu Hâm Nghiên cũng nhìn về phía hắn, “Con đi bàn công chuyện dẫn theo Tiểu Ý làm gì, chạy tới chạy lui vốn đã phiền phức rồi, không cần phải đi thì đừng đi.”
Tô Trì bình tĩnh nhấp một ngụm cháo, “Con muốn dẫn theo.


“Con muốn dẫn theo?” Tô Kỷ Đông cảm thấy ông con cả của mình tùy ý quá mức rồi, cứ như là xách theo cục sạc dự phòng vậy.

Tô Hồi Ý thấy Tô Kỷ Đông dùng cả giọng điệu hỏi ngược lại, nhanh chóng buông bát xuống giải thích, “Tại con cũng muốn đi theo anh hai nữa, không phải con là trợ lý của anh hai sao.”
“Ờm… vậy sao.” Giờ mới là lý do như bình thường đây này, Tô Kỷ Đông bình tĩnh trở lại, “Mấy đứa đã đồng thuận với nhau rồi thì đi đi, dù sao thì cũng còn trẻ mà, đi nhiều chẳng mệt bao nhiêu.”
Tô Hồi Ý ngoan ngoãn, “Cảm ơn papa.”
Cả nhà ăn sáng xong.

Tô Hồi Ý lên lầu chuẩn bị bày sạp một lát, Tô Đĩnh cũng lên lầu theo cùng.


“Lần này em út định đi với anh hai bao lâu thế?”
“Anh hai nói nhanh thì bốn năm ngày, lâu thì phải đến cuối tháng.


“Ờ~ “ Tô Đĩnh vỗ vỗ lên quả đầu nhỏ của cậu, “Mọi chuyện thuận lợi, cuối tháng gặp lại.“
Tô Hồi Ý dốc lòng vạch ra lỗ thủng trong logic của hắn, “Anh tư, mọi chuyện thuận lợi thì chúng ta có thể gặp lại sau ba ngày.”
Ngữ điệu của Tô Đỉnh tương đối là qua loa, “Ừm, phải phải~”
Buổi chiều Tô Hồi Ý và Tô Trì xách hành lý lên xe.

Vali của Tô Trì chỉ nặng có mấy kg, Tô Hồi Ý thì nhồi đầy một thùng.

Lúc xuống lầu cứ lốp ca lốp cốp kéo hết cả quãng đường, Tô Trì nhìn cậu đôi lần, duỗi tay sang xách vali cho cậu rồi đi thẳng ra ngoài cổng.

Tô Hồi Ý bịch bịch chạy theo, “Để em đi anh hai.


Tô Trì chỉ lo nhanh chân đi về phía trước, “Không cần, kế bên nghe được có khi còn tưởng là nhà chúng ta đào hào thủ thành.”
“… “
Tô Kỷ Đông đang xem tin tức trong phòng khách tóm gọn được Trì ngôn Trì ngữ, quay đầu lại liếc nhìn hắn: Không tệ, kho từ vựng đã được cập nhật thêm.

Với cái miệng đó của ông con cả nhà mình, chẳng biết sao mà Tiểu Ý cứ bám lấy hắn, đi công tác xa thế mà cũng muốn đi theo.

Tô Kỷ Đông nghĩ xong lại bắt đầu sầu lo: Hây da, chẳng lẽ đó là lý do vì sao mà anh lớn nhà mình gần ba mươi rồi mà vẫn chưa bồ sao?
Hai người bỏ vali vào trong cốp sau, để tài xế Lâm đưa ra sân bay.

Trên đường ra sân bay, Tô Trì ngồi khoang sau xe xem iPad, xác nhận dự án sắp thương lượng, Tô Hồi Ý rất chuyên nghiệp thò đầu qua nhìn ké.

Đỉnh đầu đầy tóc bay bay cọ vào mặt Tô Trì, cậu không hay biết gì cả, Tô Trì không tránh đi, “Hiểu không?”
Tô Hồi Ý nghĩ đến vốn tri thức dự trữ mà mình sẵn có, nhanh chóng ngồi ngay ngắn, “Không hiểu gì hết, chẳng đọc được chữ nào.”
Tô Trì nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, “Chín năm giáo dục bắt buộc ở chỗ cậu chỉ đơn thuần mang tính chất từ thiện à?”
Tô Hồi Ý, “… “ Diễn lố quá rồi.

Từ chỗ ở đến sân bay thế mà mất một tiếng, sau khi ký gửi hành lý xong cả hai lập tức lên máy bay.

Chỗ ngồi trong khoang hạng nhất vẫn là hai dãy ghế liền song song, giữa hai dãy cách một lối đi nhỏ.

Tô Hồi Ý ngồi ở ghế bên trong, Tô Trì ngồi ghế ngoài.

Không lâu sau đó đã có tiếng loa phát trong cabin, máy bay bắt đầu lăn bánh, Tô Hồi Ý theo bản năng quay đầu tìm tay Tô Trì.

Cậu vừa mới nhắm vào hòng muốn thò sang, bàn tay bên kia đã nắm lấy trước, mười ngón đan nhau với cậu.

Lòng bàn tay áp lòng bàn tay, các đốt ngón tay vừa khéo chạm vào nhau, là tư thế bền chắc nhất.

Nhiệt độ trong bàn tay hơi cao, con tim Tô Hồi Ý chợt nhảy lên, “Anh hai chúng ta nên nắm tay đúng theo tiêu chuẩn quốc tế…”

“Sắp cất cánh.” Tô Trì dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, “Đừng có lắc lư lung tung nữa, một lát nữa lại ù tai váng đầu.”
Quả nhiên thân máy bay cất cao lên ở ngay giây kế tiếp, Tô Hồi Ý nhanh chóng rụt lại.

Mãi đến khi máy bay ổn định bay trên không thêm mấy phút nữa, bàn tay đó mới buông ra.

Tô Hồi Ý nghiêng đầu nhìn về phía Tô Trì, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường tựa vào lưng ghế, cảm nhận được ánh mắt của cậu thì mở mắt nhìn sang, “Nhìn cái gì? “
Tô Hồi Ý cẩn thận suy đoán qua nét mặt của hắn, “Em nhìn thử xem có phải anh bị đánh tráo rồi không.

“… “
Tô Trì phối hợp cúi đầu ghé sát vào hơn một chút, “Đủ để cậu nhìn rõ chưa?”
Tô Hồi Ý lập cập ngửa ra sau, “Đủ đủ, đủ đủ.


Sau khi máy bay hạ cánh, hai người đón xe về nhà.

Hai nơi chênh lệch nhiệt độ trên dưới hai mươi độ, tuy là Tô Hồi Ý đã khoác thêm áo khoác sẵn rồi, nhưng ngay lúc vừa xuống máy bay vẫn bị giá rét bật hộ trạng thái rung chấn, bị anh hai nhà mình vừa xách hành lý vừa kẹp vào trong nách cả quãng đường đi lên xe.

Sau khi cất hành lý vào trong cốp xong, Tô Hồi Ý run rẩy co mình vào hàng ghế đằng sau.

Tô Trì lên sau, rầm một tiếng đóng cửa xe lại, “Lạnh lắm à?”
“Lạnh quá anh ơi!”
Tô Trì bèn kẹp cậu vào nách lại, “Về nhà là ấm ngay.”
Tô Hồi Ý gật đầu như gà con mổ thóc, cậu cảm thấy bến cảng của mình đã trở lại.

Về nhà đã là hơn 3 giờ chiều.

Vừa xuống xe đã có thể nghe thấy tiếng thi công ầm ầm ở vườn sau, Tô Trì hơi nhíu mày, xách hành lý kẹp thêm Tô Hồi Ý đi vào nhà.

Vào nhà rồi thì tiếng ổn cũng nhỏ lại, trong nhà vẫn còn hai người làm, nhìn thấy hai người về thì lên tiếng chào hỏi.

Tô Trì mang vali của Tô Hồi Ý đi lên lầu, quay đầu căn dặn, “Mở hết máy sưởi trong nhà lên đi.”
“À dạ vâng.”
Tô Hồi Ý lết thết đằng sau đi lên lầu, “Điền Nam vẫn thích hợp cho em phát triển hơn.”
Bước chân đi lên của Tô Trì hơi ngừng, rồi tiếp tục đi về phía trước không nói gì.

Tô Hồi Ý ngẩn người, bỗng nhiên như được mặt trời chân lý chói qua, hai bước theo sau, “Nhưng mà ánh nắng ở Điền Nam vẫn còn kém xa khả năng đốt cháy giai đoạn của anh hai!”
Tô Trì xách vali của cậu vào phòng ngủ, quay đầu nói với cậu, “Nếu như cậu sợ lạnh quá, thì mấy ngày nữa cứ ở nhà đi.”
Tô Hồi Ý mê man ngửa cằm.

Thế thì cậu sẽ không hiểu là mình đi theo làm gì cho lắm, “Thôi em đi theo anh hai.”
“Đi theo làm nhạc nền cho tôi?” Tô Trì thấy ánh mắt cậu có vẻ ngơ, tâm lý bổ sung thêm, “Dùng hàm răng run rẩy của cậu.”
“… “
Cuối cùng hai người trung hòa một chút —— lúc Tô Trì đến công ty cậu có thể đi theo, đi bên ngoài công ty thì cậu ở lại công ty chờ.


Sau khi đồng lòng với thỏa thuận rồi thì người nào về phòng nấy thu dọn hành lý.

Tiếng thi công bên ngoài xuyên qua cửa ban công vọng
Đạt thành nhất trí sau mỗi người bọn họ trở về phòng thu hành lý.

vào trong phòng, Tô Hồi Ý vốn định ngủ một giấc, lúc này thấy đoán chừng là không ngủ được rồi.

Cậu mở cửa ban công ra định đi qua bên phòng Tô Trì, khi mở cửa rồi mới hay là ban công bên này không có liên thông, đành xoay người đi ra ngoài gõ gõ cửa.

“Anh hai.”
Chỉ trong chốc lát cửa phòng đã từ bên trong mở ra, trong phòng đã sắp xếp gọn gàng, Tô Trì đứng ngay cửa ra vào, “Có chuyện gì?”
“Bên ngoài hơi ồn, sắp thi công bao lâu nữa?
“Bình thường là khoảng sáu giờ chiều, muộn hơn nữa sẽ làm ảnh hưởng xung quanh.” Tô Trì hỏi cậu, “Tính ngủ?”
“Vẫn là anh hai hiểu em nhất.”
Một ngón tay gạt gạt cọng tóc ngố nhũn nhão của cậu, “Do cậu tương đối dễ hiểu.


Bây giờ thì không thể nào ngủ được, Tô Hồi Ý định một lát nữa đi ra vườn sau xem thử chỗ thi công.

Cậu trùm áo lông đeo khăn quàng cổ, lúc xuống lầu bị Tô Trì gọi lại, “Chạy đi đâu? “
Tô Hồi Ý quay đầu lại chỉ trích, “Anh cũng đang dùng giọng điệu Bạch Cốt Tinh để gọi em.”
“Sửa lại lỗi ngôn ngữ trong lời cậu.” Tô Trì đi xuống, “Muốn ra ngoài?”
“Đi xem chỗ đang xây.” Đoạn lỗi ngôn ngữ được cậu tự động nhảy qua.

Tô Trì không so do với cậu, “Sợ lạnh còn chạy lung tung, đi thôi.


Hai người cùng nhau đi xuống lầu.

Đình viện nhỏ bên hông nhà cũng được vây lại một nửa, vườn sau vốn có một cái nhà kính trồng hoa, nhưng bởi vì phải nhường chỗ cho bể tắm nước nóng nên phải chuyển vị trí, sáp nhập vào vườn sau, tạo thành sân vườn nửa lộ thiên.

Đi qua vườn sau nhà là có thể nhìn thấy chậu tùng la hán xanh mượt dạt dào sức sống trong nhà kính, trong khoảng thời gian cả nhà họ Tô đi chơi đã được người làm chăm sóc rất tốt.

Tô Hồi Ý nhìn thấy, kích động xác nhận, “Là cây tùng mà anh ba với em trồng chung kìa!”
Tô Trì, “Ờ.


Tô Hồi Ý than thở, “Trông tươi tốt ghê.


Tô Trì miết qua đỉnh đầu cậu, “Không tươi tốt được như cậu.


Tô Hồi Ý, “… “
Chậu tùng la hán vô duyên vô cớ bị diss rất nhanh đã bị bỏ ra sau đầu, vừa mở cửa ra đã gặp phải hơi lạnh phả vào mặt đến mức đầu cổ Tô Hồi Ý cứng còng ra.

Cậu hơi co cổ lại, Tô Trì duỗi tay qua kéo khăn quàng cổ cao lên một khúc cho cậu.

Khăn quàng cổ che mất mặt mũi, làm cậu biến hình hoàn toàn thành một cái chậu cây.

“Em chẳng thấy gì hết, anh hai.”
“Tôi vác cậu qua là được rồi.



Nhưng mà ý tưởng không được áp vào thực tiễn, con đường dọc từ nhà đến sân sau loang loang lổ lổ, còn có mấy cái ống nước chất dưới đất.

Cả quá trình đó Tô Hồi Ý được cánh tay Tô Trì xách đi, chỉ sợ khi về làm luôn một bộ sưu tập dáng tiếp đất.

Cách chừng hai mươi mét đã có thể hiện trường thi công đang được vây lại, có vài người công nhân đang dùng máy móc rất to làm việc ầm ầm.

Bụi bặm bốc lên trong bầu không khí mùa đông lạnh lẽo, hơi dễ làm người ta sặc.

Bể tắm nước nóng đã được đào bới ra, đang được đổ nước, gắn ống dẫn.

Hai người đứng bên ngoài bãi thi công quan sát, có một vài công nhân xây dựng quay đầu lại nhìn cả hai mấy lần.

“Bên đó là chủ nhà đó hả? Mấy ngày rồi mới được nhìn thấy lần đầu.”
“Chắc là vậy rồi, còn phải hỏi nữa, trông mặt mũi tướng tá xịn xò quá chứ.”
“Là hai anh em à, sao trông không giống nhau lắm…”
“Thôi thôi, đừng nói nữa, nói mấy chuyện đó làm gì.

Làm việc đi!”
Công nhân quen nói chuyện lớn tiếng, lúc nói không để ý, tiếng thi công ầm ầm xung quanh lấn hơn nữa rồi, nên họ cho rằng hai người Tô Hồi Ý không nghe thấy, nói chuyện mấy câu rồi tiếp tục làm việc.

Tô Hồi Ý quay đầu nhìn vẻ mặt Tô Trì trong tiếng thi công ầm ĩ, phát hiện ra hắn không có vẻ gì là không vui, “Anh hai, mấy người đó nói em với anh không giống.


Tô Trì nhìn cậu cười lạnh một tiếng, “Giống là có chuyện rồi.


Tô Hồi Ý cho rằng ý hắn nói đến thân thế của mình, cười khùng khục, “Cũng đúng ha.”
“Cậu biết tôi đang nói gì?”
“Đương nhiên là em biết.


Tô Trì không tranh luận với cậu, “Xem xong chưa, xong rồi thì về phòng.


Tô Hồi Ý bảo xong rồi, sau đó chôn mặt mình vào trong khăn quàng, “Chỗ này ồn quá, tai không chịu được.”
“Vậy thì lấy tay bịt lại.”
“Đưa tay ra thì lạnh lắm.”
Tô Trì phun ra hai chữ, “Da giòn.


Hai người một trước một sau bước đều.

Tô Hồi Ý đang định quay đầu chỉnh lại danh tiếng cho mình, thì bỗng nhiên có một đôi từ đằng sau giơ đến, che lên hai tai cậu.

Ngay sau đó một lồng nguc rắn chắc kề sát vào lưng cậu, cản đi hơi lạnh của ngày đông giá rét.

Đỉnh đầu của cậu hơi nặng một chút, hình như là Tô Trì gác cằm mình lên trên đầu cậu.

Cả người Tô Hồi Ý đứng hình mất mấy giây.

Chiếc cằm đáp trên đỉnh đầu cạ cạ, giọng nói cách lòng bàn tay từ tính, trầm trầm, “Cậu nói đi, sao da cậu giòn thế?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.