Bạn đang đọc Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống – Chương 15
Mái tóc ướt đẫm dính sát vào trán Tô Trì, che đi mặt mày, vệt nước uốn lượn chảy xuống, tròng mắt hắn tối tăm sâu không lường được.
Tô Hồi Ý cuộn mình thành một cục trong một giây, ôm chặt tấm thân yếu gầy!
Cậu nơm nớp lo sợ dò hỏi, “…hay, hay là anh tắm trước đi ạ?”
Hơi nước lành lạnh hòa lẫn với giá rét từ Tô Trì lượn lờ xoay chuyển trong không gian nhỏ hẹp, Tô Hồi Ý cảm giác em bé “ngốk ngếk” là mình đây sắp bị đông đá thành em bé đóng băng.
Cậu lại hít nước mũi một cái, nước mắt lưng tròng, “Hay là, chúng ta cùng…?”
“À.” Một tiếng trào phúng nhẹ nhàng vuột ra từ đôi môi mỏng.
Tô Hồi Ý lập tức yên tĩnh như gà.
Chốc lát, nước lạnh lả tả chảy bị một bàn tay nhấn dừng lại, không khí bên trong phòng tắm cuối cùng cũng ấm lên được một chút rồi, “Cậu tắm của cậu đi.”
Sau cùng thì Tô Trì đi qua mượn phòng tắm của Tô Giản Thần, trước khi đi còn rất có chủ nghĩa nhân đạo chỉ cho Tô Hồi Ý cách mở nước nóng, để tránh cho cậu gặp chuyện.
Tô Hồi Ý nhìn theo bước chân bước ra phòng tắm của Tô Trì, áo sơmi mỏng manh ướt nhẹp dán vào hông lưng để lộ ra đường nét cơ bắp, mảnh khảnh rắn rỏi ——
Vào đúng lúc này đây cậu mới sâu sắc chân thành cảm nhận được sức hông có thể ném thẳng cậu xuống biển.
Sau khi tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, cả căn phòng im lìm.
Tóc Tô Hồi Ý vẫn còn ch4y nước, cậu thấy trong phòng khách không có ai, lại thấy cửa phòng ngủ Tô Trì mở hé, đoán biết được hắn đã tắm xong, trở về rồi.
Cậu do dự hai giây rồi từ khe cửa trượt vào trong.
Tô Trì ngồi ở mép giường đưa lưng về phía cửa, vai rộng hông hẹp, đôi chân dài rắn chắc duỗi ra từ dưới áo tắm, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu, đối diện với Tô Hồi Ý đang thập thập thò thò (1) ngay cửa phòng.
Tô Hồi Ý thò đầu ra kêu một tiếng cực kỳ ngoan ngoãn, “Anh hai.” Thấy Tô Trì không bảo cậu cút ra ngoài, bèn ăn gan hùm ngồi xuống cái ghế salon đối diện với giường của Tô Trì.
“Cái nút đó á, mới đầu em ấn vào không có nước chảy ra, chứ em không có cố tình hại anh hai chịu khổ.”
Tô Trì nghe thấy hai chữ “chịu khổ” chợt muốn cười gằn, “Đó là bởi vì trước đó cậu không biết mở nguồn điện tổng.”
Tô Hồi Ý vội vàng vỗ tay tán thưởng, “Thì ra là như vậy! Thông minh là anh hai, óc heo (2) là em.”
Tô Trì không muốn nhìn cái điệu làm lố đó của cậu, tầm mắt chuyển đi đáp xuống mái tóc đọng nước của cậu.
Sau hai giây, ném một cái khăn sang, “Cậu dưỡng bệnh thế à, lấy độc trị độc?”
Tô Hồi Ý tự biết mịnh đuối lý, giơ tay lên cầm khăn lau đầu, ống tay rộng rãi của áo tắm từ khuỷu tay trượt xuống, để lộ ra một mảng bầm tím lớn.
Tô Trì duỗi tay ra đè một cái, cứ như là nhào bột vậy, “Lâu thế mà còn chưa lành.”
“Ứm… đau.” Tô Hồi Ý hừm hừm hai tiếng rút tay về, cậu phát hiện Tô Trì đã không còn tức giận nữa, lập tức tha thiết giới thiệu vết thương cho hắn, “Đây là bạn mới.”
Khóe miệng Tô Trì giật một cái.
Tô Hồi Ý ở trong phòng ngủ Tô Trì đến khi lau khô tóc rồi mới trở lại.
Lúc chui vào chăn cậu nghĩ thầm, anh hai nhà mình đúng là giàu lòng bao dung, bị xả nước lạnh đầy người cũng không ném cậu xuống biển.
Chắc là nghĩ đến bệnh tình của mình nên mới không tiện lên cơn.
Hoặc cũng có thể là nhìn mặt Tô Kỷ Đông, mình sinh bệnh là bởi vì đưa dù cho Tô Kỷ Đông, ở hiền gặp lành mà.
…
Tô Hồi Ý ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, ngủ đến khi xương cốt mềm nhũn ra mới chịu bò dậy.
Cậu đi ra phòng ngủ nhìn thấy Tô Trì đang trong phòng khách, ngái ngủ he he tươi cười chào hỏi, “Chào buổi sáng anh hai.”
Chùm tóc ngố trên đỉnh đầu cứ gật gù trong nắng sớm, ánh mắt Tô Trì ngưng hai giây, sau đó nói, “Cả nhà đã ăn sáng xong rồi, cậu muốn ăn gì thì gọi điện thoại cho phục vụ.”
“Cảm ơn anh hai.”
Ăn điểm tâm xong, Tô Hồi Ý nhớ ra hôm qua có hẹn tập thể dục với Tô Giản Thần, cậu thay một bộ đồ thường chuẩn bị ra ngoài, “Anh hai, em đi tập thể dục với anh ba, anh muốn đi chung không?”
Tô Trì ngồi sau laptop gõ chữ, “Không đi.”
Tô Hồi Ý dâng lên tấm lòng, “Không sao, em có thể chứa anh trong lòng theo.”
Tô Trì từ chối, “Tôi bị quáng gà, không cần.”
“…”
Nhiệt độ buổi sáng ở cảng Nam đã có thể lên đến hai mươi mấy độ.
Khu điều dưỡng phục hồi sức khỏe chia ra trong và ngoài, Tô Giản Thần nói đã đến cảng Nam rồi thì phải tắm nắng nhiều vào, Tô Hồi Ý lập tức thức thời đề xuất ra ngoài vận động.
Trong ánh mắt Tô Giản Thần lập tức hiện lên nét “coi như là biết điều”.
Tô Hồi Ý dưới sự chỉ đạo của Tô Giản Thần ngồi xuống một cái máy chèo thuyền.
Đây là lần đầu tiên cậu tập, Tô Giản Thần bảo cậu trước phải ngồi yên không cử động th4n dưới, “Tay cậu kéo bộ phận mô phỏng mái chèo, khi đã nắm được tiết tấu rồi thì kết hợp với động tác duỗi chân.”
Tô Hồi Ý như cái dấu chấm hỏi nho hỏ, “Nhưng mà anh ba, lúc chèo thuyền em cũng đâu có cử động bên dưới đâu?”
Tô Giản Thần khom lưng chỉ vào chân cậu, ra hiệu cho cậu chỗ này cần phát lực, “Cậu tưởng là th4n dưới của các vận động viên chèo thuyền rồng không cử động, nhưng thật ra người ta phát lực toàn thân, hiểu không?”
Tô Hồi Ý hồi tưởng lại động tác chèo thuyền rồng, di chuyển mông trước sau, “Là như thế này?”
Tô Giản Thần đang để tay trên đùi cậu, hơi không chú ý là đầu ngón tay đã chọc một cái vào đùi cậu.
Thịt đùi Tô Hồi Ý bất ngờ bị chọc vào, cứ như là bị điểm trúng huyệt cười, phụt cái “há há há há…” Cười đến không ngậm được mồm.
Tô Giản Thần, “…”
Hắn nhìn cái người còn đang nghiêng nghiêng ngửa ngửa, đến bây giờ mới cảm nhận được da thịt mình vừa chọc vào rất mềm, rất khác với cơ thể của mình.
Hắn quanh năm vận động, cơ bắp lúc nào cũng cứng ngắc chắc nịch, “Người cậu không có chút cơ nào sao?”
Tô Hồi Ý quần dài áo dài, lúc này chỉ có thể kéo vạt áo lên show cái bụng trắng bóc của mình ra, “Cơ bụng.”
Tô Giản Thần ban đầu là bị chói đến hoa mắt lên, sau đó dừng mắt trên lớp cơ mỏng dính đó, “Gà.”
Tô Hồi Ý, “…”
Tô Giản Thần chỉ cậu xong thì đi tập của mình, Tô Hồi Ý chèo thuyền một lúc rồi nghỉ, quay đầu nhìn thấy một hàng xà kép.
Cậu mày, cứ thấy có cảm giác quen quen… chẳng lẽ bởi vì anh hai mình là một cái xà thành tinh?
“Anh ba, cái đó dùng để làm gì?”
Tô Giản Thần theo ngón tay của cậu nhìn sang, “Dùng để phục hồi sau khi bị gãy chân.”
Tô Hồi Ý, “……”
Cậu yên lặng rút tay về.
Chẳng trách cảm thấy thân quen, cơ thể này sau khi bị đánh gãy chân chó chắc là ngày ngày làm bạn với dụng cụ đó.
Mặt trời trên đỉnh đầu từ từ to lên, Tô Hồi Ý nhìn thấy trên trán Tô Giản Thần có một lớp mồ hôi mỏng, bèn nói, “Anh ba, em muốn vào trong ngồi một chút.”
“Yếu xìu.” Tô Giản Thần nói xong thì buông vòng treo ra đáp xuống đất, “Đi thôi.”
Tô Hồi Ý đi đầu phía trước, “Không phải hôm qua thấy có quán bar sao, em mời anh ba uống nước.”
Tô Giản Thần không thèm khách sao, “Đó mà là cậu mời sao? Cha cho tiền cậu, là cha mời.”
Tô Hồi Ý ghé sang cười hì hì, “Tấm lòng là của em mà~ ”
Tô Giản Thần nói không lại cậu, chỉ có thể đi theo sau.
Quán bar nằm ở khu giải trí, mở ở một chỗ cạnh bể bơi, trang trí xung quanh tinh tế nhã nhặn, dễ nhận ra ông chủ sau lưng là người rất biết hưởng thụ.
Trên cửa là hai chữ “NY” in hoa theo kiểu chữ viết tay, chắc là tên của quán bar này.
Tô Hồi Ý thấy hoàn cảnh bên trong yên tĩnh, nhớ ra Tô Trì vẫn còn đang ở trong phòng, chợt muốn gọi điện hỏi hắn xem có muốn ra đây uống chút gì đó không.
Điện thoại reo lên một hồi không ai nhận, Tô Giản Thần nói, “Chắc anh hai đang làm việc nên không nghe, cậu tìm chỗ ngồi, tôi đi gọi ảnh.”
Mắt Tô Hồi Ý lộ ra cảnh giác, “Anh ba, chắc anh không định chơi ve sầu thoát xác đâu nhỉ?”
Tô Giản Thần cảm thấy có khi nào cậu mắc bệnh đa nghi không, “Nếu như tôi muốn bỏ cậu lại còn cần phải kiếm cớ nữa à?”
Tô Hồi Ý nghĩ lại tính cách ngay thẳng chính trực thà gãy chứ không chịu cong của anh ba nhà mình, cảm thấy có lý một cách sâu sắc.
Lúc này đã gần đến buổi trưa, trong quán bar không có bao nhiêu người, sau khi Tô Giản Thần rời đi, Tô Hồi Ý một chỗ sáng sủa ở quầy bar ngồi.
Đằng sau quầy bar có một bartender đứng, trong mặc áo sơmi trắng khoác ngoài gile tay đang “keng keng” lắc rượu.
Tấm kính pha lê sau lưng anh ta phản chiếu lại hàng ly cao cổ treo trên trần, dưới ánh đèn có cảm giác hoảng hốt như thời không đan xen.
Mấy ngày nay Tô Hồi Ý chỉ lo dưỡng bệnh, chuyện rượu côn tạm thời ném hết cho Tôn Hà Vũ và Chu Thanh Thành.
Bây giờ đang lúc tâm trạng tốt, cậu mới bắt đầu suy nghĩ xem nên mở rộng nguồn tiêu thụ như thế nào.
Bartender trước mặt đã pha chế xong một ly cocktail đưa qua cho bồi bàn đứng chờ bên quầy bưng đi, Tô Hồi Ý nhìn anh ta bắt đầu pha chế thêm một ly mới, không khỏi nhích người đến gần quầy bar thêm một chút.
Bartender thấy thế thì cười cười, lấy chai rượu bên cạnh rót vào từng ly nhỏ, “Quý khách có thấy thú vị không?”
“Thấy anh pha rượu rất hưởng thụ.” Tô Hồi Ý khen anh ta xong rồi hỏi, “Có phải mỗi loại rượu đều có một công thức pha chế riêng không, cóthể thay được không?”
Bartender giải thích cho cậu, “Loại rượu và nguyên liệu khác nhau khi pha trộn với nhau sẽ có mùi mùi vị đặc biệt, đôi khi nếu cứ mù quáng thay đổi, sẽ ảnh hưởng đến tổng thể.”
Tô Hồi Ý đăm chiêu, “Cho nên có một số loại nhất định phải sử dụng rượu đặc biệt để pha chế?”
“Có thể nói như vậy.”
Chùm tóc ngố của Tô Hồi Ý lắc qua lắc lại.
Hai người tiếp tục trò chuyện, một lát sau có một bồi bàn bước ra từ đằng sau quầy bar rỉ tai bartender hai câu.
Bartender ngẩn người, mang theo kinh ngạc liếc thoáng Tô Hồi Ý một cái, nhưng đã lập tức thu vẻ mặt lại.
Bồi bàn đó đi rồi, bartender quay đầu lại lấy một chai rượu từ trong tủ rượu sau lưng ra, Tô Hồi Ý thấy nó được đóng gói tỉ mỉ, trên xuống dưới viết hai chữ “đắt tiền”, không khỏi im lặng dời ra một chút.
Lỡ đâu làm phiền đến quá trình pha rượu của người, thì loại rượu đắt như vậy sẽ lãng phí mất.
Bartender điệu nghệ bỏ vài loại rượu và nguyện liệu vào trong shake, giơ lên lắc lắc, lọc lại rót vào ly, cuối cùng trang trí thêm đôi chút, nhìn tinh tế quý giá hơn mấy ly vừa được pha trước đó.
Tô Hồi Ý đang ngồi thưởng thức từ xa, ly rượu đó đã được đẩy tới trước mặt cậu, “Chủ quán thấy rất hợp với quý khách, nên ông chủ mời cậu.”
Cọng tóc ngố của Tô Hồi Ý gần như cuộn thành một dấu hỏi chấm: …?
Sao tự nhiên thấy hợp, sao tự nhiên cậu thành khách quý rồi!
Cậu cứ có cảm giác tình huống này hình như đã từng gặp rồi, “Xin hỏi ông chủ của các anh tên là gì?”
Bartender nói xin lỗi, “Tôi chỉ phụ trách quầy bar, không rõ mấy chuyện đó.” Anh ta đề nghị, “Tốt nhất là nên thưởng thức sớm ly rượu này, nhiệt độ thay đổi cũng sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.”
Tô Hồi Ý nhất thời lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường.
Đang lúc cậu vắt hết óc rúc rỉa vin cớ để chuẩn bị từ chối khéo léo, bỗng nhiên có tiếng động truyền đến từ ngoài cửa.
Tô Hồi Ý quay đầu lại thì nhìn thấy hai bóng người cao lớn từ cửa đi vào.
Ánh đèn trong quán bar tương đối mờ, ánh nắng từ cửa len vào bên trong, phác họa nên đường nét hoàn mỹ của hai người nọ.
Du khách xung quanh dồn dập chuyển tầm mắt về phía hai người, mãi đến khi Tô Trì và Tô Giản Thần đi tới trước quầy bar ngồi xuống, những tầm mắt đó mới từ từ rút về.
Tô Trì nhìn lướt qua ly rượu trên bàn, “Cậu đã uống rồi?”
Tô Giản Thần nghe vậy cũng quăng ánh mắt sang ly rượu, anh em hai người hai bên trái phải kẹp cậu ở giữa, Tô Hồi Ý chợt cảm thấy áp lực tăng gấp bội!
Cậu liếc nhìn bartender, sờ sờ chóp mũi, “Quán bar tặng.”
Tô Trì nhướng mày, theo tầm mắt của cậu đối diện với bartender đứng đằng sau quầy bar.
Người bị nhìn không khỏi cảm thấy đáy lòng căng thẳng, vô thức thả chậm nhịp thở, giải thích, “Ông chủ thấy hợp ý với vị khách này.”
Tô Giản Thần cau mày hỏi Tô Hồi Ý, “Cậu nói chuyện với ông chủ của người ta rồi à?”
Tô Hồi Ý vội vã phủ nhận, “Còn chưa từng gặp nữa!”
Mày Tô Giản Thần nhăn càng chặt hơn.
Hắn đang định nói gì đó, thì Tô Trì bỗng nhiên rút một cái thẻ ra đặt trên quầy bar, vẻ mặt nhàn nhạt, “Cảm ơn ý tốt của ông chủ cậu, có điều cậu ta bị cảm không thể uống rượu được, ly này tôi trả cho.”
Giọng điệu của Tô Trì lười nhác thoải mái, nhưng thái độ lại lộ ra khí thế của người ở tầng lớp cao, bartender sau một chút do dự cuối cùng vẫn nhận thẻ thanh toán.
Tô Hồi Ý rụt người xoa ngón tay, má ơi… ủa, mà không đúng, chẳng phải là mình bảo muốn mời khách nên mới gọi Tô Trì ra sao?
Sao lại thành Tô Trì vừa vào cửa đã phải móc thẻ ra quẹt rồi, mình là con thú bốn chân nuốt vàng nào sao?
Tô Trì quẹt thẻ xong, ba người chọn một cái ghế dài yên tĩnh ngồi xuống, Tô Hồi Ý có lòng muốn bù đắp, “Các anh uống chút gì không, em mời ạ.”
Tô Trì khoanh tay dựa vào lưng ghế sofa, lời thoại gần như xấp xỉ với Tô Giản Thần, “Bây giờ cậu có mời cũng là dùng tiền cha cho để mời.”
Tô Hồi Ý lại nghĩ đến mớ rượu côn đó, “Vậy thì đợi đến khi nào em kiếm được tiền, rồi mời anh.”
Tô Trì nói “tùy”, Tô Giản Thần ngồi bên lại trợn to mắt, “Cậu nói với tôi không phải là câu đó!”
Tô Hồi Ý hiền hòa vỗ vỗ vai hắn, “Đối nhân xử thế không nên rập theo khuôn khổ.”
“…”
Từ quán bar đi ra, người một nhà sum họp lại ăn cơm trưa, Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên dự định nghỉ trưa một chốc, buổi sáng Tô Giản Thần vừa vận động ra mồ hôi nên muốn trở về phòng tắm rửa, Tô Trì thì có cuộc họp video.
Tô Hồi Ý thừa dịp không ai trông mình, kiếm cớ đến khu nghỉ dưỡng tìm cơ hội chạy tới bãi biển riêng.
Bởi vì bị cảm nên cậu cứ bị ép không cho ra hóng gió biển, nhưng lúc này gió không lớn, cậu bất chợt muốn ra bãi cát ngắm biển rộng, một mình thả lỏng một chút.
Dù sao thì anh tư nhà họ Tô sắp đến rồi, cuộc sống sau này sẽ càng thêm gian nan.
Màu nước biển ở bãi biển riêng này gần như là xanh đậm, từng đợt sóng sau xô sóng trước đánh bông bọt trắng cọ rửa bãi cát tinh mịn.
Bờ biển uốn lượn tiến dần về phương xa, có thể nhìn thấy được rặng đá san hô ngầm khổng lồ phản chiếu lại ánh hào quang màu trắng bạc dưới bóng mặt trời.
Tô Hồi Ý sợ bị kiểm tra, thế nên không dám đi quá xa, chỉ ngồi tắm nắng trên bờ biển gần đường chính, tiện để chạy về bất cứ lúc nào.
Gió biển mang theo hơi ẩm mằn mặn của biển phả thổi vào mặt, mang theo mùi vị của từng con sóng vỗ bờ.
Tô Hồi Ý bị nắng chiếu hơi híp mắt lại, như một con mèo mềm mại nằm ườn ra (3).
Không biết cậu híp mắt ngồi liệt đó bao lâu, trên con đường nhựa sau lưng bỗng nhiên truyền đến âm thanh bánh xe lăn đang từ ngoài xa đến gần.
Ban đầu cậu không để ý, mãi đến khi tiếng bánh xe dừng lại phía sau cậu.
Tô Hồi Ý mở to mắt ra quay đầu lại.
Người tới đẩy vali đứng phía sau cậu, giữa hai ngón tay kẹp một đồng xu.
Keng…! Đồng xu được đầu ngón tay bật lên, lật cái rồi vút lên không trung, ánh bạc đan xen lấp loé dưới ánh nắng.
Gió biển bỗng nhiên lớn lên, vạt áo khoác mỏng của người vừa mới đến phần phật tung bay sau lưng.
Đồng xu phút chốc đáp xuống lòng bàn tay.
Tô Hồi Ý nhìn tròng mắt phản chiếu lại ánh sáng từ đồng xu, khóe môi nhếch lên thành một độ cong nghiềm ngẫm là lạ.
“Nghe nói cưng rất nhớ anh?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Đĩnh: Anh đến rồi~!
Tô Hồi Ý: Anh đừng qua đây!!!
__
(1) thập thập thò thò: 鬼鬼祟祟, dùng để chỉ những hành vi lén lút không dám lộ liễu.
Kiểu cái meme này này:
Nhìn nó hèn hèn =))))
(2) óc heo: gốc là 鱼唇 (yú chún), Hán Việt là “ngư thần”, đại loại là “môi cá nhám”, đồng âm với 愚蠢 (yúchǔn) nghĩa là ngu xuẩn.
Để óc heo cho thân quen, mà thật ra tui tính edit là oc1cho1 =))))) sợ tục nên hoy.
(3) một con mèo mềm mại nằm ườn ra: 软踏踏的猫饼, đại loại là “bánh mèo mềm mại” (?), mà search bánh mèo (猫饼) thì nó ra thế này:.