Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 42


Đọc truyện Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao – Chương 42

Nghe xong biện pháp của Tiêu dư An, Yến Hà Thanh khẽ hỏi: “Làm to chuyện như vậy, có thể dẫn tới náo động bất an gì không?”

“Có, chắc chắn là có rồi.” – Tiêu dư An thoải mái trả lời, khẽ cười, xoay người nghịch đống tuyết đọng trên hành lang: “Từ xưa đến nay, ngoại thích vẫn luôn muốn tham gia chính sự, ta không có tần phi, cho nên những kẻ có tình toán muốn tham chính cũng chỉ có thể xuống tay từ đám cấm luyến. Trong đám cấm luyến đó, có người nào không phải là thân tính của vương gia hay quan lại? Cho nên nếu ta giải tán toàn bộ cấm luyến, nhất định sẽ có một số người phải hoảng sợ.”

“Vậy là ngươi muốn tập trung lại quyền lực? Chèn ép bọn họ?” – Yến Hà Thanh nhìn Tiêu dư An, hỏi. Tuyết đọng đã bị hắn vo lại thành viên cầu lớn bằng bàn tay, xếp chồng hai khối lên nhau.

“Cũng không đúng lắm, dù sao thì cấm luyến cũng không phải tần phi, không có quan phẩm, những người đó đưa đến chủ yếu là để lấy lòng hoàng thượng mà thôi. Ta chỉ là lo lắng cho ngươi.”

“Ta?”

“Đúng vậy.” – Tiêu dư An cúi đầu tìm xung quanh được hai cành cây bé bé, đem cắm lên trên hai quả cầu tuyết, làm thành một người tuyết nhỏ, sau đó ngẩng đầu cười với Yến Hà Thanh: “Ngươi ấy, hậu cung ba ngàn giai lệ, giờ chỉ có mình ngươi là được sủng.”

“Chưa nói đến chuyện đám cấm luyến trong Cảnh Dương Cung vì ghen tỵ mà muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, chỉ nói riêng chuyện ngươi là hoàng tử của Nam Yến quốc, ta là quân vương của Bắc quốc thôi, thì việc ta độc sủng ngươi truyền ra khỏi cung, ngươi biết sẽ bị nói như thế nào không? Sẽ bị nói ỷ thế làm loạn, mị hoặc họa chủ, khó nghe đúng chứ, ta không muốn ngươi phải chịu những điều tiếng này, cho nên dứt khoát giải tán tất cả cấm quyến, để cho thế nhân đều biết, ta không thích nam tử.” – Tiêu Dư An dùng ngón tay vẽ mắt mũi miệng cho người tuyết nhỏ, phủi phủi tuyết đọng bên trên.

Yến Hà Thanh trầm mặc, dưới ánh trăng bàng bạc, dung mạo vô song của hắn bị che khuất, thấy không rõ biểu cảm.

“Đi thôi đi thôi, lạnh quá rồi.” – Tiêu Dư An vừa nãy còn chơi tuyết chơi đến quên cả trời đất, lúc này lại biết lạnh, kéo áo khoác che kín lại, đụng đụng vai Yến Hà Thanh.

Yến Hà Thanh lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Ngày hôm sau, trong Cảnh Dương cung dâng lên một trận sóng to gió lớn.

Đó là bởi vì lúc tảo triều, hoàng thượng nói với bá quan văn võ, bản thân muốn giữ đạo hiếu với tiên đế, cấm dục ba năm.


Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Tiên đế tắt thở cũng đã gần một năm rồi, giờ ngài mới đột nhiên đòi giữ đạo hiếu, vậy là ý gì hả?

Thời điểm tiên đế vừa mới chết, rất nhiều người khuyên giữ đạo hiếu thì ngài không tuân thủ, hiện tại đột nhiên muốn giữ, mẹ nó chứ ngài đây là muốn làm gì?

Trong lúc nhất thời, cả triều trên dưới đều nghị luận ầm ỹ, cái gì cũng nói.

Tiêu Dư An chả thèm quan tâm nhiều thứ như vậy, để Hồng Tụ triệu tập toàn bộ cấm luyến đến phụ trách viện trong Cảnh Dương cung.

Làm một tổng tài, Tiêu Dư An hiểu rõ nhất là làm cách nào xoa dịu tâm tình của những nhân viên bị sa thải.

Bồi thường tiền, tìm đường lui, cả đôi bên đều vui vẻ.

Nói cách khác chính là, tiền bồi thường phải cao, lại thay bọn họ tìm đường lui, thế là vạn sự đại cát.

Đối mặt với một đám cấm luyến đang quỳ lạy, Hồng Tụ chậm rãi nói rõ chuyện Tiêu Dư An chuẩn bị giữ đạo hiếu ra: “Hoàng thượng nhớ tới tình cảm từng chung chăn gối, mỗi người đều được thưởng trăm lượng hoàng kim, tất cả đi lĩnh thưởng hết đi, sau đó thu thập hành lý xuất cung.”

Trăm lượng hoàng kim là một con số không nhỏ, nếu như không phải gia đình thương nhân hay quan lớn, sợ rằng cả đời cũng không thể thấy được nhiều hoàng kim như vậy.

Nhưng mà lại không có ai dám động, sợ rằng đây là kế sách mà hoàng thượng đưa ra để khảo nghiệm lòng người, chỉ sợ mình vừa mới đứng dậy, đầu đã rời khỏi thân.


Tiêu Dư An bất đắc dĩ cười cười, nhịn không được nghĩ thầm: Cái tư tưởng quân vương thiếu niên này dâm loạn đã ăn sâu bén rễ trong ấn tượng người ta không ít: “Lại thêm một điều nữa, những ai đã từng làm quan thì có thể phục hồi chức quan như cũ.”

Cả phụ trách viện đều im lặng như tờ, một người đang cúi đầu, hai tay chống đất chậm rãi siết thành nắm đấm, móng tay chà trên nền đất ma sát khiến đầu ngón tay bị thương, máu đen bị hắn thu vào trong lòng bàn tay, sau đó hắn đứng dậy.

Tiêu Dư An nhìn Tần Ngọc, hắn vẫn mặc một thân áo đỏ như trước, vẫn là cái dung mạo mị hoặc đó, nhưng thần sắc lại khác một trời một vực với lúc mới gặp.

Tần Ngọc cúi đầu, bước từng bước một, chậm rãi nặng nề bước ra khỏi phụ trách viện, từ đầu đến cuối đều không nhìn Tiêu Dư An lấy một cái.

Tiêu Dư An luôn cảm thấy mình phải cùng Tần Ngọc nói gì đó, nhưng mà hắn không biết phải mở miệng như thế nào.

Giống như trong nguyên tác.

Lúc quân vương thiếu niên vừa mới gặp Tần Ngọc, há miệng ngốc lăng, lại giống như một thằng nhóc mới lớn ngây ngô, đỏ mặt cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

Giống như trong nguyên tác.

Bắc quốc bị diệt, quân vương thiếu niên hạ độc giết chết toàn bộ cấm luyến, nhưng khi Tần Ngọc uống vào rượu độc, hắn lại hất đổ chén rượu ấy, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không thốt nên lời.

Cũng như trong nguyên tác.

Quân vương thiếu niên vì Tần Ngọc phản bội mà bị Yến Hà Thanh bắt sống trước cửa tẩm cung, hắn ra sức giãy dụa, điên cuồng gào thét: “Ngươi nói cho Tần Ngọc! Ta… Ta…”


Những lời đằng sau chữ ta ấy là gì, đến chết hắn cũng không nói ra.

Nhìn thấy Tần Ngọc bình an vô sự rời đi, lục tục có người đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi, đến cuối cùng chỉ còn lại năm người vẫn còn quỳ trên mặt đất, trong đó có bốn người đang run bần bật và một cậu thiếu niên lưng thẳng tắp. Ánh mắt cậu ta rũ xuống, hai tay nắm thành quyền, loại tư thế quỳ này của cậu trông như hạc giữa bầy gà, khiến Tiêu Dư An nhịn không được mà nhìn thêm mấy lần.

“Các ngươi là do Vũ Ninh vương gia đưa tới à?” – Tiêu Dư An hỏi.

Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, gật gật đầu.

“Trở về đi, Vũ Ninh vương gia sẽ không làm gì các ngươi đâu.” – Tiêu Dư An tốt bụng khuyên nhủ.

Mấy người bọn họ do dự vạn phần, Hồng Tụ không kiên nhẫn, hung tợn nói: “Còn không mau cút đi? Muốn rơi đầu à?”

Lúc này, bốn người mới bối rối đứng dậy, vội vàng vọt ra khỏi phụ trách viện, chỉ còn lại duy nhất cậu thiếu niên kia vẫn quỳ ở đó, không nói một lời. Hồng Tụ còn đang định dùng lời nói hung ác uy hiếp đã bị Tiêu Dư An cản lại.

“Hoàng thượng.” – Thiếu niên kia chậm rãi mở miệng: “Ta không muốn trăm lượng hoàng kim.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” – Tiêu Dư An đối với người này càng cảm thấy hứng thú.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc: “Ta muốn tòng binh.”

Tham gia quân ngũ sao? Ta không nghe lầm đấy chứ?

Thiếu niên à, thì ra ngươi không phải là dòng nước êm ái mà chính là thác nước từ trên núi đổ xuống nha.

Tiêu Dư An hỏi: “Ngươi tên là gì?”


Thiếu niên trả lời: “Tạ Thuần Quy.”

Tiêu Dư An đột nhiên hít vào một hơi, mà một hơi kia không có đi xuống, mắc kẹt trong cổ họng, hắn vuốt vuốt ngực, lúc này mới thốt nên lời: “Tạ… Tạ cái gì?”

“Tạ Thuần Quy.”

Tạ! Thuần! Quy?!

Vì cái giống gì mà một thiếu niên lang cứng cỏi, nhiệt huyết không thôi lại bị gọi đến bên long sàng để làm ra vẻ yêu kiều mị hoặc? Tạ Thuần Quy này chính là một nhân vật truyền kỳ trong nguyên tác.

Bên trong nguyên tác, lúc Tôn lão tướng quân bị quân vương thiếu niên làm cho tức giận đến mức phải cáo lão hồi hương, thì sau đó Bắc quốc chỉ còn lại hai vị tướng quân.

Nhưng mà vào thời khắc đại địch tiếp cận, hai vị tướng quân này, một người thì phản quốc tìm đến Yến Hà Thanh nương tựa, còn một người thì thu thập hành lý tìm đường bỏ chạy.

Trời xui đất khiến thế nào mà, cuối cùng nhiệm vụ ngăn địch lại giao đến trong tay Tạ Thuần Quy.

Nhưng mà Tạ Thuần Quy còn quá trẻ, khó mà được chúng tướng sĩ tin phục, cho nên cuối cùng đường đường là quân đội Bắc quốc, kẻ thì bỏ trốn, kẻ thì làm phản.

Kết quả, Tạ Thuần Quy chỉ dựa vào sức một mình mình, mang theo tàn binh bại tướng, trong vòng nửa tháng ròng rã đã ngăn Yến Hà Thanh ở biên cảnh Bắc quốc.

Có thể nói là một kình địch trong cuộc đời của nam chính Yến Hà Thanh.

Đối với Bắc quốc mà nói, Tạ Thuần Quy là điện, là ánh sáng, là một trong những nhân vật phản diện truyền kỳ thần thoại bị mù thích tìm đường chết.

Lúc này Tiêu Dư An đã nhịn không được, nội tâm điện cuồng gào thét: Ngươi vì sao lại ở Cảnh Dương cung!!! Ngươi vì sao không ở quân doanh!!! Tổn thọ mất thôi!!! Tới lúc đánh nhau thì Bắc quốc còn đánh thế quái nào nữa!!! Cứ thế này thì kiểu gì cũng bị Yến Hà Thanh trực tiếp đè xuống mà đánh mất thôi!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.