Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 80


Bạn đang đọc Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện – Chương 80


Người đại diện của La Dư Tân đau đầu hết sức việc này liên quan gì đến hắn cơ chứ, đoàn phim [Chá Cô Thiên] có báo lúc nào chọn vai đâu, nay mới thông báo người trong giới cũng mới biết luôn, giờ chọn nam chính xong rồi hắn còn làm gì được nữa.

La Dư Tân vừa nhìn thấy thông báo thì tức tới mức đập bể ly, IP [Chá Cô Thiên] lớn hơn IP của hắn còn chưa nói, quan trọng là đội ngũ chế tác hoàn toàn không thua gì [Cơ Thiên Lệnh], so ra thì [Chá Cô Thiên] còn cao hơn một bậc! Vậy những việc hắn làm trước đó có ý nghĩa gì? Để Quý Khinh Chu được lên hot search, ai ai cũng bàn về [Chá Cô Thiên] ư? Để cho fans hai nhà xé nhau rồi cuối cùng Quý Khinh Chu là được lợi à?
La Dư Tân thấy mình chẳng khác nào trò cười, sớm biết vậy hắn đã không đi nhờ Phương Diệu Tuyên cho mình quay [Cơ Thiên Lệnh] rồi!
Hắn ta nhìn Vương Bình, “Anh liên hệ với bên [Chá Cô Thiên] được không? Tôi muốn casting bộ này.”
“Vậy không được.” Vương Bình nói, “Tuy cậu còn chưa ký hợp đồng với [Cơ Thiên Lệnh] nhưng đã bàn bạc xong rồi, cậu làm vậy là không hiểu đạo lý.

Cậu đi casting [Chá Cô Thiên] nếu mà được chọn thì ok, nhưng nếu không được chọn thì lỡ đâu [Cơ Thiên Lệnh] cũng không muốn để cậu diễn nữa là tiền mất tật mang luôn đấy.

Hơn nữa [Chá Cô Thiên] không có cho thử vai nam chính, chỉ ra thông báo thử vai nữ chính, nam phụ nữ phụ thôi, giờ cậu đi casting chẳng lẽ muốn cast nam phụ hay sao?”
Vương Bình thở dài, “Tôi biết giờ cậu thấy mình thấp hơn Quý Khinh Chu một bậc, nhưng ván đã đóng thuyền thì đành chịu thôi.

Đóng phim là phải xem hiệu quả sau cùng, chỉ cần thành phẩm của [Cơ Thiên Lệnh] nổi hơn [Chá Cô Thiên] thì cuối cùng cậu sẽ là người được lợi.”
La Dư Tân gật đầu, chỉ là, “Sao trước đó không nghe tin gì về việc [Chá Cô Thiên] chọn nam chính hết vậy, IP lớn như thế mà không có tin tức nào sao? Quái lạ.”
“Chắc chọn sẵn trong nội bộ rồi, đội ngũ của Dương Phàm có cách làm việc riêng của họ mà.”
La Dư Tân vẫn thấy khó hiểu, quá trùng hợp, [Chá Cô Thiên] sớm không thông báo muộn không thông báo lại thông báo vào ngay lúc này, thực sự cứ như cố tình nhắm vào hắn vậy.

Người khác không biết còn tưởng từ đầu Quý Khinh Chu đã tiếp xúc với [Chá Cô Thiên], nhưng hắn biết thừa mới đầu cậu tiếp xúc với [Cơ Thiên Lệnh] trước! Thế thì tại sao mới có mấy ngày mà đột nhiên lại ra thông báo diễn nam chính một tác phẩm khác, đã vậy IP còn to hơn [Cơ Thiên Lệnh]!
La Dư Tân không hiểu được cậu làm cách nào để có thể hợp tác với [Chá Cô Thiên], rốt cuộc là dựa vào ai? Chu Thành Phong sao? Hắn không ngừng suy đoán, đột nhiên nhớ tới người đàn ông đi cùng Quý Khinh Chu mà hắn nhìn thấy vào hôm Valentine.

Có khi nào liên quan đến anh ta không?
La Dư Tân trầm ngâm trong vô thức.


°
Còn Sở Thành – người bị La Dư Tân nhớ tới lúc này đang đăng nhập vào tài khoản tác giả của mình, lên Weibo share thông báo của [Chá Cô Thiên].

[Trời móa!! Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh share thông báo kìa! Bị đoạt xá cmnr!!]
Fans của Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh vẫn luôn mai danh ẩn tích trong diễn đàn, hôm nay đã đội mồ sống dậy, còn chẳng dám tin vào mắt mình, nhấp vào bài đăng thì nhìn thấy ảnh chụp màn hình:
Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh V: Rất mong đợi, tôi vô cùng hài lòng về Quý Khinh Chu.

“Ổng còn nhớ mật khẩu kìa ối giồi ôi!!!! Ông biết nhiêu năm rồi không!! Tui tưởng ông quên mật khẩu luôn rồi á!”
“Cười vl, lầu trên là fans nguyên tác hả? Comment bên Weibo cũng toàn vậy không.”
“Dé tui là fans nguyên tác, bao năm trôi qua tui cũng hết dám hy vọng gì.”
Sở Thành hơi chột dạ khi đọc đống comment “Ông còn biết về đây cơ à!!! Tui cứ tưởng ông quên mật khẩu luôn rồi đấy!”, kể từ khi mới đăng ký cho đến nay anh gần như không bao giờ đăng nhập vào tài khoản này, nhiều năm trôi qua anh cũng suýt quên luôn mật khẩu là gì, cũng may mật khẩu của anh cũng chỉ có mấy cái cố định, không thì Sở Thành cũng chẳng biết mình có đăng nhập vào được hay không.

“Đại thần ới! Năm nay có viết truyện mới hem?”
Không viết, sau này cũng không nốt.

“Ông bán [Chá Cô Thiên] thật hả!! Vãi cả nồi!!! Ông thiếu tiền phải không!! Ông nói đi!! Có phải ông thiếu tiền hay không!!”
Sở Thành: Không thiếu, tiền thì chẳng bao giờ thiếu, never ever.

Trong chớp mắt, Quý Khinh Chu, [Chá Cô Thiên], Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh dắt nhau lên hot search ngồi, một đám trạch nam vừa cảm khái cho thanh xuân một thời của mình, vừa diss Nhất Thoa yên Vũ Nhậm Bình Sinh chắc chắn là đang thiếu tiền nên mới bán [Chá Cô Thiên], gào ầm ĩ đòi anh khai bút thì mới chịu tha thứ.

Mạnh Thịnh cười haha, chỉ vào hot search nói với Sở Thành, “Nhìn fans cậu oán thán này, còn đòi cậu viết truyện mới nữa kìa.”

“Không có chuyện đó đâu, em bận vầy làm gì có thời gian mà viết.”
“Mà cậu cũng chịu chơi thật, Dương Phàm hỏi mua lâu vậy rồi cậu có chịu bán đâu, giờ vì Quý Khinh Chu đi bán ép giá luôn cơ, cái giá này mà truyền ra ngoài fans cậu biết là tức chết cho xem.

Ui giời nói nghe phát nào, Quý Khinh Chu có quan hệ gì với cậu thế? Là người lần trước cậu gấp sao cho đấy à?”
“Liên quan gì cậu ấy.” Sở Thành cãi cố, “Tới lúc thích hợp thì em bán thôi.”
“Ờ, Quý Khinh Chu đóng nam chính thì tới lúc thích hợp, Quý Khinh Chu không đóng nam chính thì chưa tới lúc thích hợp, thời điểm thích hợp cũng cụ thể quá ha.”
Sở Thành:…!
“Nay anh rảnh lắm đúng không? Rảnh thế thì ở lại tăng ca đi, em thấy công ty người ta làm việc theo lịch 996 đấy, sau này anh cũng 996 luôn đi.”
*996: Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày/tuần.

Mạnh Thịnh lắc đầu, “Anh cũng có cười cậu mới biết yêu đâu mà giấu.”
“Em không có yêu đương gì hết được chưa?”
“Không yêu mà chịu cho cậu ấy đóng nam chính, lại còn bán ép giá cơ à? Sao anh không biết cậu ưa làm từ thiện từ lúc nào thế nhỉ.”
Sở Thành thấy hắn phiền hết sức, “Anh đi ra, không làm việc lại còn gián đoạn công việc của em, ra ngoài ra ngoài.”
Mạnh Thịnh chẳng hiểu anh cố ra vẻ làm gì, “Ờ giấu đi, rồi để anh xem sau này chú mày nói như nào, có bản lĩnh gấp sao thì tới đó phải có bản lĩnh mang người đến trước mặt anh nhá, để anh xem chú mày giấu được cả đời không.”
Sở Thành: “…Cút.”
Mạnh Thịnh hừ một tiếng, “Đi đây.

Trước khi đi anh nói thêm mấy câu, tuy là anh rất đau lòng cậu bán [Chá Cô Thiên] với cái giá này, nhưng suy cho cùng thì đây là tác phẩm của cậu, cậu lấy tác phẩm của mình đi push bạn trai nhỏ cũng coi như có chừng mực.”
“Anh yên tâm, em tự biết phân định rạch ròi giữa công và tư, hơn nữa những tác phẩm kìm chân được [Cơ Thiên Lệnh] cũng chỉ có từng đấy, đều là IP cỡ lớn đem đi bán giá rẻ thì chẳng tác giả nào đồng ý, dù sao em cũng không thiếu tiền, em chỉ có yêu cầu đối với diễn viên, bởi vậy để tự em chọn là ok nhất.”

“Xem ra cậu chưa yêu đến nỗi mất hết lý trí nhở.” Mạnh Thịnh nhận xét, “Cũng còn được.”
Sở Thành chẳng buồn giải thích với Mạnh Thịnh nữa, phất tay đuổi hắn ra ngoài, đừng quấy rầy anh làm việc.

Yêu đương? Nhìn anh giống đang yêu lắm à? Anh chỉ đang nuôi một bé tình nhân thôi, tuy là bé tình nhân này đáng yêu thật.

Nhưng mà, Sở Thành lắc đầu, chỉ có kim chủ không đủ tiêu chuẩn mới đi yêu tình nhân của mình, kim chủ đủ tiêu chuẩn thì chỉ trả những gì cần phải trả, có thế thôi.

°
Trong thời gian đoàn phim [Chá Cô Thiên] chỉnh sửa kịch bản và tuyển chọn diễn viên, Quý Khinh Chu đã đọc xong nguyên tác, đồng thời cậu cũng đã quay xong tập cuối của chương trình mùa 2.

Mùa 2 La Dư Tân không lảng vảng trước mặt cậu, Quý Khinh Chu cũng không thèm để ý đến hắn ta, cả hai ghi hình chung rất yên bình.

– —
Vào tháng 4, đoàn phim [Chá Cô Thiên] gửi kịch bản đã sửa lại 3 lần cùng Sở Thành cho những diễn viên khác, chuẩn bị khởi động máy vào giữa tháng.

Tuy nhiên, không ai ngờ tới 2 ngày trước khi khởi động máy lại xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ — nam diễn viên Tôn Phụ đóng vai nam thứ Liễu Sanh đòi đổi phiên vị, hắn yêu cầu được cùng phiên vị với Quý Khinh Chu, lý do là tuy hắn đóng nam thứ nhưng độ nổi tiếng của hắn cao hơn Quý Khinh Chu, theo lý thì Quý Khinh Chu không thể áp phiên hắn được, nhưng vì cậu là nam chính nên hắn có thể chấp nhận việc ngồi cùng phiên vị.

*Phiên vị: chỉ cách sắp xếp thứ tự tên diễn viên chính trong khi quảng bá.

Tôn Phụ là diễn viên tuyến 1.5 có tác phẩm tiêu biểu và đã từng đóng chính, lúc hắn tới thử vai nam phụ, đạo diễn với Dương Phàm đều rất ngạc nhiên, nhưng cũng vui như mở cờ.

Chẳng qua vì một số lý do mà hai bên vẫn chưa chính thức ký hợp đồng, cuối cùng trước khi khởi động máy thì cũng bắt đầu ký kết, nhưng không ngờ Tôn Phụ lại đề ra yêu cầu như vậy.

Mặc dù vẫn chưa công bố với bên ngoài diễn viên nào khác trừ Quý Khinh Chu, nhưng sắp quay tới nơi rồi, phục trang và đạo cụ cũng đã chuẩn bị xong, giờ nếu Tôn Phụ bỏ đi thì phải tìm diễn viên khác, vậy có hơi phiền, nhưng nam phụ ngồi chung phiên vị với nam chính thì không thích hợp.

Về việc này, người đại diện của Tôn Phụ nói năng một cách hùng hồn, “Phiên vị là đại diện cho độ nổi tiếng, đúng là Quý Khinh Chu đóng vai nam chính nhưng Tôn Phụ của chúng tôi nổi tiếng hơn Quý Khinh Chu, địa vị cũng cao hơn cậu ta, mấy anh phải chấp nhận điều này.


Quý Khinh Chu miễn cưỡng thì cũng coi như thuộc tuyến 2, nếu để phiên vị cậu ta cao hơn Tôn Phụ của chúng tôi thì điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa Tôn Phụ sẽ bị người khác cười nhạo là để cho một tên hạng 2 áp phiên, thế thì sau này tên hạng 2 nào cũng có thể áp phiên Tôn Phụ mất, như vậy không được.”
“Nhưng lúc trước các anh có nhắc gì về việc này đâu.” Dương Phàm nói.

“Cái đó là do chúng tôi nghĩ đoàn phim các anh sẽ tự động nâng phiên vị lên bằng nhau, ai mà ngờ các anh thực sự định để tên Tôn Phụ xuất hiện chung với tên của nữ thứ cơ chứ.

Để nguyên kiểu đấy thì tên nam chính nữ chính xuất hiện xong rồi mới tới tên Tôn Phụ, thế thì Tiểu Phụ nhà chúng tôi đứng thứ 3 rồi còn gì, không được, tuyệt đối không được.”
Dương Phàm nhức cả đầu, “Hay tôi đổi thành được mời thủ vai nhé.”
“Được mời thủ vai có ở riêng một hàng giống Quý Khinh Chu không?” Người đại diện hỏi, “Ý của tôi rất đơn giản, tên của Tôn Phụ phải xuất hiện cùng hàng với Quý Khinh Chu, chứ không phải nằm dưới tên cậu ta.”
Dương Phàm hết nói nổi.

Hắn vừa nói chuyện với người đại diện của Tôn Phụ xong, thì người đại diện của nữ chính Trác Hân cũng vội vã chạy đến sau khi biết tin, vì sợ nghệ sĩ của mình bị Tôn Phụ lấn át.

Yêu cầu của người đại diện cho Trác Hân rất đơn giản, Trác Hân là nữ chính, phim này lấy nam chính làm trung tâm bọn họ không có ý kiến nhưng Trác Hân phải là nhị phiên, nếu không thì sao cô còn được coi là nữ chính nữa cơ chứ?
Dương Phàm gọi điện cho người đại diện của Trác Hân và người đại diện của Tôn Phụ, để bọn họ tự giải quyết với nhau, nói qua nói lại một hồi người đại diện của Tôn Phụ chốt câu nếu phiên vị không bằng nhau thì không ký hợp đồng nữa, còn người đại diện của Trác Hân yêu cầu phải cho cô là nhị phiên, nếu không hắn thà hủy hợp đồng.

Dương Phàm nghe hai người họ cự nhau cả buổi, cuối cùng hỏi người đại diện của Tôn Phụ, “Phiên vị không bằng nhau thì không ký hợp đồng đúng không?”
°
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thành: Thế thì cút!
Người đại diện của Tôn Phụ:????
Sở Thành: Anh tưởng tôi chỉ có tiền và bản quyền thôi à? Sau lưng tôi còn nguyên cái công ty giải trí đấy, ok? Diễn viên từ hot cho đến flop, từ tuyến đầu cho đến tuyến 18 muốn cỡ nào cũng có tất, ai mà cần tên diễn viên tuyến 1.5 nhà anh?! Không bao giờ có chuyện ngồi chung phiên vị, cút.

Chu Chu:…!Gần đây hình tượng của papa càng ngày càng ngầu sao ấy!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.