Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 75


Bạn đang đọc Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện – Chương 75


Sở Thành chở Quý Khinh Chu đến siêu thị cần thẻ hội viên như lần trước, do đường hơi xa với hai người dạo trong siêu thị hết nửa ngày nên lúc ra khỏi siêu thị đã 5h rưỡi.

Bởi vì bãi đậu xe dưới đất hôm nay đã kín chỗ nên Sở Thành phải đậu xe ở chỗ khác hơi xa, hai người đành phải xách túi đi bộ ra xe.
“Sớm biết đã không tới đây.” Sở Thành nói, “Chỗ đậu xe cũng không có.”
“Bình thường thôi, Valentine mà.

Chỗ này cũng là trung tâm thương mại cỡ lớn nữa.” Quý Khinh Chu khuyên nhủ anh.

Sở Thành không nói gì, nghĩ trong đầu quả nhiên mấy ngày lễ đúng là phiền phức.

Anh đang nghĩ thế thì nghe giọng một cô bé hỏi, “Anh ơi, anh muốn mua hoa không ạ?”
Sở Thành nhìn cô bé không biết từ đâu ra xuất hiện trước mặt mình, cười một tiếng, lắc đầu, “Anh không mua đâu.”
Cô bé thấy anh không mua thì xách rổ hoa đi qua Quý Khinh Chu, nói với cậu, “Anh ơi mua hoa đi anh, hôm nay là Valentine đó, anh mua tặng chị đi.”
Quý Khinh Chu thấy cô bé này trông rất đáng yêu hai mắt sáng trong, hỏi bé, “Em bán bao nhiêu?”
Sở Thành thấy vậy, kinh ngạc nói, “Không phải chứ, em định mua thật đấy à?”
“Lễ mà, mua cho có.” Quý Khinh Chu nói.

Cô bé thấy cậu định mua, nói giá xong lấy một cành hoa ra rồi lại lấy thêm một cành nữa, trong miệng lẩm bẩm, “Một cành một lòng một dạ, hai cành quấn quýt lấy nhau, ba cành tam sinh hữu hạnh, chín cành luôn được dài lâu.”
Sở Thành thấy cô bé này cũng có tố chất gian thương ghê, “Em gái, có biết cái gì gọi là lòng tham không đủ rắn nuốt voi không?”
Cô bé này tầm 5, 6 tuổi làm gì hiểu mấy cái này, nhìn anh với đôi mắt to tròn, hỏi, “Là sao ạ?”
“Là em chào hàng như thế cuối cùng chẳng bán được bông nào đâu.”
Cô bé nghe vậy bặm môi lại, Quý Khinh Chu thấy thế bất lực nói, “Tết nhất anh đừng trêu em ấy.”
Cậu nhìn cô bé trước mặt, nói với em, “Thế anh mua 9 cành nhé?”
Cô bé lập tức vui vẻ, gật đầu đáp, “Vâng ạ, anh quét mã này, quét xong cho em xem là được.”
Cô bé vừa nói vừa lấy mã QR trong rổ ra, Quý Khinh Chu mới kịp móc di động đã thấy Sở Thành quét mã trả tiền xong, còn đưa cô bé xem giao diện hiển thị đã được thanh toán.

“Tôi mua mà?” Quý Khinh Chu nói.

Sở Thành quay đầu nhìn cậu, trả lời vô cùng tự nhiên, “Tôi để em trả tiền trước mặt tôi bao giờ chưa.”
“Thế hoa này?”

“Cầm đi, chẳng phải em muốn sao?”
Quý Khinh Chu hơi sửng sốt, cô bé lấy giấy gói lại buộc nơ ở ngoài, chọt chọt tay cậu, “Đây ạ, hoa của anh nè.”
Quý Khinh Chu “Ừ” một tiếng, lúc nhận phát hiện nhiều hơn một cành, “Em gói dư một cành này.”
Cậu đưa hoa lại cho cô bé.

Cô bé lắc lắc tay nói với cậu, “Em tặng anh đó, anh đẹp trai lắm á.”
Quý Khinh Chu cười cười, bỏ hoa vào rổ của cô bé, “Không cần đâu.”
Cậu nhìn hoa trên tay mình, 9 cành trường trường cửu cửu, vậy là tốt lắm rồi không cần phải thêm cành nào nữa.

*Luôn được dài lâu
Cô bé thấy cậu không lấy cũng không ép cậu nhận, nói tiếng tạm biệt rồi chạy đi.

Lúc này Quý Khinh Chu và Sở Thành mới phát hiện mẹ cô bé dựng một gian hàng nhỏ cách đó không xa bày bán đủ các loại hoa hồng, thấy con gái quay lại thì cười ôm lấy cô bé nói chuyện.

“Đi thôi.” Quý Khinh Chu nói.

Sở Thành gật đầu, nhìn hoa hồng trong tay cậu, “Em đúng là thích mấy ngày lễ ghê nhỉ.”
“Anh không thích sao?”
“Không có cảm giác gì.”
“Anh đúng là không lãng mạn gì hết.”
“Là em lãng mạn quá rồi đấy.”
Quý Khinh Chu hừ một tiếng, Sở Thành lắc đầu, “Nội điểm này thôi, sau này ai mà làm bạn trai em cũng không biết hên hay xui, mong là anh ta lãng mạn được chút.”
Quý Khinh Chu nghe anh nói vậy bất giác cúi đầu nhìn hoa hồng trong tay mình, không nói gì.

– —
Bữa tối là do hai người làm cùng nhau, vì Quý Khinh Chu một mực đòi ăn sủi cảo còn khăng khăng muốn Sở Thành cán da.

Sở Thành không muốn lắm, “Em tha cho tôi đi, đầu năm tôi mới cán xong.”
“Đấy là chuyện hồi đầu năm, giờ đã mùng 8 rồi.”
“Đầu năm em ăn rồi mà, thôi bỏ đi.”
Quý Khinh Chu không chịu, kéo tay anh nhét chày cán bột vào, làm nũng, “Anh giúp tôi đi mà, không thì biết chừng nào mới xong cơm tối.”

“Thế chúng ta ăn món khác.”
“Anh không muốn ăn sủi cảo tôi gói sao?” Quý Khinh Chu dụ dỗ, “Nhân tôm.”
Sở Thành:…!
“Thật đó, tôi làm sủi cảo ngon lắm.”
Sở Thành:…!
Quý Khinh Chu xài chiêu sát thủ, “Tôi chưa làm sủi cảo cho ai ăn bao giờ đâu, mẹ tôi còn chưa từng ăn, anh là người đầu tiên đấy.”
Sở Thành:…!
Sở Thành thấy Quý Khinh Chu đúng là gian trá hết sức, đánh rắn đánh 7 tấc, vô cùng rõ ràng, Quý Khinh Chu biết 7 tấc của anh nằm ở đâu.

*7 tấc là vị trí tim rắn
“Rồi, làm sủi cảo.” Sở Thành bất lực nói.

Quý Khinh Chu vội lấy lòng, “Anh tốt nhất.”
“Lại chả, em nói sao tôi làm đó, chẳng tốt nhất thì gì.”
Quý Khinh Chu mỉm cười, bắt đầu cắt bột cho anh với tâm trạng vui vẻ.
“Tôi có 6 thẻ rồi à.” Sở Thành đột nhiên nói.

Quý Khinh Chu gật đầu, “Đúng rồi, câu Anh tốt nhất vừa nãy cũng tính.”
“Thế còn 1 thẻ nữa là đủ nhỉ.”
“Ừ.”
“Vậy em phải kiềm chế chút, không thì gom dễ quá.”
Quý Khinh Chu liếc mắt nhìn anh, thấy anh đúng là kỳ lạ thật, lúc trước sợ gom khó quá giờ lại kêu gom dễ quá, thay đổi thất thường ghê.

Sở Thành cán da rất nhuần nhuyễn, Quý Khinh Chu gói cũng rất nhanh, không mất bao lâu đã làm xong phần nhân.

Cậu còn gói thêm 3 cái có tiền xu bên trong để làm điềm tốt.

Sở Thành cười nói, “Ai lại gói sủi cảo nhân tiền xu vào Valentine chứ.”
“Tôi nè.” Quý Khinh Chu đáp, “Cũng đã ra giêng đâu, ai nói không được gói tiền xu chứ.”

Nhà Sở Thành không có tập tục này, nói cho chính xác thì khi bé vẫn có tới lớn là hết bởi vậy cũng thấy hơi hoài niệm.

“Để xem trong hai ta ai hên hơn.”
“Chắc chắn là anh rồi,” Quý Khinh Chu nhìn anh, “Anh vô cùng may mắn, là người cực kỳ tốt số.”
“Em cũng may không kém, có thể gặp được người tốt số như tôi.”
“Tự luyến.” Quý Khinh Chu cười trêu anh một câu, bưng vỉ sủi cảo vào bếp.

Sở Thành lười vào bếp, vô toilet rửa tay, cầm điện thoại lướt list friends.

Hấp sủi cảo không mất bao lâu, lát sau Quý Khinh Chu bưng sủi cảo ra, lấy một đĩa cho Sở Thành một đĩa cho mình rồi đặt hai chén nước chấm qua hai bên.

Sở Thành cất điện thoại chuẩn bị ăn thì thấy Quý Khinh Chu cắm 9 cành hoa vào lọ thủy tinh trên bàn.

“Em làm gì thế?”
“Cho có không khí ấy mà, hôm nay lúc đi ăn tôi thấy người ta bày hoa hồng trên bàn.”
Cậu còn chưa dứt lời Sở Thành đã không nhịn được cố ý nói, “Được quá nhỉ, Valentine có người hẹn đi ăn.”
Quý Khinh Chu thấy bộ dạng chua lòm của anh, vươn tay lấy lại nước chấm.

Sở Thành:???
“Em làm gì thế?”
“Tôi thấy giấm của anh đủ chua rồi đâu cần thêm cái này.”
Sở Thành:…!
Sở Thành đoạt lại nước chấm, “Ai thèm ghen, em mơ đẹp quá nhỉ, tôi chỉ tường thuật lại sự việc thôi được chưa?”
Quý Khinh Chu nhìn anh, “Anh còn không biết xấu hổ nói tôi là vịt con, anh mới là vịt con ấy, mạnh miệng.”
“Nói chuyện với papa thế hả, bất hiếu.”
Quý Khinh Chu lắc đầu, gắp sủi cảo cho anh, “Đây ạ papa ăn đi, xin hiếu kính papa ạ.”
Lúc này Sở Thành mới hài lòng, cúi đầu ăn sủi cảo.

Anh ăn được mấy cái thì cắn trúng một cái có tiền xu, vui vẻ nói, “Tôi cũng may thật.”
Quý Khinh Chu gật đầu, Sở Thành cổ vũ cậu, “Còn hai cái nữa, em cố lên.”
“Được.”
Nhưng mà chuyện này thì có cố cũng không ích gì, cuối cùng 3 cái nhân tiền xu đều bị Sở Thành ăn hết, hiếm khi nào Sở Thành thấy ngại như này, hỏi cậu, “Có phải em chia sủi cảo không đều không, sao mà tập trung vào hết một chỗ thế.”
Quý Khinh Chu cười dọn đĩa của anh, nói, “Do anh may đấy.”
Cậu nói xong cầm đĩa vào bếp đem đi rửa.

Sở Thành thấy tội cho cậu, bận bịu cả buổi mà không trúng được xu nào, hay để mình dỗ em ấy vui nhỉ.


Nhưng dỗ sao đây ta? Anh chống cằm ngồi trên ghế, đột nhiên nhìn hoa hồng trên bàn.

Quý Khinh Chu dọn dẹp xong thì Sở Thành kéo cậu ra xem phim, đang xem điện thoại Sở Thành chợt reo lên, anh bắt máy nói vài câu rồi bảo Quý Khinh Chu, “Tôi ra ngoài tí.”
“Giờ á?”
“Ừ, về nhanh thôi.” Sở Thành nói.

“Thế để tôi dừng phim chờ anh về rồi mình xem tiếp.”
“OK.”
Sở Thành đứng lên, áo khoác cũng không mặc trực tiếp đi ra ngoài.

Quý Khinh Chu cầm điện thoại lướt Weibo.

Cậu đang xem hot search Valentine trên Weibo thì Sở Thành đã về.

Quý Khinh Chu ngẩng đầu đang định bảo anh về nhanh thế thì nghe Sở Thành nói, “Quà tặng em này.”
Quý Khinh Chu hơi sửng sốt.

Sở Thành nói với cậu, “Nào tay đâu.”
Quý Khinh Chu nghe vậy yên lặng giơ tay ra, không hiểu gì nhìn Sở Thành, chẳng biết tình huống bây giờ là sao nữa.

Sở Thành đặt một chiếc túi giấy tinh xảo vào tay Quý Khinh Chu, “Tặng em đấy, cho có không khí.”
Quý Khinh Chu cúi đầu nhìn, hỏi anh “Đây là gì vậy?”
“Chocolate.” Sở Thành ngồi xuống cạnh cậu, “Tôi mua ở cửa hàng làm chocolate thủ công Dư An Nghi thích, nghe nói ngon lắm, em ăn thử xem.”
Quý Khinh Chu bất giác cầm chặt túi giấy, hỏi anh, “Anh không thích đón lễ mà? Sao lại tặng chocolate cho tôi?”
“Do em xui quá còn gì, 3 đồng xu em không trúng được đồng nào, thảm hết sức.”
Quý Khinh Chu không ngờ là vì chuyện này, cúi đầu cười.

“Lại còn cười, không thấy mình thảm à?”
Quý Khinh Chu lắc đầu, “Không hề.” Cậu nói, “Tuy tôi không ăn trúng tiền xu nhưng tôi có thứ khác.” Cậu huơ huơ chocolate trong tay, nghĩ thầm, đúng là may mắn thật, bọn họ ai cũng được vui vẻ trong ngày Valentine.

Cậu không nói Sở Thành biết trong lúc gói sủi cảo cậu đã đánh dấu 3 cái nhân tiền xu, thế nên cậu mới biết mà bỏ cả 3 vào đĩa của Sở Thành, cậu hy vọng Sở Thành nhận được điềm tốt lành cho năm nay.

Mà Sở Thành vì ăn hết cả 3 cái sủi cảo thấy cậu không có gì tội nghiệp quá, vì vậy đặt chocolate cho cậu hy vọng cậu có thể trải qua ngày lễ trong vui vẻ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.