Bạn đang đọc Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện – Chương 59
“Không có đâu,” Quý Khinh Chu phủ định, “Tôi đâu thích con gái, tôi thích con trai mà, nên không có chuyện đó.”
Nghe vậy Sở Thành mới không nói nữa.
Lâu rồi Quý Khinh Chu không gặp anh, thật ra cũng rất nhớ anh, giờ nhìn thấy anh hơi khó nén muốn thân mật với anh, nhưng Sở Thành lại không cho cậu chủ động nên thôi, cậu sẽ không chủ động.
Đó giờ cậu quen thẳng thắn trước mặt Sở Thành rồi, cũng không muốn mình bị ngột ngạt nên mở miệng hỏi, “Papa, biết sai chịu sửa là đức tính tốt phải không.”
Sở Thành đề phòng nhìn cậu, “Vậy phải xem cậu sai cái gì.”
“Lỗi nhỏ thôi.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như vừa nãy tôi không nên phản bác anh.”
Sở Thành “Ồ?” Một tiếng, “Vậy cậu định sửa thế nào?”
Quý Khinh Chu nhìn anh, mắt sáng lấp lánh, Sở Thành còn chưa hiểu chuyện gì, cậu đã trực tiếp nghiêng người về trước ôm anh, “Tôi định, nếu anh không vừa ý vì ban nãy tôi không chủ động với anh, thế thì bây giờ tôi sẽ chủ động một chút.” Âm thanh cậu nhẹ nhàng khoan khoái lại vui vẻ truyền đến bên tai Sở Thành, “Tôi nhớ anh lắm đấy, A Thành.”
Sở Thành cảm thấy Quý Khinh Chu mà anh biết trở lại rồi, vẫn là Quý Khinh Chu hơi dính người, thích anh tới tham ban, mơ hồ ấp ủ suy nghĩ vượt rào với anh.
Khóe miệng anh không tự chủ giương lên, ôm Quý Khinh Chu hôn lên má cậu, còn không quên mạnh miệng nói, “Lần này thôi đấy, lần sau không cho phép vậy đâu.”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Tôi biết, lần này là để sửa sai.”
Sở Thành “Ừ” một tiếng, không nhịn được lại hôn cậu cái nữa, khẽ cười nói, “Không phải không cần tôi đến tham ban à?”
“Vì tôi sắp quay xong rồi, anh đi đi về về phải ngồi máy bay hai lần, cực lắm.”
“Thế sao không nói với tôi.”
“Tôi chưa nói à?” Quý Khinh Chu tưởng mình nói rồi, “À, gần đây tôi đang trải nghiệm nhân vật, nên đánh chữ ngắn gọn lắm, chắc tôi quên nói với anh, nếu anh hỏi thì tôi đã nói rồi.”
“Được rồi.” Sở Thành chấp nhận cách giải thích này của cậu.
Anh nhìn Quý Khinh Chu, hỏi cậu, “Cậu học 36 kế chưa?”
“Chạy là thượng sách ấy hả?”
“Ừ, còn gì nữa không?”
Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, “Mỹ nhân kế? Liên hoàn kế? Giương đông kích tây? Vây Nguỵ cứu Triệu? Mấy cái này tính không?”
“Tính, cái nữa đâu?”
“Gì cơ?”
Sở Thành cười cười, “Dục cầm cố túng.”
Quý Khinh Chu “Ồ” một tiếng, gật đầu, “Anh hỏi tôi cái này làm gì?”
Đương nhiên là để nhìn xem có phải cậu đang chơi dục cầm cố túng không, có điều Sở Thành nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cậu, cũng không nói câu này ra.
“Đố cậu chút thôi, đột nhiên nghĩ đến.”
Quý Khinh Chu không nghĩ nhiều, hỏi anh, “Vậy tôi trả lời đúng không?”
“Đúng.” Sở Thành gật đầu.
“Có thưởng không?”
“Cậu muốn thưởng gì?” Sở Thành hỏi cậu.
“Anh muốn tôi đòi thưởng gì?” Quý Khinh Chu nhắc anh, “Giờ quyền chủ động trên tay anh.”
Sở Thành gật đầu, nghĩ thầm cũng phải, giờ quyền chủ động trên tay mình, anh nhìn Quý Khinh Chu mong đợi được thưởng trước mặt, nhẹ giọng nói, “Thế ở lại với cậu mấy ngày vậy, dù sao cậu cũng sắp quay xong.”
“Được.” Quý Khinh Chu cười nói.
Sở Thành nhìn cậu vui vẻ nói cười, tim hơi rung rinh, “Thôi, đổi cái khác.”
“Eh?” Quý Khinh Chu đang định hỏi anh đổi thành gì, cảm giác giữa môi nóng ran lên, sau mười ngày xa cách, cuối cùng hai người họ cũng nghênh đón lần hôn môi đầu tiên.
Quý Khinh Chu ôm anh mặc anh hôn, sau khi hôn xong cũng không quên nhỏ giọng yêu cầu, “Phần thưởng trước đó tôi cũng muốn.”
Sở Thành nhéo má cậu, “Sao cậu tham thế, cậu là rắn à? *Rắn ăn mồi hử?”
*Game có con rắn ăn mấy cục tròn tròn ớ
Quý Khinh Chu vươn tay nhéo eo anh.
Sở Thành bị cậu nhéo cũng không giận, trở tay bắt lấy tay cậu, nhìn đôi mắt không vừa lòng của cậu, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ cười nói, “Rồi, của cậu hết, ai bảo tôi chỉ có mình bé cưng là cậu chứ.”
Lúc này Quý Khinh Chu mới hài lòng, lại cười với anh.
°
Liên Cảnh Hành cầm bình về phòng, nghĩ lại mọi việc vừa xảy ra, càng nghĩ càng thấy không đúng, trước khi Sở Thành xuất hiện, Quý Khinh Chu còn đang đắm chìm trong cảm xúc của Lâm Lạc Dương không ra được, ánh mắt nhìn anh đầy quấn quýt, nhưng Sở Thành vừa tới thì cậu lập tức thoát vai, lại trở về là Quý Khinh Chu, thay đổi vầy cũng nhanh quá, từ điểm này xem ra, Sở Thành hẳn là người rất quan trọng với Quý Khinh Chu.
Nhưng mà, nếu chỉ là anh em họ hàng xa mà nói? Anh họ có thể tạo ảnh hưởng mạnh đến cảm xúc của em họ thế ư?
Anh ta nhớ tới ánh mắt lúc Quý Khinh Chu thấy Sở Thành, cảm giác mắt cũng sáng lên luôn rồi, kiểu gì cũng không giống em họ nhìn anh họ.
Mà Sở Thành còn lạ hơn, Liên Cảnh Hành nghĩ tới lúc Sở Thành đẩy mình, lúc đó anh có hơi gần Quý Khinh, nhưng Sở Thành là anh họ thôi có cần vậy không? Quý Khinh Chu cũng đâu phải con gái, trừ khi…
Liên Cảnh Hành nghĩ tới đây, mở Wechat, gửi tin nhắn cho Dư An Nghi, định thử gạt cô.
Dư An Nghi đang nhắn tin với bạn, đột nhiên nghe Wechat ting một tiếng, thoát khung chat ra ngoài xem, thấy là Liên Cảnh Hành tìm mình.
Cô tiện tay mở lên, thấy Liên Cảnh Hành hỏi: Có phải em với Quý Khinh Chu thông đồng nhau lừa anh chuyện gì không?
Dư An Nghi tức khắc ngồi thẳng người, phủ nhận nói: Đâu có.
Liên Cảnh Hành gạt cô tiếp: Không có à? Quý Khinh Chu với Sở Thành là anh em họ hàng xa thật sao?
Dư An Nghi hơi hoảng rồi, thầm nghĩ anh ta hỏi vậy là sao.
Sau đó cô thấy Liên Cảnh Hành gửi: Hai người họ là một cặp đúng không!
Dư An Nghi:…
Liên Cảnh Hành nói tiếp: Sở Thành đến tham ban Quý Khinh Chu.
Rồi hiểu luôn, tên bạn nối khố này của cô, chắc chắn ỷ mình quen Liên Cảnh Hành, Liên Cảnh Hành lại là nghệ sĩ Tây Ngu sẽ không nói nhiều, nên bại lộ chuyện mình và Quý Khinh Chu là một đôi luôn.
Ngu thế!
Liên Cảnh Hành thấy cô không nói gì, thì biết chắc mình đoán đúng rồi, không thì với tính của Dư An Nghi đã sớm cãi lại anh, anh ta giả vờ thất vọng nói: Đại tiểu thư, em với Quý Khinh Chu có hơi quá đáng đấy, anh toàn tâm toàn ý dẫn dắt cậu ấy, lúc quay show thì che chở, quay phim cũng dắt theo, anh ăn thịt cũng không bắt cậu ấy ăn canh, còn mời cậu ấy dùng bữa, kết quả thì sao? Tụi em cứ vậy mà gạt anh, haiz, thôi, sau này em tự dắt Quý Khinh Chu đi.
Dư An Nghi thấy anh ta nói vậy, lo anh ta giận thật vì mình và Quý Khinh Chu giấu anh ta, vội vớt vát nói: Đừng mà, chuyện này tụi em không để lộ được nên mới đổi cách nói thôi.
Không phải cố ý giấu anh đâu, với ai cũng nói vậy hết, anh đừng giận, anh xem anh để anh ấy ké hết hai cái tài nguyên riêng rồi, giờ phân rõ giới hạn không phải rất thiệt ư?
Liên Cảnh Hành: Em nói đúng, trước khi phân rõ giới hạn anh phải nói với Sở Thành một tiếng, để anh ta nói anh mình trả lại hai cái tài nguyên cho anh.
Dư An Nghi hết dám tin anh tính toán chi li thế: Đó là đàn em anh mà! Đàn em chung người đại diện với anh đó!
Liên Cảnh Hành rep cô: Thị trường có nhiêu thôi, trò học xong thầy cũng chết đói luôn rồi, có khi ngày đàn em cất cánh cũng là ngày mà anh bay màu.
Dư An Nghi:…
Dư An Nghi bất đắc dĩ nói: Thế anh muốn sao? Em với Quý Khinh Chu xin lỗi anh được không?
Liên Cảnh Hành đọc câu này của cô, là tưởng tượng được cảnh cô nhìn điện thoại vẻ mặt không cam lòng nhưng lại hết cách, anh ta cười cười, trả lời: Vậy còn tạm.
Anh ta gõ nhẹ lên điện thoại, nghĩ lại mọi chuyện từ lúc Sở Thành tới, cuối cùng cũng hiểu, ra thế, ra là ăn giấm à.
Liên Cảnh Hành cảm thấy đúng là thế sự đổi thay, vậy mà lại có ngày Sở Thành ăn giấm với anh, cảm giác này phải nói là sướng ngang ngửa lúc cầm giải diễn viên xuất sắc.
Nhưng có điều, Liên Cảnh Hành nhìn sticker xin lỗi Dư An Nghi gửi hiện trên khung chat, anh ăn giấm Sở Thành nhiều năm như vậy, thiếu điều ngâm mình trong vại giấm mang tên Sở Thành luôn rồi, nay lại tới phiên Sở Thành ăn giấm của anh, kiểu gì cũng phải bắt Sở Thành ăn nhiều chút mới được, không thì sao mà xứng với tình yêu thầm kín của anh suốt hai năm qua!
°
Dư An Nghi xin lỗi Liên Cảnh Hành xong, lập tức nhắn cho Quý Khinh Chu: Hỏng chuyện rồi! Anh với A Thành bất cẩn quá đó! Liên Cảnh Hành phát hiện tụi mình lừa ảnh, biết anh không phải em trai A Thành mà là một đôi rồi!
Quý Khinh Chu đọc tin nhắn trên điện thoại, hết hồn nói: Nhanh vậy á? Sở Thành mới đến mà! Vl đàn anh nhạy thế.
Dư An Nghi nói tiếp: Tình hình giờ là Liên Cảnh Hành cảm thấy ảnh hướng lòng về trăng sáng mà trăng lại chiếu mương máng, rất thất vọng tụi mình, muốn phân rõ giới hạn với anh.
Quý Khinh Chu:!!! Vậy không được! Anh biết ơn đàn anh lắm, còn muốn ngày sau báo đáp ảnh mà!
“Thì đó,” Dư An Nghi bất đắc dĩ nói, “Nên giờ chỉ có cách là làm bé ngoan nhận sai thôi, em xin lỗi ảnh rồi, giờ tới anh đó.”
Quý Khinh Chu hiểu ra, cậu nghĩ mình ở gần Liên Cảnh Hành vậy, gọi điện thoại hay gửi Wechat thì không có tâm, nên định đi tìm anh ta xin lỗi trực tiếp.
Cậu để điện thoại xuống, gõ cửa phòng vệ sinh, nói với Sở Thành đang tắm, “A Thành, tôi ra ngoài nói chuyện với đàn anh chút rồi về, nhanh lắm.”
Cậu nói xong, mở cửa ra ngoài.
Liên Cảnh Hành đang xem kịch bản, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ta liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, thầm nghĩ lúc này tới tìm anh, 8 9 phần 10 là Quý Khinh Chu vừa bị anh phát hiện bí mật.
Suy cho cùng thì tính Dư An Nghi mà giấu gì được, chắc nói chuyện với anh trên Wechat xong là mật báo cho Quý Khinh Chu ngay.
Anh đứng lên đi tới trước cửa, mở cửa thấy Quý Khinh Chu đang đứng bên ngoài, lấy lòng nhìn anh.
Liên Cảnh Hành nghiêng người để cậu vào, biết mà còn hỏi: “Nửa đêm nửa hôm tiểu sư đệ qua tìm anh làm gì thế?”
“Qua xin lỗi anh.” Quý Khinh Chu thành thật đáp, “Không phải em muốn lừa anh, nhưng thân phận Sở Thành anh cũng biết, em sợ nhiều người biết chuyện, ai không cẩn thận nói ra, sẽ có nhiều lời đồn đại.
Xin lỗi.”
“Vậy hai người là một đôi thật à?”
Quý Khinh Chu gật đầu, thầm nghĩ, trước mắt là thế.
Liên Cảnh Hành quan sát cậu hồi lâu, “Hoá ra Sở Thành thích loại hình kiểu em.”
Anh ta thầm nghĩ, chẳng trách Dư An Nghi theo đuổi lâu vậy mà không có kết quả, coi như em ấy là nam thì cũng không phải loại hình Sở Thành thích, huống chi là nữ.
Quý Khinh Chu nhìn anh ta, hỏi, “Thế đàn anh tha lỗi cho em được không?”
Liên Cảnh Hành gật đầu, “Không có lần sau đâu đấy.”
“Vâng.” Quý Khinh Chu đáp.
Liên Cảnh Hành cũng không làm khó cậu, “Được rồi, em về đi.”
Lúc này Quý Khinh Chu mới thở phào nhẹ nhõm, “Vậy em về đây, đàn anh nghỉ sớm đi nhé, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Quý Khinh Chu về phòng mình, gõ cửa một cái, vừa nãy cậu đi vội không lấy thẻ phòng.
Nhìn cánh cửa đang đóng, Quý Khinh Chu nghĩ thầm không biết Sở Thành tắm xong chưa, chưa xong thì qua Tiểu Tiền ngồi một lát vậy.
Nhưng không bao lâu, Sở Thành đã mở cửa cho cậu, “Đâu vậy?” Sở Thành vừa lau tóc vừa hỏi cậu.
Quý Khinh Chu đi vào, vừa đóng cửa vừa trả lời anh: “Nãy tôi có nói mà, anh không nghe thấy sao? Tôi có việc cần tìm đàn anh.”
“Nửa đêm đi tìm cậu ta?” Sở Thành ngừng lau tóc, nghiêng đầu nhìn Quý Khinh Chu, “Đừng nói là đi đọc kịch bản dạ quang đấy nhé?”
Quý Khinh Chu cạn lời, “Tụi tôi còn bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi nữa kìa.”
*Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly
Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa – Trích Lương Châu từ – Vương Hàn
“Thế tí cậu say nằm trên giường quân chớ nước mắt, xưa nay đường xe chạy mấy ai trở về.”
*Say khướt nằm ở sa trường, anh chớ cười
Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu.
– Tôi lạy anh luôn, chế khúc sau của Lương Châu từ
Sở Thành nói xong, khom người bế cậu lên, Quý Khinh Chu bị hành động này của anh làm cho giật mình, ngay sau đó liền nhịn không được bật cười, nhắc nhở, “Tóc anh còn chưa khô đâu đấy.”
“Đây không phải việc cậu nên quan tâm, tự lo cho mình đi bé cưng.”.