Bạn đang đọc Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện – Chương 41
Sở Thành không ngờ trong chuyện này cậu sẽ như thế, thuận theo hôn cậu, cùng nhau dạo quanh núi Haruna*.
*Mí bạn vẫn nhớ ngọn núi này trứ ???? không phải do mình đâu là tác giả viết thế này thật ????
Đợi tới khi về đến chân núi, anh ôm Quý Khinh Chu hỏi, “Không khó phải không?”
Quý Khinh Chu “Ừ” một tiếng.
“Thế thoải mái không?”
Quý Khinh Chu hơi ngượng gật đầu, nhỏ giọng đáp lại.
Sở Thành bật cười, Quý Khinh Chu vươn tay nhéo eo anh, Sở Thành chụp tay cậu lại, bất đắc dĩ nói, “Sao thói xấu này vẫn chưa sửa vậy.”
Quý Khinh Chu cười nói, “Không muốn sửa.”
Sở Thành hết cách, vân vê tay cậu.
Anh lấy mấy tờ khăn giấy trên đầu giường lau tay cho hai người, hỏi, “Muốn tắm không?”
Quý Khinh Chu không muốn nhúc nhích lắm, cũng không muốn anh bật đèn lên nên lắc đầu, “Không đi đâu.”
Sở Thành nghe được sự mệt mỏi trong lời nói của cậu, hôn lên trán cậu, “Vậy ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Quý Khinh Chu nói, nhắm hai mắt lại.
Một đêm không mộng.
°
Sáng ngày thứ hai lúc Sở Thành tỉnh dậy, Quý Khinh Chu vẫn chưa thức, còn đang ghé lên vai anh ngủ say sưa.
Sở Thành thấy cậu ngủ ngon như vậy không nỡ đánh thức, cầm điện thoại lên lướt vòng bạn bè chờ Quý Khinh Chu tỉnh.
10 giờ hơn Quý Khinh Chu mới thức dậy, mờ mịt dụi mắt, từ từ nhớ lại chuyện tối qua.
Lúc này cậu mới nhận ra tối qua sau khi lái xe số tay xong cậu chưa mặc đồ ngủ cứ vậy mà ôm Sở Thành rồi thiếp đi, trong phút chốc thấy hơi xấu hổ.
Sở Thành nhìn vành tai ửng đỏ của cậu, chọt chọt mặt cậu mà trêu, “Sao đấy, qua cả đêm rồi giờ mới ngại à.”
Quý Khinh Chu hừ một tiếng, mạnh miệng nói, “Ai ngại, tôi đâu có ngại.”
“Không ngại à?” Sở Thành hỏi cậu, “Vậy vừa khéo, chúng ta làm lần nữa đi.”
“A?” Quý Khinh Chu kinh ngạc.
Sở Thành nắm tay cậu sờ động cơ của anh, “Thấy không, sức sống dồi dào như này.”
Quý Khinh Chu:…
Sở Thành hôn cậu một cái, “Tối qua dạy cậu rồi, bây giờ kiểm tra bài tập, bạn học Quý cố lên nhé.”
Quý Khinh Chu:…
Quý Khinh Chu hết cách, đành phải nộp bài tập, có điều lúc bắt đầu làm thì lại hơi nhát, rõ ràng có thể một mình hoàn thành bài tập nhưng không nhịn được muốn làm chung với Sở Thành.
Cậu kéo tay Sở Thành, làm nũng nói, “Anh làm chung với tôi giống tối qua đi.”
Sở Thành nở nụ cười, “Cậu muốn lần nào tôi cũng tay cầm tay dạy cậu à.”
“Không được sao?”
“Cục cưng, cậu lớn rồi, tự làm bài tập về nhà được.”
Quý Khinh Chu không muốn, nhìn Sở Thành không nói gì.
Sở Thành không có bao nhiêu kiên định bị cậu nhìn như vậy liền mềm lòng.
“Cậu đúng là ỷ được cưng nên hư,” anh nắm lấy tay Quý Khinh Chu, lại không nhịn được bỏ thêm một câu, “Nuông chiều quen rồi.”
“Anh chiều đấy.” Quý Khinh Chu nói.
Sở Thành thở dài, “Con cái là chủ nợ mà.”
Anh nắm tay Quý Khinh Chu, hôn cậu, dẫn cậu dạo quanh núi Haruna một vòng, lúc xuống núi hỏi cậu, “Cục cưng, lần sau mở hộp số tự động* được không?”
*???? Các bạn đoán xem nó là gì?
Quý Khinh Chu vẫn đang đắm chìm bên trong cảnh sắc chân núi, ngất ngất ngây ngây “Ừ” một tiếng, đợi đến khi nhận ra mình vừa đồng ý cái gì thì đã muộn, chỉ có thể nhéo Sở Thành một cái, buộc tội anh, “Nhân lúc cháy nhà đi hôi của.”
“Nào có.” Sở Thành không nhận tội, một bên lấy giấy giúp cậu lau chùi, một bên nghĩa chính ngôn từ nói, “Lái xe số tay xong thì tiếp theo nên lái xe số tự động mà.”
Quý Khinh Chu hừ một tiếng, không nói gì, dựa vào lòng anh mười ngón đan nhau.
Thật ra cậu đã hết né tránh việc lái xe với Sở Thành rồi, tuy là đối mặt với lĩnh vực mình không biết có hơi lo lắng nhưng vì người đó là Sở Thành nên cậu cảm thấy cũng không khó chấp nhận tới vậy.
Sở Thành vốn cho là cậu sẽ cò kè mặc cả với mình, đã chuẩn bị sẵn tâm lý để khuyên cậu, kết quả chỉ nghe Quý Khinh Chu “Hừ” một tiếng rồi không nói gì nữa, không khỏi hơi kinh ngạc, thầm nghĩ sao lần này dễ thoả hiệp thế, ngạc nhiên thật.
“Sắp giáng sinh rồi.” Sở Thành đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe người trong lòng đổi đề tài, anh “Ừ” một tiếng trả lời.
Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, hỏi, “Giáng sinh anh có kế hoạch gì không? Về nhà hay đón giáng sinh với bạn bè anh?”
“Nguyên Đán tôi mới về,” Sở Thành nói, “Giáng sinh thường là đón chung với bọn Tần Học.”
Quý Khinh Chu gật đầu, Sở Thành suy nghĩ một chút, hỏi cậu, “Cậu muốn đón chung với tụi tôi à?”
Quý Khinh Chu gật đầu, lại lắc đầu, cậu nhìn Sở Thành, nói thật, “Tôi muốn đón với anh.”
Sở Thành sửng sốt một chút, qua một lúc mới hỏi cậu, “Ý cậu là hai chúng ta? Chỉ hai người thôi?”
“Được không?” Quý Khinh Chu hỏi anh.
Sở Thành nhìn cậu, nhất thời không nói gì.
Anh nhìn Quý Khinh Chu nằm nhoài trong lòng mình, ánh mắt cậu rất chân thành, hiện lên tia mong đợi không che giấu được, làn da cậu rất trắng, trắng như tuyết đang phản chiếu, trong nháy mắt nhắc nhở Sở Thành.
Sở Thành đột nhiên ý thức được, anh và Quý Khinh Chu hình như có hơi thân mật quá.
Quan hệ giữa bọn họ đơn giản là quan hệ tiền tài, Sở Thành không hy vọng có cái gì khác phát sinh giữa hai người, vì vậy ngay từ đầu anh đã nói với Quý Khinh Chu rằng đừng thích anh cũng đừng muốn hẹn hò với anh.
Anh nghiêm túc tuân thủ điều kiện cũng mong Quý Khinh Chu có thể tuân thủ, nhưng bây giờ, Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu trong lòng mình, mơ hồ cảm thấy cậu sắp vượt qua ranh giới.
Vì sắp vượt qua ranh giới nên Quý Khinh Chu không từ chối việc phát sinh quan hệ, cũng vì sắp vượt qua ranh giới nên cậu hy vọng bọn họ có thể ở cùng nhau vào ngày lễ chỉ có người yêu mới muốn được đón hai người với nhau, quan hệ của bọn họ đâu cần ở cùng nhau vào ngày đó?
Sở Thành thấy mình cần phải nói chuyện với Quý Khinh Chu, nhưng anh vừa mới cùng cậu dạo quanh núi Haruna xong giờ lại nói câu như thế thì có hơi rút Dior vô tình*, nên chỉ nói, “Để tôi xem sao.”
*Rút chym vô tình quất ngựa truy phong đấy các bạn
Quý Khinh Chu không biết mạch suy nghĩ của anh thoát cương xa vậy, chỉ cho là nhiều năm nay anh đều đón chung với bạn, đột nhiên đổi thành đón với cậu thì hơi khó nói với bạn bè.
Bởi vậy cũng không làm khó anh, “Không sao, nếu không được thì đón chung với mấy người Tần Học cũng được.”
Sở Thành chỉ cười không nói gì.
Quý Khinh Chu ôm anh, thấp giọng nói, “Mong là giáng sinh tôi không có việc gì bận.”
Cậu mong đợi trong lòng, không nhịn được ôm Sở Thành chặt hơn.
°
Do ngày 18 Quý Khinh Chu quay show nên ngày 17 cậu phải đi trước, Sở Thành đưa cậu đi, anh sợ ảnh hưởng tâm trạng Quý Khinh Chu nên hai ngày nay vẫn không nói gì, định đợi cậu quay chương trình xong mới nói.
Lúc chia tay, Sở Thành thái độ khác thường không có hôn Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu hơi ngạc nhiên, “Thanh tâm quả dục thế?”
“Tránh ảnh hưởng cậu ghi hình tiết mục.” Sở Thành nói.
Quý Khinh Chu không biết anh có ý định giảm thiểu tiếp xúc thân mật với cậu, chỉ cho là anh săn sóc mình, vì vậy chủ động hôn anh một cái, “Đừng lo, sẽ không, tôi sẽ biểu hiện thật tốt.”
Cậu xuống xe, vẫy tay với Sở Thành, “Đợi tôi về nhé.”
Nói xong cùng mấy người Chu Thành Phong tiến vào sân bay.
Sở Thành ngồi trong xe, nhìn cậu rời đi, bất đắc dĩ tựa lưng vào ghế, thấy dường như suy đoán của mình càng ngày càng đúng.
°
Quý Khinh Chu và Chu Thành Phong vừa vào thông đạo liền nghe có người gọi cậu phía sau, “Quý Khinh Chu.”
Quý Khinh Chu quay đầu lại, thấy Dư An Nghi với một đống người theo sau cô hướng tới chỗ cậu.
Cô đội mũ màu đỏ, mặc quần jean, đeo giày Martin, mái tóc dài màu hạt dẻ với phần đuôi được uốn xoăn nhìn rất tươi sáng đẹp đẽ trong mùa đông lạnh giá.
Chu Thành Phong không ngờ lại gặp cô ở đây, hỏi Quý Khinh Chu, “Hai người hẹn trước à?”
Quý Khinh Chu lắc đầu, “Không có.”
“Là em hỏi A Thành thời gian rồi mua vé máy bay, lúc trước anh giúp em một lần, nên lần này em cũng giúp anh một chút.” Cô đến gần Quý Khinh Chu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, “Em biết ngọn nguồn chuyện giữa anh và La Dư Tân, A Thành không yên lòng về anh ta nên kêu em ở cạnh giúp đỡ anh.”
“Cảm ơn em.” Quý Khinh Chu nghe cô nói vậy, cảm thấy cô cũng thật có lòng, nhẹ giọng nói tiếng cám ơn.
Nhưng điều khiến cậu xúc động hơn là Sở Thành quan tâm cho cậu như vậy, bảo Dư An Nghi đi ghi hình chung với mình, trong lòng không khỏi có hơi ấm áp.
“Đừng khách sáo, coi như trả lại ân tình lần trước anh giúp em.” Dư An Nghi nói.
Quý Khinh Chu nhìn bộ dạng tự nhiên hào phóng của cô, thấy cô cũng đáng yêu thật.
Hai người cùng nhau lên máy bay, tuy đi cùng chuyến bay nhưng không ngồi gần nhau, Dư An Nghi muốn trò chuyện với cậu nên nói cậu đổi vị trí với trợ lý của mình, nhẹ giọng tán gẫu.
Lúc sắp xuống máy bay Dư An Nghi để chuyên gia trang điểm và thợ làm tóc giúp cô bổ trang, chỉnh lại tóc cho mình rồi mới xuống máy bay.
Cô sửa soạn tỉ mỉ một hồi đương nhiên là để fans ngắm, Dư An Nghi khuyên Quý Khinh Chu, “Anh đi chung với em đi, ké fame chút.”
Người đại diện của cô nghe vậy, khuyên nhủ, “An Nghi, em đã đi sân bay với người khác bao giờ đâu? Làm vậy được không đó? Lỡ có scandal thì sao?”
“Nói anh ấy là đàn em của em là xong, có scandal gì được.” Dư An Nghi cảm thấy việc này không đáng lo.
“Hay là thôi đi.” Chu Thành Phong suy nghĩ một hồi rồi từ chối, “Khinh Chu, đi thôi, cảm ơn ý tốt của Dư tiểu thư.”
Dư An Nghi nghe Chu Thành Phong nói vậy cũng đành thôi, “Vậy cũng được, hẹn gặp anh ở khách sạn.” Cô nói xong, vẫy tay chào, tao nhã bước lên phía trước.
Chu Thành Phong nhìn bóng lưng uyển chuyển của cô, yên lặng thở dài.
Quý Khinh Chu không rõ, hỏi hắn, “Anh sao vậy?”
“Biết sao anh không cho cậu đi chung với Dư tiểu thư không?”
“Chẳng lẽ không phải do sợ truyền scandal?”
Chu Thành Phong liếc mắt nhìn cậu, “Dư tiểu thư là tiểu hoa tuyến đầu, cô ấy với cậu mà có scandal thì đối với cậu mà nói lợi nhiều hơn hại.”
“Vậy tại sao?”
“Tại vì anh đột nhiên nhớ ra đàn anh cậu cũng đi chuyến bay này, hai người họ gặp nhau cậu không có đất diễn thì không nói nhưng muốn ra khỏi sân bay cũng không dễ đâu.”
“Đàn anh của em cũng đi chuyến bay này?” Quý Khinh Chu kinh ngạc, “Thế sao anh không nói An Nghi biết?”
Chu Thành Phong quay đầu nhìn cậu, “Rất đơn giản, vì bọn họ gặp nhau sẽ lên hot search, anh ngoài đại diện cho cậu ra còn đại diện cho đàn anh cậu nữa, hot search miễn phí sao không lên?”
Quý Khinh Chu:…!Vô cùng thuyết phục.
“Đi thôi,” Chu Thành Phong nói, “Chúng ta tới khách sạn trước đi, hai người họ chắc phải lát nữa mới đến được.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, nhân lúc Dư An Nghi không có ở đây, hỏi Chu Thành Phong về chuyện của Liên Cảnh Hành và cô.
Đợi đến khi Dư An Nghi với Liên Cảnh Hành tới khách sạn, Quý Khinh Chu đã sắp xếp hành lý xong từ lâu, còn gọi báo cho Sở Thành một tiếng nói mình tới nơi rồi.
Dư An Nghi trải qua một hồi đại nạn, thể xác và tinh thần kiệt quệ, chỉ muốn ăn một bữa thật ngon bù đắp cho cái bụng đói meo của mình, cô gõ cửa phòng Quý Khinh Chu, hỏi cậu, “Anh đi ăn chưa? Em đói rồi.”
Đương nhiên Quý Khinh Chu đồng ý.
Cậu đóng cửa phòng, cùng Dư An Nghi đi tới cửa thang máy, Dư An Nghi đang than thở với cậu, may mà anh không đi chung với em không là bị ngộp chết luôn rồi, “Ding” một tiếng cửa thang máy mở ra, La Dư Tân và người đại diện cùng trợ lý của hắn ta cứ như vậy xuất hiện trước mắt Quý Khinh Chu và Dư An Nghi.
Quý Khinh Chu ngây ngẩn cả người, La Dư Tân trong thang máy nhất thời cũng hơi hoảng hốt.
°
P/s: ???????? xe số tự động là “ịch ịch” đó..