Bạn đang đọc Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện – Chương 37
Tôn Oánh nói cho Phương Diệu Tuyên biết chuyện đoàn phim chọn Sở Thành diễn nam số 3, Phương Diệu Tuyên không tin mãi đến tận khi mở Weibo lên thấy poster tuyên truyền của Sở Thành trên trang chủ [Một Bức Thư Tình], lúc này mới không thể không tin. Phương Diệu Tuyên không thể hiểu nổi, đang yên đang lành tự dưng Sở Thành lại đi đóng phim, càng không hiểu được tại sao đoàn làm phim thà để người chưa bao giờ đóng phim lên diễn cũng không chịu để hắn đóng.
Phương Diệu Tuyên bắt người đại diện gọi hỏi đạo diễn cho bằng được, đạo diễn hết cách rồi chỉ có thể trả lời đây là người mà nhà đầu tư chỉ định, Tôn Oánh mắng, “Nhà đầu tư mắt mù nào vậy, Diệu Tuyên nhà chúng tôi cũng không cần tới hắn!”
Đạo diễn trầm mặc trong chốc lát, trả lời chị ta, “Cậu ấy chính là nhà đầu tư.”
Tôn Oánh ngây ra một lúc mới hiểu được, nói việc Sở Thành chính là nhà đầu tư bộ phim này cho Phương Diệu Tuyên.
“Lạch cạch” một tiếng, Phương Diệu Tuyên trực tiếp đạp ngã cái ghế trước mặt, ngàn tính vạn tính lại không tính tới việc Sở Thành chính là nhà đầu tư bộ phim này! Phương Diệu Tuyên tức giận nghiến răng nghiến lợi, chẳng trách đoàn phim cứ mãi ra sức khước từ, hắn chủ động tới cứu tràng cũng đẩy ra ngoài, đều tại Sở Thành ở sau lưng giở trò quỷ.
Phương Diệu Tuyên chỉ cần nghĩ đến cảnh Sở Thành trốn phía sau nhìn hắn liên tục lùi bước, thậm chí sẵn sàng đóng vai nam số 3 để tham gia bộ phim này, hắn liền cảm thấy tức điên lên được, bảo sao Sở Thành lại đóng bộ phim này, còn là nhân vật nam số 3, chẳng phải là vì muốn chọc tức mình ư?
Phương Diệu Tuyên cười lạnh một tiếng, cảm thấy Sở Thành khinh người quá đáng, hắn coi trọng Quý Khinh Chu, Sở Thành liền dùng thủ đoạn cướp người về bên mình; hắn muốn diễn [Một Bức Thư Tình], Sở Thành nói đoàn phim từ chối hắn, tự mình diễn nhân vật lẽ ra phải là của hắn. Phương Diệu Tuyên thấy vô cùng tức cười, lửa giận thiêu đốt trong lòng. Được thôi, nếu tên đó đã cố tình nhắm vào chọc tức mình như thế thì cũng đừng trách mình chơi lại hắn ta, lúc trước hắn có cách khiến Quý Khinh Chu thích hắn thì sau này hắn cũng có cách.
Phương Diệu Tuyên đá vào bàn, thầm nói: Sỉ nhục ngày hôm nay chắc chắn hắn sẽ trả lại, Quý Khinh Chu hay nhân vật thuộc về hắn, hắn đều sẽ đoạt lại hết.
°
Trần Ký Nguyên cũng tức giận như hắn, nhìn thấy poster tuyên truyền của đoàn phim thì tức tới mức quăng luôn điện thoại, chuyện này là như thế nào?! Tại sao Quý Khinh Chu lại diễn nhân vật của hắn, muốn khích hắn chắc?! Cậu ta chỉ là một tên mới debut có tài cán gì mà diễn nam chính còn là nam chính mà mình từng diễn nữa chứ, Trần Ký Nguyên cảm thấy bị sỉ nhục.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi hắn rời đi đoàn phim sẽ ngừng hoạt động vì tài chính đứt đoạn và không có nam chính. Coi như quay lại từ đầu thì cũng sẽ tìm nam chính mới, hắn chẳng ngờ được đoàn phim lại trực tiếp chọn Quý Khinh Chu lên diễn nam chính, vậy chẳng phải là nói Quý Khinh Chu không khác gì hắn, hắn diễn vai gì thì Quý Khinh Chu cũng có thể diễn vai đó à, quá nực cười!
“Bốp” một tiếng, Trần Ký Nguyên cầm đồ trên bàn quăng mạnh xuống đất, chỉ hận Quý Khinh Chu không có ở đây để hắn trực tiếp cầm đồ đập thẳng lên người Quý Khinh Chu.
°
So với Phương Diệu Tuyên và Trần Ký Nguyên thì phản ứng của Dư An Nghi bình thường hơn nhiều.
Dư An Nghi gửi poster tuyên truyền của đoàn phim vào group chat, điên cuồng @Sở Thành, “Mau nói em biết anh còn một người em song sinh lưu lạc bên ngoài!! Đây không phải là anh đúng không!!!”
Tần Học thấy poster tuyên truyền Dư An Nghi gửi, nhìn hồi lâu mới gõ chữ hỏi: Là tôi mù hay chữ Thành trong tên A Thành bị đánh nhầm vậy?
Sở Thành bình tĩnh trả lời: Nghệ danh.
Diêu Tu Viễn khen: Hết bút danh tới nghệ danh, lợi hại lợi hại, A Thành cậu có nhiều tên nhất group luôn đấy.
“Chờ đã,” Thiệu Vĩnh cảm thấy mình không theo kịp tình hình trước mắt, “A Thành đi đóng phim hả?”
“Đúng!!!!” Dư An Nghi kích động gửi một chuỗi voice chat qua, “Đường đường là Sở tổng nhưng vì tâm can tiểu bảo bối của mình mà không ngại ra mắt đi đóng phim!!! Sở Thành anh điên rồi hả? Nếu bị bắt cóc thì anh nháy mắt đi! Anh là Sở Thành thật sao? Anh còn nhớ hồi nhỏ tụi mình đi chơi ai bị sụp hố không?”
Sở Thành tiếp tục bình tĩnh trả lời: Không điên, không bị bắt cóc, là thật, Diêu Tu Viễn.
Diêu Tu Viễn:… Mắc gì tôi nữa.
Dư An Minh: Đúng là Sở Thành đấy.
Dư An Nghi gửi emo khóc to, “Anh thay đổi, anh không còn là anh của trước đây nữa, bây giờ anh thành tình thánh rồi! Vì yêu mà debut luôn rồi!”
Sở thành gửi lại cho cô biểu cảm kiên cường.
Mọi người không rõ, hỏi anh đến cùng là xảy ra chuyện gì, lúc này Sở Thành mới đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần, anh ngại mặt mũi, không nói tới chuyện lúc trước Quý Khinh Chu cấu kết với Phương Diệu Tuyên làm việc xấu sau lưng anh, chỉ nói Phương Diệu Tuyên mơ ước Quý Khinh Chu, cứ bám riết không buông.
“Phương Diệu Tuyên mơ ước Tiểu Quý? Không nhìn ra Tiểu Quý được hoan nghênh vậy nha.” Tần Học cảm khái nói.
Hắn vừa gửi xong, Dư An Nghi liền “A a a, chuyện này em biết! Em biết nè!”
“Việc này em cũng biết?” Sở Thành hỏi cô.
Dư An Nghi kiêu ngạo nói, “Đương nhiên em biết, trước trong giới có đồn Phương Diệu Tuyên thích La Dư Tân nhưng hình như La Dư Tân là trai thẳng mà cũng có vẻ không phải, nói chung La Dư Tân chỉ xem Phương Diệu Tuyên là bạn. Không phải lúc trước em có nói rồi sao, Quý Khinh Chu nhìn hơi giống La Dư Tân, cho nên em cả gan suy đoán Phương Diệu Tuyên hẳn là nhìn thấy bóng dáng La Dư Tân trên người Quý Khinh Chu, muốn đem Quý Khinh Chu làm thế thân, bởi vậy mới mơ ước anh ấy. Chậc chậc chậc, may mà Quý Khinh Chu quen anh trước, không thì thảm rồi.”
Diêu Tu Viễn không rõ, “Cái gì mà La Dư Tân hình như là trai thẳng nhưng cũng có vẻ không phải? Thẳng như thước dẻo à?”
“Bởi vì dạo này hắn đang hẹn hò với Lâm Manh Manh, trước đây cũng từng có scandal với minh tinh nữ khác nên mới từ hướng này đoán hắn là trai thẳng. Có điều em từng thấy lúc hắn ở cùng với Phương Diệu Tuyên rồi, chậc chậc, mập mờ lắm, nên em cũng chẳng biết hắn phải trai thẳng không?”
Thiệu Vĩnh kết luận, “Bisexual.”
“Chắc vậy đó.” Dư An Nghi nói.
Giờ thì Sở Thành hiểu rồi, chẳng trách Phương Diệu Tuyên mới quen Quý Khinh Chu chưa bao lâu đã thích cậu, không những vậy còn cứ nhớ mãi không quên bám mãi không tha. Chẳng trách sau này Quý Khinh Chu cảm thấy kỳ lạ, cho rằng Phương Diệu Tuyên thích cậu ấy có khả năng là có mục đích khác, phải công nhận là cậu ấy khá nhạy cảm, thật sự đoán trúng rồi.
Chỉ có điều, Sở Thành cười lạnh một tiếng, “Lá gan Phương Diệu Tuyên to đấy, người tôi coi trọng mà hắn muốn đem đi làm lốp dự phòng, ai cho hắn dũng khí vậy, Lương Tịnh Như* à?”
*Bài hát: Dũng Khí – ca sĩ Lương Tịnh Như.
“Thì không chiếm được hoa hồng trắng muốn có bắp cải coi như an ủi đó mà.” Diêu Tu Viễn phân tích cho anh.
“Cậu mới là bắp cải đấy!” Sở Thành không chút lưu tình gửi emo đánh đầu chó, “Dựa vào cái gì La Dư Tân là hoa hồng trắng, Quý Khinh Chu là cây bắp cải, cậu mù à! Quý Khinh Chu có chỗ nào không tốt hơn hắn ta! Hắn ta mà là hoa hồng trắng, hoa hồng trắng làm bằng nhựa bán sỉ 2 tệ ngoài chợ chắc?!”
Diêu Tu Viễn: “… Tôi phân tích tâm lý Phương Diệu Tuyên cho cậu thôi mà, liên quan gì tôi đâu, nằm không cũng trúng đạn nữa.”
“Ai bảo anh nói tiểu bảo bối của anh ấy làm gì,” Dư An Nghi hừ một tiếng, “Sở nhị thiếu của chúng ta vì yêu debut luôn rồi mà anh còn dám nói tiểu bảo bối của Sở nhị thiếu là cây bắp cải, coi như là cây bắp cải thì cũng phải là cây bắp cải dùng phỉ thúy điêu thành, đặt trong hộp pha lê để chiêm ngưỡng chứ, đúng không nhị thiếu?”
Thiệu Vĩnh nhịn không được gửi một chuỗi hahahaha.
Sở Thành cảm thấy ý tưởng này rất được, “Mấy cậu ai có phỉ thúy tốt chút không, đưa tôi, tôi tìm người khắc một cái.”
“Đại tiểu thư ấy, trân châu phỉ thúy kim cương loại nào cũng có cả đống.”
“Đừng có mơ nha!” Dư An Nghi từ chối, “Tụi em là tình địch đó!”
“Mau lấy ra đi,” Sở Thành trả lời cô, “Lần sau gặp mặt, em phải gọi là anh Khinh Chu đấy.”
“Không chịu, anh ấy phải gọi em là đàn chị mới đúng, tư lịch của em sâu hơn anh ấy.” Dư An Nghi phản bác.
Mọi người hàn huyên thêm vài câu rồi đi làm việc riêng của mình.
Dư An Nghi nhìn màn hình điện thoại tối lại, nhớ tới mấy hộp trang sức trong két sắt, chống cằm suy nghĩ, Sở Thành thật sự muốn khắc bắp cải à? Xấu muốn chết, thà khắc con thuyền* cho rồi!
*Con thuyền là chữ Chu trong tên Quý Khinh Chu.
Cô nghĩ cảnh Quý Khinh Chu đeo mặt dây chuyền hình bắp cải, cảm thấy mắt mình sắp bị đất làm cho mù luôn rồi, không nhịn được nhắn riêng cho Sở Thành, “Anh đừng có khắc bắp cải thật nha, nói chơi chơi vậy thôi chứ khắc thật thì quê chết luôn, khắc cải thảo còn đẹp hơn! Anh là gei đó, không thể có thẩm mỹ của trai thẳng thế chứ! “
Sở Thành không nghĩ tới cô vẫn còn đang suy tư việc này, trả lời, “Yên tâm đi, không khắc bắp cải, anh cũng đâu ngốc.”
“Anh thật sự muốn ngọc hả?” Dư An Nghi hỏi anh.
“Em đưa à?” Sở Thành hỏi.
Dư An Nghi phồng má suy nghĩ một lúc rồi trả lời anh, “Chờ em về rồi xem.”
Sở Thành gửi sticker xoa đầu cho cô, “Không uổng công anh trai từ nhỏ coi em là em gái mà chăm sóc.”
Dư An Nghi: “… Cút!”
Mối tình đầu kiểu gì vậy không biết, lặn đi cho nước nó trong!
Quý Khinh Chu hoàn toàn không biết gì, trong lúc cậu với Tiểu Tiền suy nghĩ về việc lập hậu viên hội cho Sở Thành thì Sở Thành đã biết chuyện Phương Diệu Tuyên coi cậu là thế thân, còn vì chuyện đó mà có ý tưởng khắc ngọc cho cậu luôn. Cậu đang tập trung ghi nhớ mật khẩu tài khoản Weibo hậu viên hội của Sở Thành, còn thương lượng với Tiểu Tiền, “Mở group cho fans không? Anh thấy mấy minh tinh khác ai cũng có.”
“Nhưng Sở thiếu không phải chỉ diễn mỗi bộ phim này thôi sao?”
“Anh ấy chỉ diễn mỗi bộ này cũng không trở ngại anh ấy hút fans mà, lỡ đâu tới lúc anh ấy hút được nhiều fans, mọi người muốn giao lưu mà không có chỗ để nói chuyện thì chẳng phải rất thảm sao? Với có fans group thì dễ làm công tác phản hắc hơn, nếu không có người bôi xấu anh ấy thì chúng ta lại không có cách nào kêu gọi fans đáp trả.”
“Chúng ta xoá luôn là được mà.”
“Em xoá một cái được không lẽ xoá hết một trăm cái luôn à? Hơn nữa mấy ngày nay anh có lên diễn đàn xem, xoá post làm giảm thiện cảm trên diễn đàn lắm, cứ mở fans group đi, dù sao cũng không có gì xấu.”
Cậu vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Tiền đứng lên đi mở cửa, Sở Thành thấy người mở cửa là cậu ta, hỏi, “Sao cậu ở đây?”
“Anh Quý muốn lập hậu viên hội với fans group cho anh, tụi em đang thảo luận.” Tiểu Tiền thuật lại sự việc.
Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu, không hiểu nói, “Tôi cần mấy cái đó làm gì? Tôi chỉ chơi vậy thôi, diễn hết một tháng là đi rồi, không cần thiết.”
“Nhưng thần tượng nhà người ta ai cũng có.”
“Vậy thì tôi…”
Quý Khinh Chu đánh gãy anh, “Vậy thì anh càng phải có!”
Sở Thành:…
“Cần tới hay không là một chuyện, có hay không là chuyện khác.”
“Cậu có không?” Sở Thành hỏi cậu.
“Đương nhiên tôi có.”
“Fans group bao nhiêu người?”
Tiểu Tiền duỗi hai đầu ngón tay, “200.”
“Fans thật?”
“Fans mặt.”
Sở Thành thở dài, “Có mỗi vậy, thế mà cậu còn muốn mở fans group cho tôi nữa, mình cậu là fan à?”
“Tôi nữa.” Tiểu Tiền nhấc tay.
“Hai người.”
“Rõ ràng là 202 người,” Quý Khinh Chu ngụy biện nói, “Tôi mang theo 200 fans, mấy fans mặt đó cũng có thể chuyển thành fans mặt của anh được vậy, lên một lượt 200 người, tạo group được rồi.”
Sở Thành cảm thấy đầu óc cậu vào lúc này xoay chuyển khá nhanh, “Lúc trước ai nói làm người không nên quá hư vinh, không nên bị cuốn theo chiều gió, không nên có tâm phân bì quá mạnh, phải cậu không, Chu Chu?”
“Vậy ai nói người khác có thì mình càng phải có, phải anh không, A Thành?”
Tiểu Tiền:…
Tiểu Tiền yên lặng làm bộ mình không tồn tại.
Sở Thành nhìn cậu kiên trì như thế, cảm thấy cậu ấy vui là được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, “Được thôi, cậu muốn chơi thì chơi đi.”
Quý Khinh Chu lúc này mới thoả mãn, “Tôi sẽ quản lý hậu viên hội của anh thật tốt, yên tâm!”
“Vậy nhờ cậu đấy, hội trưởng.” Sở Thành nói xong ghé sát vào muốn hôn cậu một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Tiểu Tiền đang nỗ lực làm bộ mình không tồn tại, “Sao cậu vẫn còn ở đây thế?”
Trong nháy mắt Tiểu Tiền bật dậy từ ghế sofa nhỏ, nói câu, “Em đi làm việc trước”, nhanh chân té khỏi phòng Quý Khinh Chu.
Sở Thành lắc đầu, “Hầy, không tinh ý gì cả.”