Bạn đang đọc Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện – Chương 34
“Tôi là đồ ngốc à!” Quý Khinh Chu cảm thấy đầu óc kim chủ papa của cậu hôm nay không được sáng suốt cho lắm, “Anh nghĩ xem anh là nhà đầu tư bộ phim này, Tiểu Tiền là nội gián anh gài bên chỗ tôi, Chu Thành Phong thì gọi anh là Sở thiếu, bốn phía đều là tai mắt của anh, coi như tôi muốn ôn lại ác mộng nối tiếp nghiệt duyên với Phương Diệu Tuyên thì cũng không thể để hắn xuất hiện trong đoàn phim chứ, tôi còn sợ anh biết không đủ nhanh à?”
“Biết đâu cậu tư duy ngược cảm thấy làm vậy tôi sẽ không nghi ngờ cậu, vừa hay lấy cái mác hợp tác công việc che giấu quan hệ thực sự giữa hai người.”
Quý Khinh Chu không ngờ anh còn có thể nghĩ tới tư duy ngược, quả thực là 666, “Anh thật đúng là lợi hại ha, anh lợi hại như vậy chẳng trách tuổi còn trẻ mà sự nghiệp đã thành công, có lý do cả.”
Sở Thành mỉm cười nói, “Đa tạ khích lệ.”
“Thế rốt cuộc như nào anh mới chịu tin tôi đây?” Quý Khinh Chu ngồi xuống ghế bên cửa sổ, “Hay để tôi viết giấy cam kết bảo đảm sau này một ánh mắt cũng không nhìn Phương Diệu Tuyên nữa.”
“Vậy thì không cần,” Sở Thành nói, “Tuy rằng mới đầu tôi có nghi ngờ cậu nhưng có vẻ cậu không biết gì thật, cho nên lần này tôi tin tưởng cậu.”
“Thế nếu sau này xảy ra việc tương tự thì sao?”
“Vậy cậu phải tự hỏi bản thân rốt cuộc có mị lực gì khiến Phương Diệu Tuyên cố chấp không tha với mình, tình nguyện làm nền cũng muốn xuất hiện trước mắt cậu.”
Quý Khinh Chu không nói, nào phải mị lực của cậu, đây rõ ràng là mị lực của La Dư Tân, nếu không phải Phương Diệu Tuyên si mê La Dư Tân thì sao mà chịu liếc mắt nhìn thế thân là cậu, lại còn bám riết không buông.
Sở Thành nói xong cũng thấy tò mò, “Quý Khinh Chu, đúng lúc đang nói chuyện này hay cậu nói tôi nghe chút, lúc đó rốt cuộc cậu ở sau lưng tôi tiến tới bước nào với Phương Diệu Tuyên rồi? Thầm mến lẫn nhau? Tâm ý tương liên? Trước đó cậu nói hai người còn chưa nắm tay có thật không?”
“Đương nhiên là thật!” Quý Khinh Chu cảm thấy mình thật đúng là quá oan, cậu đang yên đang lành ngồi trong khách sạn, nồi từ trên trời rớt xuống! Phương Diệu Tuyên rác rưởi, vào lúc này đi ra quậy phá cái gì! Khó khăn lắm mới chôn được vụ này với Sở Thành, giờ lại bung lên nữa rồi.
“Anh nhìn tôi thế này có thấy giống trước đây có hành động thân mật nào với hắn không?” Quý Khinh Chu hỏi ngược lại.
Đúng là không giống, Sở Thành nhìn cậu, “Vậy lúc đó các cậu tiến hành tới bước nào rồi?”
Này nên nói như thế nào đây, Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, lúng túng nói: “Thì là tôi cảm thấy con người hắn khá tốt, đối xử với tôi cũng được.”
Sở Thành “hah” một tiếng, “Tôi thấy cậu ai cũng cảm thấy khá tốt.”
“Không giống mà,” Quý Khinh Chu mang theo mười phần dục vọng cầu sinh giải thích, “Tôi thấy hắn ta tốt là do hắn ta đang nổi nhưng không làm kiêu, là góc nhìn theo đuổi idol. Còn tôi thấy anh tốt là loại tốt từ trong ra ngoài, từ thân đến tâm đều tốt, thật đó, anh tốt nhất.”
“Hoa ngôn xảo ngữ, xảo ngôn lệnh sắc.”
“Chân tâm chân ý, tình chân ý thiết.”
“Vậy cái này có tính là phát thẻ cho tôi không?” Sở Thành hỏi cậu, “Thẻ người tốt hôm nay của cậu.”
Quý Khinh Chu cảm thấy anh còn rất lợi hại, vào lúc này cũng không quên tranh thủ lợi ích. Cậu có thể làm sao, cửa hàng nhỏ như cậu cũng chỉ có thể phát thôi, “Nhất định rồi, anh tốt như vậy không phát cho anh thì phát cho ai.” Quý Khinh Chu lấy lòng nói.
Sở Thành nhận tấm thẻ này, nhắc nhở cậu, “Nhớ đấy nhé, tấm thứ hai rồi.”
Có điều lấy thẻ thì lấy nhưng lời Quý Khinh Chu nói lúc trước Sở Thành cũng không tin, anh lại không ngốc, Quý Khinh Chu lúc đó còn vì Phương Diệu Tuyên mà lật mặt với anh, nói là theo đuổi thần tượng ai tin, hẳn là cũng từng thích hắn ta. Chỉ là vì tiền bị anh ép nên không thể không đi theo anh, với không hiểu tại sao Phương Diệu Tuyên lại thích mình, lo hắn ta có mục đích khác nên mới tránh xa Phương Diệu Tuyên, biết an phận thủ thường hơn.
Lý trí nói cho Sở Thành biết chuyện này không thành vấn đề, hai người họ là giao dịch tiền tài, chỉ cần Quý Khinh Chu ngoan ngoãn ở cạnh anh, trước đây cậu thích ai không quan trọng, anh cũng không thích Quý Khinh Chu, chỉ là muốn ngủ cậu. Nhưng về mặt cảm xúc thì Sở Thành có chút không vui, dựa vào cái gì những lần đầu khác của Quý Khinh Chu đều là anh, nói tới tình cảm lần đầu thích ai đó lại là Phương Diệu Tuyên? Phương Diệu Tuyên có gì hay, còn không phải là dựa vào Phương gia mới có thể ở trong giới giải trí vui vẻ lăn lộn, đã nhiều năm như vậy ngay cả ảnh đế còn chưa lấy được, thậm chí còn không phải ông lớn gì trong ngành.
Đợi đến khi Sở Thành ý thức được anh đang tính toán chi li cái gì thì sợ hết hồn, thế mà anh lại đi tính toán việc lúc trước Quý Khinh Chu thích Phương Diệu Tuyên?! Sở Thành cảm thấy không khoa học, anh tính toán việc này làm gì, cũng không phải anh mới biết ngày đầu, có gì hay mà tính toán, anh cũng không định yêu đương với Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu không thích Phương Diệu Tuyên thì thích anh chắc?
Sở Thành nghĩ tới đây, cảm thấy mình là bị hành động đột ngột không biết xấu hổ của Phương Diệu Tuyên làm cho váng đầu, lại còn đi để ý chuyện nhàm chán đó. Anh nghĩ lý do cho bản thân rất nhanh, việc anh tính toán không phải là Quý Khinh Chu thích Phương Diệu Tuyên mà là Quý Khinh Chu rõ ràng thành lập quan hệ bao dưỡng với anh còn dám đi thích người khác. Loại hành vi xanh ngát như này là người thì ai cũng không nhịn được cho nên anh mới để ý.
Anh nghĩ như thế cuối cùng cũng thấy thư thái được một ít.
Quý Khinh Chu nhìn anh bên kia camera hết nhăn mày rồi thả lỏng, thả lỏng xong lại nhăn tiếp, cuối cùng cũng khôi phục vẻ bình tĩnh như thường, hỏi “Anh sao thế? Sao nãy giờ không nói gì?”
“Không có gì.” Sở Thành bình tĩnh đáp, “Suy nghĩ xem lần này tôi để Khương Nam từ chối Phương Diệu Tuyên không biết bước tiếp theo của Phương Diệu Tuyên là gì.”
“Chắc hắn sẽ từ bỏ thôi.” Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, “Đã từ chối rồi hắn còn có thể làm gì? Cũng đâu thể tự hạ giá cát xê của mình chứ?”
“Biết đâu cậu có sức hấp dẫn với hắn đến thế thì sao?”
Quý Khinh Chu cảm thấy không thể nào, bây giờ Phương Diệu Tuyên chỉ xem nguyên chủ là thế thân thôi, làm gì mà tới mức đấy.
Sở Thành nhìn cậu không nói lời nào, cố ý nói, “Thật ra nếu Phương Diệu Tuyên thực sự muốn tham diễn, về công về tư đều là lợi nhiều hơn hại, về công mà nói bộ phim này có hắn tham gia thì khẳng định càng dễ kéo đầu tư hơn cũng dễ bán hơn, nói không chừng còn có thể được chiếu trên TV, về tư thì cũng có thể thử thách tự chủ của cậu một chút, xem xem cậu có triệt để thoát fan hắn như lời mình nói không.”
Quý Khinh Chu thế nào cũng không ngờ tới Sở Thành sẽ quẹo cua gấp như vậy, “Tôi không muốn.” Cậu cự tuyệt nói, “Tuy rằng tôi có thể chống lại thử thách nhưng anh cũng không thể thử tôi như vậy chứ, tôi không muốn thấy hắn ta trong đoàn phim.”
“Cậu chống lại được thì sợ gì?”
“Tôi sợ hắn ta làm tôi buồn nôn!”
Sở Thành cười, Quý Khinh Chu thấy anh cười, hỏi anh, “Anh không sợ hắn ta làm anh buồn nôn sao? Lỡ như hắn ta mỗi ngày xuống sân liền tới dây dưa với tôi, vừa nói xấu anh vừa tiếp cận tôi, anh không thấy buồn nôn ư?”
Sở Thành:… Khá buồn nôn đấy.
Quý Khinh Chu thấy anh không cười nữa, khuyên nhủ anh, “Cuộc sống không dễ dàng gì, hà tất tự mình làm mình buồn nôn chứ, đúng không?”
“Mấy lúc thế này thì cậu biết cách nói chuyện phết.”
Quý Khinh Chu thở dài, “Tôi hướng lòng về trăng sáng mà trăng lại chiếu mương máng.”
Sở Thành:…
“Quên mương máng đi, papa.”
Sở Thành bất đắc dĩ cười một tiếng, “Thôi được, lần này tha cho cậu.”
Quý Khinh Chu mới vừa thở phào nhẹ nhõm liền nghe Sở Thành nói: “Có điều Phương Diệu Tuyên đối với cậu nhớ mãi không quên như thế còn có ý đồ thông qua cách thức này tiếp cận cậu, không trả đũa hắn ta một lần tôi thực sự không cam lòng.”
“Anh muốn trả đũa hắn như nào?” Quý Khinh Chu hiếu kỳ hỏi.
Sở Thành suy nghĩ một chút, “Lúc trước không phải cậu nói phần diễn vai nam số 3 này không nhiều sao?”
“Đúng.”
“Vậy dễ rồi,” Sở Thành nói, “Phương thức tốt nhất để đả kích người khác là thứ hắn muốn hắn không chiếm được, mà cậu thì lại chiếm được.”
“Lời này của anh ý là…”
Sở Thành nở nụ cười, “Không sai, cậu thế nào thì nhân vật này thế đấy.”
Quý Khinh Chu cảm thấy kim chủ papa của cậu chắc điên rồi, “Anh biết anh đang nói gì chứ?”
“Đương nhiên tôi biết.”
“Vậy là anh định…”
“Như cậu nghĩ đấy.”
Quý Khinh Chu đỡ trán, “Sở Thành, anh bình tĩnh chút, anh bây giờ có hơi kích động.”
“Tôi kích động à? Tôi không kích động, tôi rất lý trí.”
“Anh muốn debut luôn rồi mà còn không thấy ngại nói mình lý trí!” Quý Khinh Chu cảm thấy mình không hiểu được người trước mắt, “Không phải anh rất bận sao? Công ty của anh không cần quản nữa, có thời gian đi đóng phim làm idol rồi à?”
“Lúc trước tôi cũng nói với cậu gần đây tương đối nhàn còn gì, với cả bộ phim này chỉ quay 1 tháng, ai nói tôi muốn làm idol, tôi chỉ muốn cướp nhân vật này với hắn thôi.”
Quý Khinh Chu nỗ lực khuyên anh, “Trả đũa một người có rất nhiều cách, không nhất thiết phải là cách này.”
“Cách trả đũa người khác thì có rất nhiều nhưng cách này không phải là đã nhất sao? Lại nói, tôi diễn nhân vật này, thứ nhất có thể khiến Phương Diệu Tuyên khó chịu; thứ hai, đoàn phim phải trả thù lao đóng phim cho tôi, giảm bớt khả năng đầu tư của tôi bị lỗ một cách hợp lý; thứ ba, việc quay phim có thể bắt đầu sớm nhất, không làm lỡ quá nhiều thời gian và gây tiêu tốn vốn đầu tư. Một mũi tên trúng ba đích, về công về tư đều có có lợi.” Sở Thành càng nghĩ càng thấy được, “Tôi thấy người không có kỹ năng diễn xuất ở cái giới này nhiều không đếm nổi, bây giờ không phải có rất nhiều diễn viên toàn nhờ khuôn mặt mà vào giới sao? Nhan sắc tôi không đủ hay là chiều cao không đủ, tôi nghĩ diễn một vai nam số 3 cũng không khó thế đi.”
“Nhưng anh chưa học lớp chuyên ngành mà.”
“Mấy người trong show tuyển tú xuất thân ca sĩ debut xong là đi quay phim có học không? Cũng có học đâu.”
Nói thì nói thế, nhưng Quý Khinh Chu vẫn cảm thấy không thích hợp, “Nhưng anh là tổng tài.”
“Không cho tổng tài làm thêm à?”
“Không phải, chủ yếu là mấy người như Lý tổng chị Khương không đều biết anh mà? Anh như thế ổn không?”
“Có gì không ổn, tôi đâu định làm idol, chỉ cướp vai Phương Diệu Tuyên kích thích hắn một chút, mấy người này biết tôi thì có sao, lẽ nào còn mở topic [SỐC! Tổng Tài Tân Văn Hoá Không Chịu Nổi Cô Đơn, Tự Mình Ra Trận Diễn Phim Thần Tượng]? Bọn họ đâu dám.”
“Như vậy thật sự không ảnh hưởng tới hình tượng của anh sao?”
“Cậu cả nghĩ rồi, tôi điệu thấp hơn so với tưởng tượng của cậu nhiều lắm đấy, ngoại trừ Lý Phi muốn hợp tác với tôi cho nên có gặp ở ngoài thì đại đa số không biết tôi trông như nào đâu, tuyên truyền của Tân Văn Hoá do học trưởng lúc trước của tôi – Mạnh Thịnh phụ trách. Vả lại biết thì có sao, xem như quảng cáo cho Tân Văn Hóa thôi.”
Quý Khinh Chu nghe một tràng hùng biện của anh, cảm thấy trắng cũng có thể bị anh nói thành đen, “Tôi nói không lại anh, nhưng anh đi đóng phim không cần nói cho anh trai anh biết à?”