Bạn đang đọc Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện – Chương 117
Hiển nhiên Ngô Huy cũng cho là vậy, ông rất hài lòng về biểu hiện của hai người, nhân lúc trạng thái hiện tại của Khổng Ngôn đang tốt, ông lập tức tiến hành các cảnh quay của Phương Diệu Tuyên trước đó, để sau này thong thả thời gian hơn.
Cũng chính ngay lúc này, Chu Thành Phong nhận được một email, nội dung email rất đơn giản, nhưng thông tin bên trong lại khiến Chu Thành Phong vô cùng kinh ngạc, bởi vì email này là từ trợ lý của Thịnh Văn Hi gửi cho anh, nội dung là Thịnh Văn Hi muốn mời Quý Khinh Chu đến thử kính vai nam chính bộ phim điện ảnh mới của anh ta.
Chu Thành Phong kiềm nén nỗi kích động trong lòng, download bộ kịch bản đính kèm trong thư về, anh thầm tính toán, mặc kệ kịch bản này như thế nào, nhất định phải bảo Quý Khinh Chu nhận mới được.
Bởi vì dù sao thì, mấy năm nay Thịnh Văn Hi rất nổi danh, liên tục đạt được rất nhiều giải thưởng, là vị đạo diễn hot nhất trong giới điện ảnh hiện nay.
Huống hồ, Thịnh Văn Hi còn có một kim bài – cha là một đạo diễn.
Chỉ cần đi trên tuyến đường Thịnh Văn Hi này, thì con đường điện ảnh sau này của Quý Khinh Chu sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng mà, sau khi lật từng trang xem qua, Chu Thành Phong dần dần nhíu mày lại.
Kịch bản này…… Chu Thành Phong nghĩ, có lẽ Quý Khinh Chu sẽ không chịu nhận.
Thời điểm Quý Khinh Chu nghe được chuyện này cậu rất kinh ngạc, đến tận bây giờ, trong số các bộ phim cậu tham diễn, chỉ có phim truyền hình《Một Tấm Thơ Tình》là vừa mới được công chiếu,《Phá Quang》chưa lên sóng,《Chá Cô Thiên》thì vẫn còn đang làm hậu kỳ, vị tân đạo diễn xuất sắc Thịnh Văn Hi này cũng không phải người tuyển chọn diễn viên dựa vào độ nổi tiếng, sao anh lại chọn trúng cậu được nhỉ.
Nhưng dù sao thì đây cũng là một cơ hội tốt, mặc kệ là vì chuyện gì, Quý Khinh Chu cũng rất nguyện ý muốn thử một lần.
“Chỉ là……” Chu Thành Phong bảo Tiểu Tiền đưa kịch bản sang cho cậu, “Cậu nhìn kịch bản thử đi, tôi cảm thấy có lẽ cậu không nên nhận bộ phim này.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, liền tò mò mở kịch bản ra xem, vừa xem xong, tâm trạng của cậu liền trùng xuống, Chu Thành Phong nói đúng, cậu không nên nhận bộ phim này.
Đây là một bộ phim văn nghệ.
Nội dung phim nói về, A Hành thầm yêu một thanh niên ở nhà đối diện suốt ngày luôn ở trong nhà chơi đàn ghi-ta, cậu dựa vào cửa sổ nhà mình, nghe tiếng đàn ghi-ta du dương phát ra từ nhà đối diện, nhìn bóng người mơ hồ ở phía sau màn cửa sổ.
Có lần, người bên đó vừa vặn kéo rèm ra, bắt gặp ánh mắt của A Hành, A Hành liền nở nụ cười, hỏi, “Anh tên gì vậy, tôi tên A Hành.”
Người nọ trả lời, “Tôi tên Khương Bân.”
Rất nhanh hai người đã bắt đầu làm quen với nhau, A Hành không còn dựa vào thành cửa sổ lén nghe tiếng đàn ghi-ta của Khương Bân nữa, cậu bắt đầu chạy sang nhà Khương Bân, ngồi bên cạnh Khương Bân, yên lặng lắng nghe giai điệu du dương ấy.
Có một lần sau khi đàn xong, A Hành khó kìm lòng nổi bèn hôn Khương Bân, Khương Bân không đẩy cậu ra, hai người thuận lý thành chương cứ thế ở bên nhau.
Tình cảm của A Hành rất nóng bỏng, hai mắt trong suốt sáng ngời, tuy cậu đang ở độ tuổi thanh niên, nhưng trên người vẫn còn mang hơi thở hồn nhiên của một vị thiếu niên nhỏ tuổi, Khương Bân bị cậu hấp dẫn, liền tiến đến tình yêu với cậu.
Nhưng A Hành không biết đó là, Khương Bân có một người bạn gái Lục Khanh Nghiên, Lục Khanh Nghiên đang học ở nơi đất khách quê người, chờ cô tốt nghiệp xong, hai người sẽ kết hôn.
Đồng thời bài hát mà A Hành thích nhất, cũng chính là bài hát mà Khương Bân viết về người bạn gái Lục Khanh Nghiên của anh ta.
Ngày Lục Khanh Nghiên trở về càng lúc càng cận kề, Khương Bân sợ hãi, anh ta cẩn thận sắp xếp thời gian giữa Lục Khanh Nghiên và A Hành, vừa cùng Lục Khanh Nghiên bàn chuyện kế hoạch kết hôn, vừa hưởng thụ tình yêu nóng bỏng đến từ A Hành.
Nhưng cuối cùng, ngày người bạn gái quay trở về cũng đã đến, mọi thứ đều kết thúc tan vỡ.
A Hành phát hiện ra mọi chuyện, cậu không muốn tiếp thu rằng chính mình là người đã chen chân vào tình yêu của người khác, nên cậu rời khỏi Khương Bân, Khương Bân giấu Lục Khanh Nghiên, tiếp tục kế hoạch kết hôn với cô, nhưng mỗi khi đêm về tĩnh lặng, anh ta lại thầm thương trộm nhớ A Hành.
Khương Bân đi tìm A Hành, hai người khắc khẩu, chửi rủa, rồi lại khóc khóc cười cười, A Hành bảo anh ta hãy từ bỏ cậu đi, nhưng Khương Bân lại không làm được.
A Hành hỏi, vậy anh muốn như thế nào đây? Khương Bân nhìn cậu, nói không nên lời.
A Hành nhìn ra sự trốn tránh và mê mang trong mắt Khương Bân, thất vọng chuẩn bị rời đi, Khương Bân điên cuồng ôm lấy cậu, gắt gao xin cậu hãy ở lại.
Hai người khắc khẩu nên không hề chú ý đến Lục Khanh Nghiên đã chứng kiến cảnh tượng này từ lúc nào, cô phát ra tiếng thét chói tai, ngay lúc Khương Bân trợn mắt kinh ngạc không biết làm sao, cô đã chạy ào xuống lầu, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ.
Từ đó Lục Khanh Nghiên tàn tật, Khương Bân cầu hôn cô, cưới cô làm vợ.
A Hành đứng xa xa nhìn bọn họ, thời điểm Lục Khanh Nghiên đi ngang qua cậu, cậu nghe được một câu, “Là cậu hại tôi thành như vậy, cậu đã huỷ hoại cả cuộc đời của tôi.”
A Hành vô cùng áy náy và tự trách, thậm chí còn thống hận bản thân vì đã từng yêu thích Khương Bân.
Cậu nhìn Khương Bân cùng Lục Khanh Nghiên kết hôn, nghe Lục Khanh Nghiên nói với hàng xóm xung quanh rằng, “Cái tên ở nhà 601 kia, đó là một tên bi3n thái, thích cướp chồng của người khác, tôi là người bị hại của hắn ta đó.”
Khương Bân đứng bên cạnh cô, không nói một lời.
Thật ra khi lần đầu tiên nghe Lục Khanh Nghiên nói về A Hành như vậy, Khương Bân đã từng khắc khẩu với cô.
Thế nhưng sau đó Lục Khanh Nghiên liền kịch liệt tỏ vẻ, “Nếu không phải tại tên đó, em sẽ biến thành cái dạng này sao! Cả đời này của em đều bị huỷ hoại bởi tên đó! Cả đời này của em đều phải ngồi trên chiếc xe lăn này đây này!”
Cô nhìn Khương Bân, trong mắt dày đặc nỗi hận ý, cô cảnh cáo Khương Bân, “Nếu anh vẫn còn nói giúp cho cái tên tiện nhân kia, em sẽ lập tức nói cho ba mẹ anh và ba mẹ em biết chuyện này làm sao mà có, nói cho bọn họ biết chân em vì sao mà bị liệt như thế này.”
Khương Bân thỏa hiệp, từ đó về sau anh ta không nhiều lời về chuyện này nữa, tựa như cái gì cũng không nghe thấy.
A Hành cảm nhận được hàng xóm xung quanh bắt đầu châm chọc mỉa mai cậu, nghe bọn họ châm chọc rằng cậu đã huỷ hoại nửa đời sau của một người con gái.
Cậu không chịu nổi áp lực như vậy, nỗ lực muốn giải thích, nhưng không ai thèm nghe, cậu liều mạng muốn nói với mọi người rằng chuyện không phải như thế, liều mạng muốn nhờ Khương Bân giải thích giúp cậu mấy câu, thế nhưng Khương Bân một chữ cũng không hề nói.
Từ đó, đêm nào A Hành cũng gặp ác mộng, trong mộng xung quanh đều là những người xa lạ nhìn cậu chỉ chỉ trỏ trỏ, sau đó Lục Khanh Nghiên ngồi xe lăn xuất hiện nói, “Cậu hủy hoại cuộc đời của tôi.”
Dần dà cậu bắt đầu trở nên gầy yếu, trở nên trầm mặc, cả người như gánh hàng tá áp lực trên vai.
Vốn dĩ cậu là người có tính cách thanh thuần, ánh mắt luôn luôn tươi sáng, nhưng bây giờ, ánh sáng ấy đã bị dập tắt.
A Hành rời khỏi tiểu khu, tay kéo vali nhưng lại không biết bản thân đang muốn đi đâu, cậu đứng ở ngã tư đường, nhìn đèn xanh đèn đỏ không ngừng biến hóa, thời gian dài mất ngủ cùng tinh thần hoảng hốt không ổn định, cậu bước qua dòng xe cộ.
Cậu nghĩ đèn đang đỏ, nhưng thật ra lại là đèn xanh, cậu tưởng rằng cậu đã thích được một người đáng giá để cậu thích, nhưng thật ra người đó lại chẳng đáng gì.
Giữa một mảnh ồn ào nháo động, cuối cùng cậu cũng có thể yên lặng ngủ một giấc hằng thu rồi.
Quý Khinh Chu thở dài, cậu tự biết cậu như thế nào, bèn nói với Chu Thành Phong, “Từ chối khéo đi, tôi không thể nhận bộ phim này rồi.”
Chu Thành Phong nghĩ quả nhiên là vậy, Quý Khinh Chu có thiên phú làm diễn viên, ưu thế lớn nhất của một người diễn viên chính là nhập diễn nhanh và toát lên được cái hồn của nhân vật, nhưng cũng có nhiều trường hợp nhập diễn quá sâu, không thể nào thoát ra khỏi nhân vật được.
Trước đó, Liên Cảnh Hành đã từng nói qua với anh, đừng để Quý Khinh Chu tiếp nhận nhân vật nào quá áp lực, kịch bản này của Thịnh Văn Hi, đâu chỉ áp lực không thôi đâu, căn bản là áp lực đến mức khiến người ta chết đi sống lại mà?!
“Tôi cũng nghĩ như vậy, vậy để tôi trả lời cậu ta, cậu đừng để chuyện này trong lòng nữa.”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Yên tâm, tôi không phải loại người tự làm khó chính mình.”
Chu Thành Phong thấy cậu thông suốt, lúc này mới rời đi, trả lời mail của trợ lý Thịnh Văn Hi.
Thế nhưng điều anh không ngờ đó là, tối đến, anh liền nhận được cuộc điện thoại từ Thịnh Văn Hi.
Thịnh Văn Hi khó có thể tin được, kinh ngạc hỏi anh, “Trợ lý của tôi nói, anh thay Quý Khinh Chu uyển chuyển từ chối lời mời thử kính của bên chúng tôi?”
“Đúng vậy.” Chu Thành Phong lễ phép nói, “Đạo diễn Thịnh à, ngài gửi lời mời thử kính cho Khinh Chu, tức là vinh hạnh của Khinh Chu, thế nhưng nhân vật này, không được phù hợp với Khinh Chu cho lắm, thế nên, ngại quá.”
“Không phù hợp với Quý Khinh Chu là có ý gì? Anh cảm thấy bảo Quý Khinh Chu diễn một bộ phim đồng tính thì không thích hợp ư? Tầm mắt của anh chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao?”
“Đương nhiên không phải, tôi biết đề tài này nếu diễn tốt thì rất có khả năng lấy được giải thưởng, và ngài cũng là chuyên gia về phương diện này, nên vừa nhìn tôi đã biết bộ phim này rất có hi vọng đoạt giải rồi.
Ngài có thể suy xét đến Khinh Chu, nói thật khi biết được tin này, Khinh Chu vô cùng vui sướng.
Thế nhưng Khinh Chu rất có thiên phú làm diễn viên, cậu dễ dàng nhập vai, nhưng cũng vì nhập vai quá dễ dàng, nên cậu ấy nhập vai quá sâu, đôi khi cần phải có một khoảng thời gian thật dài, cậu ấy mới có thể thoát ra khỏi nhân vật ấy được.
Nhân vật này hậu kỳ quá áp lực, cho nên, cậu ấy sợ bản thân nhập diễn quá sâu, không thoát vai được.”
“Cậu ấy là một diễn viên, một diễn viên thành thục nên có tinh thần hiến thân cho nghệ thuật, một diễn viên giỏi là diễn viên có thể nhập vai và thoát vai ở bất kỳ thời điểm nào.
Nếu cậu ấy cứ luôn ở trong vòng an toàn, cứ nhận những nhân vật không bi không thương, thì làm sao cậu ấy có thể tiến bộ được? Hay là anh cảm thấy, Quý Khinh Chu không cần nâng cao kỹ thuật diễn xuất nữa?”
Chu Thành Phong nghe vậy, cười một tiếng, “Đạo diễn Thịnh, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi.
Thứ nhất, không phải tôi không cho Khinh Chu nhận bộ phim này, mà là tôi đã hỏi qua cậu ấy, chính cậu ấy là người không muốn nhận.
Thứ hai, đóng phim không phải là việc mà cậu ấy luôn luôn cưỡng ép đặt lên hàng đầu, tôi là người đại diện, là người phụ trách kéo tài nguyên cho cậu ấy, bàn chuyện hợp tác, đưa cậu ấy lên đà nổi tiếng, về việc cậu ấy có nguyện ý nâng cao kỹ thuật diễn xuất hay không, tôi là người đề ra kế hoạch tương lai cho cậu ấy, nhưng phần lớn đều phải dựa vào ý nguyện chân chính của cậu ấy mới được.”
“Vậy nên, cuộc đối thoại này của hai chúng ta là vô nghĩa đúng không? Tôi hiểu rồi.” Thịnh Văn Hi nói xong liền cúp điện thoại.
Anh nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng có chút bất mãn, từ lúc anh nhận giải thưởng bộ phim đầu tay đến giờ, nào có diễn viên nào từ chối lời mời thử kính từ anh đâu.
Đặc biệt là mấy năm nay, không thể đếm được có bao nhiêu nghệ sĩ diễn viên mưu tính thông qua các buổi gặp mặt thời thượng, từ thiện cùng với các buổi tiệc liên hoan phim để được gặp anh, hy vọng có được một vai trong bộ phim điện ảnh mới của anh.
Nhưng Quý Khinh Chu thì sao, anh trực tiếp dâng vai nam chính cho cậu, thế mà cậu lại dám từ chối?
Thịnh Văn Hi cảm thấy buồn cười, anh chợt nhớ đến ngày anh đến phim trường《Chá Cô Thiên》gặp phải ánh mắt kia của cậu, không khỏi thu lại ý cười, một đôi mắt đẹp như vậy, một đôi mắt có cảm tình như vậy, nếu là đôi mắt của A Hành, nhất định sẽ vô cùng thích hợp.
Cả đời này của Thịnh Văn Hi sống vô cùng thoải mái, chưa từng phải nhượng bộ cầu xin ai bao giờ, thời điểm anh chuyển kịch bản này thành bản thảo, anh liền nghĩ đến Quý Khinh Chu, nghĩ đến đôi mắt trong suốt sáng ngời của đối phương, vì thế anh đã bảo trợ lý gửi lời mời thử kính vai A Hành cho Quý Khinh Chu, nhưng không ngờ, Quý Khinh Chu lại từ chối.
“Thật đúng là không cầu danh lợi mà.” Thịnh Văn Hi cảm thán, bằng không, sao lại vứt bỏ một cơ hội tốt như vậy.
Thế nhưng cậu không cầu danh lợi, thì anh cũng không muốn tạm chấp nhận như vậy, Thịnh Văn Hi nghĩ, anh bảo trợ lý hỏi thăm một chút gần đây Quý Khinh Chu đang ở đâu, anh tính toán muốn tự mình nói chuyện với Quý Khinh Chu.
– —–oOo——.