Đọc truyện Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ – Chương 35: Nếu Em Gái Có Đối Tượng
Tâm trí đột nhiên bị chấn động, Tạ Tri Ý không cách nào tiếp thu được.
“Mình nghĩ chắc cậu nhầm rồi, cậu ấy sao có thể thích em gái được?”
Nếu bị Tạ Tri Ý phản bác ở phương diện học tập, Vương Giai nhất định sẽ không ý kiến.
Nhưng về mặt tình cảm, nàng chắc chắn mình biết nhiều hơn Tạ Tri Ý.
“Vậy cậu đi hỏi thử đi, nếu em gái có đối tượng thì cậu ấy sẽ thế nào?”
Tạ Tri Ý không chút nghĩ ngợi liền trả lời:
“Chia rẽ bọn họ.”
Vương Giai khó hiểu nhìn nàng, “Sao cậu biết?”.
“Ừ thì mình tương đối hiểu cậu ấy, trước đó có nghe tâm sự.”
“Vậy làm gì mà muốn chia rẽ? Chia rẽ xong rồi sao nữa?”
“Thì trong mắt cậu ấy, em gái còn nhỏ dễ bị lừa, ngoan ngoãn bên cạnh cậu ấy không phải tốt hơn sao?”
Vương Giai lộ ra vẻ mặt biết tỏng, kết thúc câu chuyện, “Mình không ý kiến nữa, khuyên cậu ấy bảo trọng.”
Tạ Tri Ý: “……”
Thời gian này nàng thật sự cảm nhận được Cố Tịnh Nhuyễn thay đổi, trước kia mặc dù quan hệ khá đến mấy, em ấy cũng sẽ không tươi cười với nàng, không bám dính lấy nàng một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ, không dỗ dành khiến nàng vui vẻ, không nghe theo lời nàng, càng sẽ không vô điều kiện chạy đến giúp đỡ khi nàng gặp phiền toái.
Quan trọng là nàng lại ngày càng đắm chìm vào loại cảm giác ngọt ngào này.
Còn nàng thay đổi từ khi nào?
Khi em ấy hết lần này tới lần khác xuất hiện trước mặt nàng, mắt lấp lánh gọi nàng tỷ tỷ? Hay là cảm giác mờ mịt khi nàng phát hiện mình không phải người quan trọng duy nhất trong lòng em ấy? Hay là khi nàng ghen tị với nhóm bạn của em ấy rồi cố ý kêu mẹ thuê gia sư dạy kèm, em ấy ngoan ngoãn đồng ý thì nàng lại vui vẻ mừng thầm?
Là khi dưới quốc kỳ lần đó bốn mắt nhìn nhau? Là khi hốt hoảng lo lắng bởi vì em ấy gây chuyện đánh nhau? Là khi em ấy chạm vào người, nàng liền có loại xúc động muốn ôm trở về?
Cuối cùng là khi tâm ý bị vạch trần, nàng cảm thấy vừa sợ hãi vừa may mắn.
—— may mắn cả hai không phải chị em ruột.
**
Suốt giờ tự học, Tạ Tri Ý không có làm bài tập mà lại viết linh tinh trên giấy nháp ——
Kẹo – Tỷ tỷ – Quốc kỳ – Hứa – Bãi biển – Thói quen….
Vương Giai nhìn thoáng qua, phát hiện mấy từ này không thể ghép lại thành câu, còn tưởng Tạ Tri Ý đang dùng phương thức học tập mới, chỉ có thể chép miệng cảm thán tư duy học bá.
Sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu hết gần một tiết, Tạ Tri Ý mới không thể không thừa nhận, bản thân bất tri bất giác đã thích Cố Tịnh Nhuyễn, hơn nữa còn muốn em ấy mãi mãi ở bên cạnh nàng.
Làm sao bây giờ? Hình như mình đã lấy thân phận tỷ tỷ đưa ra nhiều yêu cầu quá đáng đối với em ấy.
Trong mười bảy năm làm người, đây là lần đầu tiên Tạ Tri Ý cảm thấy thất bại.
Kết thúc tự học, Hứa Nặc Dương cầm ván trượt đi ngang qua chỗ Tạ Tri Ý.
“Hứa Nặc Dương.”
Hứa Nặc Dương quay đầu lại, không thể tin được là Tạ Tri Ý đang kêu hắn: “Cậu kêu tôi hả?”.
“Ừ, có chút việc muốn hỏi cậu.”
Hứa Nặc Dương hứng thú bừng bừng ngồi xuống vị trí trước bàn Tạ Tri Ý, tò mò nhìn nàng, “Mau nói mau nói.”
Lúc này mọi người trong lớp cũng ra về gần hết, Tạ Tri Ý chậm rãi mở miệng: “Làm thế nào để theo đuổi một người?”.
“Theo đuổi? Cậu muốn theo đuổi ai hả?”
Hứa Nặc Dương không đáp mà hỏi ngược.
“Không phải tôi, hỏi giúp một người bạn thôi.”
“Bạn? Okay okay, theo đuổi cũng không khó lắm đâu, chỉ cần đối với cậu ta tốt một chút, mấy lúc nói chuyện thì dùng một ít ngôn ngữ ám muội, vậy là được rồi.”
“Dễ dàng như vậy?”
“Ừa, nữ truy nam cách tầng sa, dễ như trở bàn tay.”
“Không phải theo đuổi nam sinh.”
“Cậu mới có thêm bạn khác phái hả?” Hứa Nặc Dương nói xong, nhận thấy Tạ Tri Ý có vẻ không kiên nhẫn liền sửa miệng.
“Thôi được rồi, theo đuổi nữ sinh càng dễ hơn, hễ thấy đồ gì xinh cứ mua cho cô ấy, siêu cấp quan tâm đối xử tốt với cô ấy, làm cho cô ấy có thói quen dính mình là được.
Con gái ấy hả, mềm lòng lắm.”
Tạ Tri Ý sở dĩ lựa chọn hỏi Hứa Nặc Dương, cũng bởi vì hắn có kha khá kinh nghiệm yêu đương.
“Vậy nếu như trước kia đã từng ép bức lạnh nhạt hung dữ với người ta thì làm sao?”
“Đấy là tự đào hố chôn mình chứ sao, loại tình huống này cơ bản hết cứu, con gái hay mềm lòng nhưng lại rất mang thù, bất quá cũng có ngoại lệ.”
“Ngoại lệ gì?”
“Vốn dĩ cô ấy đã thích người nọ, đó chính là ngoại lệ.”
……
Nàng cảm giác, Cố Tịnh Nhuyễn thật lòng xem nàng là chị gái.
Cho nên khả năng ngoại lệ này không thể nào tới phiên nàng.
Tạ Tri Ý không nói gì mà chỉ ngẩn người, Hứa Nặc Dương cảm thấy kỳ quái, “Đang tương tư ai hả?”.
Tạ Tri Ý không trả lời.
“Nói thật đi, tôi sẽ giúp cậu.”
Vấn đề không phải là giúp hay không giúp, mà là nàng cần một chút thời gian suy ngẫm.
Nếu nàng muốn ở bên một người, tuyệt đối sẽ không phải là mấy ngày mấy năm, mà là muốn bên nhau cả đời.
Nàng muốn bảo đảm bản thân không phải là nhất thời xúc động, cũng muốn bảo đảm Cố Tịnh Nhuyễn có thể chấp nhận một khi nàng thổ lộ.
Thấy nàng im lặng không trả lời, Hứa Nặc Dương cũng không phiền lòng, ngược lại còn nhắc tới chuyện khác: “Đúng rồi, hai ngày trước tôi gặp được Triệu Tây Ninh, chị ấy hỏi dạo này cậu thế nào.
Cậu nói xem đã gần hai năm rồi, lẽ nào chị ấy còn nghĩ tới cậu?”.
“Cảm ơn.
Cậu có thể im được rồi.” Đối với lời này của Hứa Nặc Dương, Tạ Tri Ý có hơi phản cảm.
Nhưng Hứa Nặc Dương không có nhận ra điều đó, tiếp tục truy vấn: “Lúc trước tôi đặt cược thua mất 100 tệ, cậu nói coi người ta lớn lên xinh đẹp, thành tích tốt, sao cậu không thích chứ? Chẳng lẽ là do giới tính?”.
“Không liên quan gì tới giới tính, đơn giản là không thích mà thôi.” Nghe hắn đề cập tới giới tính, Tạ Tri Ý mới giải thích một câu.
Trước giờ Tạ Tri Ý chưa từng chán ghét vì Triệu Tây Ninh thích nàng, mà chán ghét là vì người này dùng thủ đoạn bức bách nàng.
Nhưng mọi chuyện đều đã qua, nàng không muốn đề cập đến nữa.
Trên đường về nhà, cẩn thận suy nghĩ, Tạ Tri Ý mới biết mấy ngày nay nàng thấy thiếu thiếu cái gì.
Cố Tịnh Nhuyễn không còn quấn lấy nàng nói chuyện chơi đùa, giờ tự học không chủ động tìm nàng, ngay cả lúc ở nhà cũng rúc trong phòng, không qua phòng nàng nữa, có khi còn dậy đi học thật sớm, không thèm đợi nàng.
Đây là đang trốn mình sao?
***
Ít hôm sau, giờ tan học, lần này Cố Tịnh Nhuyễn lấy trà sữa ra dụ, Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan mới đồng ý cùng cô và Hứa Phán Phán đi mua bộ đề ôn thi.
Cố Tịnh Nhuyễn buột miệng cảm khái tình chị em lung lay dễ đổ của các nàng.
Thế là cô không tránh khỏi bị rượt đuổi ra tận cổng trường.
Hôm nay không có nhiều người đến hiệu sách, không gian tràn ngập mùi sách và âm nhạc thư giãn nhè nhẹ, nhân viên thấy các cô vào cửa liền đi theo phía sau hỏi các cô muốn mua thể loại gì.
“38 đề thi thử, lớp 11.”
“Bên này là khu vực sơ trung, cao trung ở bên kia.” Nhân viên chỉ phương hướng cho các cô.
“Đây rồi”.
Cố Tịnh Nhuyễn cầm ra bốn quyển từ kệ sách, phân phát cho ba người.
“Tặng các ngươi.”
Hứa Phán Phán: “…!Ta đâu có cần”.
Tống Tư Ngọc: “Quá nặng, không cần.”
Vạn Tranh Nhan: “Lòng ta chỉ có trà sữa.”
“Cầm đi cầm đi, đây là tâm ý nho nhỏ của ta, này chỉ là môn toán thôi đó.
Nhìn đi, ta còn mua tận sáu môn.”
Chớp mắt trong tay Cố Tịnh Nhuyễn đã ôm sáu bộ.
Tống Tư Ngọc ngán ngẩm nhìn chồng sách, giơ ngón cái lên khen ngợi: “Ngươi đúng là dũng sĩ nha! Nhưng mà về sau ngươi sẽ hiểu ra, đồ vật mua mấy trăm tệ bán đi chỉ được có mấy đồng.”
“Ủa mà Nhuyễn Cẩu, ngươi đào đâu ra nhiều tiền vậy?”
Hứa Phán Phán dứt lời, ba người đồng loạt nhìn cô, ánh mắt tràn ngập tò mò, tại vì những ngày qua cô thật sự sống rất bần cùng.
“Khụ khụ, là tỷ tỷ cho ta, đừng có ghen tị vì ta có chị gái tốt đó nha.”
Tuy Cố Tịnh Nhuyễn đã quyết định trở nên ưu tú rồi mới theo đuổi Tạ Tri Ý, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô khoe chị gái.
Hứa Phán Phán khinh thường: “Thôi đi, không biết người nào trước đó ăn xài cái gì đều phải tính toán tỉ mỉ, còn mượn tiền của ta.”
Tống Tư Ngọc gật đầu phụ họa: “Phán Phán nói rất đúng, sao lần này tỷ tỷ ngươi hào phóng như vậy? Còn dư tiền cho ngươi mời trà sữa?”.
Cố Tịnh Nhuyễn cũng cảm thấy khác thường, nhưng dĩ nhiên cô không thể nào hùa theo các nàng nói xấu tỷ tỷ rồi.
“Ta không biết, mấy ngày hôm trước lúc tan học, chị ấy hỏi ta có đủ tiền xài hay không, sau đó chuyển trước cho ta mấy tháng.
Lẽ nào là thấy phiền phức khi ta xin tiền lắt nhắt nhiều lần?”
“Có khi là vậy, mai mốt ngươi nên hạn chế tìm chị ấy xin tiền đi, nghe nói rất nhiều chị em bởi vì tiền bạc mà rạn nứt quan hệ.” Vạn Tranh Nhan chân thành góp ý.
Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy buồn bực trong lòng, nhưng lại không tìm được lý do giải thích cho việc tỷ tỷ khác thường.
Cô ôm đống sách đứng chờ thanh toán, Tống Tư Ngọc và Vạn Tranh Nhan thì đứng ngoài cửa không biết đang nói chuyện gì.
Hứa Phán Phán là người duy nhất biết nội tình, nhân lúc hai cô bạn kia không chú ý, an ủi Cố Tịnh Nhuyễn: “Hà tất yêu đơn phương một nhành hoa, ngươi nhìn ta nhiều một chút, nói không chừng yêu ta thì sao?”.
Cố Tịnh Nhuyễn trừng mắt, đang chuẩn bị nói chuyện thì thanh âm ở quầy thanh toán vang lên, “Chào bạn, tổng cộng 318 tệ.” Cố Tịnh Nhuyễn trả tiền xong, ôm một đống sách vào lòng, hồi đáp Hứa Phán Phán, “Càng nhìn càng muốn đập, không yêu mà còn đánh ngươi thêm thì có.”
“…Đúng là phụ lòng người tốt.” Vừa nói vừa lấy ba quyển sách trong tay Cố Tịnh Nhuyễn, ra cửa lại ném cho Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan.
Cố Tịnh Nhuyễn cất sách vào ba lô, không quên nhắc các nàng: “Mang về nhà đi, nó sẽ phù hộ các ngươi kiểm tra đạt điểm cao.”
“……”
Cố Tịnh Nhuyễn vỗ vỗ cái ba lô phình to, cảm thán: “Sức mạnh tri thức xem ra nặng ghê.”
Ra khỏi hiệu sách, phía cuối góc đường là một tiệm trà sữa.
Bên trong trang hoàng ấm áp, loa đang phát nhạc thịnh hành của giới trẻ, có mấy học sinh đang ngồi uống trong góc.
Có lẽ là thời điểm ít khách, trong tiệm chỉ có ba nhân viên, một người đang quét dọn vệ sinh bên ngoài, hai người còn lại phụ trách pha chế và thanh toán.
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn lướt qua, tìm chỗ ngồi đặt cặp sách xuống, không để ý đến bàn bên cạnh có một nam sinh đang nhìn cô.
“Xin chào, em muốn một ly trà sữa đặc biệt.” Hứa Phán Phán dựa vào quầy, cúi đầu nói với nhân viên.
Cô nhân viên ngẩng đầu, tầm mắt hai người đối diện nhau.
“Ôi trời chị Tây Ninh! Sao chị ở đây?”
Tiếng hô của Hứa Phán Phán khiến cho Cố Tịnh Nhuyễn chú ý, nhìn sang mới phát hiện nhân viên thu ngân thế nhưng là người quen hơn nữa còn không phải tốt đẹp gì.
Triệu Tây Ninh cũng bị bất ngờ, cười nói: “Là em ha, trùng hợp vậy, đi với bạn sao? Muốn uống cái gì chị để chị mời các em?”.
Sau lần gặp ở tiệm internet, đã thật lâu cũng không thấy Triệu Tây Ninh, Hứa Phán Phán không nghĩ tới hôm nay gặp tại nơi này.
“Đây là Triệu Tây Ninh, đây là các bạn em Tống Tư Ngọc, Vạn Tranh Nhan.”
“Chào chị.”
“Chào hai em.”
“Cố Tịnh Nhuyễn, mau tới đây, ta giới thiệu với ngươi một người.” Hứa Phán Phán vẫy tay gọi Cố Tịnh Nhuyễn.
Khi nghe tên Cố Tịnh Nhuyễn, sắc mặt Triệu Tây Ninh thoáng cứng lại, quay đầu thấy Cố Tịnh Nhuyễn ở cách đó không xa, cô ta bày ra nụ cười hết sức ôn nhu: “Chào em Nhuyễn Nhuyễn.”