Đọc truyện Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y – Chương 40
Từ khách sạn đi ra, Tô Từ chuẩn bị một mình tùy ý đi đâu đó một chút.
Cô phát hiện quang cảnh xung quanh rất quen thuộc, hẳn là khung cảnh trong sách được tác giả dựa theo khung cảnh sinh hoạt thực tại mà miêu tả, cho nên rất nhiều kiến trúc nổi danh đều tồn tại, hơn nữa vị trí cùng thế giới này rất giống nhau.
Thế giới này sẽ không làm cô quá mức xa lạ.
Ánh nắng buổi chiều rất mãnh liệt, trong chốc lát cứ đi như vậy, Tô Từ vừa khát vừa mệt, cô đẩy cửa của một cửa hàng bán đồ uống bên cạnh ra, đi vào.
Thân ảnh mảnh khảnh đã biến mất không thấy, Hà Nhĩ Minh nhìn người trên đường phố đi tới đi lui, hắn dùng sức đá vào thân cây bên cạnh, trong mắt một mảnh đen tối.
Lúc này, di động vang lên.
“Thẩm Tuyển nói cậu nhìn thấy Tiểu Từ?” Ở đầu điện thoại bên kia, thanh âm người đàn ông trầm thấp.
Hô hấp Hà Nhĩ Minh dồn dập, có chút không ổn định: “Anh Viễn, lần này em không có hoa mắt, cũng không nhận sai người, người em thấy tuyệt đối là Tô Từ.”
Ngữ khí Hà Nhĩ Minh khẳng định: “Tô Từ không có chết.”
Ở đầu điện thoại bên kia, Tô Trí Viễn trầm mặc một chút: “Người đâu?”
Hà Nhĩ Minh lau mồ hôi trên mặt, tiểu bá vương nơi nào lại chật vật như vậy? Thanh âm hắn thấp xuống: “Lúc em đuổi đến đây thì không thấy cô ấy nữa.”
Tô Trí Viễn trầm giọng nói: “Tôi sẽ bảo người điều tra gần đó theo dõi.”
Mùa hè nóng bức, trong cửa hàng đồ uống cũng rất sôi nổi.
Tô Từ xếp hàng trong hàng dài, phía trước là hai nam sinh thỉnh thoảng lại quay đầu trộm đánh giá cô.
Lúc đối diện với ánh mắt của cô, một nam sinh có diện mạo thanh tú nháy mắt đỏ mặt, muốn nói chuyện cùng cô, rồi lại cực độ thẹn thùng.
Phi, đây mới là phản ứng bình thường của nam sinh khi nhìn thấy cô.
Nơi nào sẽ giống như Lục Chiết, một thịnh thế mỹ nhan như cô, cả ngày ở trước mặt hắn đong đưa, hắn đều không thể nói hay động đậy.
“Cậu muốn tiến lên sao?” Nam sinh phía trước lấy hết can đảm, cùng Tô Từ nói chuyện, muốn cho cô lên trước.
Tô Từ liếc mắt nhìn đối phương mặt đang đỏ bừng một cái, trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, cảm ơn.”
Nam sinh tuấn tú thất vọng mà thu hồi ánh mắt.
Tô Từ không chút nào để ý, mà lúc này, có người vỗ vào lưng cô.
Phía sau cô, là một người đàn ông thân mặc một bộ quần áo màu xanh lục.
Anh ta đưa cho cô danh thiếp: “Chào em, anh là người đại diện của công ty Sáng Thần, xin hỏi em có hứng thú chụp quảng cáo không?”
Chàng trai mặc áo lục tháo kính râm xuống, vừa lòng mà đánh giá bộ dáng của thiếu nữ trước mặt.
Giới giải trí không thiếu nữ minh tinh xinh đẹp, nhưng kinh diễn đến như vậy, khiến người liếc mắt một cái liền không thể dời mắt đi, thì thật đúng là không có.
Bộ dáng này, nếu thật sự muốn tiến vào giới giải trí, cô ở chỗ nào, những người khác chỉ có thể làm nền cho cô.
Phát hiện một hạt giống tốt, tâm tình của chàng trai áo lục có chút kích động: “Em chắc đã nghe qua công ty Sáng Thần rồi nhỉ? Tạ Nhất Nam, Trịnh Hạo, hai vị ảnh đế gạo cội này đều xuất thân từ công ty chúng tôi.”
Tô Từ nhìn thần sắc đối phương ẩn ẩn mang theo kích động, cô chậm rãi nói: “Không quen biết, chưa từng nghe qua.”
Trong sách chủ yếu là tình tiết Triệu Ưu Ưu cùng Phó Bạch Lễ hai người yêu đến chết đi sống lại, không có miêu tả quá nhiều chuyện liên quan đến giới giải trí.
Hơn nữa, người đàn ông trước mặt này có phải kẻ lừa đảo hay không còn chưa đoán được.
Dù sao thì, có vài kẻ lừa đảo sẽ giả trang thành người đại diện, nói là đi tìm người mẫu chụp quảng cáo, chụp tạp chí, xuống tay với các cô gái trẻ đi ngang trên đường phố.
Trước tiên, bọn họ sẽ lừa cô gái trên danh nghĩa là công ty quảng cáo, sau đó sẽ làm cô gái chụp rồi lấy thẻ người mẫu.
Tiếp theo, họ sẽ yêu cầu cô gái trả một số tiền đắt đỏ để mua thẻ người mẫu, nói hay ho là nếu có thẻ người mẫu, thì sau này cô gái mới có thể dễ dàng nhận được nhiều hợp đồng quảng cáo, chụp ảnh.
Những cái đó là do cô nghe được mỗi khi nói chuyện phiếm với trợ lý trước kia, trợ lý còn nói cho cô, rất nhiều cô gái đều sẽ nhượng bộ, bị lừa mất không ít tiền.
Mà vị trước mặt này có phải là kẻ lừa đảo hay không, còn chưa đoán được.
“Em chưa nghe qua Tạ Nhất Nam?” Vẻ mặt chàng trai áo lục khiếp sợ.
“Không có.” Ánh mắt Tô Từ dừng trên tay đối phương đang cầm tờ danh thiếp, chỉ thấy giá trị sinh mệnh trên cổ tay anh ta là một đường thẳng màu đỏ, bên cạnh đánh dấu: Chín giờ.
Sách, lại là một người đoản mệnh.
Tô Từ gọi Phú Quý ra: “Người này chết như thế nào?”
Phú Quý: 【 Say rượu lái xe nên chết.
】
Tô Từ nhìn người đàn ông trước mặt vài lần, say rượu lái xe?
Cô rất ghét người uống rượu xong còn lái xe, đó là không có trách nhiệm với mạng của mình cũng như những người khác.
Chàng trai áo lục không nghĩ tới còn có người trẻ tuổi không biết Tạ Nhất Nam, dù sao thì Tạ Nhất Nam đã sắp nổi đến bùng nổ toàn vũ trụ.
“Em không quen biết cũng không sao, em chỉ cần biết công ty chúng tôi rất có thực lực, nếu em tiến vào giới giải trí, chúng tôi tuyệt đối có thể [1] phủng hồng em.”
Tô Từ luôn luôn tự mình biết mình, cho dù người đàn ông này không nâng cô, cô cũng biết bản thân nếu tiến vào giới giải trí nhất định sẽ nổi tiếng.
“Thế nào, em có hứng thú không?” Chàng trai áo lục nhìn Tô Từ, ánh mắt thật tha thiết.
Sau khi nghệ sĩ mà anh ta mang đến lúc trước trở nên nổi tiếng, nghệ sĩ đó cùng công ty giải ước, công ty mới bắt đầu có ý kiến với anh ta.
Mà khoảng thời gian đó, đối thủ một mất một còn của anh ta mang theo một tân nhân.
Vị tân nhân kia [2] bạo hồng, đối thủ một mất một còn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng với anh ta.
Nếu anh ta có thể ký kết với người thiếu nữ trước mặt, anh ta tuyệt đối có thể xoay người.
Tô Từ hiện tại rất nghèo, cô biết chính mình sẽ trở về giới giải trí, dù sao nơi đó có thể kiếm tiền, hơn nữa còn là việc cô quen thuộc.
Nếu chàng trai áo lục thật sự là người đại diện, cái này cũng coi như đưa một cơ hội đến trước mặt cô.
Tiếp nhận danh thiếp của chàng trai áo lục, môi đỏ Tô Từ nhếch lên: “Tôi có hứng thú tiến vào giới giải trí, bất quá tôi muốn xác định anh có phải là kẻ lừa đảo hay không, hơn nữa, nếu anh muốn trở thành người đại diện của tôi thì anh không được uống rượu.”
Nghe thấy yêu cầu, vẻ mặt chàng trai áo lục kinh ngạc.
Tô Từ không để ý anh ta nghĩ gì, cô nhận lấy danh thiếp: “Tôi sẽ liên hệ với anh, hy vọng điện thoại anh có thể gọi được.”
Đừng say rượu lái xe rồi tèo mất là được.
Chàng trai áo lục nhanh chóng nói: “Em yên tâm, di động của anh hai mươi bốn giờ đều khởi động máy.”
Tô Từ nhìn anh ta một cái, không nói thêm gì nữa.
* * *
Sau khi Lục Chiết với những người dự thi khác cùng nhau xem xong nơi thi đấu, Thầy Hoàng mang theo bọn họ trở về khách sạn.
Triệu Ưu Ưu gọi Lục Chiết lại: “Anh, đây là lần đầu tiên em tới thành phố B, ngày mai mới bắt đầu thi đấu, không bằng em cùng anh ra ngoài đi dạo một chút nhé.”
Triệu Ưu Ưu muốn đi ra ngoài một chút, nhưng ở nơi này cô ta chỉ nhận thức Lục Chiết.
“Trước khi em đến, em đã nghiên cứu rất kỹ, biết nơi nào có món ăn ngon.
Anh, chúng ta cùng đi đi.” Triệu Ưu Ưu đề nghị.
Lục Chiết lạnh giọng cự tuyệt: “Không đi.”
Nhìn thân ảnh cao lớn của Lục Chiết biến mất ở thang máy, trong mắt Triệu Ưu Ưu hiện lên ủy khuất.
Cô ta nhớ rõ, tuy rằng đời trước Lục Chiết cũng đối xử với cô ta rất lãnh đạm, nhưng sẽ không quyết tuyệt giống như bây giờ.
Triệu Ưu Ưu đột nhiên nhớ đến, ở đời này cô ta trúng vé số, thế nên ba mẹ mới bắt Lục Chiết hoàn toàn dọn khỏi nhà bọn họ, chỉ sợ cũng là vì chuyện này, mới khiến Lục Chiết rời xa cô ta.
Rõ ràng đây là ước nguyện ban đầu của cô ta, nhưng hiện tại thấy Lục Chiết không để ý tới cô ta, trong lòng Triệu Ưu Ưu lại cảm thấy khó chịu.
* * *
Chú thích:
[1] Phủng hồng :(Trong giới giải trí) Nâng một người nào đó lên (thường là nghệ sĩ mới, không có tiếng tăm) trở thành người nổi tiếng một cách nhanh chóng.
[2] Bạo hồng :(爆 红, dạng đơn giản của 爆 紅) có hai thành tố.
“Bạo” (爆) là “bùng phát”, “hồng” (红) là “màu đỏ”, nghĩa là “đột nhiên rực rỡ”.
Bạo hồng: Rực rỡ nhanh và mạnh.
Từ này hiện nay được giới trẻ Trung Quốc sử dụng với hàm ý chỉ ai đó “đạt được thành công và nhanh chóng nổi tiếng chỉ sau một đêm.”.