Đọc truyện Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y – Chương 1414
Ở bên kia, Triệu Ưu Ưu không rảnh quản chuyển bị bạn học hiểu lầm rồi cười nhạo.
Sau khi tan học cô ta lập tức rời đi, chạy tới tiệm vé số.
“Cô bé, hôm nay lại tới mua vé số sao?” Ông chủ tiệm đã liên tục thấy Triệu Ưu Ưu mấy ngày rồi.
“Đúng vậy ạ.”
Triệu Ưu Ưu thẹn thùng cười cười, cô ta cọ tới cọ lui bắt đầu nhìn dãy số, nhưng ánh mắt lại dừng trên người từng vị khách tiến vào cửa tiệm.
Cho đến khi một người đàn ông béo mặc quần hoa, mang gọng kính màu đen xuất hiện, hai mắt Triệu Ưu Ưu liền sáng như bóng đèn ô tô, tay siết chặt vạt áo.
Cô ta tới tiệm vé số chờ nhiều ngày như vậy, chính là chờ hắn ta.
“Đổng Kiến tới rồi sao? Hôm nay cậu muốn mua dãy số nào?” Ông chủ bán vé số biết người đàn ông mặc quần hoa này.
Dù gì thì đối phương đã mua vé số ở tiệm ông ta được hơn hai năm, nhưng đều không trúng thưởng.
Người đàn ông quần hoa gãi đầu, cầm lấy bút, bắt đầu viết dãy số mà mình muốn, sau đó bảo ông chủ đưa vé số cho hắn.
Triệu Ưu Ưu đi đến bên cạnh Đổng Kiến.
Cô ta nhìn chằm chằm tờ vé số đối phương vừa nhận được, cười thẹn thùng ôn nhu: “Chú ơi, hôm nay là sinh nhật của mẹ cháu.
Cháu mới vừa thấy dãy số chú mua có mấy con số liền nhau là thời gian sinh của mẹ cháu ạ.”
Triệu Ưu Ưu không trang điểm đậm, bộ dáng thanh lệ, hơn nữa lúc ở trường học cô ta còn khóc một hồi, nên khóe mắt hơi hồng hồng, có điểm đáng thương, làm người nhìn mềm lòng.
Cô ta nhỏ giọng hỏi: “Chú có thể bán tờ vé số trong tay chú cho cháu được không? Cháu muốn dùng nó làm quà sinh nhật cho mẹ cháu, cháu có thể mua với giá một trăm đồng ạ.”
Đổng Kiến kỳ quái mà nhìn cô ta một cái: “Cháu có thể tự mình mua một tấm mà.”
Ông chủ bán vé số nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô bé nhỏ, lắm miệng một câu: “Kệ đi Đổng Kiến, dù sao cậu bình thường đều không trúng thưởng, cứ bán cho cô bé này đi.
Cô bé có thể làm một đứa bé hiếu thuận, mà cậu còn có thể kiếm được một trăm đồng.
Một trăm đồng mua liền mấy tấm vé số, một chút cũng không thiệt thòi đâu.”
Triệu Ưu Ưu căn bản không có nhìn đến dãy số trên tờ vé số của đối phương, cô ta lo lắng đối phương không đáp ứng, nên nhanh tay móc ra tiền, chân thành mà nhìn đối phương: “Có thể chứ, chú ơi?”
Đổng Kiến gãi đầu, nhận lấy tiền của Triệu Ưu Ưu.
Hắn đưa vé số cho cô ta, dù sao thì chính mình lại không bị thiệt.
“Cảm ơn, chú quả là người tốt.” Sau khi Triệu Ưu Ưu lấy được tấm vé số, cô ta liếc mắt nhìn đối phương cảm tạ một cái, rồi lập tức rời khỏi cửa hàng.
Ông chủ bán vé số hỏi Đổng Kiến: “Thế nào, mua lại dãy số kia một lần nữa sao?”
“Ông giúp tôi sửa lại dãy số.” Đổng Kiến nghĩ nghĩ, đem dãy số phía trước đổi thành một dãy số khác.
Sau khi Triệu Ưu Ưu về đến nhà, cô ta nỗ lực kiềm chế trái tim đang kích động của mình.
Đến ban đêm, ở trên máy tính, khi cô ta thấy dãy số trúng thưởng cùng dãy số trên tờ vé số trong tay giống nhau như đúc, cô ta mới bình tâm lại.
Cô ta lập tức nói tin này cho ba Triệu mẹ Triệu.
“Con nói cái gì? Năm trăm vạn?” Thanh âm mẹ Triệu cao vót.
Triệu Ưu Ưu sợ tới mức nhanh tay che miệng mẹ Triệu lại: “Mẹ, nói nhỏ thôi.”
Mẹ Triệu nhìn tờ vé số mà con gái bà ta vừa đưa tới trước mặt, hai tay run rẩy: “Tôi không nằm mơ đúng không.” Tiền tiết kiệm của nhà bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có năm vạn mà thôi.
Bên cạnh, sắc mặt của ba Triệu vóc dáng thấp bé cũng kích động.
Hắn ta nuốt vài ngụm nước miếng, tay kẹp điếu thuốc run run: “Ưu Ưu, con xác định đúng là trúng năm trăm vạn?”
“Thật là năm trăm vạn.” Triệu Ưu Ưu dùng sức gật đầu.
Đời trước, người trúng năm trăm vạn chính là người đàn ông quần hoa ở tiệm vé số hôm nay.
Nhà cô ta ở lầu năm, ông ta ở lầu tám.
Sau khi ông ta trúng thưởng, mọi người trong khu đều biết.
Lúc ấy ba Triệu còn tiếc hận bản thân không thích chơi vé số.
Sau khi trọng sinh trở về, cô ta vẫn luôn gim chuyện này, mà hiện tại, người trúng thưởng chính là cô ta.
“Sau khi nhận năm trăm vạn, chúng ta gửi anh trai chút tiền chữa bệnh đi.” Triệu Ưu Ưu đề nghị.
“Con cái đứa nhỏ này, con cao hứng đến điên rồi sao? Nói ngốc cái gì vậy?” Mẹ Triệu vỗ đầu con gái.
“Không được.”
Ba Triệu cũng phản đối: “Căn bệnh kia của nó vốn đã không có cách nào trị liệu, tiêu tiền vào việc trị liệu cũng chẳng khác gì đem tiền ném xuống biển.”
Triệu Ưu Ưu nghĩ tới lần cuối cùng khi nhìn thấy Lục Chiết ở đời trước.
Gương mặt đối phương thon gầy, lõm xuống, tứ chi cứng đờ, lúc đi đường còn phải chống nạng.
Quả thật bệnh ALS là bệnh bất trị.
Đôi mắt ba Triệu không lớn, lúc nheo lại trông có vài phần âm ngoan, làm người nhìn không thoải mái: “Con kêu Lục Chiết ngày mai trở về nhà một chuyến, đem toàn bộ đồ vật của hắn dọn hết đi.”
Số tiền này là của nhà bọn họ, Lục Chiết một chút cũng đừng nghĩ muốn chia.
Hiển nhiên, ý tưởng của mẹ Triệu cùng ba Triệu giống nhau: “Đúng.
Chúng ta cực khổ nuôi nó nhiều năm như vậy, không có lý do gì lại phải bị nó liên lụy đến bây giờ.
Tiền của chúng ta là của chúng ta, một chút cũng không có quan hệ với nó.”
Lục Chiết mắc bệnh nan y, thành phế nhân, đối với bọn họ mà nói là không có tác dụng gì.
Ba Triệu và mẹ Triệu đều sợ sau khi Lục Chiết biết bọn họ trúng năm trăm vạn thì sẽ quấn lấy đòi chia tiền.
Hiện tại, bọn họ chỉ hận không thể lập tức cùng Lục Chiết cắt đứt toàn bộ quan hệ.
Triệu Ưu Ưu há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Tác giả có lời muốn nói: Từ Từ là tiểu khả ái, Lục Chiết là tiểu đáng thương.
Tiểu đáng thương mau mau hôn tiểu khả ái nha!
.